• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Đông Văn Li không thích cầu hôn bất ngờ và lãng mạn ở nơi công cộng.

Cô thích khung cảnh chỉ có hai người họ chen chúc trên một chiếc giường.

Anh hôn cô, mang theo giọt sương của đêm khuya nồng đậm mà gọi tên cô, bầu không khí thấp thỏm nhớ mong bên ngoài vụng trộm lẻn vào theo gió và trăng, cô nghe thấy tiếng tàu thuyền kêu xa xăm ngoài bến cảng ẩm ướt, trước mắt luôn xuất hiện những mảnh ghép ký ức khi anh và cô hạnh phúc ở Paris. Cô để mặc cho thân thể mình bị bao bọc, bị ném xuống đại dương mênh mông, lực đẩy cũng không nâng đỡ được trái tim đang chìm của cô, cô cứ vậy mà hòa tan vào trái tim của anh.

Họ xong việc, một cơn gió âm u nổi lên bên ngoài.

Cô co người trong chăn, mệt mỏi nhắm mắt, nghe thấy người bên cạnh đứng lên đi đến tủ đựng rượu, mở một chai rượu whiskey, cô lại nghe thấy anh mở tủ lạnh, lấy đá pha cùng rượu.

Anh luôn uống whiskey cùng đá lạnh, bất kể mùa nào.

Sau khi cai thuốc lá, anh lại dùng rượu để giải tỏa.

Đông Văn Li bước chân trần xuống giường, lúc ngón chân chạm vào sàn nhà lạnh ngắt, cô có cảm giác bắp chân hơi run rẩy, chứng tỏ máu huyết không thể lưu thông kịp thời sau khi duy trì một tư thế quá lâu.

Cô bước đến bên phòng khách, thấy anh mặc đồ ngủ đứng trong bóng tối, đường nét cơ bắp mơ hồ hiện ra.

Anh hơi ngả người ra sau, chân dài duỗi thẳng, ánh mắt mơ màng, tiện tay cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, lại đặt ly rượu xuống.

Ly pha lê đáy tròn không đối xứng, lúc ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào, chiếc ly đong đưa trái phải, rượu bên trong lắc lư loạn xạ.

“Đến đây ——” Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Bàn tay của Đông Văn Li đang ẩn giấu trong bóng tối, bây giờ lại đẩy cửa ra, nghe anh nói như vậy, cô không trốn nữa, ấm ức đi đến, “Sao anh biết em ở đó?”

Cô mặc chiếc váy lụa hai dây mỏng manh, là quà của anh, thỉnh thoảng anh lại tặng những món quà thân mật như vậy.

Bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy cô, cô ngồi lên đùi anh, bởi vì cô ngồi xuống, chiếc váy đã ngắn còn ngắn hơn, cô đưa tay che, bị anh giữ lại: “Không mặc thì anh cũng nhìn rồi, che cái gì?”

Nói xong, anh kéo cô đến gần hơn, chiếc váy càng bị hất lên cao hơn.

Vì anh một chân anh duỗi ra, làm hai chân cô không cùng độ cao, sau khi anh kéo cô đến gần, hai chân cô còn tách ra xa hơn.

Đôi chân trắng trẻo, thon dài, gợi cảm.

Vì chuyện này, cô hơi xấu hổ, cũng không dám nhìn anh, chỉ vùi đầu lên bả vai của anh, đỏ mặt nói: “Tiên…tiên sinh… Vừa…vừa mới xong mà.”

Giọng nói của cô run rẩy theo động tác của anh, anh dùng tay kia vuốt ve gáy cô hơi mạnh một chút, lúc này còn có thể bình tĩnh buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ươn ướt vì phải chịu đựng, giống hệt như làn nước đọng trên thành ly sau khi đá lạnh tan chảy, làm người ta muốn chiếm đoạt và phá hủy.

Đáy mắt anh chứa đựng dục vọng, anh hơi ngả người về sau, buông cô ra, tựa lưng lên sofa, ra lệnh cho cô: “Lấy rượu đến đây.”

Bàn tay anh buông gáy cô ra, cô thở phào nhẹ nhõm, định rời khỏi người anh để đi lấy rượu, nhưng anh giữ cô lại: “Không được đi.”

Không cho đi thì làm sao lấy được?

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy anh giống như con thú hoang đang chơi đùa với con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy, vào thời điểm mấu chốt, cô không dám mạnh miệng, chỉ có thể di chuyển nửa thân trên, ghé đến gần bàn trà, vươn tay với lấy ly rượu whiskey.

Nhưng khoảng cách xa như vậy, tay cô không đủ dài, dây áo trượt xuống, cô khổ sở loay hoay.

Anh cười khẽ, hình như cũng từ bi, anh ôm cô đứng lên, thay đổi vị trí cho gần bàn trà hơn.

Cuối cùng cô cũng lấy được ly rượu, đưa cho anh.

Một tay anh ôm eo cô, đề phòng cô trốn thoát, tay kia cầm ly rượu, hơi ngửa đầu.

Dưới ánh đèn leo lắt, cô nhìn thấy yếu hầu của anh trượt xuống, rượu mạnh tỏa ra mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, kích thích dopamine của cô, vậy là cô khao khát nhìn chất lỏng trong suốt cạn dần.

Anh tận dụng cơn thèm của cô, hỏi cô: “Muốn uống một chút không?”

Cô gật đầu.

Giống như con mồi rơi vào cái bẫy mà thợ săn đã đặt sẵn, anh giữ lấy cổ cô, hôn cô, điều chỉnh độ cao của hai người họ cho ngang bằng nhau, rượu chảy vào miệng cô.

Cô không biết nên thở trước hay là nên nhận lấy rượu trước.

Rượu thấm ướt một mảng lớn trên chiếc váy lụa của cô.

Anh bế cô vào phòng tắm, nói phải phi tang chứng cứ.

——

Dựa trên vô số chiêu trò lừa gạt của anh đêm đó, Đông Văn Li biết anh rất vui vẻ.

Anh bận mua nhà tân hôn cho hai người họ.

Bộ phận biên dịch văn học nước ngoài được đặt ở Hồng Kông, Đông Văn Li nộp đơn xin chuyển công tác về Hồng Kông.

Sống ở Hồng Kông hay Quảng Đông sẽ giúp cô thoải mái hơn, nhưng cô không cũng không nỡ chia tay đồng nghiệp ở Bắc Kinh.

Ngày cuối cùng trước khi rời đi, tiên sinh đến đón cô, chiếc xe rộng rãi chứa đầy quà tặng được gói xinh đẹp.

Đông Văn Li nhìn chằm chằm: “Đây là cái gì?”

“Không phải mấy ngày nay em than thở không biết mua quà gì để chia tay đồng nghiệp sao, anh mua cho em rồi.” Người bên cạnh đeo kính râm, ra vẻ nghĩ ngợi.

Vốn dĩ Đông Văn Li định chiều nay đi mua, nhưng không ngờ anh đã chuẩn bị trước, cô nhìn qua một lượt, thấy có một chiếc khăn lụa Hermes, một chai nước hoa Gucci, còn có mỹ phẩm.

Đông Văn Li: “Anh hào phóng vậy sao?”

Anh liếc mắt nhìn sang, nhẹ nhàng nói: “Nhờ trợ lý Lâm chọn đấy, anh bảo cậu ấy đừng làm anh mất mặt.”

Đông Văn Li gật đầu: “Trợ lý Lâm được đấy.”

“Nói đến chuyện tiêu tiền ——” Anh cầm quà xuống, đặt vào tay cô, “Em còn phải học thêm ở cậu ấy đấy.”

“Anh nói em không biết vung tiền à?” Cô không phục, nhất quyết cầm hộp quà đi theo anh để nói lý, “Dịch Thính Sanh, anh đừng chọc em, nếu anh chọc em, em sẽ làm anh tán gia bại sản.”

“Vậy thì tốt, nhiệm vụ đầu tiên của em khi quay lại Paris là tiêu một triệu tệ để mua mấy chiếc túi xách, được không?” Anh đi trước.

“Một triệu tệ sao?” Cô lẩm bẩm sau lưng anh, “Đừng nói là mua mấy chiếc túi xách, anh mua mấy Đông Văn Li còn được, sao anh phí tiền thế?”

“Cái gì?” Anh không nghe rõ, vậy là anh dừng bước.

Cô cúi đầu, tông vào lưng anh, làm đầu cô đau hết sức, cô lại ngẩng đầu, giận dỗi nói: “Không có gì.”

Anh còn định hỏi gì đó, Đông Văn Li đã kéo anh vào trong.

——

Vào mùa xuân, mặt trời giữa trưa chiếu xuống, làm người ta lười biếng vô cùng, chủ biên đang tán gẫu trong phòng ăn, thấy Đông Văn Li xách túi lớn túi nhỏ vào, cô ấy kêu gọi mọi người lao đến.

“Hả… Cô Đông, chủ biên nói cô sắp chuyển công tác đến Hồng Kông, hôm nay cô đến tạm biệt chúng tôi sao?”

“Phải.” Đông Văn Li đặt quà chia tay lên bàn, “Sau này tôi chuyển công tác rồi, có chuyện gì cũng phải làm phiền đến mọi người ở trụ sở chính, đây là một chút tấm lòng của tôi, hy vọng mọi người thích.”

Đồng nghiệp nhanh nhẹn, liếc mắt một cái đã nhìn ra giá trị của quà tặng: “Cô khách sáo quá, chúng ta là đồng nghiệp, cái gì mà làm phiền, đều là người nhà cả mà, sau này đến Hồng Kông rồi, có chuyện gì cần trao đổi với trụ sở chính, tôi bảo đảm sẽ xử lý cho cô ngay lập tức!”

“Đúng đấy, cô Đông khách sáo như vậy làm gì?”

Đông Văn Li: “Cũng không biết mọi người thích gì, cho nên tôi đã chọn mấy món này.”

“Thích, thích, món quà tuyệt vời quá!”

“Đây là ——” Mọi người đang vui vẻ, nhìn thấy một người đàn ông đứng sau lưng Đông Văn Li, bầu không khí vui vẻ lại trầm tĩnh một chút.

Bởi vì anh đứng đó, khí chất không tầm thường, lại hơi khó với tới, làm người ta có cảm giác anh là một người quyền cao chức trọng.

Đông Văn Li quên giới thiệu, vậy là cô bước đến.

“Đây là ——”

Đông Văn Li còn chưa kịp nói “bạn trai của tôi”, ai đó đã tiến về phía trước, nói:

“Một chút quà mọn, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến bà xã của tôi.”

“Hả! Cô Đông, cô kết hôn rồi sao?”

“Chưa, chưa…” Đông Văn Li muốn nói, còn chưa đăng ký kết hôn mà làm bà xã cái gì.

“Chẳng trách sao cô lại chuyển công tác, hóa ra là không muốn xa chồng.”

“Cô Đông, lẽ ra cô nên giới thiệu anh ấy với bọn tôi từ sớm chứ, chồng cô có phải là ngôi sao điện ảnh không?”

“Hửm, phải đấy, trông hơi giống XXX trong bộ phim truyền hình đang nổi gần đây đấy.”

“Không, không, không, XXX đâu có đẹp trai như chồng của cô Đông…”

Thấy chủ đề này vượt ngoài tầm kiểm soát, Đông Văn Li vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm rồi, tiên sinh nhà tôi chỉ là một thương nhân, anh ấy buôn bán, không phải là ngôi sao điện ảnh.”

Lúc nghe cô nói “tiên sinh nhà tôi”, người bên cạnh cô không giấu được nụ cười.

Đông Văn Li nhìn anh cầu cứu, anh ý nhị che giấu nụ cười, tiến một bước về phía trước, giải thích với mọi người: “Phải đấy, tôi chỉ buôn bán thôi, bà xã tôi xin chuyển công tác vì tôi, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cô ấy, nếu như sau này mọi người có đến Hồng Kông chơi thì có thể gọi cho chúng tôi.”

“Ngại quá, ha ha ha ha, nhưng lần tới ghé thăm Hồng Kông, chúng ta có thể nhờ cô Đông giới thiệu một số địa điểm vui chơi và ăn uống rồi.”

Chủ biên cũng nói: “Phải, phải, phải, chúng tôi nhận những món quà này, hai người cũng phải thường xuyên quay lại Bắc Kinh thăm chúng tôi, chậc, chúng tôi cũng không có gì để đáp lễ, thế này đi, nhà xuất bản có một bộ tem của thiên niên kỷ này, tượng trưng cho núi sông hùng vĩ của tổ quốc, xem như chúng tôi tặng quà cưới cho hai người nhé.”

Đông Văn Li biết bộ tem này có giá trị sưu tầm và lưu niệm rất lớn, nói thế nào cô cũng không chịu nhận, nhưng chủ biên nhất quyết tặng cho cô, đẩy qua đẩy lại mấy lần, cuối cùng bộ tem rơi vào túi của Đông Văn Li.

Sau khi đi ra, cô chuyển sang lẩm bẩm bằng tiếng Quảng Đông: “Đây là bộ tem mà bao nhiêu nhà sưu tầm muốn giành lấy, Dịch Thính Sanh, anh không chịu thua ai à?”

Anh nắm tay cô, trả lời bằng tiếng Quảng Đông: “Là quà cưới cho cô Tiểu Đông, đáng mà.”

“Chậc, còn chưa đăng ký kết hôn, anh đã gọi em là bà xã, anh không biết xấu hổ à?”

“Bây giờ đi đăng ký kết hôn.” Anh mở cửa xe, lấy một xấp tài liệu từ trên ghế sau, “Chứng minh thư, hộ chiếu, giấy chứng nhận độc thân cho người nước ngoài như anh. Đúng lúc Bắc Kinh có văn phòng đăng ký kết hôn với người nước ngoài, chúng ta đăng ký kết hôn ở trong nước trước, đăng ký xong thì đến đại sứ quán làm giấy chứng nhận, sau đó lại sang Pháp nhận giấy chứng nhận kết hôn. Giấy tờ của em, anh đã bảo em chuẩn bị trước, bây giờ anh cũng mang theo rồi.”

Anh đưa một xấp giấy tờ dày cộp cho cô, cô sợ hãi thán phục hiệu suất của anh.

“Dịch Thính Sanh, anh gấp gáp kết hôn với em vậy à?”

“Không chờ được, một giây cũng không chờ được.”

Cô bất lực với anh, đành cầm giấy tờ, cười nói: “Đi thôi, em miễn cưỡng làm bà xã của anh.”

Bốn mùa đổi thay, sắc xuân rực rỡ.

Tiếng máy ảnh vang lên, hai người xứng đôi vừa lứa trên bức ảnh nền đỏ.

Họ nắm tay đi ra khỏi văn phòng đăng ký kết hôn với người nước ngoài, sau đó lên xe, Đông Văn Li chưa kịp thắt dây an toàn, người bên cạnh đã đưa cho cô một xấp tài liệu khác.

Đông Văn Li nhìn thấy mấy chiếc thẻ ngân hàng trong xấp tài liệu, cô cầm từng chiếc thẻ lên: “Đây là cái gì?”

“Là tiền mừng cưới tặng cho bà xã theo phong tục truyền thống.”

“Còn đây là gì?” Cô lại cầm một chiếc thẻ khác.

“Đây là quà tân hôn. Làm phiền bà xã tự đi mua mấy chiếc túi, nếu được, hy vọng bà xã có thể dẫn anh đi cùng, anh có thể xách túi.”

“Còn cái này?” Đông Văn Li lại cầm một chiếc thẻ khác.

“À, cái này là để bà xã mua đồ cưới, nếu cần, anh có thể hỗ trợ trong việc quyết định đầu tư.”

“Cái này thì sao?” Đông Văn Li nhìn vào tờ giấy, “Thỏa thuận tặng cho tài sản trước hôn nhân.”

Cô nhìn vào phần chữ ký, anh ký tên tiếng Pháp của mình, “Anh điên rồi, Dịch Thính Sanh, anh đã học luật chưa, anh muốn chia cho em một nửa số tài sản trước hôn nhân sao? Hội đồng quản trị sẽ mắng anh chết.”

Nhưng anh lại tỏ vẻ như không có vấn đề gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vợ chồng đồng lòng ——”

“Cái gì của anh là của em.”

“Có gì khác nhau đâu?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng cưng chiều quá!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK