Nghe đến đây cậu không khỏi hỗn thức, chỉ vì chuyện này mà không biết liên lụy đền bao nhiêu mạng người, đây có thể nhìn ra sự vô tâm của các bật cha mẹ trên thế giời này, họ có yêu thương con cái thế nào nhưng nếu không quan tâm chăm sóc rèn giũa bản tính của con cái mình thì chỉ khiến những đứa nhỏ đi lầm đường lạc lối mà thôi.
Mà điều khiến người khác bức xúc hơn là những cái chết của những đứa nhỏ chỉ vừa chỉ vừa trong độ tưởi đẹp đẽ nhất có thể trải nghiệm cuộc sống mà bọn họ mong muốn nhất, nhưng chỉ vì sự thờ ơ vô tâm của cha mẹ mình mà hiện tại đến thân xác cũng không tìm thấy, đúng là điều đáng buồn mà.
“Vậy đứa nhỏ trong đó là của ai.” Tử Lâm hỏi, đây cũng là chuyện cậu ta quan tâm nhất.
Một đứa nhỏ có thể tạo ra huyệt động đã rất khó tin rồi, huống hồ đây còn là huyệt động lập lại.
Những huyệt động lập lại đều là cá lớn nuốt cá bé, đứa nhỏ này phải nuốt bao nhiêu linh hồn ở nơi này mới có thể trở nên lớn mạnh như vậy, tuy cậu ta biết ác linh không phải chỉ những linh hồn tàn ác mới trở thành mà còn là những linh hồn thuần khiết nhất cũng có thể trở thành, càng như vậy cậu ta càng thắc mắc không biết cuối cùng đứa nhỏ đó có thật sự biết mẹ ruột của mình là ai hay không.
Anh Hoàng nghe cậu hỏi như vậy liền tức giận thở phì phò, anh ta chỉ cần nhớ lại những gì mà người khám nghiệm tử thi nói liền không kìm được mà tức nổ cả đầu.
“Bọn chúng đúng là đồ cầm thú.”
“Quả tàn ác rồi, đến một đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi cũng không tha.”
“Các xương trên người cậu bé đều gãy cả, nơi bị xích càng thêm nghiêm trọng, từ bộ xương có thể nhìn ra khi còn sống đứa nhỏ đã phải chịu những gì.”
Nói đến đây anh Hoàng lại thở dài “Mẹ của đứa nhỏ vì khó sanh mà chết, bởi vì sợ sự việc bại lộ, bọn họ không mời bác sĩ đến để đỡ đẻ, cũng như không đưa cô ấy vào bệnh viện, khi sinh cô ấy đã xuất huyết khá nhiều ma không qua khỏi.”
“Mà thứ khiến người khác hận hơn là, cha của đứa bé chính là người đã xây dựng trường học trên hòn đảo đó, đến chính con của mình ông ta cũng chẳng quan tâm, càng huống chi là xem nó như một thú vui để tiêu khiển.”
“Vậy thì có thể hiểu được tại sao đứa nhỏ đó có thể lớn mạnh như vậy rồi.” Tử Lâm nghe xong liền thở dài, cũng vì chuyện này mà bọn họ không thể xiu độ cho đứa nhỏ được.
Tội giết cha không thể không chịu trừng phạt, trời đất không dung.
“Tuy ông ta rất đáng chết, tội ác của ông ta chồng chất không thể tha thứ được, cho dù là bất cứ ai cũng không thể nuốt trôi cơn tức này, nhưng cho dù những người chết oan trên hòn đảo này có thể giết chết ông ta, nhưng chỉ riêng đứa nhỏ tội nghiệp không hiểu bất kỳ chuyện gì này là không thể giết ông ta.” Cậu buồn bã thở dài “Nhân quả trên đờ này chính là như vậy, không thể thay đổi.”
“Đúng là tạo nghiệp mà.” Anh Hoàng nghe hai người nói như vậy cũng thở dài.
Sau khi nòi chuyện xong anh Hoàng liền rời đi, anh ta phải về đồn tiếp tục điều tra những việc liên quan, từ gia đình của những người bị hại cho đến gia đình của những kẻ tán tận lương tâm kia.
Còn cậu cùng Tử Lâm thì đặt thức ăn trên mạng mà ăn, dù sao hiện tại cả hai cũng không có tâm tình để ra ngoài.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, ngày đi học lại của cậu cũng đến, không biết tại sao hai người quyết định ở bên nhau nhưng cuộc sống lại chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là Tử Lâm càng ngày càng dính chặt cậu hơn, khi cậu đi học cậu ta liền ủ rũ không vui giống như một con chó lớn cụp tai cụp đuôi.
Lúc đó cậu thật sự không hiểu rõ ràng hai người đã rời xa nhau rất lâu cũng chẳng có chuyện gì nhưng hiện tại lại dính nhau đến vậy giống như chỉ cần rời xa cậu quá lâu Tử Lâm sẽ phát điên vậy.
Nhưng cậu không thề ngờ rằng chuyện đó là sự thật, những năm Tử Lâm ra nước ngoài chính là khoản thời gian cậu ta trở nên điên loạn nhất, mạng sống của cậu ta cũng không muốn quan tâm mà ngày ngày điên cuồng chạy khắp nơi để điều tra tất cả những thứ mà con người bình thường không thể nào biết được, cũng vì vậy mà cậu ta quen biết với rất nhiều cảnh sát, sau đó khi cậu ta biết đến huyệt động thì cậu ta không một ngày ngừng nghỉ mà chạy vào huyệt động.
Mà những chuyện này cậu hoàn toàn không thể nào biết được, hiện tại nhì Tử Lâm cậu chỉ cảm thấy cậu ta thực đáng yêu, thực dính người, cậu cũng không nở để cậu ta một mình trong nhà mà đi học được.
Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình có thể đăng ký tốt nghiệp sớm, dù sao hiện tại chỉ còn môt năm nữa là cậu có thể tốt nghiệp rồi, như vậy nếu làm kiểm tra tốt nghiệp sớm cũng không phải không được, cộng với việc cậu phải vào huyệt động, không biết có thể sống lâu đến đâu, hiện tại suy nghĩ về những thứ này không hề quá đáng chút nào.
Cậu còn ông ngoại, nếu như số tiền cậu tích góp được mà không có mạng sống để sài thì có thể gửi về cho ông ngoại dưỡng già, đây cũng là chuyện tốt.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, cậu liền âm thầm làm tất cả mọi chuyện mà không để Tử Lâm biết, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu ta mỗi khi cậu trở về cậu liền cảm thấy quyết định hiện tại của mình rất đúng.
Hai người cứ như vậy cho đến khi cho đến khi thông báo vào huyệt động xuất hiện.
Danh Sách Chương: