Đêm hôm ấy, toàn bộ máy tính và điện thoại đều bị hack, đoạn video cứ lặp đi lặp lại 5 phút rồi tắt hẳn.
Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ gây ra một làn sóng lớn trong dư luận, một hồi gió tanh mưa bão diễn ra khắp các trang mạng xã hội, cộng thêm lời đồn đoán, mắng chửi trực tiếp đặt áp lực nặng nề lên cảnh sát.
"Chết tiệt, chuyện gì nữa đây."
"Ngay cả bố mình mà cũng giết, con bé đó điên rồi à?"
"Ai biết mặt mũi nói ra sao không?"
"Lầu trên, tôi biết, tôi và nó học cùng trường."
Không khí trong đồn cảnh sát lúc này hết sức ngột ngạt và căng thẳng.
Đôi mắt cục trưởng đỏ ngầu, gương mặt trung niên hiện rõ sự giận dữ.
Tiếng bà Diệp khóc lóc, nghẹn ngào được ghi âm lại vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cuối cùng, ông gầm lên.
"Không nói nhiều! Lập tức phát lệnh truy nã toàn quốc, để con bé lang thang ở ngoài không biết sẽ còn bao nhiêu người bị mất mạng nữa, bằng mọi giá phải bắt nó về cho tôi!"
Lý Sinh vẫn im lặng, nhìn mũi giày rồi dứt khoát nói một câu: "Vâng"
...!
Thiên Vĩ ngồi trong phòng tối, đôi mắt lướt nhìn từng dòng bình luận miệt thị, chửi rủa Hạ Lam.
Hốc mắt anh không khỏi nóng lên.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân như lúc này, hận anh quá vô dụng không thể bảo vệ được cho cô ấy.
Chứng kiến những bức ảnh của cô bị người người xé nát, đốt sạch, thậm chí ngũ quan xinh đẹp còn bị photoshop thành những hình ảnh kinh dị như một thú vui, tim anh như bé xét nát làm hai mảnh, đau đến tột cùng.
Hai ông bà Lăng nhìn qua cánh cửa khép hờ, không khỏi lo lắng, sốt ruột.
Con trai bọn họ yêu một kẻ giết người, còn là tội phạm bị truy nã.
Là cha mẹ, làm sao bọn họ có thể chấp nhận được.
Nhưng nhìn bộ dạng con trai đau đớn, khống khổ như vậy bọn họ lại không thể nói ra thành lời.
Mọi lời nói như bị nghẹn lại, không thể thốt lên.
"Để tôi vào an ủi thằng bé."
Bà Lăng chạm vào tay cầm, định đẩy cửa bước vào.
Tuy nhiên, bàn tay ông đã đặt lên cánh tay bà, ngăn bà lại.
Bà Lăng khó hiểu nhìn ông, trong mắt còn mang theo một tia trách cứ.
Ông chỉ lắc đầu, khẽ nói:
"Để cho thằng bé một mình vẫn hơn."
Bà Lăng nghe thế, tầm mắt rơi trên người con trai một lần nữa, thở dài một hơi, rồi nói:
"Ông nói đúng."
...!
Sáng hôm sau, Thiên Vĩ rời khỏi nhà, đi đến nhà Hạ Lam.
Một viên cảnh sát thấy Thiên Vĩ đứng gần đó, lập tức chạy đến ngăn cản.
"Nơi này là hiện trường giết người, người không có phận sự không được vào."
"Tôi biết."
Thiên Vĩ đứng trước nhà, lưng dựa vào vách tường đối diện.
Mặc cho cái nắng gay gắt chiếu xuống như muốn thêu đốt da thịt, anh vẫn đứng đó.
Tầm mắt anh rơi trên bức tường ngay cổng nhà cô, con ngươi hổ phách hiền hòa thường ngày lập tức đong đầy sự đau khổ, tim như càng quặn lại.
Trên tường dày đặt nước sơn, lòng trứng gà, người dân vẽ cô thành con quái vật, còn có những những lời chửi rủa, phần lớn họ đều cầu cho cô chết đi.
Vách tường vốn cũ kĩ giờ đã trông càng sôi động hơn, nhưng sự sôi động này lại làm người rét lạnh.
Anh bước đi như người vô thần, nơi nào anh đi qua cũng có hình ảnh cô, với dòng chữ truy nã to tướng.
Ngón tay anh run run, sờ lên gương mặt cô trên mảnh giấy mỏng.
Một hồi sau, giọng nói nghẹn ngào cất lên.
"Nếu em thật sự bình an, hãy đi thật xa, đừng trở lại.
Anh sẽ tìm em, nhất định sẽ tìm được em."
Vào lúc này, bỗng một ý nghĩ dâng lên trong tâm trí anh, thứ mà người người phỉ nhổ.
Đó là, anh đang bao che cho tội phạm giết người.
Anh không muốn cô quay về nữa, chỉ mong cô bình an.
Đến giờ phút này, anh mới nhận ra bản thân anh không biết gì về cô hết, quá khứ của cô, tâm tình của cô, một chút cũng không.
Trong lúc Thiên Vĩ đang đắm chìm trong tâm trạng của mình, chuông điện thoại bỗng vang lên.
...!
Hôm nay, ông bà Lăng có cuộc họp quan trọng ở Anh, nên trời chưa sáng hai người đã rời khỏi nhà để kịp chuyến bay.
"Bà định hằn học cho tới khi nào?"
Trên đường đi, bà Lăng cứ qua vài phút là lườm ông, cho dù ông cuồng công việc thế nào, cũng không còn tâm trạng đọc văn kiện nữa.
"Còn hỏi tôi?Tất cả đều là lỗi do ông.
Ngay từ đầu tôi đã nói con bé không được bình thường rồi mà ông không nghe, giờ mọi chuyện đã đi quá xa, ông còn muốn thế nào nữa?"
Cảm xúc bi phẫn dồn nén bao lâu nay liền bộc phát, bà không ngại mắng chồng mình.
Ông Lăng biết chuyện này mình có vài phần trách nhiệm, ngữ điệu ông bỗng hòa hoãn xen lẫn áy náy.
"Được rồi, là tôi có lỗi, chờ tâm trạng thằng bé ổn hơn, chúng ta sẽ nói với nó sau."
Bà Lăng hừ lạnh, nhìn ra cửa kính.
Nói cái gì chứ? Con trai bà yêu đến mê muội, nó mà ngoan ngoãn nghe lời hai người sao?
Bộ ông chưa nghe câu có vợ bỏ mẹ bao giờ à?
Bà Lăng thầm mắng chồng mình vạn lần.
Từ xa, bỗng xuất hiện một chiếc xe tải không biết từ đâu đến, nhanh nhẹn luồn lách qua những chiếc xe trước mặt, rồi lao đi như xé gió đâm thẳng vào chiếc xe BMW.
Xe BMW không chịu được lực quá lớn, nó lật vài vòng, đến khi đâm sầm vào cột điện mới dừng lại.
Thân xe bị bóp méo toàn bộ không ra hình dạng, khói xám bắt đầu bốc lên.
Đến khi mọi người ý thức được chuyện gì, chiếc xe tải đã chạy đi mất tăm.
Toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp ấy lọt vào tầm mắt đen của một người từ đầu đến cuối.
Dung mạo thanh lãnh hiếm khi để lộ sự kinh hãi, vài giây sau, Hạ Lam nhìn người ngồi bên cạnh, khó khăn mở miêng nói:
"Sao mày lại làm như vậy?"
Lâm Hiên hít một hơi thuốc, đợi cho xe lăn bánh, mới nói:
"Lí do là gì không phải mày biết rồi sao?"
Đôi mắt Hạ Lam đỏ ngầu nhìn Lâm Hiên như một kẻ thù hận không thể băm hắn thành từng mảnh, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo nồng đậm như muốn đóng băng không gian chật hẹp trong xe.
"Không được động vào anh ấy."
Lâm Hiên phì cười, dịu tàn thuốc.
"Tao còn vài lời muốn nhắn nhủ với nó, sau đó tao sẽ tiễn nó một đoạn đường."
"Thằng đốn mạt! Tao sẽ giết mày."
Bàn tay cô siết lại thật chặt, đôi mắt sắc bén rơi trên sườn mặt hắn.
Lâm Hiên không bị khí tức của cô ảnh hưởng, hắn nhoẻn miệng cười.
"Mày không bao giờ giết được tao? Biết tại sao không?" Nói đến đây, hắn ghé vào tai cô, gằn từng chữ "Vì tao ác hơn mày, mày đã thua tao từ lúc mày biết yêu rồi.".
Danh Sách Chương: