• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu còn dám gọi tôi là chú nhỏ? Cậu đến trường chỉ để đánh nhau thôi à?”

“Cháu… cháu không có!”

Hai tiếng “chú nhỏ” không phải chỉ riêng Trụ Phong và Lãnh Kiệt bất ngờ mà Lam Linh còn bất ngờ nhiều hơn.

Vũ Hoàng hừ một tiếng liền cúi xuống bế bổng Lam Linh lên, buông một câu rồi quay người rời đi.

“Cha cậu mà biết chắc thất vọng lắm!”

“Chú nhỏ… cháu biết lỗi rồi mà!”



“Sao lại để bị thương đến nỗi này?”

Còn không phải tại thằng cháu của anh sao?

Lam Linh chỉ nghĩ thầm chứ không nói.

Ngồi dưới ghế đá Vũ Hoàng cẩn thận băng lại vết thương cho cô. Vầng trán nãy giờ vẫn cứ cau có mãi thôi. Cũng phải Lam Linh còn bị đau tới mức khóc thút thít nhất là khi nhỏ thuốc sát trùng.

“Trung Thán là cháu của anh à?”

“Ừ, Anh em cô chú bên mẹ của anh nên không cùng họ!” Vũ Hoàng gật gù.

Giây sau anh liền cốc vào đầu cô một cái rất mạnh, Lam Linh ôm đầu vừa la vừa oán trách anh.

Nhìn những vết thương trên người vật nhỏ, Vũ Hoàng thật sự rất bực mình.

“Sao em không nghe điện thoại của anh? Nếu anh không vào trường thì đến giờ cái thân này đã bầm dập rồi!”

Lam Linh lục lục túi cuối cùng lại móc ra cái điện thoại đã sớm sập nguồn.



“Em…!”

“Chú!”

Trung Thán tắm rửa sạch sẽ xong liền tìm đến chỗ hai người đang ngồi. Điệu bộ rụt rè áy náy chưa từng thấy.

“Chú…!”

Hắn gọi đến lần thứ hai nhưng anh vẫn chẳng có động tĩnh gì. Vũ Hoàng rút khăn ướt lau những vết bẩn trên tay cô rồi lại rút thêm tờ nữa lau lên gương mặt trắng hồng. Lam Linh đẩy tay anh ra nhìn chằm chằm vào mắt anh ra hiệu.

“Anh làm em đau ở đâu à?” Vũ Hoàng ngờ nghệch hỏi

Cô lắc lắc đầu.

“Mặt em chưa sạch đâu, quay lại đây anh xem!”

“Cháu anh gọi kìa!” Cô khẽ gắt lên.

Lúc này Vũ Hoàng mới quay qua nhìn Trung Thán. Hắn lập tức gập người chín mươi độ.

“Cháu xin lỗi ạ!”

Vũ Hoàng hừ lạnh.

“Cậu nên xin lỗi đúng người!”

Trung Thán cười nhạt sau đó tiến đến chỗ Ninh Ngọc Lam Linh.

“Thì ra đây là thím nhỏ, lâu nay Trung Thán có mắt như mù. Tại đây đứa cháu này cúi đầu tạ tội với thím.”

Lam Linh cau mặt. Cô không tức giận vì lời xin lỗi có phần cợt nhã của hắn mà chính hai từ “thím nhỏ” làm cô chói tai.

“Cậu nhầm rồi, tôi không phải thím nhỏ gì hết. Cũng làm gì có đứa cháu nào như cậu!”

Trung Thán: “…”

Cô đây là ép hắn xấu hổ tới chết ư?

Vũ Hoàng bật cười xoa đầu Lam Linh ôn nhu nhắc nhở: “Đi về quán thôi!”

Lúc này cô mới sực nhớ ra cô bạn sắp trễ học của mình, Lam Linh vội vã thu dọn đồ lúc xong đã thấy Vũ Hoàng khuỵ gối dưới đất lưng quay về phía cô.

Ninh Ngọc Lam Linh đơ ra một chút xong lại nhìn xung quanh, nơi trường học có rất nhiều người… cô ngại!

“Thôi em tự đi được!”

“Thế thì đến khi nào mới lết về nhà được?”



“Sớm thôi”

“Không được cãi, mau leo lên nào!”

Thế là cô chỉ đành ngã người xuống lưng anh vòng tay lên ôm chặt lấy cổ. Nó vẫn nhỏ xíu như ngày nào, với anh chỉ cần dùng một chút sức lực là nhấc lên được.

“Chú, chuyện hôm nay…” Trung Thán vội vã ngăn bước chân của Vũ Hoàng, điệu bộ của hắn như đứa trẻ lên năm đang cố gắn năn nỉ người ta giúp che giấu tội xấu của mình.

Vũ Hoàng cau mày, đôi mắt phượng sắc bén vô cùng. Xem ra không dễ tha thứ chút nào, nếu không phải có họ hàng thì chắc hắn đã bị anh tần cho một trận rồi. Trung Thán nhanh trí nhìn lên Lam Linh, giọng nói lí nhí: “Thím nhỏ!…”, “mau xin chú cho cháu đi!” Tiếc là nửa câu sau chưa kịp nói Lam Linh đã đanh đá hất mặt quay đi chỗ khác.

“Cháu biết lỗi rồi, từ giờ không dám gây chuyện với thím nữa, cháu sẽ bảo vệ thím ở trường…! Được không chú?”

“Em thấy sao?” Vũ Hoàng hỏi cô.

“Bảo vệ thì không cần”

“Phải xem biểu hiện của cậu!” Vũ khí chốt lại một câu cho xong chuyện rồi quay người bỏ đi.

“Trung Thán, cậu sợ hắn đến thế cơ à?”

Giọng nói nữ có chút khi dễ tiến gần về phía Trung Thán. Người đó là ai chỉ có hắn là biết rõ nhất.

“Ý gì?”

“Tôi bảo cậu thu phục Ninh Ngọc Lam Linh. Cậu không những không làm được mà còn phải cúi đầu xin lỗi cô ta!”

“Bất tài… vô dụng!” Cô ta nhấn giọng.

“Ngậm mồm lại đi, lúc đầu tôi đồng ý với cô vì thấy cô ấy xinh xắn. Nhưng cô thấy rồi đó…!”

Trung Thán lạnh lùng tiến tới trước mặt cô gái nọ, một ngón tay ấn mạnh vào trán cô ta.

“Người đấy sau này sẽ là thím nhỏ của tôi. Thím nhỏ… hiểu không đồ ngu! Cô là đồ nhạt nhẽo”

Thế rồi hắn nhét tay vào túi quần ung dung đi về phía Trụ Phong và Lãnh Kiệt đang ngồi, khoác tay lên vai hai đứa đó rồi đi mất hút. Cô gái nọ như bị cô lập giữa không gian rộng lớn vô tận. Trong người bí bách không thôi hai tay siết chặt mà bất giác run cầm cập.

Trên đường đến nhà xe Lam Linh vẫn yên vị trên lưng anh. Trước mắt cô chỉ có bờ vai rộng rãi, gáy cổ thon thon và một mái tóc vừa dày vừa đen mượt. Giây phút này khiến cô bất giác hoài niệm chuyện cũ, trước đây cũng từng được anh cõng thế này mà nhỉ!? Khi ấy còn khóc nhè nữa chứ!

Nghĩ đến mình ngày đó Ninh Ngọc Lam Linh vừa thấy xấu hổ vừa thấy buồn cười.

Nghe thấy tiếng khúc khích trên đỉnh đầu Vũ Hoàng tò mò hỏi.

“Em có chuyện vui giấu anh à?”

“Phải!” Lam Linh đắc ý.

“Anh cũng muốn biết em đang vui chuyện gì!”



“Không thể nói!”

Khoé môi anh dịu dàng cong lên hạ Lam Linh xuống đất. Giây sau liền chạy con moto ra, anh đỡ cô lên xe, đội nón sao cho cẩn thận và còn căn dặn vật nhỏ phải nhớ ôm lấy eo mình.

Vết thương tương đối không nặng nên anh chỉ đưa cô đến hiệu thuộc lớn chụp chiếu rồi lấy thêm đồ khử trùng.

Lam Linh khập khiễng đẩy cửa đi vào quán nước, ôi dào buổi trưa nên vắng khách lắm chỉ lác đác vài bạn đến học thôi. Biết Huyền Trâm sẽ không kịp ăn trưa nên cô tiện đường mua luôn cho bạn. Thấy cô, Huyền Trâm như sắp vãi oà.

“Ối Linh ơi là Linh ơi!! Sao sáng còn lành lặn mà trưa về lại què quặt thế này?!”

“Tớ bị ngã!” Lam Linh thùi bọc đồ ăn vào tay Trâm, cái Trâm này cứ thích làm quá lên không.

“Chết thế, lại ham ngắm trai chứ gì? Còn bán hàng được không thế?”

“Vẫn được, mà cậu ăn nói cho cẩn thận!”

Huyền Trâm cười khì khì đeo túi tới vỗ vai nháy mắt nhẹ với cô: “Đi nhé!”

“Lam Linh nhà chúng ta học được cách thưởng thức mĩ vị trần gian rồi à?”

Giọng nói nam trầm phía sau khiến cô có chút giật mình, cứ nghĩ rằng anh về luôn rồi chứ.

“Anh đừng nghe cậu ấy nói bậy! Ngồi xuống đi”

Cô vịn tay đi về phía quầy bỏ đồ xuống rồi choàng tạp dề có tên của quán lên cổ, hai tay vòng ra phía sau cột hai sợi dây thành một chiếc nơ nhỏ. Hai bàn tay khéo léo vươn lên cột vội vài mái tóc xoăn nhẹ. Chỉ đơn giản là cột đuôi ngựa thậm chí còn bị lệch qua một bên nhưng lại tạo cảm giác rất đỗi dịu dàng.

“Một capuchino và một trà dâu!” Mới vào quầy một chút liền có hai vị khác đến, họ khoác tay nhau vô cùng tình cảm. Lúc này kĩ năng tiếp khác của Lam Linh liền được bộc lộ ra.

“Vâng ạ!”

Vốn dĩ là những động tác bình thường nhưng không hiểu sao đối với cặp mắt si tình nó lại đẹp đến thế. Vũ Hoàng nãy giờ nhìn cô chưa từng ngớt một giây, Lam Linh có một nhan sắc ngọt ngào cười một chút liền khiến người khác muốn yêu.

__còn__

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK