Đến hơn mười một giờ anh mới ra khỏi bar. Cũng không uống quá nhiều nên anh có thể tự lái xe.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại chọn đi đường vòng quanh thành phố để về nhà chính.
Lộ trình là phải đi qua một con đường vắng, nghe nói ở đó cũng đã từng xảy ra tai nạn. Nhưng Nam Thiên Kỳ không bao giờ tin vào mấy chuyện tâm linh nên cũng không sợ mấy.
Mới đi được nửa đường, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy màu tím đứng bên vệ đường. Cô ta vẫy tay, có vẻ như muốn đi nhờ xe.
Nhưng anh không quan tâm mà đi lướt qua. Đi được năm phút sau thì lại thấy cô gái đó. Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần. Lần thứ ba thì xe chết máy.
Quãng đường này vốn dĩ chỉ đi mười phút là qua, vậy mà anh lòng vòng ở đây đã nửa tiếng, xe lại còn chết máy nữa. Lúc đó anh mới biết là có vấn đề rồi.
Nam Thiên Kỳ gọi ngay cho trợ lí tới đón mình. Sau khi gửi định vị, anh ngồi yên trong xe chờ đợi.
Một lát sau, có thứ gì đó lao vào đằng sau xe một cái "Rầm". Lạ thay lúc anh xuống xe kiểm tra thì lại không thấy có bất cứ thứ gì.
May sao trợ lí cũng tới đưa anh về nhà. Xe thì để lại ngày mai cho người đem đi sửa.
Kể từ lúc đó bao nhiêu chuyện kì lạ xảy ra.
Dì Trần thở dài:
"Haizz. Từ lúc cậu xuống xe thứ đó đã theo cậu rồi."
Tiểu Diệp cũng đứng ở ngoài hóng chuyện. Cô nghe xong chỉ bĩu môi khinh bỉ.
Trên đời này đúng là không có ai ăn no rửng mỡ như anh ta. Người ta nói không sai "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" mà.
"Vậy tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối qua..sau khi tôi làm việc xong thì bị cắt điện. Sau đó tôi nhấc máy gọi cho nhân viên nhưng không có ai trả lời, chỉ nghe thấy một tràng cười ma mị."
Nghe tới đây ai cũng sởn hết cả gai ốc.
"Quay ra phòng khách thì thấy một người bay lơ lửng, hoảng quá nên tôi lấy đồ ném vào cô ta. Nhưng mấy món đồ đó lại xuyên qua người cô ta. Được một lúc thì biến mất."
"Tôi nghĩ mình chỉ mệt quá nên sinh ra ảo giác, ngủ được mười phút, mở mắt ra thì thấy...cô ta đang ngồi trên người mình."
"Khi đó cả người không còn chút sức nào. Lúc đẩy được cô ta ra cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy Tiểu Diệp đứng chắn trước mặt mình, sau đó không biết gì nữa."
"Tiểu Diệp là ai?"
"Là cô gái ngoài kia."
Nghĩ ra gì đó, Nam Thiên Kỳ bảo dì Trần:
"Dì gọi cô ấy vào đây đi. Để cô ấy kể cho mọi người nghe."
Dì Trần nói ngay:
"Trong nhà có bàn thờ gia tiên, ma quỷ bên ngoài không thể vào được."
"Nhưng cô ấy vẫn ra vào nhà cháu bình thường mà."
"Cậu Lục nói gì cơ?"
"Cô ấy vẫn ra vào nhà cháu bình thường, không bị sao hết."
Vẻ mặt dì Trần càng lúc càng nghiêm trọng. Bà xin phép được nói chuyện riêng với Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp đã nghe hết cuộc đối thoại, thấy dì Trần đi ra, cũng vui vẻ niềm nở với bà.
"Cô..."
"Tôi biết bà định hỏi gì."
"Cô có thể ra vào nhà chính Lục gia?"
"Phải."
"Cô có thể giết chết quỷ áo tím?"
"Phải."
Giờ đây tất cả những thắc mắc trong lòng dì Trần đều đã có câu trả lời cả. Bà nhìn Tiểu Diệp với một ánh mắt khiếp sợ.
Bà quay đầu nhìn mọi người. Họ không nghe được một người một quỷ nói chuyện với nhau.
"Dì Trần à, dì biết nhiều thật đấy."
Nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Diệp đã khác hẳn, không còn là sự ngây thơ, vui vẻ nữa. Thay vào đó là một nụ cười nguy hiểm, bí ẩn.
Giống như một con hổ đang rình mồi, sẵn sàng vồ lấy mục tiêu bất kì lúc nào.
"Nhưng mà dì à, người ta nói tò mò sẽ hại chết con mèo đấy."
"Tốt nhất là...dì nên cẩn thận thì hơn. Đừng để cái miệng hại cái thân nhé."
Nói xong, Tiểu Diệp lại khôi phục nụ cười rực rỡ lúc ban đầu, nhưng còn dì Trần thì khác.
Cả cơ thể bà cứng ngắt, đổ mồ hôi hột. Tay chân bà đang run rẩy không thôi, thiếu chút ngã quỵ xuống đất.
Bà hiểu tất cả những ẩn ý trong câu nói của Tiểu Diệp, bà biết lí do tại sao cô có thể tự do ra vào Lục gia, tại sao cô lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy.
Nhưng có lẽ cho tới khi giao ước của cô ấy và Lục Quang Phong kết thúc, bà phải giữ mồm giữ miệng, nếu không kết cục của bà cũng đã được đoán trước.
"Nh.. nhưng..cô tuyệt đối không được..làm hại tới Lục gia."
"Chuyện này tôi biết mà."
Dì quay lại trong sự run rẩy, mọi người thấy vậy thì hoảng hốt không thôi.
Lục Quang Phong phải chạy vội ra hỏi xem có chuyện gì.
"Chắc tại em kể dì ấy sợ quá nên mới vậy."
"Mà anh nói chuyện nhanh lên, nhỡ mọi người đang lo lắng ở nhà thì sao."
"Đợi chút nữa."
Nói rồi anh trở lại trong nhà.
Dì Trần phải ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Lát sau dì đi vào phòng mình, lấy ra năm cái vòng trầm đưa cho Lục Quang Phong.
"Lục thiếu cầm cái này cho mỗi người đeo một cái. Cậu cũng đeo vào luôn đi."
"Cái này..."
"Tôi không có ý kiến chuyện gia đình cậu cùng với nữ quỷ kia, nhưng cậu phải biết chỉ cần là tiếp xúc qua với quỷ cũng sẽ có âm khí."
"Đeo vòng trầm giúp cậu xua được âm khí, không cần phải lo mệt mỏi."
"Cảm ơn dì."
Nói chuyện một lúc thì Lục Quang Phong cũng xin phép ra về. Dì Trần níu anh lại, dặn dò bảy bảy bốn chín thứ nữa mới cho đi.
Về đến nhà cũng hơn một giờ sáng, mọi người đều xúm lại hỏi chuyện Lục Quang Phong.
Anh kể cho mọi người nghe xong, ai nấy đều khiếp sợ.
"Trời ơi, vậy thằng bé có sao không?"
"Cậu ấy không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là ổn. Đều là nhờ công của Tiểu Diệp hết."
Thấy nhắc tới mình, cô ra vẻ ngượng ngùng cười đáng yêu:
"Ôi trời có gì đâu. Anh làm tôi ngại quá đi à hihi."
"Vui muốn chết còn bày đặt."
Cái giọng này chỉ có Lục Quang Vân chứ không có ai khác.
"Tôi đã chết rồi. Còn anh? Có muốn chết thử một lần cho biết không?
Cái mỏ hỗn của nhị thiếu đương nhiên là phải ngậm lại ngay.
Lục Quang Phong đưa cho mỗi người một cái vòng trầm, nhắc lại lời dặn của dì Trần.
Mọi người đeo vào, vừa đeo vừa nhìn Tiểu Diệp.
Cô cũng chỉ biết cười trừ:
"Không cần nhìn tôi, mọi người làm vậy mới tốt, không có ảnh hưởng gì đến tôi đâu."
Rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.