• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Hạnh

Ôn Giản cũng không đi theo, cô ngồi ở quán bánh ngọt phía đối diện.
Tầm nửa tiếng sau, Hạ Chi Viễn đi một mình xuống lầu, vừa gọi điện thoại vừa đi tới chiếc xe ô tô màu trắng để bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
Ôn Giản cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Thừa: “Hạ Chi Viễn xuống rồi, sắp đi về.”
Trong lúc chờ tin nhắn của cô, Giang Thừa chán nản nhìn mọi người tán gẫu, cả đám đang kể lại mấy chuyện hay ho hồi đi học.

Trừ anh và Ôn Giản tới lớp 12 mới chuyển tới ra, những người còn lại đều học với nhau 3 năm, mấy năm nay vẫn còn liên lạc, chung nhiều chuyện cũ, đề tài nói chuyện cũng nhiều.

Không giống anh và Ôn Giản, học với nhau 1 năm, lại còn không liên lạc với các bạn, thế nên cũng xa lạ hơn, thậm chí là không hợp nhau, nhất là 10 năm Ôn Giản mất tích.
Anh nghĩ tới Ôn Giản, bỗng nhiên cô lại nhắn tin cho anh.
Giang Thừa nhìn điện thoại, nhanh chóng rep lại: “Được.”
Hà Thiệu ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh này, cái tính hay tò mò lại bừng lên: “Thừa ca, sao anh cứ cầm điện thoại mãi thế, chẳng giống anh tí nào, chẳng lẽ là bạn gái à?”
Anh ta hắng giọng nói chuyện, giọng điệu ngả ngớn, không ngờ Giang Thừa lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hà Thiệu, anh còn gật đầu bảo: “Ừ.”
Bỗng nhiên cả phòng yên tĩnh lại, cả đám nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa đứng dậy: “Xin lỗi, tôi phải đi đón bạn gái đây, các cậu cứ ăn đi, hôm nào rảnh lại hẹn sau.”
Nói xong, anh cầm hóa đơn trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, cả đám cả kinh nhìn nhau.
“Giang Thừa có bạn gái á?” Lâm Bằng Bằng lên tiếng, vẻ mặt khó tin, “Tôi không tưởng tượng cảnh Giang Thừa có người yêu là thế nào luôn ấy.

Trông cậu ấy… trông chẳng giống có bạn gái tí nào.”
Hà Thiệu ngơ ngác gật đầu: “Tôi cũng thế, Giang Thừa đối xử với con gái còn đáng sợ hơn tia lửa điện.


À không phải, đúng hơn là, anh ấy đối xử với ai cũng thế.

Trông Giang Thừa giống kiểu người cô đơn hết đời hơn cơ.”
Lâm Bằng Bằng cầm quyển menu gõ lên đầu anh ta: “Nói linh tinh gì đấy, ế cả đời gì chứ?”
Hà Thiệu xoa đầu: “Dù sao tôi thấy Giang Thừa giống người chẳng cần ai cả.”
Hà Thiệu cũng không biết nên nói thế nào, anh ta thấy Giang Thừa là người quá lạnh nhạt làm cho người khác thấy xa cách, tựa như con sói đơn độc, không biết trông anh có bạn bè thì sẽ thế nào, đừng nói là có người yêu.

Hà Thiệu định chạy đi hỏi Giang Thừa nhưng lúc mở cửa ra, chạy xuống lầu thì chẳng thấy anh đâu nữa.
Hạ Chi Viễn lái xe đi, Giang Thừa đi thẳng xuống lầu tới bãi đỗ xe.
Giang Thừa không đuổi theo, cầm điện thoại gọi cho Ôn Giản: “Em đang ở đâu?”
Ôn Giản đọc địa chỉ cho anh, cô vừa mới đặt điện thoại xuống một lát thì cửa quán mở ra, dáng người cao ráo của Giang Thừa đứng ngay bên ngoài.
Giang Thừa nhìn xung quanh, thấy Ôn Giản ngồi ở cửa sổ, anh đi tới ngồi đối diện cô.
Ôn Giản ngạc nhiên nhìn anh: “Anh rảnh hả?” Cô còn tưởng anh sẽ đi theo Hạ Chi Viễn.
Giang Thừa gật đầu, thấy cô chưa ăn xong ly kem, anh thản nhiên cầm chiếc thìa ăn một miếng, ăn được một tí thì lại cau mày.
“Sao em lại ăn đồ lạnh?” Anh vừa hỏi vừa cầm ly kem về phía mình.
Ôn Giản khó hiểu nhìn anh, cô chỉ ly kem: “Em ăn rồi mà.”
Giang Thừa: “Ừ.” Anh ăn thêm một miếng nữa, vẻ mặt ghét bỏ để thìa xuống, anh nhìn cô: “Em ăn ít đồ lạnh thôi.”
Ôn Giản nhìn ly kem: “Em thấy trọng điểm của anh nhầm chỗ rồi.”
Cô cúi đầu: “Anh không chê thìa em ăn rồi à?”
Giang Thừa lấy menu: “Có phải anh chưa từng nuốt nước miếng của em đâu.”
Ôn Giản hết nói nổi.
Giang Thừa xem menu, anh cau mày, giống như không thích các món ở đây.

Ôn Giản lại cảm thấy sai sai.
“Hôm nay chỉ thế thôi à?” Cô nhắc.
Giang Thừa đóng menu lại, nhìn cô: “Đi hóng gió nhé.”
Ôn Giản gật đầu.
Hai người lên xe, cô nhìn Giang Thừa: “Anh nghi ngờ Hạ Chi Viễn là Trần Chí à?”
“Không cần nghi ngờ, chính là anh ta.” Giang Thừa khởi động xe, nói với cô: “Tết Âm lịch ở sân bay Thái Lan, vali của em bị dán giấy hình ô để thu hút sự chú ý của cảnh sát, trùng hợp là Hạ Chi Viễn đụng vào vali của em.

Hôm sổ sách kế toán bị trộm, em gặp cướp, Hạ Chi Viễn trùng hợp cứu em, sau đó tới trung tâm thương mại mua quần áo, cô gái nghiện va phải em lại là Trương Thiến, mà Tào Bảng lại là người của Trần Chí, một chuỗi sự kiện vừa vặn ghép nối thành một đường dây hoàn chỉnh.” Chỉ là Trần Chí không may mắn, ở sân bay thì chọn trúng Ôn Giản, bây giờ anh ta và Ôn Giản lại có thêm nhiều mối quan hệ khác nhau, thế nên Hạ Chi Viễn mới năm lần bảy lượt thử Ôn Giản làm anh ghép nối mọi chuyện với nhau.

Nói cách khác, bây giờ, Hạ Chi Viễn ở ngoài sáng, còn anh ở trong bóng tối.
Sự xuất hiện của Hạ Chi Viễn nằm trong dự đoán của Giang Thừa, ý đồ của anh không phải là gặp Trần Chí hay Hạ Chi Viễn.
Chỉ là anh gặp Trần Chí hay không cũng không sao cả, mà anh ta lại thiếu kiên nhẫn trước.
Tới lúc Giang Thừa và Ôn Giản về nhà thì Tào Bảng lại gọi tới.
Giang Thừa mở cửa, đang định bước vào thì nghe thấy chuông điện thoại, bàn tay đang để trên vai Ôn Giản thả lỏng ra.
“Anh nghe điện thoại đã.”
Anh đi tới phòng ngủ, cô gọi lại: “À, em có thể dùng thư phòng của anh không?”
Giang Thừa ngoảnh đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Ôn Giản hơi sợ: “Sao thế?”
Anh đáp: “Anh còn tưởng em sớm có tâm thế làm bà chủ của cái nhà này rồi chứ.”
Ôn Giản không hiểu: “Ơ?”
Giang Thừa kéo cô lại, “Lâm Giản Giản, của anh cũng là của em, tất cả những thứ trong nhà này đều là của chúng ta, em muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi anh.”
Anh xoa tóc cô, nói: “Đi đi.”

Giang Thừa vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi mới nghe máy.
“Mẹ nó, mày đùa tao à?” Giọng nói tức giận của Tào Bảng truyền tới, lời nói thô tục khác hẳn dáng vẻ mập mạp hiền hòa của gã ta.
Giang Thừa khẽ cười: “Anh Tào này, nghe có vẻ mày không hiểu rõ chuyện này lắm nhỉ?”
Tào Bảng bất an, “Ý mày là sao?”
Giang Thừa cũng không vạch trần, “Mày tự hiểu mà.”
Đầu dây bên kia an tĩnh một lát, Tào Bảng chần chừ: “Trần tổng…”
Giang Thừa ngắt lời: “Mày không cần báo lịch trình của Trần tổng của bọn mày cho tao nghe đâu, tao đã cho mày cơ hội rồi, nhưng mà…”
Anh dừng lại, đè thấp giọng: “Nếu Trần tổng sẵn sàng bỏ thị trường Trung Quốc thì Lôi tổng của bọn tao có thể…”
Có người cướp điện thoại của Tào Bảng, sau đó có giọng nam được chỉnh giọng truyền tới, “Mày đừng có mơ!”
Anh ta cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút…
Giang Thừa nhìn điện thoại, anh cười nhạt, vứt điện thoại lên bàn, đi ra ngoài.
Ôn Giản ở trong thư phòng, cửa đóng chặt.
Giang Thừa không làm phiền cô, anh vào bếp, anh và cô chưa ăn cơm, nhất là Ôn Giản, vừa ngồi xuống thì anh lại bảo cô đi, còn chưa động đũa.
Trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn, anh có thói quen mua đồ đầy cả tủ.
Anh nấu 2 món ăn và 1 món canh, nấu xong rồi mà cửa thư phòng vẫn đóng, không có chút động tĩnh nào.
Giang Thừa gõ cửa.
“Anh vào đi.” Giọng Ôn Giản truyền tới.
Giang Thừa mở cửa ra.
Chắc là vì lần đầu tiên làm việc trong phòng Giang Thừa, tuy cô mặt dày chuyển tới nhà anh nhưng dù sao cô đang làm việc, lại mới chuyển vào nên Ôn Giản chưa quen ngay với thân phận từ khách thành chủ nhà.

Cửa mới mở ra, Ôn Giản vô thức đứng dậy, hai tay đan chéo, dáng vẻ ngoan ngoãn quy củ như khách.
Giang Thừa nhướng mày: “Dũng khí nghênh ngang hôm qua của em đâu mất rồi?”
Ôn Giản hoàn hồn, cô đỏ mặt, mím môi.
“Vì anh khách sáo với em trước mà.” Cô lên án anh, mượn cơ hội này che giấu vẻ mặt không tự nhiên.
Dáng người Ôn Giản rất nhỏ, gương mặt còn mang theo vẻ non nớt, lúc mím môi lại giống như trẻ con.
Giang Thừa lại nhớ năm ấy Ôn Giản chui trong tủ quần áo của anh, cô thấp thỏm, rụt rè bảo mình vẫn còn sống, anh khẽ cười.

“Thế nên.” Giang Thừa hạ giọng, đi tới bên cạnh cô, “Là lỗi tại anh à?”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Anh rất cao, lúc cúi đầu nhìn Ôn Giản không hiểu sao lại mang theo cả áp lực.
Ôn Giản không chống đỡ nổi, cô ho một tiếng, lại ngồi xuống.
“Đợi em một chút, em lưu file lại đã.” Cô vừa nói vừa luống cuống di chuột.
Giang Thừa nhìn máy tính, cô đang làm báo cáo tài chính.
Anh nhìn qua, tự nhiên để tay lên bàn, tay kia vòng qua ghế.
Ôn Giản bị vây trong vòng tay anh, hơi thở ấm áp đi theo động tác của anh quanh quẩn bên người cô.
Tim Ôn Giản đập loạn xạ, vô thức ngồi thẳng lưng, vừa ấn lưu vừa định viết số liệu vào giấy nhưng lại không thấy bút đâu.
Cô hỏi: “Anh có bút không?”
“Trong ngăn kéo.” Giang Thừa đáp, anh vẫn nhìn máy tính chằm chằm.
Ôn Giản mở ngăn kéo ra, cô không tìm thấy bút nhưng lại nhìn thấy chiếc vòng tay cũ đặt trong góc, cô khựng tay lại.
Giang Thừa thấy cô không động đậy, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Giản, thấy cô ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng, vẻ mặt hoảng hốt.
“Là chiếc vòng em tặng anh.” Giang Thừa nói, anh cầm chiếc vòng lên.
Ôn Giản ngơ ngác nhìn anh.
Giang Thừa nhìn cô: “Ôn Giản, em biết tại sao ba em lại tặng em chiếc vòng này không?”
Cô lắc đầu.
Giang Thừa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trìu mến, anh xoa đầu Ôn Giản, kéo tay cô, để chiếc vòng vào lòng bàn tay cô.
“Ôn Giản.” Giọng anh rất nhẹ nhàng, “Chiếc vòng này có mật mã Morse, là lời ba em để lại cho em.”
Ôn Giản sững sờ nhìn chiếc vòng.
Sợi dây có một đoạn dài, lại thêm có chỗ bị thắt.
Giang Thừa chỉ vào chỗ đó, dịu dàng nói: “Giản Giản, ba sẽ không để con thất vọng đâu.”
~
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK