• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiên Vĩ cầm chặt điện thoại đến mức nổi cả gân xanh, từng giây từng phút trôi trôi qua khiến nỗi bất an trong anh càng thêm lớn dần.

Anh thử bấm gọi thêm một lần nữa, nhưng bên kia vẫn không bắt máy, lòng anh nóng như lửa đốt, cả ngày đứng ngồi không yên.

Anh từng nghe có nhiều trường hợp nhiều học sinh không chịu nổi cú sốc khi bị rớt đại học mà lựa chọn cái chết.

Nghĩ đến đây, đôi mắt anh co rút lại, bàn tay cầm điện thoại run run.

Do anh nghĩ nhiều thôi.Cô ấy chắc sẽ không làm gì dại dột đâu?
Quân Niên ngồi đối diện thấy bạn mình gấp gáp như tờ vò, nhấm nháp một chút rượu, rồi lên tiếng.

"Sao vậy?Lo cho cô vợ của cậu à?"
Hôm nay hắn ta rủ bạn tốt ra ngoài ăn chơi một lần coi như chúc mừng cậu ta trúng tuyển đại học, nhưng cứ cách 5 phút là cậu ta lại nhìn điện thoại, tâm trạng hăng hái, vui vẻ gì cũng bay biến hết.

"Biết lo cho bạn gái là tốt, nhưng cũng được bỏ bê bạn bè như thế chứ?" Quân Niên châm thuốc là, hít một hơi, sau đó lầm bầm.

Ở với bạn mà nhớ tới vợ thì bay về gặp vợ cậu đi.

Đừng có bày ra cái bản mặt oán phu đó với lão tử.

Cứ có cảm giác như hắn ta đang chia rẽ uyên ương là thế nào?
"Sáng đến giờ tôi gọi cho Hạ Lam bao nhiêu lần cũng không được?Cậu nói xem cô ấy có gặp chuyện gì không?"
Ngữ điệu anh vô cùng gấp gáp và khẩn trương.

"Cậu lo lắng thái quá rồi, người hung mãnh như Hạ Lam thì có thể bị gì được chứ? Con hổ con voi thấy cô ta chắc phải chạy thở không kịp."
Quân Niên cầm chai rượu rót vào một cái ly rỗng, đưa cho Thiên Vĩ.


"Dẹp qua một bên cho ông, mau uống hết đi."
Thiên Vĩ nhìn ly rượu với vẻ mặt ghét bỏ, anh tất nhiên không đồng tình với Quân Niên.

Đối với anh, Hạ Lam chỉ mạnh mẽ hơn người một chút, chứ không đảm bảo cô sẽ không có chuyện gì.

Việc Hạ Lam bị bắt cóc nhiều tháng trước là minh chứng rõ nhất.

Thiên Vĩ cất điện thoại vào túi quần, đứng dậy, nói với Quân Niên.

"Tôi phải tìm cô ấy."
Sau khi Thiên Vĩ rời đi, Quân Niên tiếp tục uống hết một ly rươu.

Chán thật, tình bạn 20 năm không bằng tình yêu mấy tháng.

Mọi chuyện khó chấp nhận thế nào thì nó vẫn là sự thật.

"Sáng này tôi có đọc tin tức, nghe đâu là tối qua có tên tù nhân nào vượt ngục đó."
"Phải, hồi sáng tôi cũng nghe."
Mặc cho cuộc bàn tán của hai người ngồi sau lọt vào tai, Quân Niên vẫn duy trì uống rượu.

"Chắc bây giờ nó vượt ngục đang lẫn trốn đâu đó, tôi nay phải dặn bà nhà tôi khóa cửa cẩn thận mới được, tiện thể cho bà ấy xem hình của nó luôn."
"Xem gì mà xem, nó đã đi phẫu thuật rồi cũng nên."
Khi rượu đã cạn sạch, Quân Niên gọi phục vụ tính tiền.

Những chuyện này hắn cũng không quá để tâm, thế giới rất rộng, hắn không tin mình xui xẻo đến mức có vinh hạnh gặp phải tên vượt ngục đó.

...!
Thiên Vĩ vừa đến nhà Hạ Lam, liền thấy đám đông tập trung trước cổng nhà cô, còn loáng thoáng thấy được xe cảnh sát.

Mọi người đứng rất đông, anh không có khả năng thấy rõ tình huống bên trong.

Đáy lòng anh lúc này nóng như lửa đốt, toàn thân gần như không giữ nổi bình tĩnh.

Anh liền đi đến, hỏi một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài.

"Bác ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bác gái quay lưng lại, đập vào mắt bà là một thanh niên đẹp trai trắng trẻo, tâm hồn già cỗi bỗng chốc nở hoa, nhiệt tình nói mọi chuyện cho anh.

"Sáng nay chồng tôi dắt xe ra đi làm, đi ngang qua căn nhà này vô tình thấy cổng không khóa, nhìn vô phát hiện đồ đạt bị đập phá nát bấy, ông ấy thấy lạ nên vào trong xem thử, liền thấy có một xác chết nằm trên ghế.

Nghe đến hai chữ xác chết, tim anh lỡ đi một nhịp, sắc mặt tái nhợt.

Không quan tâm đến biểu cảm của anh, bác gái nói tiếp: "Là xác chết của bà Diệp, kể cũng lạ, gần đây chúng tôi có thấy bà ấy đâu, ai mà giết người ta dã man thế không biết."
Thiên Vĩ nghe người chết không phải là bạn gái mình, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng căng như dây đàn cũng buông lỏng một chút.

Một lát sau, một chiếc xe cứu thương chạy đến, thi thể được phủ một lớp vải trắng được đưa lên.


Thiên Vĩ nhìn theo, trong lòng một mảnh rối bời.

Nếu người đó không phải Hạ Lam, vậy lúc này cô ấy đang ở đâu?
Liệu cô ấy có ổn không?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại mãi khiến tim anh như bị bóp nghẹn lại.

...!
Trong cục cảnh sát.

Lý Sinh cầm điếu thuốc, mắt hiện lên tơ máu, hốc mắt lõm sâu, cằm mọc lúng phúng râu, đôi mắt nhìn vào tấm hình được treo trên tấm bảng.

Một hồi lâu sau, một người đàn ông trung niên đi đến, gằn giọng:
"Đã có tin tức gì của con bé chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
Vừa dứt lời anh ta dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc.

Người đàn ông giận đến râu tóc dựng ngược, thét lớn:
"Chỉ là một con nhóc mà các cậu không tìm được là sao hả?"
Trước sự phẫn nộ của cục trưởng, anh ta có thể trầm mặc, không thể nói gì được.

Theo điều tra, con bé là con gái duy nhất của nạn nhân, nhưng bọn họ tìm bao lâu cũng không thấy tung tích, gần như bốc hơi khỏi Trái Đất này.

Có quá nhiều điều kỳ lạ khiến anh ta suy đến nát đầu óc cũng không ra.

Người phụ nữ kia đã bỏ đi nhưng sao lại bị giết chết ở ngay trong nhà mình?
Còn con gái của bà ấy đâu?
Thủ phạm là ai? Là cô bé đó hay là một ai khác?
Nhưng cô bé Hạ Lam kia lại là người thân duy nhất của bà ấy, bà hình như cũng là...!
Đôi mắt đen láy nhìn tấm hình được treo, miệng lẩm bẩm một cái tên.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, nói:
"Tiểu Hữu, cậu lấy hồ sơ vụ mất tích 5 tháng trước ra đây cho tôi."
Cục trưởng đang la mắng, thấy hành động bất ngờ của anh ta, bỗng giật mình, giọng cũng hòa hoãn hơn.


"Cậu phát hiện ra manh mối gì sao?"
"Có lẽ vậy."
Lý Sinh nhận lấy hồ sơ, lật từng trang giấy.

"Cô bé ấy là bạn gái của nạn nhân bị mất tích 5 tháng trước."
Sau khi gia đình của nạn nhân đến báo án, bọn họ đã đi tìm khắp nơi, nhưng vân không có một chút tin tức, họ cũng từng liệt Hạ Lam vào diện tình nghi, nhưng nạn nhân ở đâu và chứng cứ, họ hoàn toàn không có.

Vụ án này cứ dần rơi vào ngõ cụt, nên cũng dần bị lãng quên.

"Thật sao?"
"Đội trưởng Lý."
Cục trưởng vừa nói xong, một thanh niên đã chạy vào, kêu to.

"Lúc nãy em có nhận được phong thư này."
Anh ta đưa phong thư cho Lý Sinh.

"Cậu có thấy người gửi không?"
"Không ạ, lúc em đi xuống người đó đã chạy mất."
Lý Sinh mở phong thư, bên trong là mảnh giấy mỏng chỉ viết vỏn vẹn hai dòng chữ.

Cục trưởng không kìm được sự tò mò, liền hỏi:
"Ghi gì vậy?"
"Là hai địa điểm, tòa nhà bỏ hoang Khiên Thai và núi Ngư Lâm."
____
Ai biết hai địa điểm ám chỉ cho cái gì ko?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK