• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là nghe lầm hay sự thật, mà tai anh lại nghe thấy tiếng nghiến răng kén két, còn mắt thì dán chặt vào đôi tay thon dài của Lệ Vy đang uốn thành nắm đấm, nhìn rất ư là oai, anh lại lo sợ, có khi nào con bé này giận quá hóa khùng mà dùng vũ lực với anh không...Gì chứ? anh đang sợ sau? mà mất gì anh phải sợ một con bé còn hôi mùi sữa chứ, đúng là vớ vẫn. Nhưng nhìn ánh mắt như là lửa sắp phun ra ngùn ngụt, cùng với cái hành động của cô mà anh có phần bối rối, như thể khi người nông dân bị đẩy vào chân tường của sự bế tắc, thì họ sẽ vùng dậy để đấu tranh, có khi nào anh đang nằm trong cái trường hợp đó không, anh cũng không ngờ là Lệ Vy rất ư là hung dữ. Nhưng anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể để giải quyết.

"Đừng nói với tôi là em chuẩn bị xử lí tôi bằng bạo lực à nghe, em đúng là giang hồ mà, tôi thật không ngờ"

"Dân nữ gan có to bằng trời cũng không dám đụng vào thân ngọc thân ngà của Bệ Hạ, vậy không còn điều chi để dạy bảo dân nữ xin cáo lui, để chuẩn bị tốt cái trọng trách to lớn mà Bệ hạ đã ban"

Thật là mắc cười với cái cách ăn nói lố lăng của con bé, anh đành phải tiếp chiêu thôi.

"Nhà mi biết thế là tốt, cố gắng ngoan ngoãn trẫm sẽ không để nhà mi chịu thiệt thòi"

"Dân nữ không dám"

Nói rồi cô liếc anh một cái lạnh ngắt như băng đã đống nghìn năm mà không hề chảy, rồi nghoảnh đầu đi. Còn anh phía sau thì cười lăn cười bò với cái động tác rất ư là trẻ con ấy.

"Tao đoán không lầm, thì cô học trò làm mày ngày nhớ đêm mong, rồi thẩn thẩn thơ thơ là nàng, đúng không?"

" Mày khéo đoán, nhưng tao vẫn còn một khuất mắt mà tao chưa thể tìm ra, nhưng bằng mọi giá tao phải tìm hiểu cho rõ ràng"

"Mày không cần mất thời gian để tìm hiểu, bởi tao có kết quả cho những thắc mắc của mày"

"Gì chứ? mày biết được gì? cô ta đến đây làm gì? đã gặp những ai? mà sao cô ta tỏ vẻ bí mật như vậy? Hay cô ta có nỗi khỗ hay vấn đề gì rất nang giải"

"Mày nín"

Nhận thấy mình hơi lố nên Gia Nguyên dừng lại

"Mày nói cho tao biết đi, năn nỉ đó, bạn hiền"

"Cô ta không có mẹ, cha thì là con sâu rượu, bản thân tự tìm kế sinh nhai để lo cho cha, cũng như là bản thân trong học tập và sinh hoạt, ngoài giờ học, cô ta đã đến đây làm thêm với mức lương kha khá"

" Vậy cô ta làm gì ở đây?"

" Mày đoán xem"

"Mày có nói nhanh không thì bảo? tao đang rất điên đấy"

" Tao không ngờ mày lại điên dại đến thế chỉ vì một đứa con gái, mà cũng không thể trách được mày...tao...tao cũng trở nên lú lẫn đây"

Vế sao Minh Vĩ nói nhỏ, nên Gia Nguyên không nghe rõ

"Mày nói gì vậy?"

"À, không có gì, cô ta hiện đang quản lí sổ sách ở đây, điển hình như là tính toán khoảng chi cũng như thu vào mỗi ngày của quán, mỗi tháng chốt sổ sách lại và đưa lên cấp trên. Đồng thời, thống kê nợ nần về vốn và lãi của ma mới cũng như ma cũ, tháng nào khách đến đông thì có thể sẽ được tặng thêm hoa hồng, còn tháng nào không được nhộn nhịp thì mức lương cũng bình thường"

"Vậy cô ta làm việc với giờ giấc ra sao?"

"2,4,6 có học thêm buổi tối nên không thể làm thêm, còn lại đều xuyên suốt"

Nghe Vĩ kể lại Nguyên thở phào nhẹ nhõm, vậy là nãy giờ anh tự suy tự diễn, đúng là rãnh hơi mà, nhưng nghe nói đến hoàn cảnh vất vả của cô mà anh thương xót, cô không được may mắn như những người con gái khác nên suy nghĩ và tâm tư cũng có phần không giống, hèn gì! Nhìn vào đôi mắt ấy, anh cảm thấy nó chất chứa một nỗi sầu khó tả, rất bi lụy rất thê lương, nhưng nỗi đau ấy ra sao thì anh không hề biết được. Nhớ lại chuyện hôm ấy, anh thật quá đỗi là vô tâm khi thốt nên những từ ngữ đối với anh thì không hề có ý gì là quá đáng, nhưng chắc đối với một cô gái có tâm hồn nhạy cảm như cô thì chắc là sự mỉa mai. Nghĩ vậy, anh cảm thấy mình thật có lỗi. Nhưng khoan đã, tại sao thằng bạn của anh lại biết rành rẽ mọi chuyện liên quan đến Lệ Vy thế? Quay qua nhìn Minh Vĩ, chuẩn bị mở miệng thì Minh Vĩ đã nhảy vào họng của Gia Nguyên, đúng là không gì có thể che được con mắt hổ báo của thằng bạn.

" Tao cũng có đóng góp một phần vốn đầu tư để xây dựng quán này, nên tất cả các nhân viên ở đây, đều thuộc tầm kiểm soát của tao"

Nói vậy thôi chứ với một con người trăm công nghìn việc như anh thì hơi đâu quan tâm đến những nhân viên quèn làm việc ở một cái xó xỉnh bé tẹo này, khi vừa va chạm và nói chuyện cùng cô, nhìn vào ánh mắt u sầu ấy, nghe thấy sự chừng mực lễ phép trong lời nói mà cô thốt ra đã làm cho tâm trí anh rối bờ, một cuộc điện thoại thì anh có thể biết tường tận mọi thứ về cô...TRẦN LỆ VY.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK