rong xe ô tô của Arron
Hebe ngồi không thoải mãi, cô hết ngọ ngoậy bên này lại bên kia. Arron bực hết cả mình. Anh liền nhăn nhó với Hebe: “Không thoải mái thì cô ngồi xe tôi làm gì?”
Hebe: “Nếu không phải anh bảo Angela ngồi trên xe của Chun thì sao tôi lại phải ngồi trên xe của anh được?”
Arron: “Thì cô ngồi taxi. Ah. Tôi quên mất cô sợ tốn tiền.”
Hebe tức nghẹn cổ họng: “Anh… anh…”
Arron: “Tôi làm sao?”
Hebe tức giận không thèm nói và quay mặt ra hướng khác. Bỗng nhiên Arron dừng xe thật nhanh, Hebe ngã về phía của Arron.
Mặt đối mặt!
.......................
......................
Mắt nhìn mắt!
..................
.....................
Cả 2 dừng lại.
1s….2s….
Hebe lúng túng đỏ mặt vội vàng ngồi dậy nhưng vẫn giả vờ tức giận: “anh có biết lái xe không thế? Tự nhiên lại phanh gấp.”
Arron lấy lại giọng và phủi lại quần áo: “Cô nhìn đi. Đến nơi rồi. Không phanh thì chẳng nhẽ lại đi.”
Arron bước xuống xe và đóng cửa thật mạnh. Hebe vội lấy túi xách và ra khỏi xe.
2 người lại tiếp tục nhìn nhau một cách tức giận.
Lúc này, Angela và Chun cũng vừa đến, Chun nhìn Arron tức giận cố nén cười vội kéo thằng bạn vào nhà hàng. Hebe vùng vằng cùng Angela bước theo.
Sau khi nhân viên nhà hàng xắp xếp chỗ ngồi cho 4 người, Arron và Hebe vẫn không chịu “đình chiến”, mỗi người họ đều quay mặt về một hướng.
Chun tìm cách phá vỡ bầu không khí căng thẳng này: “Tôi không thể ngờ được là Arron lại thân thiết với Zhang gia như thế.”
Angela mỉm cười: “Vì Cha mẹ chúng tôi thân nhau nên chúng tôi biết nhau từ nhỏ.”
Chun huých Arron: “thế mà cậu không cho mình biết Zhang tiểu thư là vị hôn thê của cậu.”
Arron cau có nhìn sang Hebe: “Mình đâu có thích, chẳng qua là do bố mẹ bắt ép thôi.”
Sau đó anh quay sang Angela: “Nếu em sinh ra trước, có lẽ người đó là em rồi.”
Cả Chun và Angela đều quay ra nhìn Arron vì họ chẳng thể ngờ là Arron lại có thể nói ra câu nói như thế trước mặt vị hôn thê của mình. Chun cảm thấy áy náy khi không biết Hebe cảm thấy ra sao. Nhưng Hebe đã nghe câu nói này rồi nên cô chẳng hề buồn.
Cô mỉm cười nhìn Arron: “Nếu người tôi được đính ước là Giám đốc Wu thì tôi sẽ chẳng bao giờ phàn nàn gì. Nên tôi hiểu tâm trạng của anh.”
Lần này, Arron thật sự cảm thấy khó chịu trong lòng, anh đứng lên với vẻ mặt tức giận: “xin lỗi mọi người. tôi muốn ra ngoài một chút.”
Hebe phẩy tay: “Anh cứ đi đi.”
Arron không nói gì. Anh bước đi nhưng thay bằng vẻ mặt tức giận lúc đầu, lại là vẻ mặt thất vọng.
Hebe cúi xuống nhìn cốc nước lạnh, cô tưởng mình đã có thể miễn dịch với những gì Arron đối xử với mình rồi nhưng thực tế cô vẫn cảm thấy chạnh lòng.
Angela quá hiểu rõ 2 người và mối quan hệ của họ: “Chị à! Chị đừng cứng miệng nữa.”
Hebe quay sang nhìn đứa em gái có đủ mọi thứ mà một cô gái mong muốn, nó quá vô tư nên chẳng bao giờ có thể là người mà cô có thể tâm sự nhưng nó đủ thông minh để hiểu cô và Arron: “Chị nghĩ mình nên về trước. 2 người tiếp tục đi nhé.”
Cô quay sang Wu Chun: “Giám đốc Wu! Tôi xin phép.”
Chun cảm thấy giữ Hebe ở lại đây cũng không phải nên anh cúi chào cô.
Ngay sau khi Hebe rời bàn chỉ còn lại 2 người, Chun nhìn Angela và thấy cô nở nụ cười miễn cưỡng.
Chun hỏi: “Họ vẫn thường như thế sao?”
Angela: “Không! Trước đây, họ đối xử với nhau rất tốt nhưng chẳng hiểu sao cho đến khi chị tôi học đại học mọi thứ lại thay đổi.”
Chun: “tôi chưa bao giờ nghe Arron nhắc đến việc này. Cậu ấy nói có một vị hôn thê.”
Angela: Vậy sao? Anh ấy không nhắc gì đến chị tôi àh?”
Chun: “Mỗi khi tôi hỏi về người đó cậu ta chỉ trả lời tôi một câu duy nhất: “Đơn giản. Đó là cô gái mà mình sẽ lấy và sống cùng mình trong suốt cuộc đời này.”
Ngay khi Chun nói xong câu nói đó, cả anh và Angela cùng bật cười vì họ nhận ra, Arron và Hebe quá trẻ con khi đang chơi trò tình yêu.
Ngay khi Chun và Angela đang cười vì những gì họ thấy được mà 2 nhân vật chính trong câu chuyện không thấy được thì ở sảnh của nhà hàng, một điều mà họ không ngờ đang xẩy ra.
Arron đang ngồi trước chiếc đàn Piano và ngay đằng sau lưng anh, Hebe đang nhìn anh với ánh mắt buồn thương nhất mà chính cô cũng không thể nhận ra.
Những giai điệu đầu tiên của bản nhạc “Lời từ biệt” của Chopin như đưa Hebe quay trở lại những ký ức ngọt ngào mà cô đã cất giấu nó vào nơi sâu nhất trong trái tim mình.
Lâu, rất lâu trước đây, cô đã từng cùng Arron ngồi đánh bản nhạc này. Họ là bạn thanh mai trúc mã, cùng ham mê âm nhạc, chính Arron là người dạy cho Hebe những nốt nhạc đầu tiên khi mà cô và cậu mới chỉ 7 tuổi.
Arron nổi tiếng là thần đồng âm nhạc, ngày đầu tiên hai người gặp nhau là khi họ vẫn còn là những đứa trẻ con.
Một cậu bé ngạo mạn và “tự tin thái quá” được bố mẹ nói rằng: “Nhìn xem Arron! Đây là công chúa của con đấy.”
Một cô bé xinh xắn với đôi mắt trong veo nhìn vào người bạn nhỏ chẳng hơn mình là bao: “Nhìn xem Hebe. Đây là hoàng tử của con đấy.”
Đó là lần đầu tiên 2 đứa bé nhìn thấy nhau, đó cũng là lần đầu tiên, Hebe nghe thấy tiếng đàn của Arron, cô ngạc nhiên trước việc một người nhỏ tuổi như mình lại có thể sáng tạo ra những âm thanh hay như vậy.
Tò mò.
Hebe chạy đến cây đàn khi chẳng thấy ai ở gần nó. Cô nghĩ rằng chắc là do cây đàn có phép thuật. Những ngón tay nhỏ nhắn của cô chạm vào cây đàn:
Tinh! Tinh…
”Này! Sao lại đụng vào cây đàn của tôi.”
Một giọng nói hách dịch vang lên làm Hebe giật nảy mình, cô bé quay ra và nhận ra đó là người mà mọi người gọi là “hoàng tử của Hebe”.
Hebe ngại ngùng, lí nhí nói: “Xin lỗi cậu. Mình chỉ muốn xem phép màu của nó nằm ở đâu.”
Arron tỏ vẻ mình là một cậu bé rất bản lĩnh: “Được rồi. Vì mọi ngưòi nói cậu là công chúa của mình nên mình sẽ chỉ cho cậu phép màu.”
Arron kéo Hebe ngồi xuống bên cây đàn, những âm thanh vụng về đầu tiên được vang lên trong tiếng cười lanh lảnh của Hebe.
Nhưng âm thanh diu dàng đó bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ và dữ dội, nó kéo Hebe ra khỏi ký ức thời thơ ấu.
Cô nhận ra anh đã không chơi nốt những nốt nhạc cuối cùng, Arron nhẹ nhàng đóng chiếc đàn Piano lại.
Ánh mắt họ gặp nhau….
Không một âm thanh nào được cất lên…
Những giọt nước mắt vô tình rơi xuống má Hebe.
Họ biết giữa họ chẳng bao giờ còn có thể nghe thấy âm thanh của tiếng đàn thời thơ ấu lần nữa.
Hebe nhanh chóng lau nước mắt và bước nhanh ra khỏi nhà hàng,
Arron đã từng nói rằng sẽ không bao giờ để Hebe buồn nhưng giờ thì mọi thứ đã quá muộn để sửa lại. Arron nhìn theo dáng Hebe đi ra khỏi nhà hàng, anh quay đầu và bước đến quầy rượu.
Một chàng trai vui vẻ như một cậu bé tìm được báu vật, anh chạy đến phòng Piano vì biết chắc rằng ngưòi quan trọng nhất của anh đang ở đó.
Arron vui mừng: ‘Hebe. Anh nhận được chứng chỉ đi tu nghiệp ở học viện âm nhạc quốc tế Australia rồi. Anh sẽ thực sự trở thành một nhạc sĩ chuyên nghiệp.”
Anh bế thốc Hebe lên và quay cô như chong chóng.
Hebe hét lên: “Arron. Thả em xuống. Chúng ta đang ở trường mà.”
Arron vội thả Hebe xuống làm cô đứng không vững và ngã vào anh.
Lúng túng Hebe định đẩy Arron ra thì anh nhân cơ hội ôm chặt lấy cô trong vòng tay mình: “Hebe. Chờ anh nhé.”
Một khoảng lặng bao chùm không gian, chiếc đàn Piano im lặng nằm dưới ánh hoàng hôn. Thế là quá đủ cho Arron, anh hiểu rằng người con gái này sẽ chờ anh, không phải vì họ có hôn ước với nhau mà vì cô ấy là Hebe của anh.
Người phục vụ quầy rượu: “Tiên sinh. Anh không sao chứ?”
Arron nở nụ cười: “Không! Tôi đang nhớ về những điều mà mình đáng nhẽ đã quên mới phải.”
Một cô gái xinh đẹp bước đến gần anh.
“Anh có thể mời tôi một ly chứ?” Sau một vài cử chỉ điệu đàng, cô gái ngồi xuống ngay bên cạnh Arron và nhìn anh với ánh mắt ngây thơ nhất (mà bất cứ chàng trai nào cũng có thể nhận ra đó chỉ là giả vờ.)
Arron cười: “Rất hân hạnh”
Có những lúc, anh tưởng đó là mãi mãi nhưng thì ra, đôi khi mọi thứ chẳng bao giờ có thể là mãi mãi. Ai sẽ là người giúp anh chữa vết thương lòng của mình đây? Nếu không phải là những cô gái này thì sẽ là ai?
Chun và Angela biết được rằng Arron sẽ không quay lại gặp họ nên sau khi ăn xong, cả 2 quyết định sẽ đi về.
Angela đột nhiên muốn đi bộ, Chun mỉm cười nhìn cô tiểu thư vừa giống tiểu thư lại vừa không giống và ngỏ ý muốn đi với cô.
“Hôm nay nhìn cô chụp ảnh tôi cảm thấy như mình đang nhìn Thiên sứ vậy.” Chun nhìn Angela và nói với giọng tỉnh bơ. (Chun ka hơi bị cao thủ.)
Angela hơi ngượng nên cúi đầu và nói: “Cảm ơn anh.”
Chun cười, rồi họ tiếp tục đi.
Angela đột nhiên hỏi Chun: “Ella cũng làm rất tốt đúng không?”
Chun bất ngờ: “Ella á? Cô ấy cũng chỉ bình thường thôi.” Mặc dù sự thật thì lúc nhìn thấy Ella chụp ảnh, trái tim Chun không hề tức giận nữa mà thay vào đó anh cảm thấy một điều gì đó dịu dàng làm cho anh mỉm cười hạnh phúc. Nhưng điều đó chỉ xẩy ra trong một thoàng. Chun tự nhủ: “chỉ một thoáng thôi”.
“Vậy người đàn ông cô ấy ôm lúc nãy là ai vậy?”
Chun hỏi một câu hỏi mà anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi nhưng khi nhìn thấy cảnh Ella ôm một người khác, cảm giác ghét Ella lại quay về.
Angela nhìn Chun: ‘Anh ấy là bạn của Ella thì phải. Tôi nghe chị Hebe nói rằng họ rất thân thiết, chị ý cũng không biết có phải họ đang yêu nhau không?”
Chun nghe đến đây bỗng nhiên tim anh đập rất nhanh. Anh cố nở một nụ cười: “Nhìn cách họ ôm nhau là có thể đoán được.”
Angela lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Không phải đâu. Có lẽ, hôm nay là buổi chụp ảnh đầu tiên nên cô ấy hơi mất bình tĩnh thôi.”
Chun thờ ơ trả lời: “Có lẽ thế?”
Angela: “Anh không biết chứ? Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xẩy ra.”
Angela nhớ lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy nhưng khác với Ella, có gì đó khiến cô cảm thấy mình tốt nhất không nên tìm hiểu chuyện này làm gì, có gì đó ngăn cản cô không nên nhớ đến điều đó mới phải.
Trời bắt đầu trở lạnh, giống như các chàng trai khác, Chun biết giờ mình phải làm gì. Anh nhìn Angela đang đi bên cạnh mình và định cởi áo đưa cho cô thì bất ngờ, cô chạy nhanh đến cửa hàng hoa đối diện.
Chun cầm áo chạy theo cô: “Angela! Cô đang làm gì thế?”
Angela đứng nhìn chăm chú vào mấy chậu hoa ở trước mặt: “Anh nhìn xem. Người ta bán hoa Thuỷ tiên này.”
“Cô thích hoa đấy sao?” Chun hỏi Angela khi mà mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt vui mừng như đứa trẻ của cô.
Angela mỉm cười: “Anh có thích nó không?” Cô thầm nghĩ đến ảo ảnh ngày hôm nay, cô cũng nhìn thấy đứa bé đó cầm hoa Thuỷ tiên – loài hoa duy nhất mà cô thích.
Chun nhìn khóm hoa trắng: “Không! Tôi không thích hoa cỏ.”
Angela bước vào cửa hàng: “Anh chờ tôi một chút nhé.”
Lát sau, cô mang một lọ thuỷ tinh đựng một vật gì đó đưa cho Chun: “Đây. Cái này tặng anh.”
Chun tròn mắt ngạc nhiên: “Đây là gì vậy? Nhìn nó giống củ hành thế?” anh săm soi chiếc lọ mà chẳng hiểu gì.
Angela bước đi: “Đây là gốc của hoa Thuỷ tiên. Anh phải chăm sóc nó nhé.”
Chun chẳng hiểu anh sẽ phải làm gì với khóm hoa Thuỷ tiên mà theo anh thì nó giống củ hành hơn. Anh thực sự chẳng hiểu gì về hoa cỏ cả, anh cũng chẳng còn biết trên đời tồn tại một loại hoa như thế này.
Angela nhìn Chun ngớ người bật cười: “Cách chăm sóc nó có ghi ở trong tờ giấy đó.”
Chun nhìn thấy một tờ giấy được kẹp giữa những chiếc lá: “Cách chăm sóc đóa hoa này tốt nhất là hãy yêu thương nó.”
Chun ngạc nhiên: “Hả?”
Angela: “Là tôi ghi đấy.” cô cười rồi im lặng bước đi.
Chun nhìn khóm hoa, nhìn Angela và anh không biết nữa, trái tim anh lại đập những nhịp đập khác thường.
Đột nhiên Angela quay lại làm Chun giật mình: “Ah! Khi nào nở hoa. Anh phải tặng cho tôi nhé.”