Sau khi đóng cửa phòng lại, Hạ Lam ngồi bệt xuống sàn,từng giọt nước mắt nặng nề lăn trên gò má, rồi rơi xuống chiếc áo sơ mi.
Tim cô đau thắt lại từng đợt, tâm trạng bỗng rơi xuống đáy vực không lối thoát.
Tại sao mẹ cô không giống như những người mẹ khác?
Tại sao bà ấy không yêu thương cô dù chỉ một chút?
Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu cô.
Đôi mắt trống rỗng như không có tiêu cự nhìn về một điểm.
Một lát sau, đôi chân cô nặng nề đứng dậy, tiến thẳng đến phòng tắm.
Những giọt nước từ vòi sen bắn lên da thịt dường như gột rửa sự phiền muộn trong ngày qua, tâm trạng cô phấn chấn lên không ít.
Một lát sau, Hạ Lam nằm lên giường, hai mắt nhắm lại, hôm nay thể xác và tinh thần Hạ Lam đều rất mệt mỏi, nên chưa đầy 5 phút cô đã chìm vào giấc ngủ.
Ông từ bên ngoài thông qua mắt mèo nhìn thấy tình hình bên trong, thấy cô đã ngủ, liền dùng chìa khóa dự phòng mở khóa cửa.
Con bé này xem ra đối với ông vẫn rất cẩn trọng, còn lén nhờ thợ làm một ổ khóa riêng, thật may là ông đã chuẩn bị tốt.
Không biết khi nào cánh cửa phòng Hạ Lam bất thình lình mở ra, một bóng người to lớn thả nhẹ bước chân đi vào phòng cô.
Dựa theo ánh đèn bên ngoài chiếu vào, ông Quang có thể nhìn thấy được mọi thứ bên trong.Ông Quang ngồi bên mép giường, đôi mắt thèm thuồng ngắm nhìn gương mặt của thiếu nữ đang say giấc, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi đen láy, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi anh đào.
Ngắm nhìn một hồi, bàn tay mập mạp giơ lên kéo tấm chăn xuống, bộ ngực đẫy đà tuy đã bị lớp áo ngủ che khuất những vẫn nhìn ra được hình dạng căng tròn của một thiếu nữ mới lớn.
Nhớ đến vợ mình, trong lòng ông sinh ra một cổ chán nản.
Diệp Huyên dù có dưỡng nhan kỹ đến đâu cũng khó tránh được những dấu vết lão hóa của tuổi trung niên, khóe mắt đã có vết chân chim, bầu ngực rũ xuống, vòng eo cũng không còn thon thả như trước.
Tất nhiên không thể so được với những người trẻ tuổi đầy sức sống.
Ông Quang cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, vì vậy cúi xuống nhè nhẹ hôn lên cần cổ thon dài, đi xuống xương quai xanh quyến rũ, bàn tay bóp nhẹ hai bầu ngực, cảm thụ cảm xúc non mềm.
Cuộc sống khắc nghiệt từ khi còn nhỏ đã khiến cô nhạy hơn rất nhiều, ngày nào cũng phải cẩn thận, trốn tránh người hầu của Hạ gia hoặc những đòn roi của mẹ, tận khi bước vào ngôi nhà này thói quen đó không hề giảm bớt.
Cho nên, dù ông có hành động cẩn thận đến mấy cũng rất dễ làm cô thức tỉnh.
Hạ Lam cảm nhận ngực mình có chút không thoải mái, và cả người như bị đè nặng, đôi mắt mở ra, lập tức nhìn thấy ông Quang đang vùi đầu vào hõm cổ cô.
Sắc mặt Hạ Lam trắng bệch, nhanh tay đẩy ông ra.
Ông Quang đang chìm trong ảo mộng, căn bản không nghĩ đến Hạ Lam sẽ tỉnh dậy nên không có một chút cảnh giác, dẫn đến cú đẩy của Hạ Lam hướng đến làm ông ngã xoài trên mặt đất.
"Ông làm cái gì? Đi ra ngoài!"
Hạ Lam níu lấy cổ áo mình, hét lên.
"Mẹ kiếp! Còn giả vờ cái gì?"
Ông Quang đứng dậy, nhào lên người cô, Hạ Lam cố gắng lách người sang một bên, thuận lợi chạy ra khỏi phòng.
Thấy bà Diệp đang đi lên lầu, ánh mắt cô sáng lên, gọi một tiếng: "Mẹ"
Bà Diệp đang ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hạ Lam, trong lòng bực bội muốn chết, nên lên đây rủa xả cô một trận.
Mắt thấy Hạ Lam đang đứng, bà ta không thèm để ý đến biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt cô, quát:
"Đồ súc sinh! Giờ này mà mày còn không để cho ai ngủ, muốn làm loạn đúng không?"
Nếu là ngày thường Hạ Lam sẽ đứng đó mặc cho bà ta chửi mắng, nhưng bây giờ cô nhanh chân chạy đến trốn sau lưng bà ta.
"Mày muốn cái gì?"
Bà Diệp định xoay người lại thì bất ngờ thấy chồng bước ra từ phòng con gái, trong nháy mắt bà đã hiểu chuyện gì, sắc mặt bà ta lập tức trở nên đỏ bừng.
Bà ta xoay người lại quăng cho cô một cái tát vang dội.
"Con khốn hạ tiện, mày dám quyến rũ chồng tao?"
"Mẹ...không phải..." Hạ Lam ôm gò má đã nóng rát, nhìn bà nói.
"Mày còn chối."
Ngay khi bà ta định xông lên đánh cho cô một trận, bả vai liền bị một bàn tay kéo ra.
Đến khi bà hoàn hồn lại, đã thấy chồng kéo Hạ Lam vào ngực, bà nhìn ông với đôi mắt không thể tin.
"Ông Quang, sao ông..."
"Tôi muốn con gái bà."
Ông Quang trầm giọng nói, lời nói chứa đựng bao nhiêu khí thế và uy quyền không cho người ta cãi lại một chữ.
Hạ Lam gấp gáp, vội vàng vùng vẫy khỏi cánh tay ông ta, hai chân chạy ra ngoài cửa chính.
Ông Quang nhìn theo bóng dáng cô chỉ bỏ lại một câu cho bà Diệp.
"Mọi chuyện là do bà tự quyết định, còn hậu quả thế nào thì bà tự hiểu."
Câu nói này của ông làm bà Diệp ngây ngẩn, cả người đứng dại ra.
Hạ Lam tìm được chìa khóa, nhưng do bản thân đang quá hoảng lên nên cô mở thể nào cũng không được.Khi hy vọng đang chìm xuống đáy cốc thì cánh cửa bật ra, đôi mắt cô sáng lên.
"Lam"
Giọng bà Diệp bỗng chốc vang lên từ phía sau, Hạ Lam xoay người lại.
Bà ta đứng sau lưng cô, hàng mi lăn dài trên má, giọng nói nghẹn ngào.
"Mẹ xin lỗi, là mẹ hiểu lầm con, mẹ đã đánh ông ta một trận rồi, ông ta tuyệt đối sẽ không dám xâm phạm đến con nữa đâu."
Hạ Lam sững người, nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ.
Thái độ của bà lúc này là thế nào?
Cô đã quen với những lời cay nghiệt của mẹ nên lần này không khỏi hoài nghi.
"Lam, mẹ biết lần trước mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ đã hối hận lắm rồi, hãy tha thứ cho mẹ."
Hạ Lam vẫn không buông lỏng cảnh giác, lui về sau.
"Mẹ muốn gì?"
"Mẹ không muốn gì hết, về phòng ngủ đi, bố con đã về phòng rồi."
Thấy Hạ Lam vẫn còn đứng đó, bà đi đến kéo cổ tay vào nhà, trong lòng cô chỉ còn lại một mảnh mê mang.
Bà ấy xấu tính nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật rằng đây là mẹ cô, người đã sinh ra cô.
"Con vào phòng này đi."
Hạ Lam chỉ mới đứng trước cửa, đột nhiên cả người cô bị kéo vào trong, tiếp đó cả người cô bị ép vào tường, đến khi cô định thần lại thì thấy gương mặt phóng đại của ông Quang.
Ông ta cười cợt, áp sát mặt gần má cô, nói: "Cuối cùng cũng bắt được con."
Sắc mặt Hạ Lam trắng bệch liếc nhìn bà Diệp với ánh mắt không thể tin.
Bà Diệp đứng bên ngoài, khẽ nói: "Con chỉ cần chịu đựng đêm nay thôi."
Hạ Lam sững sờ, không dám tin những gì mình vừa nghe.
Đôi mắt cô trống rỗng, không còn một tia cảm xúc, giọt nước mắt dần đọng lại, sau đó lăn trên gò má.
Cô khẽ cười.
Chỉ có đêm nay thôi sao?
Liệu cô còn có thể tin lời bà ta nói nữa ư?
Bên tai truyền đến âm thanh khóa cửa, cô cười chua xót, tâm cũng lạnh đi.
Cô không có mẹ, hoàn toàn không có.
Cô phải tự cứu lấy chính mình thôi.
Ông Quang đem Hạ Lam bế lên, quăng cô lên giường.
Bà Diệp cất chìa khóa vào túi.
Thật ra bà không yêu ông Quang, thứ mà bà yêu là gia thế của ông ta.
Ông Quang biết rõ điều đó nhưng vẫn rước mẹ con bà vào cửa, tuy nhiên bà vẫn không yên lòng, sợ một ngày nào đó ông ta đuổi bà đi như đuổi bà vợ cũ của ông ta đo vậy.
Thế nên, bà ngày nào bà cũng sợ làm mất lòng ông ta, làm gì cũng phải kiên nể, lấy lòng ông ta bảy phần và chuyện giao con gái mình cho chồng không ngoại lệ.
Bất quá sau này bà đối xử với nó tốt hơn một chút là được.
Bà Diệp tự nhủ.
...!
Bà Diệp vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng, thấy trời đã tờ mờ sáng, bà liền đứng dậy lấy chìa khóa mở cửa.
Ánh nắng nhè nhẹ soi rọi vào căn phòng, phủ lên không khí ấm áp và hài hòa.
Trên giường, ông Quang trùm kín chăn,chắc hẳn ông đang ngủ say, cạnh ông là thiếu nữ khoát lên mình một chiếc áo sơ mi trắng, cô xoay người vào trong, mái tóc đen như mực xõa xuống vừa thanh thuần vừa mị hoặc.
Bà Diệp bước đến, sợ mình sẽ đánh thức chồng, cố tình điều chỉnh giọng thật nhỏ, nói:
"Con mau làm vệ sinh rồi xuống dưới ăn sáng đi."
Nghe thấy lời bà, thân thể Hạ Lam hơi giật mình, cô đứng dậy không thèm nhìn bà, chân bước ra khỏi phòng.
Bà Diệp thấy con gái như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là con gái quá sốc.
Bà ngồi mép giường, lật tấm chăn lên.
"Á..."
Ông Quang đã sớm trút hơi thở cuối cùng, trán ông chảy đầu máu, gương mặt nhìn không ra hình dạng.
Có lẽ lúc nãy ông đắp bằng tấm chăn màu đen cho nên dù máu có thấm vào, bà cũng không phát hiện ra.
Sắc mặt bà Diệp trắng bệch, kêu lên một tiếng thất thanh, hoảng sợ đến mức ngã xuống giường, cả người lùi lại về sau, đôi mắt khiếp đảm nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
"Mẹ phát hiện ra rồi sao?"
Khi bà đang chìm trong sự sợ hãi thì tiếng nói vang lên sau lưng, tiếng nói này rất êm dịu nhưng vào giờ phút này bà lại thấy sởn tóc gáy..
Danh Sách Chương: