• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Hạnh – Beta: mei

Giang Thừa nhìn dáng vẻ bi thương không nói nên lời như sét đánh của Ôn Giản, đôi mắt anh xen lẫn ý cười, giơ tay qua bàn đặt lên cổ cô.
Ngón tay ấm áp chạm vào da thịt, Ôn Giản rùng mình, cô nhớ lại chuyện đêm qua, gương mặt lại đỏ bừng, vô thức rụt người lại muốn tránh Giang Thừa.
Giang Thừa cũng không chạm vào người cô nữa, vén chỗ tóc dài che mặt Ôn Giản sang một bên sau đó mới nhìn thẳng vào mắt cô.
“Sau tối qua, em đã ổn hơn chưa?” Anh hỏi.
Ôn Giản: “…”
Cô xấu hổ, ban ngày ban mặt không hợp nói mấy chuyện này lắm.
“Chuyện đó…” Ôn Giản uống một lèo hết cốc sữa, vội vàng nói: “Anh ăn nhanh lên, sắp muộn giờ rồi đấy.”
Dứt lời, cô lại ăn thêm một chiếc bánh trứng, tay kia cầm điện thoại, đứng dậy, trông rất vội, tiếc là cô vừa ngoảnh người đi thì Giang Thừa túm tay cô lại.
Ôn Giản dừng bước, thấp thỏm nhìn anh.
Giang Thừa vẫn ngồi im.
“Lâm Giản Giản, em đừng có đánh trống lảng.” Anh nói.
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa im lặng nhìn cô, ngắm vẻ mặt mãi không nói nên lời của Ôn Giản.
Ôn Giản hết nói nổi, lại lẳng lặng ngồi xuống, mãi mới lẩm bẩm nói: “Em có thế đâu.”
Giang Thừa ngẫm nghĩ: “Thế là anh hiểu lầm à?”
Ôn Giản gật đầu lia lịa: “Đúng đúng.”
Giang Thừa gật đầu: “Từ lúc ngủ dậy em không nhìn anh, nếu là vì…”

Bỗng nhiên anh lại không nói nữa.
Ôn Giản vô thức nhìn Giang Thừa, hoang mang hỏi: “Vì gì?”
“Đêm qua.” Giang Thừa nói: “Anh xin lỗi, nếu anh chăm sóc em không chu đáo thì em thông cảm cho anh nhé, dù sao…”
Anh khựng lại rồi mới nói: “Anh không có kinh nghiệm.”
“…” Ôn Giản thấy đầu mình căng như dây đàn, đạp vào chân Giang Thừa, “Anh ăn cơm đi!”
Giang Thừa cười: “Em nói chuyện bình thường rồi à?”
Ôn Giản hậm hực ăn bánh trứng, không thèm để ý tới anh nữa.
Ý cười trong mắt Giang Thừa càng đậm thêm, sờ đầu cô như sờ lông mèo.
Ôn Giản đang định lườm anh thì lại chạm phải ánh mắt dịu dàng của Giang Thừa, vẻ mặt cau có cũng dịu đi, cô lại thấy ngượng ngùng, tại vì đêm qua hai người vừa thân mật với nhau.
Giang Thừa rất dịu dàng, lại cực kì kiên nhẫn, tự chủ tốt.

Sống kiên nhẫn là tốt, nhưng đàn ông trên giường lại dùng hết sự kiên nhẫn của bản thân lên người phụ nữ, loại kiên nhẫn này giống như tàn nhẫn khắc cốt ghi tâm.

Cô như con thuyền nhỏ được sóng biển nâng lên giữa mặt nước, lênh đênh không có điểm tựa, sóng ập vào làm thuyền chìm xuống nước, con sóng khác lại đẩy thuyền lên cao.

Giang Thừa vừa cứng rắn vừa thô bạo, mọi sự tự chủ biến mất làm cô không thể nào lui.
Ôn Giản nhớ trong lúc ý lo.ạn tì.nh mê, Giang Thừa hôn cô thật sâu, anh kiên định, dịu dàng và thâm trầm.

Cô chưa từng gặp một Giang Thừa như thế, một người vừa cấm dục vừa gợi cảm, vừa xa lạ vừa bình tĩnh lạ thường, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm làm cô trầm luân.
“Tối qua anh vội vàng quá, không quan tâm tới cảm nhận của em.” Giang Thừa xoa tóc cô, đột nhiên giọng điệu dịu dàng hẳn đi, “Em không sao chứ?”
Mà mỗi lần Giang Thừa dịu dàng thế này làm Ôn Giản không chống đỡ được.
“Không… em không sao.” Giọng Ôn Giản cũng nhẹ nhàng theo, ngại ngùng khi nói tới vấn đề này, “Nhưng mà mai sau anh đừng quá…”
Giang Thừa ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ừ, mai sau anh sẽ thế.”
Ôn Giản: “…”
Lúc ấy cô mới hoàn hồn, nói năng lộn xộn: “Không, không phải, không có mai sau…”
Giang Thừa nhìn cô: “Bây giờ cũng được thôi, anh còn định để em nghỉ ở nhà.”
Ôn Giản: “…”
————
Thật ra Giang Thừa không định cho Ôn Giản nghỉ, cô cũng không muốn nghỉ, trước đây cô không biết dưới vẻ bề ngoài nghiêm nghị của Giang Thừa lại cất giấu sự ác liệt tới thế, càng dày vò cô càng thấy sướng.
Trên đường tới công ty, thỉnh thoảng Ôn Giản lại quay sang nhìn Giang Thừa nghiêm túc lái xe, suy nghĩ xem vấn đề là từ đâu, nhưng Giang Thừa vẫn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, người sống chớ gần.
Giang Thừa không nhìn cô, lúc sắp tới công ty anh mới nói: “Em vẫn chưa ngắm đủ hả?”
Ôn Giản ho một tiếng, hơi ngại ngùng.
Giang Thừa đỗ xe trong gara, quay sang nhìn Ôn Giản: “Vẫn giận à?”

“Không.” Ôn Giản ngồi thẳng lưng, “Nhưng em cảm thấy anh phải để tâm tới suy nghĩ của em, dù sao…”
Cô nhìn ra cửa: “Không phải ai cũng mặt dày như anh.”
Giang Thừa tán thành, gật đầu nói: “Hóa ra là thế.

Nhưng em có thấy rèn luyện thêm vài lần thì mặt lại càng mặt dày hơn không, thế mới có sức lực đối mặt với anh.

Dù sao còn mấy chục năm nữa cơ mà.”
“…” Ôn Giản không thèm nói chuyện với anh nữa, cô bước xuống nghe, không ngờ vừa đứng thẳng người thì nghe thấy tiếng gọi hoang mang của Hà Thiệu.
“Lâm Giản Giản?”
Ôn Giản ngoảnh lại thấy Hà Thiệu đứng đối diện.
Hà Thiệu nhìn Giang Thừa ngồi trong xe, huýt sáo như phát hiện ra điều mới.
Từ lúc quyết định đi làm cùng Giang Thừa, Ôn Giản biết sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này, thế nên cô bình tĩnh cười với Hà Thiệu, “Cậu mới tới à?”
“Ừ.”
Hà Thiệu gật đầu bước tới, Giang Thừa cũng xuống xe.”
Hà Thiệu ho một tiếng, hết nhìn Ôn Giản lại nhìn Giang Thừa, anh ta móc hai ngón tay vào nhau, hỏi: “Hai người… Yêu nhau à?”
Nói xong, anh ta nhìn Giang Thừa: “Ôn Giản là cô bạn gái hôm qua anh đi đón đấy ư?”
“Không phải.” Ôn Giản phủ nhận, “Chúng tôi sống cùng một khu, tiện đường đi chung thôi.”
Giang Thừa nhìn Ôn Giản, không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh hỏi Hà Thiệu: “Sao hôm nay cậu tới sớm thế?”
Hà Thiệu thở dài: “Hạ tổng tới, ông già nhà em bảo em đi sớm còn vào họp.”
Giang Thừa nhíu mày: “Họp gì?”
Hà Thiệu hoang mang: “Ơ, không ai thông báo cho anh à?”
Giang Thừa: “Không có.”
Hà Thiệu không chắc lắm: “Chắc họp linh tinh gì đó thôi, chắc ông già không muốn để em chơi bời lêu lổng nữa ấy mà.”
Giang Thừa cười: “Cậu nên để ba cậu yên tâm hơn đi.”

Ôn Giản thấy Giang Thừa và Hà Thiệu nói tới công việc, cô bảo: “Tôi còn có việc, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Nói xong thì cô rời đi.
Hà Thiệu nhìn Ôn Giản chằm chằm, tiếc nuối bảo: “Thừa ca, Lâm Giản Giản không phải bạn gái anh thật à?”
Giang Thừa trầm mặc một lát: “Không phải.”
Hà Thiệu khó chịu: “Tại sao? Lâm Giản Giản tốt mà? Với cả lúc trước anh bỏ thi vì cô ấy, sao bây giờ lại…”
Giang Thừa thở dài: “Mười năm rồi, cái gì cũng sẽ thay đổi thôi.”
Hà Thiệu hiểu ra, cậu ta thở dài, đặt tay lên vai Giang Thừa, an ủi anh: “Buông bỏ cũng tốt, hơn nữa hình như cô ấy có bạn trai rồi, chính là cái người lần trước đi họp lớp cùng Lâm Giản Giản ấy.

Em thấy hai người họ xứng đôi lắm.”
Giang Thừa nói lảng đi: “Mấy giờ vào họp?”
“8 rưỡi.” Hà Thiệu vừa trả lời thì chuông điện thoại reo.
Anh ta nhìn qua, Hà Kiến Ly gọi cho anh ta.
“Bắt đầu giục rồi đấy.” Hà Thiệu thở dài rồi bắt máy.
Giang Thừa không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn bóng người biến mất ở bên phải cuối hành lang.
Hà Thiệu nói vài câu qua loa rồi cúp máy, anh ta nói: “Em đi trước đây, ông già giục ác quá, có gì mới em báo cho anh sau nhé.”
Giang Thừa gật đầu, “Đi đi.”
Giang Thừa thấy Hà Thiệu vào thang máy rồi quay sang nhìn cuối hành lang.
Bên phải cuối hành lang là toilet..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK