…
Ngôn Triết Kì đã tới ngôi chùa mang tên là “Đế Linh” thứ ba ở trong khắp thành phố, anh dành thời giản buổi sáng sớm và cũng là thời gian duy nhất trong ngày. Lần này anh phải leo lên một ngọn núi cao hơn hai ngọn núi trước, nhìn một hồi chiều cao thấy chắc hẳn hôm nay sẽ là một ngày năng động lắm đây.
Bước từng bước lên bậc thang, mặc dù từng bậc thang đều rất hẹp và nhỏ nhưng khi leo lên lại không hề mệt chỉ là tầm này thời tiết sáng sớm vẫn còn lạnh, chung quanh đều mang một lớp sương bám lên vai áo và chiếc mũ len là những giọt nước li ti mang tinh khiết của đất trời, chiếc kính anh đeo cũng bị mờ nên đành phải tháo ra để tiện nhìn đường.
Không thể ngờ được là sau khi tháo kính xong mới rõ được cảnh sắc trong lớp sương mờ, bên cạnh những rừng cây hùng vĩ là một vườn mận núi màu đỏ thẫm căng mọng, đọng trên là nhưng giọt sương càng làm thích mắt. Dừng lại để uống một chút nước, ngắm nhìn một vòng xung quanh thấy nơi này lại có cảm giác rất đỗi quen thuộc, tuy không rộng lớn như những ngọn núi trước, nhưng lại có cảm giác linh khí đất trời rất dồi dào.
Sau khi nghỉ ngơi xong liền tiếp tục bước tiếp, lần này leo thêm một chặng khá dài nữa thì đã lên được mỏm cao nhất. Ở đây quả thật là có một chùa, ngồi chùa này được nhưng làn mây cùng sương che lấp, càng đi sâu vào mới có thể nhìn rõ được quang cảnh. Kí ức lại đột nhiên xuất hiện mờ mờ ảo ảo, những hàng hoa anh đào chen lẫn là màu trắng tinh khiết của hoa mận ngọt ngào, đặc biệt chính là tượng đá của Phật Quan Âm nhìn xuống chúng sinh thật uy nghiêm và trang trọng, tất cả đều như vậy, từ hàng cây hoa, từ thiết kế của ngôi chùa và cả con đường dẫn tới chính điện nơi đã đi qua từ kiếp trước, hít mỗi hơi thật sâu vẫn cảm nhận được tiến khí trong lành, không vương một chút bụi trần. Ngôn Triết Kì vẫn không tin là cuộc hành trình tìm tới đây của mình lại nhanh gọn đến như vậy.
“Chào thí chủ”
Là một vị sư cô mặc chiếc áo lam màu xanh lam bước tới, trên tay đang cầm giỏ đựng những bông hoa hồng tươi đẹp nhất để dâng lên bàn thờ Phật.
“Chào sư cô”
“Không biết thí chủ đến đây để tham quan hay là dâng hương bái phật chốn này?”
“Dạ, tôi muốn bái Phật”
“Được, để tôi dẫn thí chủ tới chính điện”
Khi tới chính điện, nơi điện thờ chính giữa chính là vị Phật đang ngồi trong trạng thái thiền định, đôi mặt mở hờ nhìn xuống lục đạo luân hồi cứu vớt chúng sinh của biển khổ, và Người cùng các vị thần linh ngụ chốn thiêng liêng này đã giúp anh cứu anh khỏi nỗi sầu bi, vậy nên không ngần ngại thành tâm quỳ xuống vái lại 3 lần trước ơn phước vô lượng này.
Sau khi ra ngoài, vị sư cô vẫn đang đứng đó liền cùng đi ra.
“Nhìn thí chủ là người có duyên với đất Phật này, không biết đã có đoạn chuyện nào với thí chủ sao?”
“Đúng, là một đoạn nhân duyên tốt, lần này muốn quay lại chính là tạ lễ nhưng mà do tôi chỉ là đang tìm kiếm không biết nên dáng vẻ có hơi xuề xòa, không ngờ là tìm đúng, nhất định lần sau tới sẽ thật chỉn chu”
“Thí chú yên tâm, các vị Phật, thần linh đều nhìn được rõ tâm của chúng ta chứ không quan trọng vẻ bề ngoài đâu, như con gái của tôi, sáng nào cũng đều sẽ tới thăm, cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn đều sẽ mặc pháp một lớp pháp phục cùng tôi ngồi đọc kinh rồi mới chịu về”
“Con gái của sư cô sao?”
“Đúng vậy, con bé là một người rất vô tư nhưng làm việc đều rất chỉn chu và cẩn thận”
Sau khi chào tạm biệt sư cô, quay lại nhìn ngắm ngôi chùa lần cuối rồi Ngôn Triết Kì mang trong mình một tâm trạng thật thoải mái bước xuống dưới núi, tự nhủ lần sau sẽ thật chỉn chu rồi quay lại, mang thật nhiều hoa thơm đến chùa để cúng dường. Thật sự nếu không có diễm phúc được các vị ở trên chỉ đường thì con đường tìm kiếm cũng sẽ còn thật sự gian nan biết đến nhường nào.
Giang Vân Ni ngồi trên bàn làm việc liền lướt được đến một bài báo nói về một di tích cố cung cổ ở thành phố Santo cách thành phố cô ở chỉ khoảng 40km, nơi đây mới chỉ được phát hiện chưa được bao lâu, bên trong vẫn còn tàn tích và cổ vật của thời đó nên đã được xây một bảo tàng để trưng những cổ vật đó, cũng đã mở cửa đón khách để tới tham quan.
Đối với Giang Vân Ni đang bí ý tưởng về motip truyện cổ trang thì đây chính là một chuyện rất tốt, thật ra cô rất yêu và đam mê về lịch sử, nếu những nơi nào đậm chất xưa hay nơi từng là đóng đô thành ở đất nước thời xưa thì chắc chắn cô đều sẽ tới để tìm hiểu kĩ.
Nghĩ là làm, tiện hôm nay cũng là một ngày vô cùng đẹp trời, cô biết bạn thân của mình hay trợ lí đều sẽ không có thích những nơi như vậy nên đều sẽ tự tới một mình mà thôi. Bắt một chiếc xe rồi liền đi tới đó, nghĩ thôi cũng đã thấy thật sự rất tuyệt vời.
Khi đi tới đoạn dừng đèn đỏ, cô đã kéo cửa xuống để bản tay của mình ra đón lấy những cành hoa đào rơi xuống, tạo nên một khung cảnh thật mỹ miều. Người ta thường nói, mùa xuân chính là mùa để mọi vật đâm chồi nảy hoa.nhưng để có thêm mùa xuân tiếp, mùa xuân mãi mãi thì cũng cần phải chăm bón tưới tót thật kĩ, thật cẩn thẩn, vạn vật vốn dĩ không đơn thuần nếu chúng ta nghĩ rằng đơn giản chỉnh là đang không hề coi trọng vạn vật. Thì tình cảm con người cũng vậy, như một mầm mới đang dần được sinh sôi, phát triển, nếu không biết trân trọng thì đánh mất là điều đương nhiên, nhìn từng cành hoa nhỏ mềm mại rơi xuống mà không thề nắm lấy cũng chính như cơ hội mà ta muốn nắm lấy mà lại rất khó.
Giang Vân Ni đang chìm đắm trong suy nghĩ về mối nhân duyên của con người mà dường như không hề hay biết rằng chiếc xe sang trọng ban nãy đã đi theo xe của cô.
…