"Lo gì chứ." Tôi đáp lời nó, nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi người Phúc đang đứng trên sân khấu.
"Thì lo thi lên cấp hai đó. Tao chẳng biết ôn gì cả." Rồi nó bĩu môi nhìn sang tôi, "Mày thì lo cái gì, năm nào cũng học sinh giỏi.."
Chắc là thấy tôi không trả lời, lúc này nó mới nhìn theo ánh mắt của tôi. Phúc đang đứng trên sân khấu giúp các thầy cô sắp xếp lại bàn đại biểu và xem lại chương trình hôm nay, buổi khai giảng cuối cùng của chúng tôi. Năm nay, khối lớp năm chính là anh chị cả của trường, nên phụ trách giúp các thầy cô tổ chức lễ khai giảng.
Cả khối chỉ có hai lớp nên mỗi lớp sẽ chọn ra một người để thành đôi nam nữ phụ trách dẫn chương trình. Lớp A của tôi đương nhiên không ai khác là Phúc sẽ đảm nhận vai trò dẫn chương trình, vì vậy lớp B sẽ phải cử ra một bạn nữ. Nói đến đấy chắc bạn cũng đoán ra được là ai rồi nhỉ, đúng là chị Hằng đấy. Thật là trớ trêu mà.
Tôi tham gia vào đội văn nghệ của trường, nên hôm nay sẽ có một tiết mục hát múa bài "Thiếu nhi thế giới liên hoan", vì vậy lúc này chỉ đành đứng nhìn hai người dẫn chương trình đang tập dượt trên sân khấu, còn tôi đứng sau cánh gà chuẩn bị cho tiết mục đầu tiên ngay sau phần phát biểu của thầy hiệu trưởng, rồi sau đó sẽ ngồi về vị trí của lớp mình tiếp tục theo dõi các phần tiếp theo.
Cuối cùng chỉ vì một tiết mục này mà đã chia cắt chúng tôi. Nói vậy thôi chứ dù là tôi không tham gia tiết mục này thì cũng chẳng thể nào đứng cùng Phúc trên đó, bởi vì mỗi lớp chỉ được cử một người thôi, nếu lớp A là tôi thì lớp B sẽ là.. Phong.
Phong thì cũng chẳng khá khẩm hơn tôi, cậu ấy ở trong ban nghi thức, đứng đó chỉ huy dàn trống và nhìn bạn gái của mình trên sân khấu dẫn chương trình cùng với một bạn nam khác. Không biết Phong sẽ có cảm giác gì nhỉ? Có thấy hụt hẫng như tôi không?
Thực ra là tôi tưởng tượng ra cho giống trong phim thôi, chứ cũng chẳng có chuyện ghen tuông gì ở đây. Cả bốn chúng tôi đều quen biết nhau qua mấy lần đi họp liên chi đội và những lần tham gia hoạt động chung của nhà trường, nên cũng chẳng có gì lại mấy chuyện này.
Tôi còn đang ngẩn ngơ ngắm Phúc thì cái Thu ở đâu chạy ra đứng chắn ngay trước mặt tôi. Nó chu mỏ giận dỗi, "Nãy giờ tao nói mày có nghe gì không đấy?", nó quay đầu ra sau nhìn lên sân khấu một cái, rồi lại nhìn tôi cười ranh mãnh, "Hay là đang bận ngắm trai rồi."
"Ranh con! Xê ra nào." Tôi chửi nó một câu rồi gạt nó sang một bên, tiếp tục công việc ngắm trai của mình.
"Thôi không đùa nữa." Nó vỗ vai tôi, "Cô gọi ra tập trung rồi kìa."
Lúc này tôi mới đành luyến tiếc nhìn Phúc lần nữa rồi bám theo nó, hai đứa lại ríu rít cười đùa chạy về phía văn phòng để tập duyệt lại một lần.
Thu là đứa hàng xóm của tôi, nó cũng nằm trong nhóm cô lập tôi năm ngoái. Cũng chính nó là đứa đến làm lành với tôi trước rồi bảo là tại bọn kia xúi nó nghỉ chơi tôi, mà cả nhóm nó đều nghe theo cái Lan, một mình nó cũng không dám cãi, sợ bị chúng nó kì thị, nên mới đành nghe theo chúng nó.
Tôi coi như lời nó nói là thật và tha thứ cho nó. Dần dần cả đám cũng nghỉ chơi với Lan để quay lại chơi với tôi. Thú thật thì tôi cũng chơi thân với nó nhất nhóm, nhà lại gần nhau nên chơi từ đó đến giờ, càng ngày càng thân thiết.
Buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Lúc này tôi chỉ muốn được ngồi ở bên dưới kia, vì ở đó có thể nhìn rõ phong thái của Phúc khi dẫn chương trình. Đứng ở sau cánh gà thì chỉ nhìn thấy được tấm lưng nó thôi, và lại còn không được đứng nghiêm để chào cờ nữa. Chán quá tôi cứ ló đầu ra ngoài, lại bị cái Thu lôi vào, nó bảo đang chào cờ không được chui ra như thế, vì nó nói có lý nên tôi đành câm nín.
Sau khi chào cờ xong Phúc bắt đầu cất giọng dẫn dắt và chuẩn bị mời thầy hiệu trưởng lên phát biểu, sau đó thì.. nó cũng sẽ vào cánh gà. Một lát sau đã nghe thấy tiếng các em học sinh vỗ tay chào mừng thầy hiệu trưởng lên phát biểu rồi. Tôi hí hửng vừa thò đầu ra thì suýt nữa đập vào đầu nó, vì đúng lúc nó cũng đang cúi đầu bước vào cánh gà. Tôi nhất thời đơ mất vài giây, luống cuống không biết phải làm thế nào.
Lúc này chị Hằng đi đến từ phía sau nó mới lên tiếng khen tôi một câu, "Xinh gái thế." Tôi được cớ cười hi hi một cách đần độn rồi chạy theo chị Hằng, vừa chạy vừa lắp bắp khen chị ấy dẫn chương trình hay quá. Nói xong rồi tôi mới len lén quay lại nhìn Phúc, xem ra nó vẫn bình thường, chỉ có tôi là bất thường thôi, tôi chỉ đành thở dài chán nản.
Sau khi hai người lại khoác tay nhau đi lên sân khấu, tức là phần phát biểu của thầy hiệu trưởng đã kết thúc, và ngay sau đây sẽ là phần múa hát của chúng tôi. Tôi bước ra đầu tiên vì tôi là người hát chính, theo sau đó là đội múa cầm theo bóng bay và cờ tổ quốc, loại cờ nhỏ cầm tay để múa phụ họa.
Bên dưới các em vỗ tay rầm rầm giúp chúng tôi có thêm khí thế. Ở vị trí này tôi vô tình nhìn thấy Phong đang đứng đối diện, ngay chỗ đội nghi thức. Thực ra thì Phong đứng đó là một vị trí thuận lợi để ngắm chị Hằng đó chứ, thế mà tôi còn lo là Phong cũng sẽ đáng thương như tôi, đúng là lo bò trắng răng. Tôi khẽ mỉm cười, Phong cũng cười đáp lại, lúc đó tôi mới nhận ra, đúng là răng Phong trắng thật.
Bài hát múa của chúng tôi diễn ra trong vòng khoảng ba phút thì kết thúc. Mọi người bên dưới lại vỗ tay tạm biệt chúng tôi cũng giòn giã như lúc bắt đầu. Sau khi cúi chào khán giả chúng tôi lập tức rút về phía cánh gà để thay quần áo. Tôi thì vừa vào đến cánh gà đã ba chân bốn cẳng chạy vòng ra sau để về chỗ lớp mình ngồi luôn, quần áo cũng chẳng thèm thay, bởi vì tôi không muốn lỡ mất giây phút nhìn thấy Phúc ở trên sân khấu thêm một lần nào nữa.
Tôi lấy ghế rồi ngồi tót lên đầu hàng, mấy đứa bạn chẳng hề cảm thấy khó chịu, có khi chúng nó còn cảm thấy may mắn vì tôi ngồi đó giúp chúng nó né được ánh nhìn của thầy cô để tiện ngáp ngủ ý chứ. Tôi ngồi ngay ngắn và chăm chú nhìn lên sân khấu, rồi thầm nghĩ trong đầu "đẹp đôi quá". Ngay sau đó tự vỗ vào mặt mình để tỉnh táo lại, sao tôi lại có ý định gán ghép Phúc của tôi cho người khác vậy chứ. Thật là không thể tha thứ được!
Tiếp theo đây cũng chỉ còn vài phần trao quà cho đại diện các em lớp một năm nay nhập học, và một tiết mục văn nghệ của lớp bốn nữa thôi. Tính ra thì Phúc cũng sắp làm xong việc rồi. Hồi ấy chưa có điện thoại để chụp khoảnh khắc này lại quả là đáng tiếc. Nhưng không có điện thoại cũng có cái hay của nó, bắt buộc con người phải động não để ghi nhớ những điều mình muốn nhớ. Vì vậy tôi vẫn đang ngồi im như tượng đá để ghi nhớ những hình ảnh của Phúc vào bộ não của mình đây.
Nó mặc áo sơ mi trắng, quần đen sơ vin gọn gàng. Cổ áo quảng một chiếc khăn quàng đỏ, bên ngực trái là huy hiệu búp măng non của đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh. Trông lúc này nó thật chững chạc và đẹp trai, khác hẳn với vẻ nghịch ngợm trẻ trâu ngu ngốc thường ngày.
Sắp lên lớp sáu rồi, lên một cấp mới chắc cũng phải trưởng thành lên chứ nhỉ. Tôi đột nhiên cảm thấy sự yêu thích của tôi dành cho nó trước đây đã bị lung lay đi một ít, bây giờ lại được khôi phục lại rồi, mà có khi còn nhiều hơn một chút.
Tôi tự dặn lòng phải trân trọng năm cuối cấp này, vì biết đâu được lên cấp hai sẽ có những điều gì xảy ra, biết đâu tôi lại chẳng còn được học cùng lớp với nó nữa, nghĩ đến điều này tôi lại cảm thấy hoang mang lạ kỳ. Lúc tôi kịp bình tĩnh lại thì buổi lễ cũng đã được tuyên bố bế mạc, sau đó thì ai về lớp nấy để nghe cô giáo chủ nhiệm phổ biến lịch học.
Cuối cùng thì Phúc của tôi cũng được trả về rồi. Không biết có phải là do tôi hoang tưởng không, nhưng mà lúc tuyên bố bế mạc, tôi có cảm giác nó đã nhìn tôi mỉm cười, rất nhanh thôi nhưng tôi cũng kịp nhìn ra môi nó khẽ nhếch lên, hay là do tôi hoa mắt? Tóm lại là dù có thật là nó cười với tôi hay không, nhưng nếu là tôi ảo tưởng mà lại được vui vẻ, vậy thì cũng không vấn đề gì đâu nhỉ.
Khai giảng xong còn phải đối mặt với một vấn đề nữa, đó là bầu lại ban cán sự lớp. Bốn năm liên tiếp Phúc vẫn là lớp trưởng, tôi vẫn là quản ca, và còn làm rất tốt, nhưng đầu mỗi năm học đều phải có một cuộc ứng cử và bầu cử cho đủ trình tự, nên năm nay cũng không ngoại lệ. Trước khi cô giáo thông báo thời khóa biểu thì sẽ tiến hành ứng cử và bầu cử ban cán sự trước.
Nãy giờ tôi vẫn ngồi ngoan ngoãn ở bàn đầu, đột nhiên thấy cô bảo bắt đầu phần ứng cử lại bỗng trở nên hồi hộp. Tôi nhìn sang bên dãy bàn của Phúc, nhìn biểu cảm trên gương mặt nó, chờ đợi xem nó có xung phong hay không. Nhưng tôi cũng không biết là mình mong nó ứng cử hay là không nữa, tôi chỉ biết chắc chắn một điều là, nếu nó làm lớp trưởng thì chắc chắn tôi sẽ ứng cử làm quản ca, còn nếu nó không ứng cử thì.. cô cũng sẽ chỉ định nó làm thôi, tin tôi đi.
Nhưng mà xem ra cô không cần phải chỉ định nữa đâu, vì tôi đã thấy nó giơ tay rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm mà chẳng hiểu tại sao. Chắc tại vì sâu thẳm trong lòng tôi vẫn muốn tiếp tục làm quản ca cũng nên, nhưng lại sợ nếu nó không muốn làm lớp trưởng nữa thì.. Xem ra tôi lại nghĩ nhiều quá rồi.
Vài phút sau tôi cũng như được tiếp thêm sức mạnh xung giơ tay không ngần ngại ứng cử làm quản ca. Tôi đã từng nói là tôi sợ giơ tay đứng lên phát biểu rồi nhỉ, tôi vẫn chưa chữa được bệnh đó đâu, nhưng lần này thì khác, vì tôi có động lực nên chẳng sợ gì cả.
Sau khi ghi tên hai đứa chúng tôi lên bảng, cô lại tiếp tục hỏi xem có ai muốn ứng cử nữa không. Tôi vô thức nhìn về phía cái Lan, nó thấy ánh mắt của tôi thì cười tỏ vẻ khinh thường rồi nhìn về hướng khác, nhưng nó cũng không có ý định giơ tay.
Tôi với cái Thu bất chợt chạm vào ánh mắt nhau, rồi hai đứa cùng phì cười, nhưng vội vàng bịt miệng lại. Chúng tôi cười vì biểu hiện của cái Lan đó thôi, chắc nó vẫn còn ôm hận vụ tranh cử với tôi hồi lớp một, lại thêm vụ cô lập tôi năm lớp bốn, hai lần thất bại nên nó chỉ bực tức mà không làm gì được tôi. Thôi cứ yên tâm là chỉ còn một năm này nữa thôi, sang năm chắc gì đã được học chung với nhau mà còn so đo tính toán làm gì. Thế là tôi lại vui vẻ cùng với Phúc bước lên lễ đài.. à quên.. bước lên bục giảng để nhậm chức.
Tên của hai chúng tôi được cô viết lên bảng giống như tên của cô dâu chú rể trong đám cưới làm tôi không ngăn được những suy nghĩ đen tối. Tôi nhìn sang Phúc như muốn nói, "Cùng cố gắng nhé, chỉ còn một năm bên nhau nữa thôi."
Phúc không nhìn cũng không nói gì với tôi, nhưng tôi có cảm giác là chúng tôi vừa nói xong phần tuyên thệ của lòng mình, không phải là với nhau, mà là với ngôi trường này, với lớp học này, với những con người đang ngồi dưới kia, có những người bạn của tôi, và có cả những người ghét tôi nữa, nhưng hơn hết, là lời tuyên thệ với chính lòng mình.