Cái gì?
Anh nói anh có thể nhìn thấy rất rõ.
Đông Văn Li đang lười biếng tựa người vào bồn tắm, đầu óc còn mơ màng vì nước ấm, nghe anh nói như vậy cũng phải tỉnh dậy ngay lập tức!
“Á á á á á á ——” Cô hét ầm lên, vô thức định đứng dậy, không đúng, sau khi suy nghĩ, cô vươn tay kéo rèm lại.
Rèm cửa sổ bị kéo đột ngột như vậy, nó lắc lư không ngừng, trong phòng lại vang lên một tràng á á á á á á.
Người trên ban công bên kia mỉm cười lắc đầu.
Thật ra anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của cô, nếu còn có gì khác, thì đó chính là cánh tay mảnh mai mà cô gác lên thành bồn tắm.
Cô ngả người lên thành bồn tắm, để lộ đầu tóc ướt nhẹp, giống như nàng tiên cá vừa bước vào độ tuổi trưởng thành, không nhận thức được sự xấu xa trong bản chất của con người, còn khao khát bước lên đất liền.
Anh đoán thím Nại không nói với cô, lớp màn chống nhìn trộm chỉ hạ xuống khi cô bấm nút, vậy là anh trêu chọc cô, còn có “thiện chí” nhắc nhở cô.
Nghe thấy cô phiền muộn đấm đấm vào lồng ngực của mình trong căn phòng bên cạnh, anh chỉ ngồi đó mỉm cười, không nói gì.
Anh nhớ đến sắc mặt của cô vào lúc đó, nhưng sau khi hoàn hồn, anh ngạc nhiên phát hiện khóe môi của mình cũng cong lên vì chuyện này, sau đó anh mới biết, hóa ra trêu chọc cô lại làm anh cảm thấy vui như vậy.
——
Đông Văn Li co rúc trong chăn.
Tiêu rồi, cô tiêu rồi.
Anh nhìn thấy cô thì cũng được đi, nhưng vấn đề là lúc đó cô lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Mất mặt quá.
Khoan đã. Anh nói anh thấy rất rõ. Rất rõ là sao? Thấy cái gì rất rõ? Lúc đó cô không mặc gì cả!
Thấy rất rõ rồi sao không tránh đi, sao lại để cho cô nhìn chứ!
Trời đất ơi, cô không mảnh mai như một cọng giá! Chỉ giống như một thiếu nữ mười mấy tuổi trần trụi đi tới đi lui trong phòng tắm to đùng sao? Cho nên anh mới bình tĩnh như vậy?
Á á á á, không được, tại sao cô lại quan tâm đến chuyện này!
Chết rồi, rốt cuộc anh đã nhìn thấy cái gì chứ?
Không còn mặt mũi gặp người ta, không còn mặt mũi gặp người ta.
Đông Văn Li vùi mình trong chăn, buồn bực cả đêm.
——
Hôm sau, thím Nại chuẩn bị bữa sáng, tiên sinh từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy sủi cảo tôm mà ngày nào bạn nhỏ trong nhà cũng ăn, bây giờ lại không có ai đụng vào, vậy là anh hỏi thím Nại: “Vẫn chưa dậy sao?”
Thím Nại biết anh nói đến ai, bà ấy lịch sự đưa ly cà phê đến: “Hôm nay cô A Li xin nghỉ học, cô ấy nói không muốn ngồi cùng xe với tiên sinh để đến lớp.”
“Xin nghỉ à?” Anh cầm lấy ly cà phê mà thím Nại đã pha, “Sao lại xin nghỉ?”
Chuyện bắt đầu vào lúc sáng sớm, bình thường cô A Li không bao giờ ngủ nướng, nhưng hôm nay thím Nại thấy cô chưa thức, tưởng cô không quen phòng mới, ngủ không ngon giấc, vậy là bà ấy đi lên kiểm tra, có một giọng nói từ trong phòng truyền ra, cô nói cô không khỏe, nhờ bà ấy nói với tiên sinh một tiếng.
“Hình như cô ấy không khỏe.” Thím Nại thật thà trả lời.
“Không khỏe sao?” Nghe thấy lời này, anh nhướng mày, nói với thím Nại, “Vậy thím gọi bác sĩ Smith đến đây đi.”
“Cô A Li dặn dò tôi không được gọi bác sĩ.”
Sao lại không gọi bác sĩ? Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe đến đây, anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, rốt cuộc cũng hiểu tình hình, anh không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ăn sáng.
Cuối cùng anh uống hết ly cà phê, thím Nại nhìn thấy anh đứng lên, mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi, bà ấy bắt đầu dọn dẹp chén đũa trên bàn.
“Không cần dọn.” Tiên sinh ngăn cản bà ấy.
Thím Nại dừng tay, lại nghe anh lên tiếng.
“Thím lên nói với A Li là tôi đi rồi, cô ấy sẽ hồi phục ngay.”
“Hả?” Thím Nại không hiểu lắm.
Nhưng hình như tâm trạng của tiên sinh rất tốt, hiếm khi thấy anh sẵn sàng ra khỏi nhà như vậy.
Sau khi anh rời đi, thím Nại lại lên lầu.
Đúng như lời tiên sinh nói, thím Nại chỉ cần nói tiên sinh đi rồi, cô A Li đã ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô A Li, cô còn thấy khó chịu ở đâu không?” Thím Nại nghiêm túc hỏi.
Người đối diện mặc một chiếc váy ngủ, ngồi đó ăn sáng, nghe thím Nại lo lắng như vậy, cô lắc đầu, thật thà nói: “Con không sao, thím Nại, thím cứ làm việc đi.”
Sau khi thím Nại rời đi, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô nghĩ ra cái cớ này kịp thời, không thì hôm nay gặp mặt sẽ rất khó xử.
Không phải đi học, nhưng vẫn phải tiếp tục làm bài tập.
Đông Văn Li dẫn Lai Phúc đi dạo trong sân, kiên nhẫn đợi nó đào một ổ mối dưới gốc cây lên, xem như hoàn thành thời gian “bầu bạn” của ngày hôm nay.
Sau đó cô lên tầng hai, căn phòng nhỏ vẫn đang được cải tạo, vậy là hiện tại cô chỉ có thể ở trong phòng ngủ cho khách.
Phòng ngủ cho khách không có phòng làm việc độc lập, vậy là cô cầm sách, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, cách ban công không xa.
Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn ban công, nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, tự dưng lại cảm thấy buồn bực, sau khi mắng thầm trong lòng, cô lại tự trấn an bản thân, có lẽ trời tối như vậy, anh cũng không nhìn thấy gì đâu.
Nhưng không đúng. Cô lại tuyệt vọng nhớ ra, anh đã nói anh thấy rất rõ mà.
Bực mình quá, cả ngày cứ mất hồn mất vía.
Cô đang ủ rủ, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô đoán là thím Nại mang trà và trái cây lên cho cô.
Cô mở cửa, nhìn thấy thím Nại đứng bên ngoài, bà ấy đặt trà bánh xuống, nhưng vẫn không rời đi:
“Cô A Li, tiên sinh bảo tôi dạy cô cách dùng kính chống nhìn trộm.”
Cách dùng kính chống nhìn trộm sao?? Nghe đến đây, sắc mặt của cô tối sầm lại: “Hả?”
Thím Nại chỉ tập trung làm nhiệm vụ của mình, bà ấy tận tình nói với Đông Văn Li: “Ở đây, ở đây có một cái nút, cô bấm vào đó, người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy cô, cô muốn làm gì bên cửa sổ cũng được, rất riêng tư.”
Riêng tư thật tốt… Đông Văn Li oán hận lặp lại bốn từ này trong lòng.
Lúc này lại nhờ thím Nại đến dạy cô là có ý gì?
“Cô A Li, cô có hiểu không?” Thím Nại nhiệt tình nói, sau đó lại nhìn Đông Văn Li bằng ánh mắt mong đợi.
“Con hiểu rồi.” Đông Văn Li chỉ biết nuốt cục tức vào trong.
“Tiên sinh còn dặn dò, nếu cô A Li muốn học thì có thể vào phòng làm việc của ngài ấy, dù sao phòng ngủ cho khách cũng chỉ là phòng ngủ thôi.”
Đông Văn Li định từ chối, nhưng phòng làm việc ở cuối hành lang luôn rất bí ẩn, anh ít khi cho người khác bước vào, vậy mà bây giờ lại nói với thím Nại là có thể cho cô mượn một lát, cô biết phòng làm việc rất rộng rãi, thoải mái, quan trọng nhất là có tầm nhìn đẹp.
“Dạ.” Đông Văn Li vội vàng cầm sách đi vào phòng làm việc.
Lần trước vào đây, cô đã lấy quyển “Hải Tử Thi Tập” và một con dao gấp.
Quyển sách cô trả lại cho anh vẫn được đặt đúng vị trí ban đầu, con dao gấp cũng yên tĩnh nằm đó.
Kệ sách trong phòng làm việc vẫn tràn ngập đủ loại sách, cô bước đi trên thảm lông cũng không phát ra tiếng động nào, chiếc ghế da màu đen và chiếc bàn gỗ gụ mang đến cảm giác ngột ngạt và nghiêm chỉnh, vừa mang phong cách làm việc chuyên nghiệp, vừa có cảm giác cổ điển của người trưởng thành.
Nhưng khi nhìn ra cửa sổ trong phòng làm việc, khung cảnh đẹp nhất trong cả trang viên hiện ra ngay trước mắt cô, là khu vườn tràn đầy sự hoang dại.
Cô thử ngồi lên ghế, nhưng ngồi xuống rồi lại cảm thấy chiếc ghế trói buộc cô, tốc độ viết bài của cô giảm xuống, cảm giác như có một người bảo thủ và nghiêm khắc như anh đang nhìn cô chằm chằm, nói, Đông Văn Li, cô viết chữ xấu quá.
Đâu phải anh chưa từng nói vậy với cô.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ về chuyện đêm qua, cảm thấy chiếc nệm cô ngồi giống hệt như bàn chông, vậy là cô đứng lên khỏi ghế, quay đầu, lại phát hiện một chiếc bàn chứa một chồng sách trong góc phòng.
Cô nghĩ ngợi, thấy nơi đó thích hợp với cô hơn.
Vậy là cô bước đến, dời sách trên bàn xuống, dọn dẹp mặt bàn, sau đó đặt xấp tài liệu học tập của cô lên.
Cô thu dọn xong, sau khi ngồi xuống, cây quạt điện cũ kỹ thổi qua vầng trán mướt mồ hôi của cô, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời len lỏi qua tán lá xanh ngắt bên ngoài, một nửa ánh nắng chiếu vào chiếc bàn chính đối diện cửa sổ, cô cảm thấy mình đã tìm đúng vị trí.
Có một chỗ nhỏ xíu trong phòng làm việc của anh thật tốt làm sao, dù cho anh không có mặt ở đó, nhưng những ngày như thế này thật nhẹ nhàng.
Vào thời khắc đó, mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng đều lắng đọng lại.
——
Buổi trưa ở Sài Gòn là như vậy, mặt trời bên ngoài nhuộm màu trắng xóa chói mắt lên vạn vật, nếu không có mấy gốc cây cao lớn tỏa ra bóng râm che chở, mấy ngọn cỏ bên dưới sẽ thoi thóp.
Luôn có người đến kẻ đi trên bến cảng, vào thập niên chín mươi, những người làm nghề giao thương quốc tế đều không sợ hơi nóng oi bức và ánh nắng như thiêu đốt này, họ chen chúc lên tàu buôn, muốn đưa hàng đến châu Âu, châu Mỹ để xuất khẩu và thu ngoại tệ.
Rất nhiều người đến trang viên tìm gặp tiên sinh, gần như ngày nào Đông Văn Li cũng thấy thím Nại đứng bên khung cửa sổ, nồng nhiệt mà lại “lạnh lùng” từ chối những vị khách ghé thăm.
Đông Văn Li học một hồi lâu cũng thấy mệt, cô duỗi người một cái, sau đó ra ngoài, định giúp thím Nại làm việc nhà.
Thím Nại có từ chối bao nhiêu cũng vô ích, bây giờ bà ấy đành phải đầu hàng, đưa cho cô một rổ đậu, bảo cô tách vỏ.
“Thím Nại, những người kia đến tìm tiên sinh sao?” Thỉnh thoảng Đông Văn Li lại thay đổi đề tài.
Mặc dù tiếng Việt của cô vẫn chưa tiến bộ nhiều, nhưng thím Nại ở bên cạnh cô lâu ngày, cũng có thể hiểu được tiếng Việt mà cô nói.
“Phải, một dòng người vô tận. Tiên sinh làm ăn lớn, đa số những người đến nhà thăm tiên sinh đều có ý đồ riêng, tiên sinh muốn gặp thì sẽ gặp, nếu không muốn gặp thì đương nhiên tôi không thể để cho họ bước qua cánh cửa này.”
Mặc dù trong nhà có rất nhiều người giúp việc, nhưng phần lớn việc nhà, chẳng hạn như nấu cơm, phơi đồ, ủi quần áo, đều là do thím Nại tự làm. Bà ấy nhanh nhẹn, lại rất có trách nhiệm.
“Thím tốt quá, có thím rồi, tiên sinh cũng bớt phiền lòng.”
“Ừm, tiên sinh nhiều tiền, trả lương cao, tôi cầm tiền của người ta, đương nhiên là phải chu toàn mọi việc. Nói đến chuyện này, tiên sinh cũng giống như ân nhân của tôi, lẽ ra tôi không nên nhận nhiều tiền như vậy.”
Đông Văn Li chưa từng nghe qua chuyện này, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà thím Nại lấy ra cho cô, quay đầu nhìn thím Nại.
Thím Nại cười, vừa cắt cà chua trên thớt, vừa kể chuyện với Đông Văn Li, giống như cô không phải người ngoài: “Trước đây tôi cũng làm quản gia cho nhà giàu. Nhưng tôi đen đủi, con trai tôi làm việc ở một nhà máy, không ngờ máy móc thiết bị trong nhà máy gặp vấn đề, nó chết trên dây chuyền sản xuất.”
Đây là lần đầu tiên thím Nại kể chuyện của mình, bà ấy nhẹ nhàng nói vài câu. Đông Văn Li nhớ bà ấy thường nấu một tô mì tràn đầy tình thương, luôn xem cô là con cháu ruột thịt, nghe đến chuyện này, cô cảm thấy trong lòng mình đau xót.
“Có… Có bồi thường không thím?” Cô cố học theo thím Nại, khách quan nói tiếp chuyện này.
“Tai nạn xảy ra, chỉ có một mình nó chết, nhà máy trả một chút tiền. Tôi không biết luật, cũng không có mối quan hệ, tôi làm ầm ĩ mấy lần, nhưng lần nào cũng bị đuổi ra.”
“Cũng vào thời gian đó, nhà bếp của gia đình mà tôi đang làm việc bốc cháy không rõ nguyên nhân, chủ nhà nói đã tham khảo ý kiến của thầy phong thủy, người đó nói mệnh của tôi quá cứng rắn, tương khắc với chủ nhà, lại còn ngăn cản tài vận. Sự cố này xảy ra, toàn bộ khoản tiền mà chủ nhà chưa trả cho tôi lại biến thành tiền bồi thường mà tôi phải trả cho chủ nhà, mà người có tiền, có quyền đều tin phong thủy, sau này còn ai dám thuê tôi làm giúp việc nữa chứ?”
Có lẽ Đông Văn Li cũng hiểu được nguyên nhân của sự cố đó, nghe thấy lời này, cô không khỏi tức giận: “Cái gì, chuyện này thật vô lý, con nghi là bọn họ tự đốt lửa đấy.”
“Người ta cao quý, mà người cao quý thì luôn có quyền định đoạt.” Trải qua hết thảy, lúc kể lại những chuyện này, thím Nại vững vàng và bình tĩnh hơn người ngoài như Đông Văn Li, “Cho nên tôi mới nói, không có người nào đối xử bình đẳng, tôn trọng và tử tế với người nghèo như tiên sinh cả.”
Mặc dù Đông Văn Li vẫn hơi buồn bực chuyện tối qua, nhưng cô cũng đồng ý với lời của thím Nại.
Cũng nhờ có anh, cô mới có nơi che mưa che gió.
“Tôi đi đến bước đường cùng, chỉ biết thử vận may, đúng lúc tiên sinh thiếu người. Chủ nhà cũ của tôi cũng là người Pháp định cư ở Sài Gòn, tôi nấu món Tây tạm được, sau khi nếm thử, tiên sinh quyết định giữ tôi lại.”
“Bây giờ thím nấu món địa phương cũng ngon, nấu món Trung Quốc càng lúc càng ngon hơn.” Đông Văn Li nói.
“Đều là nhờ có cô A Li, tiên sinh nói cô A Li thích món Trung Quốc, ngài ấy hỏi tôi có làm được không. Tiên sinh đối xử tốt với tôi, đương nhiên tôi phải cố gắng học hỏi.”
“Tiên sinh luôn nói ngài ấy đã giúp tôi, cần tôi trả ơn bằng cách xử lý việc nhà đâu vào đấy, cô biết không, tôi là người giúp ngài ấy ngăn cản mấy cô gái xinh đẹp đấy.”
Đông Văn Li nghe thấy điểm mấu chốt: “Mấy cô gái xinh đẹp nào ạ?”
“Cô cũng hiểu mà, bên ngoài có bao nhiêu cô gái ôm mộng làm người yêu của tiên sinh, ngày nào cũng có rất nhiều người muốn tìm gặp ngài ấy, tiên sinh không muốn đối phó với họ, vậy là lại bảo tôi ra đuổi họ đi, mấy cô gái sống ở biệt thự phía Tây không phải là người tầm thường, người phụ nữ sẽ ghé đến trang viên vào ngày mai cũng rất quyến rũ… Tôi đều phải lịch sự và nhã nhặn từ chối họ…” Thím Nại nói liên tục.
Đông Văn Li đang tách vỏ đậu.
Phong lưu đa tình, lãng tử hào hoa.
Hửm, có phải vì lý do này mà hôm qua anh có thể bình tĩnh đến vậy không?
Gặp qua đủ loại người, nhìn thấy đủ kiểu phụ nữ, cho nên mới không bất ngờ sao?
Lúc nghĩ đến chuyện này, Đông Văn Li không tách vỏ đậu nổi nữa, cô thu dọn gọn gàng, đưa cho thím Nại, sau đó đi ra khỏi nhà bếp.
“Chậc, cô A Li, cô làm gì thế, cơm tối sắp xong rồi, tiên sinh nói sẽ về nhà ăn cơm.”
“Hả, sao anh ấy lại về nhà ăn cơm ạ?” Đông Văn Li dừng bước, anh rất ít khi về nhà ăn cơm.
“À, đổi ý vào phút cuối.”
Nếu anh về nhà ăn cơm, chẳng phải hai người họ lại chạm mặt nhau sao? Không được, quá xấu hổ, Đông Văn Li vội vàng nhấc váy lên, đi ra khỏi nhà bếp.
Thấy cô gấp gáp, thím Nại gọi từ phía sau:
“Cô A Li, cô làm gì thế, đến giờ cơm rồi.”
“Con chóng mặt, con bị bệnh. Thím nói với tiên sinh một tiếng giúp con, con lên lầu.”
“Lại đau đầu sao, tôi nên gọi bác sĩ đến kiểm tra thì hơn, thế này không được.” Thím Nại kiên trì.
“Không cần, thím Nại, con ngủ một giấc là ổn thôi, bệnh cũ, thím đừng lo, cũng đừng nói với tiên sinh.”
“Còn cơm tối thì sao, cô không ăn cơm tối à?”
“Không ăn, không ăn.” Đông Văn Li chạy lên lầu, không quay đầu nhìn lại.
Dường như cầu thang xoắn ốc không có điểm dừng, làm cô chóng mặt hết sức, cuối cùng cô lại vào phòng mình.
Thím Nại hoang mang trong nhà bếp: Vừa rồi còn nói chuyện hăng say trong nhà bếp, sao tự dưng lại chóng mặt rồi?
——
Tiên sinh về nhà trước giờ cơm.
Trợ lý của anh đã gọi về báo trước, cho nên hôm nay thím Nại nấu món Trung Quốc.
Anh cởi áo khoác, nhìn thấy trên chiếc bàn dài chỉ có vỏn vẹn bộ chén đũa của anh cùng ánh đèn leo lắt, anh rất ngạc nhiên.
“Bữa tối chỉ có một mình tôi sao?”
“À, cô A Li nói không muốn ăn, tiên sinh.”
Lại không ăn sao? Chẳng phải mấy ngày trước, cô bé này luôn miệng đòi ăn món Trung Quốc à, còn dặn dò bà ấy nấu cho cô, sao bây giờ lại không muốn ăn nữa?
“Cô ấy đâu rồi?”
Thím Nại nhớ cô A Li đã dặn dò bà ấy đừng nói với tiên sinh, nhưng bà ấy cảm thấy sức khỏe là quan trọng nhất, cho nên cuối cùng bà ấy cũng nói với anh: “Tiên sinh, cô A Li nói không khỏe, lại không cho bác sĩ đến kiểm tra, ngài có muốn lên xem thử không?”
Lại không khỏe à?
Sáng nay cô nói không khỏe, anh còn nghĩ cô bé này dễ xấu hổ, bị anh trêu chọc nên khó chịu, nhưng sao buổi tối vẫn không chịu xuất hiện? Có lẽ là không khỏe thật rồi.
“Tôi lên xem thế nào.” Anh đứng dậy, lên lầu.
Thím Nại hâm nóng thức ăn.
Anh lên tầng hai, ngang qua phòng làm việc, thấy cửa phòng làm việc hé mở, anh gõ cửa, sau đó mới phát hiện chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của anh đã được dọn dẹp lại, trên bàn còn có mấy quyển sách tiếng Pháp vỡ lòng mà cô thường học.
Cửa sổ và cửa ra vào tạo nên đối lưu không khí, quyển sách cô đặt trên bàn bị lật mở, mấy tờ giấy ghi chú của cô bị làn gió trêu chọc, suýt nữa thì “biến mất tăm”.
Anh thở dài, muốn nói cô bất cẩn, nhưng nhìn thấy cô ghi chép cẩn thận, anh cũng biết cô nỗ lực thế nào, cảm thấy trong sự bất cẩn cũng có sự kiên nhẫn.
Giống như độ tuổi mười tám, mười chín của cô, những tính cách tốt đẹp đã hình thành, nhưng vẫn tràn ngập sự ngây ngô.
Vậy là anh đóng cửa sổ, sau đó ra khỏi phòng làm việc, ngang qua phòng ngủ của anh, cuối cùng bước đến phòng ngủ cho khách bên cạnh.
Gõ cửa.
Giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ bên trong: “Thím Nại, con ngủ rồi.”
“Là tôi đây, mở cửa đi.” Anh nói qua cánh cửa.
Trong phòng im lặng một hồi lâu.
Lúc anh định gõ cửa lần nữa, giọng nói đó lại vang lên: “Tiên sinh, tôi ngủ rồi.”
“Mấy giờ mà đi ngủ?”
“Tôi không khỏe.”
“Để tôi xem thế nào.”
“Đừng xem, lây đấy.” Cô cuống cuồng nói dối.
“Đông Văn Li.”
Anh gọi đầy đủ tên cô, cô cắn răng.
Tiếng bước chân phát ra từ trong phòng, mặc dù không lớn, nhưng hành lang yên tĩnh, cách một cánh cửa, anh cũng có thể nghe thấy, anh đoán bàn chân trắng trẻo của cô bước đi trên sàn nhà, không cam tâm lắm, nhưng anh gọi đầy đủ tên cô, làm cô sợ hãi, cô chỉ biết oán hận bước ra.
Chốt cửa xoay hai vòng, sau đó anh chưa kịp phản ứng, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, gấp gáp hơn trước đó, càng lúc càng xa.
“Tôi vào đấy.” Anh lên tiếng.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào chăn của cô.
Anh để cửa mở.
“Sao không bật đèn?” Anh bật đèn đầu giường, thấy cô co rúc trong chăn, tự biến bản thân thành “con nhộng”.
“Tôi ngủ rồi.” Vẫn là câu trả lời đó.
“Ngủ rồi sao?”
Anh nhìn thấy mép váy của cô: “Không thay đồ ngủ à?”
“Tôi thích mặc đồ này đi ngủ.”
Rất bướng bỉnh.
“Không đói sao?”
“Không đói.”
“Bị bệnh à?”
“Bị bệnh…”
“Để tôi xem.”
“Đừng xem! Lây đấy.” Cô kiên quyết nắm chặt mép chăn.
Nhưng một chút xíu sức lực này không đủ để so sánh với anh, anh kéo chiếc chăn đang phủ lên đầu cô ra.
Khung cảnh tối đen trước mắt Đông Văn Li lại sáng lên, không có chăn che chắn, cô chỉ biết ngồi dậy.
Anh đứng bên giường, nhìn cô bằng ánh mắt “để tôi xem con thiêu thân nhỏ này đang làm cái gì”.
Cô bé không nói lời nào, nhưng đôi môi mấp máy, bao nhiêu tâm tư đều viết rõ lên mặt.
“Rất khỏe mà, bệnh chỗ nào?”
“Ngài nhìn thấu bên trong à?” Cô không dám trách móc anh trực diện, chỉ dám nhìn sang một bên, “Tôi bị tổn thương trong lòng.”
“Là chuyện tối qua sao?”
Anh vào thẳng vấn đề, cũng không thèm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng cô đã hơi tức giận, cô quay mặt đi.
“Tôi chỉ đùa thôi mà, tôi thật sự không nhìn thấy gì đâu.” Anh đành phải đầu hàng, “Không tin thì cô ra ban công của tôi xem có nhìn thấy gì không.”
Không nhìn thấy sao? Đông Văn Li còn hoảng hốt hơn: “Không nhìn thấy thì ngài nói thấy rất rõ làm gì, ngài lừa tôi, đùa cợt tôi.”
“Ai bảo cô đi tắm mà không đóng rèm lại, tôi phải dạy cô một bài học chứ.”
“Đó là vì thím Nại đã nói…” Đông Văn Li vội vàng lên tiếng, định nói đó là kính chống nhìn trộm, nhưng lại cảm thấy nói vậy thì không khác nào cô lợi dụng kính chống nhìn trộm để mang theo tâm tư phức tạp mà nhìn lén anh, vậy là cô không nói nữa.
“Được rồi, được rồi, tôi biết đó chỉ là sự cố. Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao, được rồi, xuống lầu ăn cơm thôi.
“Tôi không ăn.” Cơn giận của cô chưa nguôi xuống, dù cho trước đây cô tôn trọng anh thế nào, nghe lời anh ra sao, trong chuyện này, cô luôn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
Không hiểu sao lòng tự trọng lại bị tổn thương.
Nếu anh nhìn thấy, đương nhiên lòng tự trọng của cô sẽ bị tổn thương, nhưng bây giờ anh nói anh không nhìn thấy, lòng tự trọng của cô cũng bị tổn thương.
Dù thế nào thì lòng tự trọng cũng bị tổn thương!
“Sao lại không ăn?” Anh nhìn cô từ xa, giọng điệu hơi trách mắng, “Đông Văn Li, mấy ngày trước cô nói muốn ăn món Trung Quốc, tôi nhớ đến chuyện này nên mới về nhà ăn cơm với cô.”
“Ngài không cần phải về, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều người nhớ thương ngài, thím Nại nói có bao nhiêu cô gái thích ngài, ngài mời họ ăn cơm chung đi, thay phiên nhau một ngày ba bữa, còn tìm tôi làm gì?”
“Cô nói gì thế, cái gì mà bao nhiêu cô gái thích tôi, tôi ăn cơm với người khác bao giờ, mà chưa kể, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện tôi về nhà ăn cơm với cô?”
“Sao lại không liên quan? Rất liên quan, tóm lại là tôi không ăn.” Cô cãi không lại anh, vậy là cô kéo chăn, lại trùm kín cả người.
“Đông Văn Li?”
Cô nghe anh gọi cô qua lớp chăn.
Cô im lặng, hôm nay quyết định nổi loạn.
“Đông Văn Li ——” Anh dài giọng, còn hơi uy hiếp.
Lúc anh hơi uy hiếp thế này, thật sự rất đáng sợ.
Anh gọi cô xong lại im lặng, bên ngoài yên tĩnh, làm trong lòng cô hơi bất an.
Nhưng cô cũng không thể quá trớn, dù sao cô cũng đang ở trong nhà người ta.
“Ba ——” Anh đếm ngược.
“Hai ——” Giống như đang cho cô cơ hội cuối cùng.
“Một.” Tiếng đếm cuối cùng vang lên, Đông Văn Li cắn răng chui ra khỏi chăn, lúc cô đứng lên, anh lại cúi người bắt lấy cô. Cô ngẩng đầu đúng lúc anh cúi đầu, hơi thở của anh lướt qua chóp mũi cô, cô suýt chạm vào người anh, vậy là cô hoảng hốt lùi về sau, anh lại nghĩ là cô muốn trốn thoát, cho nên anh lập tức vươn tay ra, nhẹ nhàng dùng sức giữ lấy gáy cô, giống như ngăn cản một con mèo con chạy lung tung.
Anh gạt bỏ vẻ lịch sự và nhã nhặn thường ngày, sắc mặt vô cùng bất lực với cô:
“Được rồi, không có ai muốn ăn cơm với tôi.”
“Chỉ có cô mới chịu ăn cơm với tôi, được không ——”
——
Giọng nói của anh mềm mỏng, hình như là nhận thua để cố dỗ dành cô.
Lúc đó, da mặt cô nóng lên.
Là vì họ chưa từng nhìn vào mắt nhau như bây giờ, anh chưa từng bước vào căn phòng tối để dỗ dành cô xuống ăn cơm, cũng chưa từng dùng giọng điệu này để giải thích với cô như bây giờ.
Cuối cùng anh hỏi, có thể ngoan ngoãn xuống ăn cơm được không?
Cô đỏ mặt nói được.
“Xạo.”
“Bướng bỉnh.”
“Còn nhỏ mà đã thích chiếm hữu.”
Trong lúc ăn cơm, anh còn đùa giỡn tổng kết “ba tội danh nghiêm trọng” của cô.
Cô làm nũng với anh giống hệt như một đứa trẻ chưa lớn giành lấy đồ chơi, có lẽ anh cũng hiểu được.
Đông Văn Li cúi đầu, không nói lời nào.
Thỉnh thoảng anh lại dùng đũa chung để gắp thức ăn cho cô.
Cô cảm thấy hơi hoang mang, hơi mâu thuẫn, giống như lời anh nói, nói dối hết lần này đến lần khác, tính tình bướng bỉnh, không hiểu sao cô lại có khao khát chiếm hữu đối với anh.
Không đơn giản như bạn nhỏ giành đồ chơi.
Cô biết.
Nếu thật sự muốn tìm hiểu, chuyện này cũng hơi khó mở lời.
——
Cuối cùng, căn phòng nhỏ cũng được cải tạo xong.
Tiên sinh dẫn Đông Văn Li đi xem phòng mới.
Anh nói chưa từng có cô gái nào sống trong nhà của anh.
Không biết thành quả cuối cùng có phù hợp với gu thẩm mỹ của cô không.
So với phòng ngủ cho khách, căn phòng này không quá lớn, nhưng lại mở ra một thế giới riêng.
Tủ âm tường ẩn núp trong phòng chứa quần áo độc lập, toàn bộ quần áo đẹp của cô đều được cất giữ trong đó, bên cạnh giường có một chiếc bàn trang điểm, trên đó có ngăn kệ đủ để cô cất giữ số trang sức mà anh đã tặng, phòng tắm có một chiếc bồn tắm, thậm chí người giúp việc trong trang viên còn mở máy xông tinh dầu hoa hồng, bên cạnh cửa sổ mái có một chiếc bàn trà và một chiếc tủ thấp, bình hoa hướng dương được đặt trên chiếc tủ thấp đó, không sợ ánh nắng chói chang của mùa khô, chuẩn bị nở rộ rực rỡ.
Trong góc phòng còn có “nhà của Lai Phúc”, căn nhà gỗ chỉn chu có một chiếc nệm nhỏ.
Căn phòng được trang bị đầy đủ, rất thoáng, toàn bộ nội thất đều là loại tốt nhất.
Từng góc nhỏ đều là độc nhất vô nhị, làm cô nhớ đến Chợ Lớn, nơi cô từng sống.
Cô nhớ sự khổ sở vào ngày cô thu dọn đồ đạc.
Căn phòng chỉ đủ chỗ cho một mình cô đứng, sau lưng là giường ngủ, bên trái là chiếc tủ cũ kỹ, cô không có trang sức, không cần ăn diện, cho nên cũng không cần bàn trang điểm, chỉ có mấy tấm thép được cô cất giấu trong mấy chiếc hộp sắt dưới gầm giường, đó là toàn bộ tài sản của cô.
Thậm chí cô không dám cho anh vào phòng vì lòng tự trọng đột ngột sinh trưởng.
Cô đã quen với sự ẩm ướt và chật hẹp, cũng quen với cuộc đời nghèo khó, ngày đó cô nằm trên chiếc giường gỗ, đắm mình dưới ánh trăng, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô có được một căn phòng đàng hoàng của riêng mình.
Là căn phòng được bày trí theo ý muốn của cô, thỏa mãn mọi giấc mộng phù hoa của cô.
Cô vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy khó chịu.
Vậy là cô khoanh tay, mang theo toàn bộ sự chân thành của mình, cúi người thật thấp.
Cô nói: “Tiên sinh, cảm ơn ngài.”
Đó là một buổi chiều bình thường.
Anh tưởng cô sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ nói chuyện với anh.
Nhưng cô chỉ trịnh trọng cảm ơn anh một lần nữa.
Làn nước trong đôi mắt cô làm anh bối rối, anh chỉ biết mỉm cười: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn vì tất cả những gì ngài đã làm.” Cô hơi ngẩng đầu, không ngắm nhìn nội thất hay đồ trang trí trong phòng, đôi mắt tươi đẹp chỉ nhìn anh.
Anh cảm nhận được nỗi buồn trong sự tươi đẹp đó.
Tựa như cô đã khám phá ra những tâm tư phức tạp khó nói của anh, cô nhún vai, mỉm cười: “Thật đáng tiếc.”
Cô nhìn anh, hai mắt lấp lánh.
“Tiếc cái gì?” Anh nhét tay vào túi, đứng trước mặt cô, anh cao hơn cô.
“Tiếc là tôi không thể ở lại đây lâu.” Cô lên giọng trêu chọc anh như mọi ngày, “Tôi phải đi học, tiên sinh.”
Mặt trời hoàng hôn khuất bóng sau ngọn núi, cơn gió nổi lên giữa nắng chiều vàng óng.
Gió thổi qua làn tóc của cô, nhuộm ánh nắng dịu dàng lên đó.
Cho nên anh đã mua túi xách, mua quần áo đẹp cho cô.
Anh đoán, sau này cô hai mươi tám, ba mươi tám…, cô vẫn có thể dùng đến những thứ này.
Trong đêm khuya, anh nhìn đống đồ đạc kia, lại nghĩ, sau khi rời xa anh, hy vọng cô bé này sẽ không bao giờ tủi thân nữa.