Edit: Hạnh – Beta: mei
—
“À… à…” Ôn Giản lắp bắp đáp, một tay kéo chăn một tay kéo váy ngủ lên vai, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lúng túng, mặt cô đỏ bừng, chỉ hận không đào một cái hố chui xuống.
Giang Thừa quay lưng về phía cô, anh nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau, cố gắng kiềm chế bản thân, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi.
“Không, không sao.” Ôn Giản lắp bắp, cô muốn bình tĩnh quay người lại, nhưng mới cử động thì lại thấy xấu hổ muốn chết, xoay được nửa vòng rồi lại xoay người về.
Giang Thừa không nói gì, trong không gian tối tăm trầm mặc, không khí lại càng ngượng ngùng hơn.
Rõ ràng là người yêu, cũng từng hôn nhau, thậm chí còn từng suýt lau súng cướp cò.
Ôn Giản nhớ hôm Giang Thừa đi xem mắt với Trình Lâm, anh nghĩ cô lại biến mất, tìm cô suốt cả buổi tối.
Sau đó Giang Thừa tìm thấy cô, ánh mắt anh tràn ngập trong tức giận và tàn nhẫn, anh hung hăng ép cô vào tường, hôn cô ngấu nghiến, chỉ muốn xé cô ra thành trăm mảnh nhưng lại không làm gì được.
Đêm hôm đó, hai người cuốn lấy nhau từ phòng khách tới giường, cảm x.úc lấn át lý trí, chỉ muốn phát tiết, sau đấy cả hai dần dần bình tĩnh lại, không tiến thêm bước nữa, rõ ràng lúc ấy hai người như tr.ần trụi, cùng nằm trên một chiếc giường nhưng bầu không khí lại không gượng gạo như bây giờ.
Ôn Giản nghĩ, mất khống chế giống như động lực thôi thúc con người ta làm luôn một lần cho xong, tới lúc bình tĩnh lại, lý trí quay về thì chẳng còn gì nữa.
“Cái đó…” Ôn Giản hắng giọng, cố gắng bình tĩnh, “Em không sao đâu, anh về phòng ngủ tiếp đi.”
“Ừ.” Giang Thừa khẽ đáp, anh đứng dậy, “Em cũng ngủ đi.”
Anh đứng dậy làm ga giường đang lún xuống cũng đàn hồi theo.
Ôn Giản lén nhìn Giang Thừa.
Đúng lúc ấy Giang Thừa cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau.
Làm chuyện lén lút lại bị bắt quả tang, Ôn Giản nắm chặt chiếc chăn, tay kia sờ đầu giả vờ chỉnh lại tóc, cố gắng trấn an bản thân, nhất định phải bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại lảo đảo ngó xung quanh, cô lại không dám nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa dừng bước, anh nhìn cô.
Tim Ôn Giản đập loạn xạ như sắp nhảy ra ngoài.
Giang Thừa cúi người, đặt tay lên vai cô, ép cô quay người lại.
Gương mặt tuấn tú của anh dính sát vào người cô.
Ôn Giản bối rối: “Sao… sao thế?”
Giang Thừa nghiêng đầu, nhìn cô nhưng không nói gì cả.
Ôn Giản lại càng siết chặt chăn hơn.
Giang Thừa cúi đầu nhìn chiếc chăn nhăn nhúm, anh ngẩn người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn của Ôn Giản.
“Trông em căng thẳng quá nhỉ?” Anh khẽ nói, bàn tay để trên vai cô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Ôn Giản đáp: “Thật… thật à?”
Ôn Giản vừa dứt lời mới phát hiện ra mình đang nói lắp, cô cố bình tĩnh nói: “Chỉ là em thấy cổ họng hơi khó chịu thôi… ơ … ơ…”
Ôn Giản còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên Giang Thừa cúi đầu hôn cô.
Mắt Ôn Giản trợn tròn nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa cũng đang nhìn cô, anh rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi cô tưởng giây sau anh sẽ buông mình ra.
Nhưng anh đặt tay lên gáy Ôn Giản càng lúc càng thêm sức, lại càng hôn cô mãnh liệt hơn, hết gặm m.út lại cọ xát xâm lấn, cuối cùng lại như gió bão, càng lúc càng dồn dập.
Cơ thể Ôn Giản dần dần trùng xuống, bàn tay rắn chắc của Giang Thừa lại nâng người cô lên.
Theo sự xâm chiếm của anh, cô dần dần thả lỏng người, Giang Thừa tung chăn ra, váy ngủ cũng bị cởi xuống.
Thân hình cao lớn của Giang Thừa đè lên người Ôn Giản, mang theo hơi thở nặng nề…
Sáng hôm sau, Ôn Giản tỉnh dậy.
Cô vừa mở mắt ra thì kí ức đêm qua như thủy triều ập vào tâm trí.
Ôn Giản lén mở chăn ra, lúc thấy da thịt trắng nõn, cô rón rén xoay người lại nhìn Giang Thừa đang say giấc nồng sau lưng mình, Ôn Giản lại vội vàng quay người lại.
Đôi mắt cô trợn tròn, trong đầu toàn là kí ức đêm qua, kịch liệt, thân mật, mất khống chế rồi lại bình tĩnh lạ thường, mỗi động tác của Giang Thừa khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc như ban ngày.
Nhưng sau đó cô lại thấy, đấy mới là Giang Thừa, một Giang Thừa lúc nào cũng bình tĩnh khống chế tất cả mọi thứ.
Nghĩ tới đây, cảm giác xấu hổ lại tăng thêm gấp bội tràn khắp cơ thể Ôn Giản, gương mặt cô nóng bừng, nắm chặt chăn dịch sang bên cạnh, cô định lén lút xuống giường, không ngờ mới dịch được mấy cm thì có bàn tay đặt lên eo cô, ôm cô quay người lại.
Ôn Giản ngước mắt, mặt đối mặt với Giang Thừa.
“Em định đi đâu?” Giang Thừa hỏi, giọng anh lúc mới ngủ dậy hơi khàn.
Ôn Giản lúng túng nhìn Giang Thừa, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.
“Em định dậy rửa mặt.” Cô xấu hổ, đảo mắt nhìn quanh, không dám nhìn anh.
Giang Thừa cầm điện thoại trên đầu giường, bây giờ mới hơn 6 giờ.
Anh buông tay ra, đứng dậy, lúc xốc chăn lên tiện tay lấy khăn tắm Ôn Giản để ở ghế gần đó quấn quanh eo, quay lưng về phía cô.
Ôn Giản nằm trong chăn, lén nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa quấn khăn xong, bỗng nhiên xoay người lại.
Ôn Giản chùm chăn, quay sang một bên.
“Anh đi tắm trước.” Giang Thừa nói.
Người Ôn Giản cứng đờ, gật đầu đáp: “Vâng.”
Đằng sau truyền tới tiếng mở cửa rồi lại đóng lại.
Ôn Giản ngoảnh người lại, chắc chắn Giang Thừa đi rồi mới trùm chăn ngồi dậy, cô thấy chiếc váy ngủ ném lung tung dưới cuối giường và còn cả chiếc qu.ần lót sặc sỡ.
Mặt cô lại đỏ bừng, Ôn Giản che mặt lại, không dám nhìn nữa.
Giang Thừa rửa mặt xong, anh vào bếp nấu bữa sáng.
Ôn Giản lề mề trong phòng một lúc lâu, muốn đi ra ngoài nhưng cứ để tay lên cửa rồi lại thôi, không ngừng trấn an bản thân.
Giang Thừa nấu xong bữa sáng mà vẫn chưa thấy cô đâu, anh không yên tâm, giơ tay lên đang định gõ cửa thì Ôn Giản mở cửa ra.
Nhìn thấy Giang Thừa, mọi công sức ép bản thân bình tĩnh lại của Ôn Giản đổ sông đổ bể, “Ăn… ăn cơm à?”
Cô cúi đầu chui qua nách Giang Thừa, cố tỏ như không có chuyện gì chạy tới bàn ăn.
Giang Thừa trầm ngâm nhìn cô.
Ôn Giản vội vàng chạy vào bếp cầm bát, bình tĩnh xới cơm, nghiêm túc ăn uống, còn không ngừng gắp đồ ăn, vừa ăn vừa chơi điện thoại, bận tới nỗi không có thời gian ngẩng đầu lên.
Giang Thừa giật điện thoại của cô.
Ôn Giản đành phải ngước mắt nhìn anh.
Giang Thừa: “Em không sao đấy chứ?”
Ôn Giản mờ mịt, “Không… Không sao.”
Cô giơ tay định lấy lại điện thoại, còn chưa chạm vào thì Giang Thừa lại dịch tay ra xa.
Giang Thừa: “Em nói lắp từ đêm qua tới giờ.”
Ôn Giản: “…”
~
------oOo------
Danh Sách Chương: