Sau khi đến Hồng Kông, tiên sinh sẽ quay lại Sài Gòn.
Anh giao chuyện làm ăn ở Đông Nam Á cho thành viên khác trong tập đoàn, lần này đến đó là để làm “nghi thức rời đi”.
Đông Văn Li giúp anh thu dọn đồ đạc.
Cô cầm mấy chiếc cà vạt, so màu với mấy chiếc áo sơ mi của anh, nhưng không thể nhìn ra cái nào phù hợp, vậy là cô xếp hết vào hành lý.
“Đi công tác phải chú ý an toàn.”
Anh cầm lấy hai chiếc cà vạt trong đống cà vạt mà cô đã đưa, cất số còn lại vào trong tủ quần áo: “Chỉ đi một chút thôi, anh sẽ về sớm.”
“Nếu anh buông tay, không biết người tiếp nhận việc làm ăn ở Sài Gòn sẽ như thế nào.” Đông Văn Li vẫn hơi lo, “Em đã nhìn thấy những người trong Phòng Thương mại, nếu anh rời đi thế này, họ sẽ tranh giành sứt đầu mẻ trán.”
“Anh đi rồi, không phải là sẽ có người tiếp quản sao?”
“Em nghe nói là người trẻ trong tập đoàn, mới chừng hai mươi mấy tuổi, có thể trấn áp mấy gã cáo già kia không?”
“Không phải ông xã của em mới hai mươi mấy tuổi đã bị ông ngoại đưa đi xa rèn luyện hay sao, nếu cậu ấy thành công, khi trở về sẽ là anh hùng, trở thành cánh tay phải đắc lực của anh, nếu không thành công ——”
“Nếu không thành công, có chết cũng không biết lý do tại sao chết.” Đông Văn Li phô trương nói, “Người của Phòng Thương mại quá tàn nhẫn.”
“Xem kìa, tại sao trước đây anh chưa từng thấy em lo lắng cho anh như vậy?” Anh cầm chiếc áo sơ mi bị xếp lộn xộn trên tay Đông Văn Li, mở ra, đặt lên giường, xếp lại ngay ngắn, cho vào hành lý.
Đông Văn Li thấy cô càng giúp càng phiền. Trước đây cô luôn nghĩ quản gia hoặc trợ lý là người đã giúp anh xếp quần áo, nhưng sau này mới phát hiện, trước khi đi công tác, anh luôn tự tay xếp quần áo, hôm nay cô làm “vợ hiền”, đến thu xếp hành lý trước khi anh rời đi, nhưng thấy anh sắp xếp thành thạo như vậy, cô lại thấy mặc cảm.
Vậy là cô dừng tay, ngồi lên mép giường, khẽ ngẩng đầu: “Em cũng lo lắng cho anh mà.”
“Chỉ là anh có bản lĩnh, cho nên em lo ít hơn một chút.” Cô giải thích.
Anh đóng vali, đi đến trước mắt cô, giữ lấy gương mặt đang ngửa lên của cô, cúi đầu nói: “Không nỡ tạm biệt anh đúng không?”
Nếu không phải tham gia tiệc mừng bắt đầu một dự án, cô cũng muốn đi, lâu rồi chưa quay lại Sài Gòn, cô cũng muốn đến đó xem thử.
“Dù sao anh cũng sẽ về sớm mà.” Cô không cho anh kiêu ngạo, lại lấy một chiếc vali khác, chỉ vào trong đó, “Tiểu F sẽ đến đón anh khi anh xuống máy bay đúng không?”
Anh không biết cô có âm mưu gì, chỉ gật đầu.
Cô mở vali, cúi người xuống, chỉ vào một nửa số đồ đạc: “Tiên sinh, làm phiền ngài đưa những thứ này cho Tiểu F, một nửa còn lại thì ngài nhờ Tiểu F đưa cho thím Nại.”
Sau khi nói xong, cô lại đứng lên, lấy một chiếc ba lô ra: “Còn cái này, làm phiền ngài mang đến cho Yên Yên.”
Anh nhìn bao nhiêu chiếc túi lớn nhỏ trước mặt, nhướng mày: “Đông Văn Li, anh nghĩ em lo lắng cho anh là giả, bắt anh làm chuyển phát nhanh cho em mới là thật.”
“Đừng nói vậy, chỉ tiện đường thôi mà.” Cô vội vàng đặt mấy món đồ bên cạnh vali của anh.
“Không qua được cổng an ninh là anh mặc kệ luôn đấy.”
“Đều là những thứ có thể mang lên máy bay.” Đông Văn Li nhanh nhẹn nhấn mạnh, “Anh không đi một mình, mọi người chia ra thì sẽ không bị quá cân.”
“Hiểu biết quá nhỉ?” Anh xùy một tiếng, “Em muốn đưa cho thím Nại cũng được, nhưng đưa cho Finger và Nguyễn Yên làm gì, hai tháng nữa họ cũng đến đây dự đám cưới, đợi đến lúc đó bảo họ tự mang về không được à?”
“Chậc, đến lúc đó cũng có quà cho họ, mang những thứ này cho họ trước đi, toàn là kho báu mà em đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm được đấy.”
“Kho báu gì?” Anh giả vờ lục lọi ba lô.
“Em sắp xếp gọn gàng rồi, anh đừng lục lọi nữa.” Đông Văn Li ngăn cản anh.
Anh lục lọi một chút rồi lại thôi, nghĩ ngợi một lát, lại kết luận đó là những thứ anh không để ý nhưng cô lại cảm thấy hiếm có khó tìm, chủ yếu là mấy món nhỏ nhặt, anh cũng chiều ý cô.
“Được thôi, anh mang đi cho em.”
“Cái gì mà được thôi, anh nghiêm túc một chút đi, những thứ này rất quan trọng.”
“Được, được, được, rất quan trọng.” Anh giơ tay đầu hàng, “Anh hứa, anh hứa sẽ mang quà của bà xã đến cho họ, không thiếu một món nào, được không?”
“Tạm được.” Lúc này, Đông Văn Li mới chấp nhận.
“À, đúng rồi, tiên sinh ——” Vừa dứt lời, cô lại nói tiếp.
Dáng vẻ này, giọng điệu này, hình như là cô đang cần anh giúp.
Anh đẩy hành lý sang một bên, cúi đầu đáp lời cô: “Hửm, em nói đi.”
“Anh giúp em tìm một người được không?” Cô đứng đó, sắc mặt tha thiết, “Vận dụng tất cả các mối quan hệ của anh, giúp em tìm một người.”
“Tìm người sao?” Thấy cô nghiêm túc, anh dừng tay, kiên nhẫn hỏi, “Tìm ai?”
Nhiều năm rồi, Đông Văn Li không còn nghe tin của Tiểu Đường.
Hồi còn học ở Hà Nội, thỉnh thoảng cô lại nhận được thư của cậu ấy, nhưng thư cô gửi đi đều bị hoàn về, cô chưa từng tìm ra địa chỉ của cậu ấy, cho nên cũng không thể báo với cậu ấy là cô về nước, không biết cậu ấy có còn gửi thư cho cô không.
Trong mấy bức thư trước đây, cậu ấy đã nói đến chuyện kết hôn cùng người con gái khiếm thị của một thợ rèn, còn nói cậu ấy không thể tìm thấy quyển sách nào để nghiên cứu về máy tính, nói về mấy nhà từ thiện mặc âu phục tới lui, nói về mấy bạn nhỏ mà cậu ấy đã giúp đỡ.
Có đôi khi nhớ về đôi mắt trong trẻo của cậu ấy, cô lại tự hỏi bây giờ cậu ấy thế nào.
Cô muốn nhờ tiên sinh tìm cậu ấy giúp cô.
——
Máy bay hạ cánh ở Sài Gòn, Finger dẫn theo một nhóm anh em đến đón, lúc nhìn thấy tiên sinh, họ đồng loạt chào hỏi.
Tiên sinh đưa vali cho anh ta, bật cười, nhưng vẫn dạy dỗ anh ta: “Làm gì mà phô trương thế, cậu có nhìn thấy ánh mắt mà cảnh sát sân bay nhìn cậu không?”
Finger chính nghĩa lên tiếng: “Tiên sinh, chúng tôi là những công dân tuân thủ pháp luật.”
“Được rồi, đi thôi.” Nói xong, anh quay đầu lại, “Nhẹ nhàng một chút, đây đều là đặc sản địa phương mà A Li bảo tôi mang đến cho mọi người đấy.”
“Cô A Li tặng sao?” Nghe vậy, Finger vội vàng đuổi theo anh, “Tiên sinh, cô A Li có khỏe không?”
“Có tôi đây, làm sao cô ấy không khỏe được?”
“Cũng đúng.” Anh ta gãi đầu.
“Cô A Li tốt quá, còn nhớ đến chúng tôi.”
Người trước mặt dừng bước: “Tôi đối xử với cậu không tốt à?”
Finger hoàn hồn, gật đầu: “Tiên sinh cũng tốt, hai vợ chồng đều tốt.”
Êm tai nhất là đoạn “hai vợ chồng”, anh cong môi.
“Nửa còn lại là của thím Nại, cậu có biết bà ấy sống ở đâu không?”
Ở Sài Gòn chỉ còn lại căn biệt thự mà trước đây tiên sinh đã xây cho Đông Văn Li, không còn ai sống ở trang viên, anh đã quyên góp nó cho chính quyền địa phương để làm thành một viện bảo tàng, thím Nại cũng không còn làm quản gia, sau khi con gái sinh em bé, bà ấy đã quay về chăm sóc cháu ngoại.
“Tôi biết, tiên sinh, cứ để tôi lo liệu, ngài có muốn đi gặp thím Nại không?”
Nghĩ bây giờ bà ấy đã quay về cuộc sống riêng của mình, anh lắc đầu: “Không cần, gặp nhau cũng không có gì để nói.”
Bây giờ anh lại hơi cảm kích số đặc sản địa phương mà Đông Văn Li đã bảo anh mang đến đây. Từ trước đến nay, anh không biết cách chu toàn tình nghĩa giữa người với người, trước đây anh trả lương, thím Nại giúp anh chăm sóc trang viên, anh cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi ở bên cạnh Đông Văn Li, anh phát hiện không thể chu toàn mối quan hệ này theo một cách đơn giản như vậy được.
Trước khi rời đi, anh còn muốn cho thím Nại một khoản tiền vì bao nhiêu năm vất vả, nhưng thím Nại đỏ mắt nói không cần.
Anh biết cách đối phó với bao nhiêu kẻ lật lọng, lừa mình dối người trên thương trường, nhưng lại không biết nên làm gì với người phụ nữ Việt Nam tóc bạc, vừa chân thành vừa chăm chỉ này.
A Li nói thím Nại có tình cảm với trang viên, rất biết ơn tấm lòng của tiên sinh.
Đặc sản mà A Li đã chuẩn bị rất vừa vặn, cô cẩn thận, thím Nại lại thương cô, hẳn là bà ấy sẽ rất vui.
Về phần anh, anh sẽ không đến đó, bà ấy sẽ không phải căng thẳng lau bàn, dời ghế, nói điều kiện gia đình bà ấy không tốt, không đón tiếp anh chu đáo.
…
Finger đưa anh đến Phòng Thương mại, người đàn ông trẻ tuổi được cử từ Pháp sang đã đợi anh.
“Đồ đạc trong túi này là của Nguyễn Yên.” Trước khi đi, anh còn dặn dò một câu.
Finger cầm ba lô: “Nặng vậy sao? Cô A Li không thiên vị đấy chứ?”
Anh cười: “Sao cậu còn ghen tị với Nguyễn Yên thế?”
“Được rồi, tôi vào đây.” Trước khi vào, anh đưa cho Finger một tờ giấy, “Tìm người này giúp tôi.”
Finger nhíu mày nhìn thông tin trên tờ giấy, đồng ý giúp đỡ.
——
Đến khi bàn giao gần xong việc làm ăn ở Sài Gòn, Finger cũng sắp tìm ra người đó.
Cuối cùng, anh ta đưa tiên sinh đến rìa thành phố, có mấy căn nhà được bọc bằng nylon và mấy tấm bạt, chạm nhẹ cũng rách, xung quanh là bãi rác, có người đốt rác làm khói bay lên, có một người phụ nữ bế con ngồi ven đường, tò mò và sợ sệt nhìn họ.
Finger đưa một chiếc khăn tay cho tiên sinh, nhưng anh khoát tay từ chối.
Finger: “Tiên sinh, tôi vào với ngài.”
“Đã tìm được người đó rồi, các cậu đợi tôi ở ngoài đi.” Anh không cho nhóm của Finger đi theo.
“Tiên sinh, cho tôi đi theo đi, không biết bên trong thế nào, nơi này rất hỗn loạn.”
Anh ngăn cản họ đi vào.
Trước khi đến, Finger đã nói mục đích với người mà mình tìm được. Trong nhà không có đèn, có người ngồi trong bóng tối, làm thủ công gì đó.
Lúc đến gần, anh nhìn thấy người đó đang đóng gói một hộp nhang, que nhang thơm mùi hoa cỏ được bọc trong giấy đỏ. Anh từng nhìn thấy loại nhang này ở rất nhiều ngôi chùa địa phương, khi nhang cháy sẽ tỏa ra rất nhiều khói.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông kia đứng dậy khỏi ghế, quay sang chiếc bàn ba chân, lấy ra thứ gì đó, sau đó ném lên chiếc tủ nằm giữa hai người họ.
Anh mượn ánh sáng leo lắt để nhìn xem, phát hiện có mấy phong thư.
“Tôi cũng kiếm tiền thôi.” Người đàn ông tóc dài nói, “Mấy năm trước nó chuyển đến đây sống cạnh tôi, nó què chân, có sẹo trên mặt, rất dễ nhận ra.”
“Nó luôn trốn trong nhà như quái vật canh gác tháp chuông, nhưng nó biết sửa chữa mấy món đồ, hàng xóm láng giềng có gì hư hỏng là lại nhờ nó sửa. Ngày nào nó cũng ra ngoài đúng giờ, đi làm tình nguyện ở cô nhi viện, nhưng sau một thời gian lại không thấy nó đi nữa, nghe nói nó đánh nhau với người ta.”
Nói được một nửa, người đàn ông xoay người lại, giống như nhìn thấy sự hoài nghi của người trước mặt: “Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, tại sao nó như vậy mà lại đánh nhau với người ta. Tôi nghe nó nói với viện trưởng của cô nhi viện, cái gì mà, ông đừng hỏi đến tôi, mỗi ngày có thể lấp đầy bao tử cũng là vấn đề, tôi không quan tâm đến chuyện ở cô nhi viện.”
“Sau đó tôi lại nghe một đứa nhỏ trên đường nói nó gặp tai nạn giao thông, phải nằm liệt giường. Tôi không để tâm lắm, tình cờ thấy đồng hồ trong nhà đứng yên đã lâu, tôi mới nhớ là phải mang đi sửa. Tôi mang đồng hồ đến nhà nó, phát hiện nước mưa đã làm miếng nhựa che chắn nhà nó bị mục nát.”
“Mặt mày của nó nhợt nhạt, hình như lâu rồi không có ai ghé thăm nó, hình như nó cũng không nói chuyện với ai suốt một thời gian dài, nhưng nó vẫn sửa đồng hồ cho tôi. Thấy tình hình của nó không ổn, tôi hỏi, người anh em, cậu sao thế. Nó nói nó được chẩn đoán mắc một căn bệnh rất tốn kém, lại không có cách nào chữa khỏi. Tôi vô thức lùi về sau hai bước, nó cười áy náy, nói không lây.”
“Nó nói nó đã tiết kiệm được một số tiền, có thể đưa hết cho tôi, nó hỏi tôi có thể làm giúp nó một chuyện không.”
“Số tiền tiết kiệm của nó làm tôi dao động, tôi tưởng là chuyện gì khó, nhưng nó chỉ nhờ tôi, cứ cách một khoảng thời gian lại gửi một bức thư.”
“Chúng đây ——” Người đàn ông chỉ vào mấy bức thư chưa gửi trên bàn, “Địa chỉ mà cậu ấy để lại cho tôi hai năm trước đã không còn tồn tại, cho nên thư luôn bị hoàn về, không phải là tôi ăn tiền của cậu ấy, chỉ là người nhận không còn ở đó nữa.”
Anh ta nói đúng, hai năm trước A Li rời Hà Nội, đương nhiên là người nhận không còn ở đó.
“Vậy… cậu ấy…”
“Chết rồi, nhóm phúc lợi cho người đưa thi thể của nó đi.” Người kia nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của tiên sinh hướng về phía mấy tờ giấy rơi ra khỏi phong bì, nét chữ sinh động lại tràn đầy sức sống, tựa như thể hiện sự chân thành to lớn, lưu lại hy vọng của cậu ấy ở nhân gian.
Trong thư, cậu ấy luôn nói mình sống tốt, có một tương lai đầy hứa hẹn, đã gặp được rất nhiều người quan trọng trong đời, có được một công việc giúp cậu ấy tìm ra hoài bão của mình, thậm chí cậu ấy còn học cách dùng máy tính, trở thành một chuyên gia giải mã internet.
Nhưng sự thật lại là, cậu ấy đã sớm tàn lụi ở một nơi hoang tàn, không người hay biết.
Cậu ấy giấu đi nhưng tâm tư mà cậu ấy cho là đê hèn, sợ hãi, xấu xí.
…
Rốt cuộc, tiên sinh mang toàn bộ phong thư theo, trở về đưa cho Đông Văn Li.
Đông Văn Li cầm những bức thư kia, khó tin: “Làm sao anh lấy được thế?”
“Chúng được gửi đến nhà cũ của em, em dọn đi rồi, đương nhiên là không có ai nhận thư.”
“À, à, đúng rồi, cậu ấy luôn bảo em đừng hồi âm, còn nói cậu ấy gửi thư từ thế giới song song, thật kỳ diệu làm sao.” Cô nở nụ cười rạng rỡ, mở thư ra.
Anh vươn tay vén tóc cô ra sau tai, vẫn không nỡ nói cho cô biết sự thật.
Trên tờ giấy có nét chữ mạnh mẽ của thiếu niên:
“Chị, em sẽ chu du khắp thế giới.”
“Những địa danh chị kể với em, em đều đã ghé qua hết rồi.”
…
Sau khi đọc xong, cô đóng thư lại, cười hỏi người bên cạnh: “Chu du khắp thế giới, tiên sinh, anh có nghĩ Tiểu Đường rất hạnh phúc ở thế giới song song không?”
Anh xoa đầu cô, anh biết những năm đó, cô tiết kiệm rất nhiều tiền để gửi cho chàng trai này, cho cậu ấy học nghề, người mà cả đời này cậu ấy có lỗi nhất là cô, cho nên cậu ấy không nỡ nói cho cô biết sự thật, anh cũng vậy, anh không nỡ nói cho cô biết sự thật.
——
—
Đông Văn Li nghỉ kết hôn sớm, nhưng cô vừa được điều động sang vị trí mới, làm người phụ trách tạp chí văn học nước ngoài, công việc hiện tại khó hơn việc cô chỉ cầm bút trước đây, cô phải hoàn thiện bản thảo cho toàn bộ số tạp chí đầu tiên trước khi nghỉ phép.
Sau khi nội dung của tạp chí văn học được phê duyệt, cô quay lại Hồng Kông.
Chủ biên tại chi nhánh Hồng Kông cười, nói cô gửi e-mail là được rồi, không cần phải đích thân quay về làm gì, nhưng Đông Văn Li nhất quyết nói mình phải thảo luận về bản dịch lần này với đồng nghiệp ở bộ phận ngoại văn, có một số câu từ cô không chắc chắn lắm, muốn tìm xem có phương thức biểu đạt nào tốt hơn hay không.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô phụ trách dự án tạp chí ngoại văn, cô không thể chỉ lựa chọn đề tài và biên tập được, chi nhánh ở Hồng Kông hoạt động độc lập, cô là người đứng đầu dự án, phải xử lý nhiều vấn đề, Đông Văn Li muốn làm tốt hơn, cho nên nhất quyết quay về từ Paris, muốn hoàn thành dự án này trước khi trở lại Paris.
Mọi chuyện thuận lợi, chỉ là chưa chốt được trang bìa của số đầu tiên, công ty cần quảng cáo vẫn chưa đặt cọc.
Nhà đầu tư của tạp chí ngoại văn này là một công ty thời trang ở Hồng Kông, gần đây, thời trang trong nước thay đổi nhanh chóng, công ty này có khả năng nắm bắt thị hiếu và nhạy bén với trào lưu, cho nên hiện tại rất nổi tiếng, người phụ trách của công ty này là ông chủ họ Cừu, Đông Văn Li nghe chủ biên nói lúc công ty kia làm ăn không tốt, ngày nào họ cũng sang cầu cạnh, dù chỉ in quảng cáo trắng đen ngay giữa tạp chí cũng được, bây giờ họ làm ăn được, nhà xuất bản cũng chừa trang bìa cho công ty kia, nửa trang bìa sẽ in mẫu thời trang mới nhất của họ trước khi đưa ra thị trường, nhưng họ không chịu đặt cọc.
Bộ phận kinh doanh gãi đầu, nói lão Cừu vô liêm sỉ, rất khó đối phó, tiến độ của Đông Văn Li kẹt lại ở chỗ tìm nhà đầu tư quảng cáo, vậy là cô nghe ngóng chuyện của ông chủ Cừu, không nói không rằng, cứ đến chỗ ông ấy đòi tiền.
Ông chủ Cừu hẹn mấy sếp lớn ở Quảng Đông đi ăn tối, Đông Văn Li ngồi trong sảnh khách sạn, thấy ông ấy đi đến, cô vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Xin chào, Cừu tổng.”
Người đàn ông họ Cừu này từng bị chủ biên của cô mắng chửi té tát mấy lần, bây giờ ông ấy thành công, mặc dù cũng còn nhiều bất mãn, nhưng vẫn lịch sự với Đông Văn Li, dù sao họ cũng từng gặp nhau vài lần, ấn tượng của ông ấy về Đông Văn Li cũng không tệ lắm.
“Cô Đông ——” Ông ấy dài giọng, “Lâu rồi không gặp, sao cô lại đến đây?”
“Nghe nói Cừu tổng mở tiệc mời các sếp lớn ở nơi này, tôi muốn đến xem chuyện đời.” Cô lấy da mặt dày ra đối phó với thương trường.
“Ồ.” Ông chủ Cừu không nghĩ cô gái trước mặt lại tán dương ông ấy lộ liễu như vậy, “Người làm văn học nghệ thuật toàn là người cao quý, sao phải qua lại với thương nhân chúng tôi?”
“Sao ngài có thể nói như vậy, ngài là nguồn tài chính lớn của tạp chí chúng tôi, có kiêu ngạo thế nào thì gặp ngài cũng phải cung kính cúi đầu!”
Lời này càng củng cố lòng hám danh của ông chủ Cừu, ông ấy cười sảng khoái, chỉ vào mặt Đông Văn Li, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Chủ biên của cô mà biết ăn nói thế này thì tốt rồi!”
“Đi thôi, dù sao cũng đến đây rồi, cô Tiểu Đông, cô không được nói tôi hẹp hòi, không đưa cô đi cùng, nhưng cô nghe cho kỹ, tối nay tôi có khách hàng lớn, cô thông minh linh hoạt một chút, tôi sẽ nói chuyện với khách hàng, rồi sẽ ổn thôi.”
“Đương nhiên. Ngài nói chuyện với khách hàng, tôi chờ tiền đặt cọc.” Cô mượn lời nói đùa để biểu lộ mục đích.
Ông chủ Cừu liếc cô một cái: “Đừng làm chậm trễ việc của tôi.”
Cô vẫn nói đùa vui vẻ: “Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ là một cô bé thôi mà, cùng lắm là chỉ đưa ra ý kiến hơi nông cạn một chút, làm mọi người bật cười, đóng vai hề, khuấy động bầu không khí…”
Sắc mặt của ông chủ Cừu hơi khó đoán, ông ấy mở cửa, Đông Văn Li vẫn chưa nói hết nửa câu sau.
Cảnh tượng trước mắt thật sự biến những lời cô vừa nói thành một trò hề.
Cô tưởng đây là một bữa ăn bàn chuyện công việc đàng hoàng, vậy mà lại thấy có vài ba người đàn ông ngồi bên chiếc bàn lớn trong phòng riêng, người nào cũng hai tay ôm hai người phụ nữ đẫy đà, trắng trẻo.
Cô nhướng mày, lão Cừu này không biết xấu hổ, cô còn tưởng là phòng bàn chuyện làm ăn, không ngờ lại là phòng phóng đãng.
Lão Cừu đi vào, thấy cô khó xử như vậy, ông ấy đắc ý, còn nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng là muốn làm khó cô: “Cô Tiểu Đông, nhà văn vĩ đại, đã nói rồi, cô không thích hợp để bước vào địa bàn của thương nhân.”
Đông Văn Li bình tĩnh kìm nén sự khó chịu, chỉ cười: “Đúng là mở mang tầm mắt, hóa ra ông chủ Cừu làm ăn thế này.”
Cô mắng thầm, không biết ông ấy biến thái đến mức nào.
Cô thật sự mắng như vậy, lại cảm giác có một ánh mắt âm thầm nhìn cô chằm chằm từ phía bên kia của bàn tròn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy…
Hóa ra là cái tên biến thái này, đúng là danh bất hư truyền.
Bữa tiệc tửu sắc, đa số mọi người đều uống say đỏ mặt, chỉ có anh ta vẫn im lặng ngồi đó, người đàn ông bên cạnh đang ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng, ghé qua nói gì đó với anh ta, anh ta chỉ nghe, thỉnh thoảng gật đầu, hơi nhướng mày, suốt buổi chỉ nhìn Đông Văn Li.
Cô còn chưa nói gì, sao anh ta lại có thể nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò như vậy chứ?
“Tôi đến trễ, tôi đến trễ.” Ông chủ Cừu bước vào chào hỏi người bên trong, giống như là chịu phạt để đền tội, “Tôi tự phạt một ly, tự phạt một ly.”
Mọi người trong bữa tiệc đều đứng lên chào đón ông ấy, nhưng anh ta chỉ ngồi đó gật đầu một cái.
Đông Văn Li nhìn quanh, cũng có một, hai ông chủ mà cô quen mặt, họ cho thuê mặt bằng, mấy trung tâm thương mại và cửa hàng lớn ở Hồng Kông đều là bất động sản của họ, cô bước vào thị trường nội địa, quen mặt những người này cũng không có gì bất ngờ.
“Ngồi đi, cô Tiểu Đông.” Ông chủ Cừu kéo ghế cho cô ngồi.
Cô vừa ngồi xuống, ông ấy đã gọi hai cô gái ra bưng trà rót nước, sau đó cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu thuốc, châm lửa, lại nhờ cô bé vừa rót rượu ngon cho ông ấy ra đấm lưng, rồi nhìn sang Đông Văn Li: “Cô Tiểu Đông, nhìn xem, tiệc của đàn ông, hay là cô về trước?”
Ông chủ Cừu biết Đông Văn Li đến đây để làm gì, chỉ muốn mượn cớ đuổi cô đi.
“Không cần, ông chủ Cừu, tôi chưa nhìn thấy nhiều chuyện đời, không sao mà.” Cô không thấy xấu hổ, còn “tích cực nhập cuộc”.
Sắc mặt của ông chủ Cừu thay đổi: “Cô Đông, cô cũng đừng mang chuyện quảng cáo trên trang bìa ra nói với tôi.”
“Xem kìa, ngài đừng lúc nào cũng có ý thù địch với tôi như vậy, không phải ngài đã nói dẫn tôi đi chơi, dẫn tôi đi xem chuyện đời à?” Cô ngẩng đầu nhìn mấy cô gái kia, “Họ đều có thể ở đây, sao tôi lại không thế?”
“Họ cho đụng chạm, cô có cho không?” Ông ấy hỏi lại.
Cô im lặng hai giây, sau đó nhún vai: “Mỗi người có trách nhiệm riêng. Tôi phụ trách đòi nợ.”
“Cô…” Ông chủ Cừu nghẹn họng, không nói nên lời.
Đúng lúc này, Đông Văn Li có cảm giác ghế ngồi của mình bị xoay đi, cô quay đầu lại, mùi hương của anh vẫn vô cùng rõ ràng giữa bao nhiêu mùi hương trộn lẫn với nhau, giọng nói trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu cô, nhưng không phải nói với cô, mà là nói với người bên cạnh cô: “Sao thế? Ông chủ Cừu nợ tình à?”
Lúc nói chuyện, anh còn suy tư liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nói với ông chủ Cừu: “Sáng nay tôi gặp Cừu phu nhân, bà ấy nói muốn đến Paris xem một buổi biểu diễn, còn hỏi tôi có thể giữ một vé cho bà ấy không.”
Người ra ngoài chơi đều ngầm hiểu rằng không được nhắc đến người ở nhà, bây giờ vị tiên sinh này nhắc đến thì là dấu hiệu không tốt. Ông chủ Cừu không dám cãi lại vợ, ông ấy tìm tiếp viên rót rượu cũng được, dù sao mọi người ở đây đều dính líu, cũng không phải là chuyện của một mình ông ấy, nhưng cũng đừng kéo ông ấy vào những chuyện liên quan đến chủ biên của nhà xuất bản kia.
Ông chủ Cừu vội vàng ngẩng đầu giải thích với người bên cạnh: “Dịch tiên sinh, ngài ở nước ngoài nhiều năm, nhất định là hiểu lầm rồi, giữa tôi và cô đây chỉ là quan hệ hợp tác giữa bên A và bên B…”
Để biểu đạt rõ sự chênh lệch địa vị, ông ấy còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Tôi là bên A…”
“Cũng không phải nợ tình, ngài lại còn là bên A, vậy thì chỉ có thể là nợ tiền rồi.”
Anh nhẹ nhàng xác định vấn đề.
Lúc nghe thấy lời này, ông chủ Cừu nhíu mày, nợ tiền là thật, nhưng người khác biết được thì lại là chuyện khác.
“Ngài xem, chuyện đâu có nghiêm trọng như ngài nói.” Ông chủ Cừu đưa cho anh một điếu thuốc, hy vọng anh giữ mặt mũi cho ông ấy, bỏ qua chuyện này.
“Cảm ơn.” Anh đưa tay chặn lại, “Ông chủ Cừu biết tôi không hút thuốc mà.”
Không hút thuốc, cũng không thích phụ nữ.
Người này kín đáo thì không nói đi, nhưng ngay cả thú vui cũng khó lòng tìm ra.
Ông chủ Cừu mới nghe đến tiếng tăm của người trước mặt hồi nửa năm trước.
Ông ấy gặp anh ở một buổi gặp mặt thượng lưu, biết anh có một thương hiệu xa xỉ phẩm, chỉ là ông ấy luôn nghĩ đa số người châu Âu đều xem thường họ. Nhưng người này thì khác, trong nửa năm qua, anh đã xuất hiện trong mọi sự kiện ở Hồng Kông, mặc dù khí chất cao quý nhưng lại đối xử với mọi người rất lịch sự, còn biết cương biết nhu, dần dà, thương nhân bản địa đều vui vẻ bắt chuyện với anh, ai cũng biết, Dịch tiên sinh không chỉ có tầm nhìn kinh doanh độc nhất vô nhị, mà còn có con đường riêng.
Đương nhiên không phải ông chủ Cừu mới làm ăn ngày một ngày hai, thương nhân sẽ không làm những chuyện không mang lại lợi ích. Vị tiên sinh này có vẻ khách sáo, thậm chí còn bằng lòng hạ mình giảm giá cho các trung tâm thương mại để quảng bá thương hiệu của mình, đợi sản phẩm của mình trở thành trào lưu, có thể tiến vào thị trường trong nước, anh sẽ phủi mông rời đi, ai mà muốn làm bạn với bọn họ?
Nhưng cũng không còn cách nào khác, hiện tại mọi người đều vì lợi ích chung, xâu xé nhau thì không đáng.
“Tôi vừa nói chuyện với mấy sếp lớn, dạo này ông chủ Cừu lên như diều gặp gió, trung tâm thương mại nào mới mở ra cũng phải giữ vị trí đẹp nhất cho ông chủ Cừu, dù sao tình hình tài chính của ông chủ Cừu đang không ổn lắm, chi bằng giao mấy vị trí đó lại cho tôi đi.”
Nói xong, anh lại bước về phía các thương nhân đang trò chuyện với nhau.
“Chậc, chậc, Dịch tiên sinh cần những vị trí đó để làm gì?”
Anh cầm ly rượu, nhét một tay vào túi, quay đầu nói: “Tôi có rất nhiều sản phẩm.”
“Ngài cho chúng tôi một con đường sống đi, tôi đã đặt chỗ đó từ nửa năm trước, ngài cũng đâu thể nhảy vào chiếm chỗ như vậy được.”
“Ông chủ Cừu thiếu vốn, tôi chỉ giúp đỡ thôi mà.”
“Ha ha ha ha.” Ông chủ Cừu cười mấy tiếng khô khốc, “Tôi thiếu vốn bao giờ.”
“Đừng căng thẳng như vậy, bên B của ngài đến đây đòi nợ rồi này.” Anh nhìn vào mặt của Đông Văn Li.
Đông Văn Li biết đã đến lúc để cô tỏa sáng, vậy là cô vội vàng nói: “Ông chủ Cừu thiếu vốn bao giờ, hai trang bìa tạp chí của chúng tôi đều dành để giới thiệu sản phẩm thời trang mới nhất của ông chủ Cừu, mặc dù chỉ là tạp chí văn học, nhưng trang bìa cũng chỉ đăng quảng cáo dựa trên thực lực của nhà đầu tư. Để có thể trở nên nổi bật thế này, hẳn là thực lực của ông chủ Cừu cũng không hề tầm thường, chỉ là ——”
Ông chủ Cừu nhíu mày: Có thể đừng làm vậy được không?
Ông ấy vội vàng ngăn chặn Đông Văn Li bóc trần quá khứ của ông ấy, lại nói: “Nhất định là bộ phận tài chính quên đặt cọc cho các cô rồi, đừng nói tiền đặt cọc, tôi trả hết toàn bộ, được chưa?”
Đông Văn Li ngẩng đầu, nói với người sau lưng: “Tiên sinh, ngài có nghe thấy không, ngài hiểu lầm ông chủ Cừu rồi, người ta nói sẽ trả hết, trả hết cho chúng tôi đấy.”
“Thật sao ——” Anh kéo ghế ra, lười biếng ngồi bên cạnh ông chủ Cừu, nhìn ông ấy chằm chằm.
Ông chủ Cừu bị người ta nhìn chằm chằm thì gượng gạo hết sức, ông ấy hừ một tiếng, sau đó nhíu mày lấy điện thoại từ trong túi áo vest, bấm số gọi bộ phận tài chính, dặn dò mấy câu, bảo bộ phận tài chính chuyển tiền ngay lập tức.
Không bao lâu sau, Đông Văn Li nhận được tin nhắn của một đồng nghiệp làm cùng dự án này: Tiền đã đến.
Xong việc, cô muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể qua cầu rút ván rõ ràng như vậy được, trong phòng riêng khói trắng mù mịt, cô mượn cớ đi vệ sinh để chạy ra ngoài hít thở.
Đồng nghiệp làm cùng dự án lại nhắn một tin: Sếp rất vui, cô Tiểu Đông, bên kia trả hết toàn bộ rồi, cô giỏi quá.
Đông Văn Li mỉm cười trả lời: Cuối cùng cũng xong, rốt cuộc thì chị đây đã có thể thảnh thơi nghỉ kết hôn rồi.
Đồng nghiệp: Cuối cùng cô đã có thể quay về giao nộp cả đời mình cho tiên sinh nhà cô rồi.
Đông Văn Li: Đi chỗ khác, cô nói như thể anh ấy kiểm soát tôi nhiều lắm vậy.
Đồng nghiệp: Đúng, đúng, đúng, là cô kiểm soát anh ấy.
Cô mỉm cười cất điện thoại, nhìn bản thân trong gương, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng cô vui vẻ, ngay cả nhìn bản thân mình mà cũng thấy đẹp mắt hết sức, cô nhìn vào gương, tự hỏi em gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy.
Cô lấy một thỏi son màu cam nhẹ từ trong túi xách, bặm môi, sau đó vui vẻ cất vào túi rồi ra ngoài.
Nhưng vừa đi được mấy bước, có cảm giác túi xách của mình bị kéo lại, cô kêu lên một tiếng, lúc quay đầu lại còn tông vào lồng ngực của người ta, mãi đến khi nhìn thấy gương mặt của người đó, cô mới thở ra một hơi.
Cô bị kéo vào phòng chứa đồ, ngón tay chạm vào áo vest của anh. Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, im lặng không nói gì.
Mãi đến khi anh nhíu mày nhìn cô: “Được đấy, Đông Văn Li, ông xã của em mà em không nhìn ra à?”
“Không phải anh có phụ nữ ôm ấp rồi à?”
“Con mắt nào của em thấy phụ nữ ôm ấp anh?”
Thật ra là không có, nhưng cô không chịu thua.
“Trên người anh có mùi nước hoa của người khác.”
“Đừng đổ thừa anh, anh ngồi xa vậy mà.” Nói xong, anh tiến lên mấy bước, đầu ngón tay lau qua khóe môi vừa tô son của cô, sau đó lại tiếp tục lướt qua môi cô, hình như là muốn chứng minh điều gì đó, anh lại tiến gần thêm mấy bước, “Ngửi đi, em ngửi cho kỹ, có mùi nước hoa của ai không?”
Phòng chứa đồ nhỏ xíu, hàng mi run rẩy của cô lướt qua áo vest của anh, thật lòng mà nói, cô không ngửi thấy mùi nước hoa, chỉ có mùi tuyết tùng êm dịu tỏa ra từ âu phục của anh, cô nhìn tay anh, thấy đầu ngón tay nhuốm màu son của cô.
Cô mở miệng, nhưng không nói lời nào.
“Hôm nay anh giúp em chuyện lớn như vậy, em định cảm ơn anh thế nào?”
Anh chờ một lời giải thích.
“Chúng ta là vợ chồng…” Giọng nói của cô đứt quãng, “Có cần…có cần phải xa cách vậy không?”
“Ồ? Bây giờ là vợ chồng, sao vừa rồi ở ngoài kia, em không nói với người ta anh là ông xã của em?” Anh nâng cằm cô lên, “Không muốn thừa nhận, đúng không?”
“Hôm nay em không đến cùng với anh.” Cô dời cằm ra khỏi tay anh, hơi bất mãn.
Mặc dù cô đã dời cằm đi, nhưng anh vẫn không chịu buông tha, lại vươn tay ra sau đầu cô, giữ lấy gáy cô, bất lực nói: “Em quan tâm đến chuyện làm ăn của nhà mình từ lúc nào thế?”
“Không phải chuyện làm ăn của nhà mình đã có anh sao, anh toàn năng mà.” Cô ngẩng đầu.
Một tay anh giữ lấy eo cô, hôm nay cô mặc áo sơ mi lụa màu trắng, đeo một sợi dây chuyền bạc có mặt ngọc trai kiểu dáng cổ điển, bên dưới là váy khaki, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trông rất dày dạn kinh nghiệm.
Anh đưa tay kéo dây buộc tóc của cô xuống.
Mấy sợi tóc lập tức rũ xuống bên tai, cô hơi bực bội: “Dịch Thính Sanh, anh xõa tóc em ra làm gì?”
Thỉnh thoảng bên ngoài có người đi ngang qua, nhưng anh vờ như không nghe thấy, chậm rãi vuốt ve làn tóc sau gáy cô.
Sau đó, bàn tay trên eo cô lại kéo cô đến gần hơn.
Giày cao gót của Đông Văn Li chao đảo trên mặt đất.
“Em… đứng không vững…”
“Đứng không vững?” Anh thấy cô bối rối.
Anh cười nói: “Đứng không vững mà cũng không biết dựa vào người anh à?”
Cô buộc lòng phải dựa vào người anh mới có thể đứng vững, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ.
Tóc vẫn buông xõa bên cổ cô.
Anh đưa tay vén tóc cô qua khỏi xương quai xanh, lướt qua cổ cô, đến sau gáy cô, đến khi chiếc cổ trắng trẻo của cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn mờ mịt, anh lại cúi đầu, áp đôi môi lạnh lẽo lên môi cô.
Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Hàm răng của anh hơi sắc bén, đầu lưỡi ấm nóng hơn làn môi, giống hệt như quỷ hút máu trong đêm tối.
Giữa lúc dây dưa, cô nghe anh nói: “Phạt em một chút, ai bảo em không dám nhận ông xã của em.”
Nói xong, cơn đau tan biến, thay bằng sự dịu dàng lưu luyến.
Thật ra bên trong phòng chứa đồ không có gì, hẳn là sẽ không có người nào vào đây lấy đồ, nhưng cảnh người bên ngoài qua lại vẫn làm cô hơi lo lắng và sợ hãi.
Họ dây dưa tới lui, cô đỏ mặt, làn môi hơi run rẩy, giống như thiếu oxy, hai mắt cô ửng đỏ, giọng nói hơi van xin: “Tiên sinh… ở đây không được.”
“Chỉ hôn thôi mà, hôn một cái cũng không được sao?” Anh thản nhiên nói.
Chuyện này làm cô hơi phiền muộn, đúng là anh không làm gì, nhưng không gặp nhau suốt một tuần, cô luôn cảm thấy khó kiểm soát bản thân khi gặp anh.
Cô ổn định hơi thở, quyết định không nhìn vào gương mặt dễ làm người ta phạm tội.
Anh nắm tay cô: “Đi ăn thôi.”
Cô không nhúc nhích, chỉ rút tay lại: “Người đẹp xứng đôi, rượu ngon làm bạn, anh đi một mình đi.”
“Vẫn không vui à?” Anh hơi bất lực, còn bước trở lại, vươn bàn tay còn lại về phía cô, hơi cúi người xuống, dỗ dành cô, “Không có ai vô lý như em cả, bọn họ gọi người, anh ngồi xa như vậy, chỉ sợ tai bay vạ gió, sợ bà xã không vui, anh oan ức lắm.”
“Thế này ——” Hình như anh lại nghĩ ra một biện pháp khác, “Anh đưa em đi xem máy quay an ninh, em nhìn thấy tay nào của anh chạm vào người khác thì em chặt cái tay đó, nếu con mắt của anh nhìn người khác thì em móc mắt anh ra…”
Đông Văn Li đưa tay che miệng anh: “Anh nói năng khó nghe thế, em nhỏ mọn vậy sao?”
Anh bị che miệng, nhưng vẫn gật đầu.
Đông Văn Li tức giận rút tay về.
“Được rồi, được rồi, không khí ngột ngạt như vậy, chúng ta không ăn ngoài đó nữa, chúng ta tự đi ăn riêng, đến quán ăn nhỏ mà em thích, ăn một chút, được không?”
Đông Văn Li: “Bây giờ đi sao? Anh bàn xong việc làm ăn với họ chưa?”
“Chuyện gì cần nói thì đã nói lâu rồi, nói rồi mà không góp mặt trong bữa tiệc này với bọn họ thì cũng giống như anh qua cầu rút ván vậy, bây giờ đã đến rồi, cũng đã cho họ mặt mũi, chẳng lẽ còn phải dành cả đêm với bọn họ sao, anh còn phải ở bên cạnh bà xã mà.”
“Anh đúng là một con sói xám thật thà.” Đông Văn Li không nói lại anh.
Vậy là anh đưa cô rời khỏi bữa tiệc rượu, trước khi rời đi, anh ngăn Đông Văn Li lại, nói: “Đợi một chút, anh quên lấy áo khoác.”
Đông Văn Li đợi anh bên ngoài, nhưng anh kéo tay cô vào trong, lúc lấy áo khoác, anh nói với ông chủ Cừu đang ngồi bên trong: “Ông chủ Cừu, tôi và bà xã tôi về trước.”
Ông chủ Cừu đang chơi oẳn tù xì cùng mấy cô gái kia, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lịch sự chào tạm biệt, thấy cô gái mà người đàn ông trước mặt đang dẫn theo, ông ấy choáng váng…
“Bà xã? Ý ngài là ——”
“Ồ, quên giới thiệu với ngài, Đông Văn Li, bà xã của tôi.”
Đông Văn Li bị kéo về phía trước, chỉ biết tỏ ra “lịch sự và nhã nhặn”, ngại ngùng nói: “Mới đăng ký, mới đăng ký.”
Nói xong, họ rời đi, bỏ lại nhóm người há hốc mồm sau lưng.
——
Sau khi ra cửa, anh vẫn nắm tay Đông Văn Li, cô lắc lắc tay: “Không phải đã đồng ý là giữ bí mật sao, tại sao anh lại công khai?”
“Rõ ràng là ông ấy háo sắc, anh không yên tâm.”
“Anh không yên tâm cái gì, em đeo nhẫn cưới mà.” Cô đưa bàn tay đang đeo nhẫn cưới lên.
“Anh sợ ông ấy có mắt như mù.” Anh không thèm để ý, cứ vậy đi về phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ cứng nhắc của anh, cô bật cười, sau đó dừng lại, nhìn vào mặt anh: “Anh ghen à?”
Anh cũng dừng lại, xoay người nhìn cô: “Anh ghen cái gì?”
“Anh ghen mà, thấy em nói chuyện với người đàn ông khác, anh bực bội phải không?”
Ai đó bị vạch trần, chỉ biết quay đầu đi, không cam tâm: “Không có, em nói chuyện công việc, anh bực bội làm gì, anh đâu phải trẻ con.”
“Ồ, không phải là trẻ con, sao anh lại kéo em vào đánh dấu chủ quyền?”
“Anh sợ em thiệt thòi.” Anh gõ đầu cô một cái.
“Em đâu phải trẻ con.” Hình như cô muốn giữ mặt mũi cho anh.
“Đi thôi, có đói không?”
“Đói.” Cô gật đầu, lại để anh dẫn đi.
——
Ban đêm, món nổi tiếng nhất trong quán ăn là lẩu.
Tiên sinh nhận lấy thực đơn, chọn đủ món lớn nhỏ cho cô, Đông Văn Li khoát tay, nói ăn không hết, sau đó lại gạch bỏ vài món.
Lẩu vừa lên, nước sôi bùng bùng, anh đặt một đĩa ốc và cá phi lê xuống, ngẩng đầu hỏi cô: “Muốn ăn cua không?”
Cô vội vàng ăn trong chén, gật đầu: “Muốn, muốn.”
“Mấy ngày nay em không ăn à?” Đợi nước sôi một lát, anh cầm muỗng, chu đáo múc thức ăn trong nồi, cho vào chén của cô.
“Làm xong việc nên ăn ngon miệng hơn.” Thấy thức ăn trong chén càng lúc càng được chất cao lên, cô lại nhìn chén của anh, thấy nó trống trơn.
Cô biết anh sống ở nước ngoài gần nửa đời, hiếm khi ăn lẩu, vậy là cô gắp mấy miếng cá phi lê trong chén cho anh.
“Anh thử đi, ngon lắm.”
Anh cầm đũa lên, nếm thử, Đông Văn Li nhìn anh mong đợi.
Anh khẽ nhướng mày: “Cũng được.”
“Đúng không, em thấy cũng được.” Đông Văn Li được tán thành, lại đưa tay cầm muỗng.
“Để anh.” Anh ngăn cô lại, vươn tay giúp cô, “Muốn ăn cái gì?”
“Múc được cái gì thì ăn cái đó.”
Anh cười, cầm muỗng lần mò trong nồi, hỏi cô: “Em vẫn ở khách sạn à?”
Nhà mới ở Hồng Kông đã được sửa xong, nhưng chưa vào ở được, cô đã cho một chị gái Hồng Kông xinh đẹp thuê căn hộ đầu tiên, vốn dĩ Đông Văn Li định thuê một căn hộ khác để ở trong thời gian ngắn, nhưng tiên sinh nói ở lại khách sạn vẫn tốt hơn, dù sao cũng có người quản lý.
Vậy là anh đặt một phòng suite dài hạn gần công ty cô.
Đông Văn Li gật đầu.
“Anh đã chuyển hành lý đến chỗ của em rồi.”
Anh rất nhanh nhẹn.
“Ăn xong thì đi dạo dọc bờ sông nhé?” Anh đề nghị.
“Dạ.” Cô vui vẻ ăn.
Đúng chín giờ, họ bước ra, đó là thời điểm đường phố nhộn nhịp nhất.
Bên bờ sông có người bán bong bóng mà trẻ con yêu thích, bong bóng trong suốt, bên trong có dây đèn, lững lờ xinh đẹp giữa không trung.
Đông Văn Li bị món đồ chơi trẻ con này thu hút.
Thấy cô như vậy, người bên cạnh bước đến, trả tiền, hỏi mua một cái, sau đó quay lại đưa cho cô.
“Cho em sao?”
“Em đâu phải trẻ con.” Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ cầm bong bóng, “Xấu hổ quá, Dịch Thính Sanh, xung quanh toàn là bạn nhỏ cầm bong bóng, em lớn như vậy rồi mà cũng cầm bong bóng.”
“Cái này không đẹp sao?” Anh đứng sau lưng cô, ngưỡng mộ nói.
Cô kéo sợi dây trong tay, dây đèn xanh hồng lắc lư bên trong quả bong bóng đang bay lững lờ, cô cúi đầu, nhìn thấy trên sợi dây có một cái nút bấm, vậy là cô bấm vào, dây đèn trong quả bong bóng đổi màu.
“Á!” Cô nói, tựa như phát hiện ra một thế giới mới, “Còn có thể đổi màu!”
Thấy cô như vậy, anh cũng hiểu, mặc dù ngoài mặt cô nói là trẻ con, không muốn chơi, nhưng thật ra còn vui vẻ hơn người khác.
Cảnh đêm Hồng Kông xinh đẹp, ca khúc “Ông Hoàng Nhạc K” của Trần Dịch Tấn vang lên khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Cô cầm bong bóng bằng tay trái, tay phải lại nắm tay anh, nhỏ giọng hát theo:
“Anh hát không được cảm động lắm, xin em đừng nhíu mày
Anh bằng lòng hẹn ước cả đời cùng với em.”
Anh theo cô, hát câu tiếp theo:
“Anh chỉ muốn chơi đùa và hát ca đến thế kỷ tiếp theo
Xin em đừng chê cười sự si tình anh dành cho em.”
Tiếng ngâm nga nhẹ nhàng truyền đến tai cô, vậy là cô dừng lại, bước đến gần: “Anh cũng biết hát bài này sao?”
“Ừ.”
“Êm tai quá, anh hát một câu nữa đi.”
Anh cong môi mỉm cười, khẽ nghiêng đầu.
“Mau hát đi.” Cô lôi kéo, nhón gót nghiêng người về phía anh, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Anh thấy quả bong bóng sau lưng cô giống hệt như một cái đuôi phát sáng, cô lại nhìn anh chân thành như vậy, ánh mắt phản chiếu cảnh đêm đặc biệt và lãng mạn của thành phố này.
Bên Cảng Victoria, gió ấm thổi qua.
Anh vươn tay giữ lấy mặt cô:
“Ai lại đi tin lời suốt đời suốt kiếp nông cạn
Đến tặng em bài hát làm triệu người rơi lệ.”
Gió lướt qua mặt cô, sợi tóc bay lên, cô đắm chìm vào ánh mắt dịu dàng của anh, lắng nghe lời thì thầm êm tai của anh:
“Như lời thề nguyện chưa từng nghe qua, như vòng quay hạnh phúc
Mới làm anh muốn hét to, muốn yêu em nhiều như vậy.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mình đã viết gần hết những câu chuyện cần lời giải thích rồi, mặc dù không muốn làm các bạn đau lòng, nhưng mình vẫn phải giải thích một chút về chuyện của Tiểu Đường, bởi vì phần trước có nhắc đến cuộc đời và những bức thư của cậu ấy, không nói rõ ràng thì mình cảm thấy hơi tiếc nuối. Có lẽ không phải ai cũng có kết cục hoàn hảo, cậu ấy là một thiếu niên mang một chút bi kịch, cả đời gian truân, nhưng lại không có kết cục tốt đẹp. Trong phiên bản đầu tiên của câu chuyện này mà mình đã lên ý tưởng, cậu ấy vẫn luôn cố gắng trở thành một người ưu tú, đấu tranh chống lại bất công, muốn vạch trần những mặt tối, nhưng mình muốn câu chuyện của mình có thể chữa lành một chút, cho nên không triển khai những ý tưởng kia. Mình cũng rất do dự, không biết có nên cho chàng thiếu niên này một kết cục tốt đẹp hơn không, nhưng lại nhớ đến cái mà A Li đã nhìn thấy ở cô nhi viện, cô ấy chưa từng nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ đến vậy ở Sài Gòn, giống như đã ám chỉ đến cái kết bi kịch của cậu ấy.