• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bối Nghi cùng Chu Tinh Tuệ ra ngoài dùng bữa trưa, Ngô Bối Nghi giải thích tạm bợ về gương mặt của cô, nói rằng rơi xuống vực sâu nên gương mặt bị tổn hại nặng buộc phải thay đổi.

"Cho nên gương mặt mới trở thành thế này" Nghe xong câu chuyện của Ngô Bối Nghi, Chu Tinh Tuệ không khỏi ngạc nhiên, đối với gương mặt mới mẻ này, Chu Tinh Tuệ không quen thuộc.

Nếu Bối Nghi thật đã về, vậy còn An Hạ?
Chu Tinh Tuệ hỏi "Thế An Hạ làm sao rồi?"
"Cậu còn hỏi, đương nhiên là phải làm mọi chuyện cho ra lẽ rồi" Nghe đến tên An Hạ, giọng nói Bối Nghi thay đổi ngay.

"Là làm như thế nào? An Hạ cũng đã lỡ gả vào nhà họ La rồi, chẳng lẽ lại đuổi An Hạ đi à?" Chu Tinh Tuệ phì cười, Ngô Bối Nghi nghiêm mặt, im lặng một lúc.

Trong lòng không khỏi nghi ngờ cô bạn này, có phải hay không rằng Chu Tinh Tuệ cùng thuyền với An Hạ?
Phải rồi, vụ việc thi cử tiến sĩ kia cũng có sự góp mặt của Tinh Tuệ, vậy ra đến cô bạn thân của Bối Nghi cũng bị An Hạ mua chuộc lấy.

Ngô Bối Nghi không thể để chuyện mất bạn xảy ra như vậy, cô vỗ vỗ xuống mặt bàn với gương mặt nghiêm nghị "Cậu đồng ý bao che cho nó, vậy ra đến cậu cũng bị nó lừa."
"An Hạ không có lừa mình, mình có nghi ngờ sau đó An Hạ đã thú thật với mình, không thể tính là bị lừa được" Chu Tinh Tuệ cười đáp, Ngô Bối Nghi hội ứng ngay "Giải thích như thế nào?"
Chu Tinh Tuệ không nghĩ nhiều, thuật lại toàn bộ những gì An Hạ đã nói.

"Thì sự việc ngày hôm đó, cậu cùng An Hạ đi ra chỗ vách núi nói chuyện, không may chỗ cậu đứng bị sạt.

Cậu cũng lạ, hết chỗ nói chuyện rồi hay sao mà đi ra vách đá nguy hiểm như thế.

Tỉnh lại thì cha cậu lại lầm An Hạ thành cậu, biết là cha thương cậu quá nên là An Hạ cũng câm nín luôn.

Bây giờ dù gì cũng đã gả cho nhà họ La rồi, gia đình đó biết chuyện đã không để yên cho An Hạ rồi, cậu thân là chị còn muốn làm ra lẽ...!Haiz, ra lẽ gì được nữa."
An Hạ là cô gái đã gả, đời đã trao họ La kia, bị phát hiện chuyện giả mạo đã đủ khó khăn, Bối Nghi lại còn muốn làm khó em gái mình hơn sao?
"Haha" Ngô Bối Nghi phụt cười, mày thanh nhíu lại vì cười, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, giống như nghe một câu chuyện tiếu lâm "Cậu bị lừa rồi, chính là đã bị nó gạt rồi."
Chu Tinh Tuệ nghiêm lại mặt, chuyện đó là An Hạ thành thật kể cho cô, làm sao có thể.

"Lừa cái gì?"
"Làm gì có chuyện đó, chính nó hẹn mình ra vách đá nói chuyện, sau đó mình bị nó đẩy xuống" Ngô Bối Nghi cười lớn, trắng trợn thay trắng thành đen "Cái gì mà tại cha nhận nhầm chứ, cậu không nghĩ lý do đó quá mơ hồ sao?"
"Cậu nói An Hạ đẩy cậu xuống vực?" Chu Tinh Tuệ kinh ngạc lớn "Không thể nào!"
Gương mặt thành thật ngày hôm đó, nói với Tinh Tuệ những lời chân thành, chẳng lý nào lại là giả tạo được.


"Vậy cậu đang cho là mình nói dối cậu sao? Thế lý do gì mà mình phải nói dối cậu đây, mình bị hại đến gương mặt bị hủy như thế này cậu còn không tin mình?" Ngô Bối Nghi nghiêm mâu, thật buồn cười nhếch mép "Cậu tin mình hay tin nó? À không, cậu là bạn mình hay bạn nó?"
"Nhưng..." Chu Tinh Tuệ bàng hoàng nhìn Ngô Bối Nghi, mắt đẹp đảo đi nơi khác "Vậy ra...!Mình cũng bị lừa sao?"
"Nhà họ La nó còn qua mặt được, thì cậu có là gì?"
Chu Tinh Tuệ nhìn đi một nơi khác, có vẻ như đang đấu tranh tâm lý có nên tin cô hay không.

Ngô Bối Nghi mím môi, lòng bàn tay nắm chặt thành một quả đấm.

Ngô An Hạ cũng hay thật, có thể lấy lòng cả bạn của cô, cả La Thành Dương trông cũng rất cưng chiều An Hạ, xem ra cô phải làm gì đó thêm, mở ra đoạn tin nhắn với lão giáo sư, nhắn một đoạn gửi đi.

...!
Hai ngày trôi qua ở La gia, An Hạ bị nhốt trong phòng, đến giờ người làm sẽ mang đồ ăn lên cho cô, cánh cửa phòng chỉ mở ra duy nhất vào lúc ấy.

La Thành Dương hai hôm nay không về nhà, An Hạ muốn gặp anh để nói chuyện cũng không được.

Hiện tại bà nội cùng La phu nhân muốn đi lên phòng của La Thành Dương tìm gặp An Hạ.

Bởi từ hôm phát hiện ra sự thật tới nay, An Hạ chưa từng đặt chân xuống nhà.

Bà nội nghĩ rằng cô cố tình lánh mặt, trốn rút trong phòng như một con chuột.

Bà muốn làm khó cô, muốn đuổi cô đi cũng phải tự mình lên đến phòng tìm.

Thật không ra làm sao!
Bà nội cùng La phu nhân đi đến trước cửa phòng, La phu nhân có muốn nói đỡ cho An Hạ cũng không được.

Bởi vì lời của La phu nhân làm sao có tác dụng với bà nội, La phu nhân chỉ có thể đi phía sau, khi nào mẹ chồng quá đáng thì bà sẽ kéo mẹ chồng rời đi.

Bà chỉ có thể giúp được An Hạ như vậy thôi, thật ra bà cũng mong An Hạ cho bà một lời giải thích thoả đáng.

Những gì Bối Nghi nói hôm đó đối với bà có phần khó tin, vì bà hiểu rõ tính tình An Hạ hơn ai hết, một đứa nhỏ ngốc nghếch đến chí cầu tiến cũng không có thì làm sao có thể làm nên chuyện như vậy.

Bà nội nhìn cánh cửa phòng đã bị khoá bên ngoài bằng chiếc ổ khoá bạc, bà nội mới ngỡ ngàng "Chuyện này là sao?"

Cả La phu nhân cũng không khỏi kinh ngạc, cửa bị khóa ngoài, vậy ra An Hạ bị nhốt ở trong nên không thể ra ngoài sao? La phu nhân xoá đi kinh ngạc, nhanh chuyển vấn đề "Cửa bị khoá rồi, thôi mẹ đừng tìm con bé làm gì, dù sao cũng không vào được."
"Ai khóa cửa này, mở ra cho tôi" Bà nội không nghe nói lớn.

Bác Lí ở tầng dưới nhanh chóng đi lên giải thích "Dạ thưa bà, là cậu bảo khoá lại, không được phép vào ạ."
"Ông mở cửa ra cho tôi" Bà nội yêu cầu, bác Lí khó xử, bác không thể làm trái lời cậu chủ nhưng cũng không thể làm lơ bà nội, dù gì đây cũng là bà lớn trong nhà.

Bác Lí chỉ biết ậm ợ trong miệng đầy khó khăn "Dạ...!Thưa bà..."
"Tôi bảo ông mở cửa" Bà nội mất hết kiên nhẫn, giọng nói oan oác lớn.

"Thưa...!Bà đừng làm khó tôi, cậu bảo không cho phép ai vào cả" Bác Lí nói.

Bà nội trừng mắt lớn "Tiếng nói của tôi hay của nó quan trọng hơn? Tôi bảo ông mở cửa."
"Dạ..." Bà nội là chủ trong nhà, sức ép vô cùng lớn, bác Lí không dám cãi đành phải rút ra chìa khoá mở cửa.

Bên trong An Hạ nằm trên giường ngủ, tay cầm chiếc điện thoại lướt xem vu vơ, có tiếng mở cửa An Hạ liền bỏ xuống điện thoại ngồi bật dậy.

Còn ngỡ là anh về, trên môi vươn ra nụ cười vui mừng, hai ngày nay cô chờ đợi anh về để giải thích thật rõ, đợi mãi không thấy, bị nhốt trong căn phòng này đến người An Hạ cũng sắp mụt ra bã.

Nhưng vui mừng không được vài giây thì nhìn thấy bà nội, nụ cười trên môi cô khựng lại, ánh mắt hớn hở nhanh chóng tắt liệm.

Phải rồi, bây giờ chỉ mới qua cơm trưa, anh đâu về giờ này
An Hạ bước xuống giường, đứng ngay ngắn, hai tay đan vào nhau ở phía trước, đầu cúi khẽ "Nội tìm con..."
"Vào đây ngoài cô thì còn tìm ai" Bà nội bước đến trước mặt cô, bắt đầu khó chịu quát "Những lời tôi nói hôm trước cô nghe không hiểu à? Tại sao lại còn ở đây? Tôi đã nói là tôi không chấp nhận đứa con gái như cô ở trong căn nhà này."
"Nhưng mà nội ơi con..."
Chát.

Chỉ thấy tay bà nội vung cao hướng xuống gương mặt An Hạ.

"Ấy..." La phu nhân không kịp phản ứng, bà đứng phía sau chỉ kịp thốt lên một tiếng.

An Hạ không kịp nói gì cả, vừa mở miệng được mấy chữ đã bị bà nội vung tay đánh, La phu nhân hoàn toàn không phản ứng kịp.


Sau cái tán đau điến, mặt An Hạ đình chỉ nghiên một bên, đôi mắt to tròn không chớp ngấn ra lớp nước đến cay nồng.

Bà nội đằng đằng sát khí, bảo lớn "Tôi nói lại, cô dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tôi không muốn nhìn thấy cô trong căn nhà này.

Tôi không chấp nhận hạng người như cô làm cháu dâu tôi, tốt nhất cô nên biết thân biết phận, đừng có quyến rũ cháu tôi để ăn bám nơi này thêm nữa."
Dứt lời, bà nội xoay người quay đầu đi, bà không muốn nán lại cùng bầu không khí với yêu tinh này.

La phu nhân nhìn mẹ chồng rời đi, bà muốn đến xem xét An Hạ nhưng cũng không thể nán lại, La phu nhân chần chừ, muốn hỏi thăm An Hạ nhưng mẹ chồng liếc mắt về phía bà.

"Còn đứng đó làm gì."
"Dạ" La phu nhân khó xử, nhìn thấy bên gương mặt đỏ bừng của con dâu không khỏi đau lòng, nhưng bà cũng chẳng thể làm gì thêm.

Hai người đi khỏi, bác Lí khoá cửa lại.

An Hạ bất động đứng đó, đôi mắt mở trừng trừng đến đau rát, đôi mắt ngấn đầy nước chạy tí tách trên má.

Cô chậm chạp xoay đầu lại, bên má rát bỏng, tê tê đến hàm răng cũng dại.

Khoé môi nhấc lên một nụ cười chua chát, trái tim tê tái đứng im, cô thả người ngồi xuống giường một cách vô thần.

Nội bảo cô đi nhưng anh nhốt cô lại, muốn cô phải làm sao đây?
...!
La Thành Dương mấy hôm nay ở tại công ty, anh không muốn về nhà, gặp cô trong lòng anh càng thêm khó chịu nhưng ở công ty, tránh mặt như thế này lòng anh càng phiền nhiễu hơn.

Chỉ là bất đắc dĩ...!
Câu nói ấy vẫn còn vang vang trong đầu anh, anh tức giận vì cô lừa dối, vì cô dám can đảm cắm lên đầu anh một chiếc sừng rất dài.

Nhưng nghĩ đến chuyện cô vốn không muốn ở bên cạnh anh lại không thể kiềm chế đau lòng, nghĩ đến cô từ đầu đến cuối đối với anh chỉ là do tình huống bắt buộc, tạm thời anh không chấp nhận được.

Không khỏi đau lòng, không khỏi tổn thương, anh thương cô nhiều như thế, anh cưng chiều cô nhiều đến như thế, anh có cái gì không tốt, vì sao cô lại không có một chút tình cảm với anh?
Rất nhiều suy ngẫm, rất nhiều mâu thuẫn, La Thành Dương mới không muốn trở về, kỳ lạ...!Đột nhiên anh lại trở thành người trốn tránh.

Anh không rõ bản thân anh bị làm sao nữa, tại sao anh lại phải tránh trong khi chuyện này anh hoàn toàn là người bị hại.

Tựa mình vào ghế tổng, mắt thư thả nhìn về một nơi hư xa vô vọng, đảo mắt nhìn đến khu vực thư ký, nơi An Hạ từng ngồi miệt mài làm việc ở đó, có khi sẽ liếc mắt với anh một cái.

Nhớ đến gương mặt giận dỗi vì bị anh giao bài tập nhiều khi ấy của cô, vô cùng đáng yêu, bất giác lại khiến anh nâng môi cười.


La Thành Dương đang chìm đắm trong những nhớ thương ngày cũ, điện thoại ai rung lên tin nhắn đến.

Anh mở ra điện thoại, dư âm của gương mặt hờn dỗi vô cùng đáng yêu trong tâm trí nên môi anh vẫn nâng lên nụ cười cưng chiều.

Mở ra mục tin nhắn đến từ một số lạ.

"Tôi là Ngô Bối Nghi đây, có thứ này cho anh xem."
Một đoạn ghi âm được đính kèm theo, La Thành Dương không suy nghĩ liền ấn vào nghe.

Từ lao điện thoại bắt đầu phát ra giọng nói vô cùng êm dịu và ngọt ngào, chẳng đâu xa lạ chính là giọng nói của người anh đang nhớ đến.

"Anh hứa rồi đó."
"Nhớ rồi, nhưng mà em làm như vậy không sợ chồng em sao?" Giọng nói thứ hai phát lên, vừa lạ vừa quen quen, từ giọng nói gương mặt của lão giáo sư hôm ấy hiện lên trong đầu La Thành Dương.

Nụ cười trên môi anh nhanh chóng tắt liệm, cả gương mặt trở nên khô cứng, mắt sâu nghiêm chặt, đến bàn tay cũng siết chặt chiếc điên thoại hơn.

"Sợ cái gì a, anh ấy cưng em lắm sẽ không nghi ngờ đâu, hơn nữa dù có nghi ngờ thì làm sao chứ, ai bảo anh ấy chán như thế kia chứ."
"Chán cái gì?" Lão giáo sư haha cười.

"Chính là không đủ thú vị không có hứng thú"
"Tiểu quỷ" Âm thanh lão giáo sư ôn tồn trầm thấp, tiếp theo đó một loạt âm thanh kỳ quặc lọt vào lỗ tai La Thành Dương, âm của hơi thở loạn nhịp nụ hôn mây mưa cuốn quýt ưm a.

Đôi mắt anh trừng vào hư không trở nên tối đen, từng sợi tơ máu đang dần dần ăn mòn con ngươi màu máu.

Hơi thở anh chậm chạp, trở nên thật nặng, nặng đến lòng ngực tắt nghẽn lại.

Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, đến mức anh muốn nghiền nát, dây thần kinh căng thẳng đến đau điến, La Thành Dương đứng bật dậy, tay cầm điện thoại vung lên.

Sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc, căn phòng trống vắng, dưới góc tường là điện thoại của anh, màn hình đã nát nghiến, điện thoại có tin nhắn đến, màn hình sáng lên.

Bên trong màn hình điện thoại, tấm ảnh nền điện thoại là gương mặt cô gái đáng yêu tươi cười, nụ cười của cô ấy vẫn xinh đẹp đến nao động lòng người mặc dù màn hình đã tan nát.

Còn tiếp...!
(P/s Chị Hạ có thể giả giọng chị Bối thì chị Bối cũng có thể hoá thân thành chị Hạ chỉ bằng cái giọng lói, chương dài bao chất lượng nha.)
_ThanhDii.

Hoàng hôn vừa tắt, khung trời màu đỏ sụp tối, An Hạ ngâm mình trong bồn tắm lớn, đang thư giản tứ chi rột rữa cơ thể, bỗng cô nghe thấy âm vang cánh cửa đóng lại thật lớn vọng vào.

Anh về rồi sao? An Hạ nhanh chóng đứng dậy, xoay bước rời khỏi bồn nước, khẩn trương cầm khăng lông lau đi nước bám trên cơ thể, khăng lông lướt qua vai tơ mềm mại, lướt qua hai đồi nhũ tròn trịa trắng nõn, vừa vặn lướt xuống phần bụng dưới.

Cạch.

Cách cửa phòng tắm bị mở, An Hạ giật thót nhanh chóng túm lấy khăng lau, dùng nó quấn bọc lại cơ thể, gương mặt hốt hoảng nhìn về phía cửa.

"Anh đợi một chút" Cô nói nhanh, tay với lấy váy ngủ trên kệ treo, nhưng việc mặc vào là chuyện không thể, La Thành Dương không nghe lời cô, trực tiếp đi vào bên trong.

An Hạ tay cầm váy ngủ tay giữ khăn lông trên ngực, anh sảy bước chân dài đi đến, nắm khăng lông trên người cô kéo xuống.

Thân thể như ngọc như ngà lộ ra, vài hôm nay anh không có chạm vào, làn da trắng mềm không tỳ vết vừa mới ngâm nước ấm cực kì cuốn hút.


"Anh..." An Hạ bị lột, nhanh chóng dùng váy ngủ áp lên người che lại những chỗ cần thiết.

Tuy nhiên, La Thành Dương không để cho cô toại nguyện, anh nắm lấy váy ngủ giật xuống, ném nó xuống sàn nhà ướt.

Cô muốn phản ứng, nhưng đập vào mắt cô là một gương mặt vô cùng dữ tợn khiến cô đến thở cũng không dám, ánh mắt đen loé lên tia máu như muốn nuốt chửng cô, anh trừng trừng mắt, miệng mím chặt phát ra âm thanh nghiến răng ken két hệt như một con quỷ dữ.


An Hạ không có một mảnh vải nào che chắn, loã lồ trước mắt anh càng làm cho cô thêm thẹn, chỉ dám thở nhẹ cố gắng che chắn cơ thể, Ngô An Hạ dùng cánh tay choàng trước ngực tròn, che lại hai nụ hoa màu hồng.

Hai chân khép chặt, cánh tay kia che đậy lại vùng u hoa hình tam giác.

Bị khí lực hung hăng của anh làm cho hoảng sợ, giọng đã bị doạ run.

"Anh...!Anh làm...!Sao vậy?"
La Thành Dương nắm lấy vai nhỏ, run rẩy trên đôi vai truyền vào tay anh, khoé môi anh nhếch lên thành một đường khinh miệt.

Cổ phẫn nộ bốc ra từ cơ thể nóng hừng hực, xoay lưng cô lại áp lên bức tường lạnh trong nhà tắm, hai tay nắm lấy mông đào, mở ra thắc lưng lôi ra gậy th*t to nhắm thẳng vào huyệt đạo, từ phía sau đem tất cả chôn vào chỉ bằng một cú thúc người.

"Ách..."
Đột nhiên bị đâm vào, vừa mới ngâm nước ấm, phía dưới được nước ấm làm ướt cho nên La Thành Dương đi vào rất dễ dàng.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là làm ướt bên ngoài, bên trong u hoa không có dịch hoa bôi trơn, gậy to tiến qua đoạn đầu được làm ướt dễ dàng đến chỗ khô hạn thì mắc kẹt, không tiến vào được nữa.

Anh nắm chặt hai bên mông đào tách ra, mặc kệ khô hạn dùng lực hông nhất nhất thẳng tiến một thúc.

"A..."

An Hạ nấc ra một tiếng, hai tay trần bám vào gạch tường hoa lạnh tanh, gương mặt xinh đẹp nhăn nhúm đi vì đau.

Hạ thể bắt buộc nuốt trọn gậy to, bên trong u hoa tường thịt từ chối mãnh liệt hút chặt lấy dị vật to, từng đợt thít chặt xoắn hút.

Chỉ vừa mới đút vào đã đủ khoái hạc đến mức anh rỉ ra một hơi thở thật nặng, từng sợi dây thần kinh đều sướng đến rụng rời.

"Tiểu quỷ" Giọng nói của lão giáo sư phát đi phát lại trong đầu anh, La Thành Dương cười khổ, hai đầu lông mày chau chặt vào nhau, nhăn nhúm lại trông cực kì đau khổ, chỉ tiếc rằng anh ở phía sau, cô không thể nhìn thấy được nét mặt của anh ngay lúc này.

Mày thanh nhíu chặt, tức giận phẩn nộ cùng cực khiến anh khó khăn hít thở, từng hơi thở đều trở nên rất nặng, cảm nhận phía dưới cũng thật sung sướng, sướng đến mức phát điên lên được.

Không thể không thừa nhận, rằng đúng như lão già đó nói, cô rất có thiên phúc lấy lòng đàn ông, đúng là một cái tiểu quỷ, cả cái huyệt này cũng là một tiểu yêu mị.

Anh lui người, lui toàn bộ phân thân đi ra chỉ chừa lại y đầu, sau đó lại mang toàn bộ sát nhập đâm thẳng vào bên trong.

Độ dài cùng kích thước lớn thâm nhập nhanh vào huyệt cốc nửa ướt nửa khô, phía dưới sát nhập liền phát ra một âm thanh dâm lãng lập phập.

Cô bám vào tường lạnh, cú sát nhập nhất tiến đến cơ thể An Hạ giật một cái, gần như ngã khụy, nếu không vì anh giữ chặt hông cô lại, An Hạ sẽ ngã khụy xuống sàn.


La Thành Dương bắt đầu luật động, nhất nhất quy quy tiến nhập, mỗi một lui đều lui ra toàn bộ chỉ chừa lại mỗi y đầu nằm bên trong, có những khi anh lui đến mức xém một chút nữa đã đem cả y đầu rơi ra ngoài.

Mỗi một cái đâm vào cũng mang toàn bộ gậy th*t chạm qua từng góc gách bên trong u hoa thịt nộn không chừa một tất thịt nào, chạm đến hoa tâm, y đầu chạm vào tâm hoa phát ra âm thanh lụp bụp giống như tiếng chày giã thóc.

An Hạ bám dính trên bức tường, cơn đau ê nhanh chóng biến mất thay vào đó là khoái cảm lâng lâng, nhưng bởi vì anh lui tận đâm sâu, mỗi một cái đều chạm vào tâm hoa, bụng dưới phập phồng nhấp nhô hình trụ của gậy kia.

Vừa khoái hạc vừa tê tái, cô lắc lắc đầu không thể hội được những cảm giác này.

"...!Anh...!Aa...!S...!Sâu quá..."
Thân trước dính chặt trên bức tường, mỗi một cái anh động, cơ thể cô nhấp nhô run rẩy theo anh ta, hai đồi hoa tròn đè ép lên bức tường căng mọng cũng phập phồng lên xuống cực kì gợi tình, mông đào buộc vểnh lên hội lấy từng đợt xâm nhập.

"..." Thiếu nữ nhỏ nhíu mày, bàn tay bám trên tường siết chặt thành một quả đấm, cánh môi hồng mếu máo cũng mím lại, cả người từ trên xuống cứng ngắt phản đối khoái cảm vừa lạ vừa quen kia.

Nuốt hết tất cả rên rỉ vào bên trong bụng, ngẫm nghĩ rằng bản thân có thể chịu được những trận vồ dập ấy, nhưng bản thể anh đã lớn, ở bên trong cô càng lúc lại càng lớn hơn, thô to đến gân guốc xanh tím đều hằn lên.

Gậy to trơn tru hằn lên những sợi gân biến thành gậy to đầy gân guốc dầy cọm, anh lui ra đâm vào, An Hạ đều có thể cảm nhận những sợi gân to ấy, lông tơ non dại đều dựng đứng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể cô.

Buộc phải nuốt xuống một ngụm nước bọt, nuốt xuống những rên rỉ, chỉ có hơi thở dồn dập, chốc chốc không nhịn được cô nấc ra một tiếng.

La Thành Dương tập trung ở phía dưới, động tĩnh phía trên hôm nay cũng thật lạ, nâng mắt đen nhìn lên tấm lưng trần trụi trơn nhẵng không tì vết đang rung, gương mặt cô bị khuất đi.

Chỉ có hơi thở dồn dập cùng những âm thanh không nhịn được nấc lên, anh giương cao khoé môi vẽ lên nụ cười tà ác.


Muốn chống? Được, anh xem cô chống giỏi đến thế nào?!
La Thành Dương nâng bàn tay nắm lấy tay phải của An Hạ, nắm chặt tay cô kéo về phía sau, tay còn lại nắm lấy bả vai bên trái của cô.

Thắc lưng dùng lực bắt đầu khai phá mạnh mẽ hơn, ra vào nhất nhất sát nhập, y đầu không bỏ sót bất kì khe hở nào ở bên trong cô càng quét thịt hoa.

Nhấp người liên tục, tay nắm lấy cánh tay cô kéo ngược về phía sau, tay kia lại đẩy vai cô về phía trước, mông được gậy th*t trụ vững, An Hạ ngã về sau không được mà hướng ra phía trước cũng không xong, phía dưới được dị vật chống đỡ càng lúc càng ăn sâu.

Hai chân bắt đầu bủn rủn, cả gương mặt đỏ bùng bắt đầu nhăn nhúm, cô cắn chặt răng, nhịn xuống rên rỉ một cách đau đớn, liên tục nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, bờ môi bậm chặt khô khan phải liếm liếm cánh môi.

Va chạm liên tục hai bầu ngực tung nảy trong không trung, An Hạ muốn thu tay về nhưng anh nắm rất chặt, cô cố gắng rút tay về cũng vô lực, bàn tay bám trên tường hạ xuống choàng qua hai đồi nhũ.

Bụng dưới nóng rang, từng đợt xâm nhập u hoa thít chặt dị vật kia hơn, hai chân An Hạ run rẩy rõ, cô sắp đứng không vững nữa, nơi giao hoà nhầy nhụa chất dịch trong veo chảy ra, chất dịch đặc nhầy chậm rãi chạy xuống hai mép đùi non, mỗi một lần anh lui ra cũng kéo ra thêm một lớp nhầy nhụa lớp lớp chỉ bạc, mùi hương hoan ái nồng đậm.

La Thành Dương cắn răng, siết chặt cánh tay An Hạ, dồn toàn bộ lực xuống phía dưới thắc lưng đâm vào lạch bạch.

Lông tơ An Hạ dựng đứng, cô rùng mình, làn da liền dợn óc nổi lên thành hột, gương mặt nhăn nhó của cô trở nên trắng bệch, một giây cô thất thần khô cứng, giây tiếp theo An Hạ sụp đổ hoàn toàn, không nhịp được nữa phung ra âm thanh rên rỉ thê thảm.

"Aa...!Đừng...!Đừng mà..."
Còn tiếp...!
(P/s Ặc...!Tôi mong rằng chương sẽ được duyệt.)
_ThanhDii.

"Aa..."
Phòng tắm tối, thiếu nữ bám víu lên người gã đàn ông rên rỉ, gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đỏ hoe sưng phù, gương mặt tẩm ướt không thể phân định đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.

Cô ngã gục như một con rối bịch đứt dây nhờ có La Thành Dương mới không ngã, rên rỉ cũng không lên được tiếng, âm thanh khàn khàn nghèn nghẹn.

Từ buổi ban chiều đến giờ phút này không rõ đã bao lâu, An Hạ chỉ biết là người cô hiện tại rất mỏi, hạ thể đau ê ẩm bởi cao trào giữa hai người đã rất nhiều, đến mức dưới sàn nhà tràn đầy dịch nhờn màu trắng đục.

Giờ phút này, La Thành Dương ôm lấy cơ thể cô, giữ cô thăng bằng, áp cô lên bức tường để lưng tựa vào, một chân nâng cao để mở ra u hoa sưng phù.

An Hạ mơ màng, mi mắt cay nồng mê mê mang mang nhìn gã đàn ông trước mắt đang vì cô mà thở dốc, hạ thể ì ạch phát ra tiếng nước lạch bạch, đầu An Hạ trĩu nặng, cô muốn lắc đầu nhưng thật khó, khó khăn lắm mới có thể lắc nhẹ đầu.

Hạ thể sưng phù ê ẩm cơn đau tê tái, tiếng nước lạch phách phát thẹn, bụng dưới thít chặt co bóp bắt đầu trào ra tiết dịch.

An Hạ giơ lên hai bàn tay nặng, nắm lấy trước ngực áo anh, mày đẹp nhíu lại, giọng bị nghẹn lại thều thào khàn đặc.


"Không được nữa...!Aa...!Đủ rồi..."
Anh lui lại cắm, cắm lại lui thêm vài chục cái mới thúc mạnh, rít lên một tiếng thật nặng nề, phân thân phung trào ấm nóng.

Ngô An Hạ cũng phát cao trào, u hoa siết chặt dị vật to xoắn lấy tận hưởng từng luồn ấm nóng mà nó phung ra.


Đầu óc bị dục vọng làm cho mụ mị, mê mang muốn ngục xuống, La Thành Dương liền túm lấy hai chân cô bế lên, bế thỏng cô ngồi chồm người, để cho phân thân to lớn cắm vào u hoa chống đỡ toàn bộ cơ thể An Hạ.

"Ư..."
Cô nấc tiếng, hai tay theo phản xạ câu chặt lấy vai anh, anh bế lấy cô nhấc cô lên, u hoa phung ra gậy to anh hạ người cô xuống buộc nó nuốt vào toàn bộ chiếc gậy.

"Aa..."
An Hạ siết chặt hai vai áo anh, bấu vào áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, móng tay cào cấu vào lưng áo anh, gương mặt vùi vào bã vai anh vừa rên rỉ vừa ấm ức nức nở tiếng khóc nhỏ.

La Thành Dương vừa bế vừa nhấp rời khỏi phòng tắm, bước ra bên ngoài, hai con người nhuộm ướt mồ hôi trong phòng tắm ngột ngạt bước ra ngoài không khí mát lạnh, An Hạ ôm chặt anh, rùng người cùng tiếng thở vội.

Ôm cô đi đến giường lớn nhưng anh không thả cô xuống, vẫn ôm cô trên tay nhấp liên tục, An Hạ vùi sâu mặt vào vai anh, hít thở vội vàng, lắc lắc đầu từ chối kịch liệt.

"Không...!Không...!Hic..."
An Hạ sắp đến cao trào lần nữa, La Thành Dương đơn nhiên không thể bỏ qua, anh bế cô nhấp xuống, gậy th*t từ phía dưới đẩy lên, An Hạ bấu chặt người anh, cái mũi nghẹt cứng hít thở khó khăn.

"Không mà...!Huhu...!Không được...!Aa!"
Cô nức nở, ấm ức thốt lên, bàn tay cấu cấu người anh mong anh để ý đến lời cô một chút, nhưng La Thành Dương vẫn uy uy như vậy nhấp đẩy.

gậy th*t chống đỡ toàn bộ cơ thể cô, đâm sâu đến hoa tâm sưng tẩy đau đớn, hoa tâm lại co thắc bụng dưới xoắn lên từng cơn tê dại, Ngô An Hạ tựa mặt vào vai thô kia, nức nở khóc, cô há miệng cắn lên bã vai anh.

Cao trào đi đến khiến cô lâng lâng mây trời, nhưng hạ thân đau quá, vừa đau vừa khoái lạ chỉ muốn dứt khỏi trò chơi này, thịt nộn tê dại như điện giật phung trào mật ngọt An Hạ cắn thật mạnh vào vai anh.


Đến khi u hoa dứt khỏi cơn dục vòng khoái hạc, An Hạ cũng chưa nhã ra, nghiến chặt răng cắn vào da thịt anh.

Cơn đau từ vai truyền đến La Thành Dương chau mày, bên tai nghe thấy tiếng mũi cô nghẹn cùng giọng khàn đến tức tưởi khó khăn hít thở, anh không thấy đau đổi ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn, vô cùng sảng khoái.

Cảm thấy đủ, An Hạ mới ngừng cắn, đưa mắt nhìn chiếc giường một cách tham lam, cơ thể cô rất mỏi, cô muốn được xuống giường và ngủ ngay lập tức.

La Thành Dương thả cô xuống giường, An Hạ được nằm xuống, sống lưng thư giãn đến xương khớp cụp cụp vang lên.

Cô ngay ngắn nằm trên giường, kéo chăn đắp lại cho chính mình, mi mắt mệt mỏi sụp lại.

Nhưng bên tai truyền vào âm thanh lụp cụp, có vẻ như anh đang làm gì đó, nghe như đang mở nắp hộp.

Mọi khi, xong việc anh sẽ nằm xuống cùng cô, hôm nay lại còn làm gì sao?
An Hạ mệt mỏi nâng lên mi mắt, nhẹ xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, anh ở bên cạnh giường, trên tủ bên cạnh giường chất mấy chiếc hộp to nhỏ.

An Hạ không nhìn rõ đó là cái gì, cô chỉ nhìn thấy anh đang cầm lọ thuốc đặt xuống, tay kia giống như đã có thuốc trong lòng tay, anh nâng cốc nước bỏ thuốc vào miệng, ngữa đầu uống nước.

Mắt An Hạ đau nhưng cô vẫn cố mở to mắt nhìn cho rõ loạt hành động của anh, anh uống xong thuốc lại mở ra một chiếc hộp nửa màu hồng nửa màu đen, nhãn hiệu trên nắp bị khuất đi, An Hạ không thể nhìn được.


Nghiên đầu nhìn rõ anh, anh lấy ra từ chiếc hộp đó một chiếc nhỏ dài giống như một chiếc bút lông màu trắng, trên đầu nắp màu đỏ nâu, anh mở ra nấp, nhấp nhẹ phần đầu bút lấp ló ra ống kim tiêm.

Một cảm giác không lành đổ đến, An Hạ chậm chạp nâng người dậy, anh dùng dung dịch kháng khuẩn thấm vào bông gòn, cầm chiếc bút kia xoay đầu leo lên giường.

Lấp ló trên chiếc bút dòng chữ nhãn hiệu vyleesi, An Hạ thục lùi người lại, nhìn anh với con mắt cả kinh, hoảng sợ thốt lên.

"Anh không thể làm như vậy được..."
Anh bước đến càng gần, An Hạ chỉ biết nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, La Thành Dương đi đến trèo lên người cô, anh duật ra nụ cười tuấn mỹ đen tối.

"Sao lại không? Chẳng phải em muốn thú vị sao? Tôi giỏi nhất là mấy trò như thế này."
Anh nói cái gì? An Hạ nghe mãi cũng không hiểu, hai tay cô giơ lên muốn đẩy anh ra nhưng lại hướng xuống chắn hai bên bụng, cô được biết là loại thuốc này tiêm ở hai bên hông bụng cách rốn 2cm.

"Anh bị làm sao vậy? Em nghe không hiểu."
La Thành Dương nghiêm lại gương mặt, nhìn cách cô che chắn kia thở ra một hơi dài, mắt ánh lên tia lửa, thuốc vừa uống vào đã phát huy tác dụng khiến cho cơ thể anh rất nhanh nóng lên, phân thân trướng to ngẩn cao đầu.

La Thành Dương xoay đầu nhìn xuống đùi non phía sau, tay cầm bông tẩm nhắm vị trí an toàn trên đùi lau qua, cầm ống tiêm hướng vào chỗ vừa lau qua đặt đầu ống tiêm nhấn vào.

Ngô An Hạ lật tức phản ứng, buông ra hai tay che bụng vô dụng, nhõm người tay nhỏ cầm lấy tay đang cầm ống tiêm của anh.

"A..." Kim tiêm đâm vào da thịt, thuốc tiêm truyền vào một bên chân An Hạ tê tái, tay nhỏ nắm lấy tay anh nhưng căn bản là cô không gỡ nó ra được.

Cô chỉ có thể nâng mắt nhìn về phía anh, ấm ức nước mắt tuông trào tức tưởi.

"Anh...!Sao lại trở nên như thế này?"

Cô khóc lớn, tay nhỏ bấu vào mu bàn tay của anh, tiêm thuốc đã xong, La Thành Dương rút ra ống tiêm hình chiếc bút lông ấy, nhìn cô bằng con mắt băng lạnh.

"Nói xem, vì sao tôi lại biến thành thế này?"
Ném xuống ống tiêm đã vô dụng, La Thành Dương lập tức vồ lấy Ngô An Hạ.

Chính cô nói rằng, cô chán anh, anh không đủ thú vị cô không có hứng thú.

Cô chọc vào nhầm người rồi, tuy trước đây anh đối với cô chuyện sinh hoạt rất đơn giản là hai người vây búa nhau, đó là vì anh thương cô.

Chỉ đơn thuần vây lấy nhau cô còn mệt đến ngất liệm, bảo cô làm sao có thể cùng anh chơi mấy trò thú tính.

Thật không ngờ đến rằng cô cũng có mặt tối, ham muốn như vậy sao? anh không thú vị sao?
Ah, anh sẽ cho cô toại nguyện, muốn bao nhiêu trò sẽ có bấy nhiêu trò.

Còn tiếp...!
(P/s Anh không phải là không có trò để chơi, chỉ là thương nên không dám chơi thôi ah.

Chị sức yếu mà đã cạn sức rồi phải dùng thuốc bổ trợ để chơi trò chơi đi, còn ông anh cần gì phải thêm thuốc chớ ah.

Chắc hẳn là cho nó mạnh bạo một tí hớ hớ hớ.

Tôi chin nhỗi tôi thú tính quá.)
_ThanhDii.


Trong đêm tối, cô gái trên giường mê man thần trí đảo lộn, thuốc ngấm vào máu đánh gục lý trí của thiếu nữ, cơ thể An Hạ nóng rang như có ngọn lửa thiêu đốt, cô nhìn trần nhà màu trắng, đôi mắt đỏ ngầu trong làn nước trong veo như hạt ngọc.

Anh ta giống một vị thần cưỡi gió, từng đợt vồ dập mang theo khoái hạt cùng đau đớn cho An Hạ.

Anh có thể rất nhanh lôi kéo cô đến chín tầng mây khoái cảm vọng lạc cũng rất nhanh lôi cô xuống địa ngục trần gian, u hoa bị chà sát quá nhiều sưng đỏ, da thịt ma sát đến phù phiếm đỏ tím.

Cô mất đi sức lực chống trả, cơ thể vô lực tiềm thức bị dục vọng nhấn chìm ngày càng thêm ham muốn nhưng cơ thể không thể hội tụ thêm nữa.

U hoa sưng phù căn bản không thể tiếp nhận thêm ma sát, tường hoa bên trong bị tàn phá đến hư khí, tinh hoa ấm nóng rót đầy tràn mỗi một lần tiến động đều kéo ra lớp chất nhờn nhầy nhụa.

Cô chỉ biết nhìn trần nhà đầy chua xót, đầu óc mông lung mụ mị không phân biệt được trái phải, theo dồn dập của anh ta mà rên rỉ thỏ thẻ.

Thời gian trôi qua lâu, cô chỉ cảm giác được luật động ra vào cùng cao trào đánh úp, ga giường sớm bị mồ hôi của hai người làm ướt, không khí thoáng đãng của phòng ngủ đã bị vấy mùi hoan ái nồng đợm y hệt trong phòng tắm.

An Hạ không nâng nổi mắt, nhưng cũng không thể thiếp đi được, mơ hồ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê rên rỉ cùng anh như một con mèo nhỏ.

Đôi lúc cô cảm giác đầu thật nặng, khi cao trào lại vì sản khoái mà từng sợi dây thần kinh đều nhẹ hững.

Giống như những kẻ chơi thuốc phiện rơi vào trạng thái hân hoan trong thế giới mơ ảo.

Căn phòng nhuộm mùi mồ hôi, không khí dày đặt nóng rực, cô gái dưới thân tham lam hít thở không khí, mê trong cơn say dục vọng.

Hạ thể đau rát, cảm giác giống như tường thịt phía dưới bị dao cứa rách, cô muốn phản ứng, muốn nói rằng mình không thể tiếp ứng nữa, nhưng miệng khô lưỡi cứng khép mở trong không khí.

Ngoài âm rên rỉ nhỏ ra không thể cất ra bất kỳ một từ ngữ nào được, cô chỉ có thể ngớp ngáp hít thở hệt như một con cá mắc cạn.

La Thành Dương nhất cử nhất động khoái cảm đến thở hì hục, anh cắm sâu vào phung ra dịch thể nóng hổi.

Bụng dưới An Hạ bị rót đến đầy tràn, phìn lên một hình bầu nhỏ, u hoa sưng đỏ không thể dụng được nữa, anh lui ra mang gậy th*t to trướng hướng vào nhị huyệt phía sau.

Phân thân của anh sớm bị u hoa làm cho ướt nhầy, nhị huyệt cũng đã thấm đẫm dịch nhờn của hoa tâm phía trước phung ra.

Anh lật người cô lại, kéo chiếc mông đào vểnh lên, dùng hai ngón tay cái tách ra hai bên mông đào, nhị hoa xinh đẹp lộ ra.

Anh cầm lấy mình hướng vào cái lỗ nhỏ thứ hai chưa được khai phá, Ngô An Hạ vểnh mông theo phân phó của anh, gương mặt vùi vào ga nệm màu trắng.

Đem gậy to tiến vào chỗ thiên bí thầm kín, An Hạ vùi mặt trong ga nệm, cơ thể run rẩy phản ứng lại, há miệng cắn lấy ga giường, cùng động tác tiến vào vị trí lạ kia mếu máo đến mặt mày nhăn nhúm đỏ bừng.

"A..."

Cô nấc ra một tiếng, cái kia đã hoàn toàn đi vào, hạ thân lần đầu bức phá đau nhói nhưng cảm giác đau đớn ấy rất nhanh bị thuốc trong máu đánh lừa thành sung sướng cực lạc.

Khiến cho đầu óc mơ màng hiểu nhầm là khoái cảm mới mẻ, cô vô thức vểnh mông đón nhận, mặt vùi vào trong gối đôi mắt nhắm chặt tận hưởng từng luồng xâm phạm.

Cả căn phòng chỉ còn âm thanh day dưa cả hai thân thể trần truồng, mơn trớn ướt đẫm, vừa nóng vừa nồng, lạch bạch phát ra khiến người ta nghe chỉ biết thẹn.

Anh lại xoay lại úp, hết quỳ rạp đến nằm dài, xoay cô như một chiếc đồ chơi thoả mãn dục vọng.

Ngấu nghiến cô như một món ăn khoái khẩu, đến mức nhị huyệt cũng sưng to, anh cũng không có dừng lại, tiếp tục đặt cô nằm ngữa, phân thân hướng *** ***** tay vươn đến tủ bên cạnh giường cầm lấy một món đồ chơi nhỏ màu hồng.

Một món đồ chơi hình bầu nhỏ giống như một con nhộng màu hồng, anh nhét nó vào bên trong u hoa sưng phồng đang rảnh rỗi.


Đồ chơi chui vào bên trong, u hoa đã sưng tê, vừa nhét vào thịt nộn bên trong liền đẩy ngược vật lạ đi ra.

Anh dùng ngón tay chặn lại cửa ra vào, ấn vào công tác khởi động, món đồ chơi kia ở bên trong cô bắt đầu rung lên liên hồi.

Ngô An Hạ cũng theo nó mà giật nảy, đầu nhỏ lắc vội, tóc đen dài thấm đẫm mồ hôi như vừa mới gội rối tung, những sợi tóc bết dính lên gương mặt xinh đẹp.

La Thành Dương bắt đầu di chuyển ở nhị huyệt cùng món đồ chơi kia cả hai đánh đổ An Hạ, mê mang khoái cảm xa lạ, ngực cô thực nặng, nặng đến mức cô không thể thở được.

Tầm mắt mong lung, hạ mắt nhìn người đàn ông đội lốt quỷ dữ đang tàn phá cơ thể cô đầy chua xót.

Trái tim đau đớn tím tái giữa những cơn giông bão mà anh lùa đến, con ngươi mê đục mơ màng chỉ có đau khổ, bàn tay nhỏ run rẩy chậm rãi nâng lên chạm vào mu bàn tay của anh đang giữ chặt hông cô.

Níu lấy tay anh, anh cũng rất ôn nhu cầm lấy bàn tay cô đẩy bảo bọc, tay cô nhỏ nhắn, run rẩy nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

Nắm lấy tay cô tiếp cho cô một chút sức lực, anh nâng lên nụ cười tuấn mạo phi phàm.

Hai người đan tay, say mê quấn lấy nhau.

Đôi mày nhíu chặt, hai hàng mi dài cong vút ép chặt vào nhau, ứa ra dòng nước mắt nóng hổi chảy ngược thấm xuống đệm giường.

Nước mắt cô nóng, chạy ngược trên làn da như dòng nham thạch làm cho An Hạ không ngừng đớn đau.

Cả cơ thể của cô căng cứng, con nhộng rung hết công suất bên trong u hoa phát ra tiếng nước xì xụp, phía dưới cúc hoa cũng bắt đầu âm thanh lạch bạch ướt nhầy, cả hai huyệt đạo trên dưới bị tấn công dồn dập.

Hai tay ngấu nghiến giường, nửa khóc nửa rên rỉ cắn chặt răng, hai vai co rút, hai bàn chân đạp mạnh vào đệm giường nâng lên mông đào hưởng ứng sát nhập của anh.

"Aaa..."
Cô thống khổ mị lên, cao trào hai phía xung đột, thân thể đỏ bừng đẫm mồ hôi sụp xuống như ngọn núi lửa phung trào sau đó sụp đổ toàn bộ.

Mông đào hạ xuống giường, An Hạ trơ mắt nhìn trần nhà, hạ thân người kia phung trào vẫn trướng to, anh tiếp tục sát nhập vào huyệt nhị nhạy cảm.

An Hạ chỉ có thể nhìn trên trần nhà trắng xoá, mũi cô nghẹn lại, lồng ngực bị hàng ngàn bao cát vô hình đè lên, mày thanh xinh đẹp đau khổ nhíu lại, miệng nhỏ khép mở hít vào không khí.

Tuy nhiên, cô không thở được, cổ họng cô nghẹn lại, không khí không tài nào lưu thông.

"Ư..."
Phát ra một tiếng, An Hạ thoi thóp nắm chặt ga giường, hai chân đạp trên đệm, ngón chân cũng bấu vào đệm giường.

Thân thể nhỏ phát run, gương mặt trắng bệch túa ra mồ hôi lạnh, La Thành Dương ngừng lại hoạt động, nhìn biểu hiện ngớp ngáp không khí của An Hạ.

Anh chợt ngừng lại, bàn tay to nhẹ nhàng chạm lên phía trước lồng ngực cô xoa nhẹ, cơn hen suyễn bắt đầu phát tán làm cho An Hạ dần dần chết ngợp.

Biểu hiện của cô thật sự không ổn, La Thành Dương liền lui ra, giọng nói trầm lặng có phần khẩn trương.

"Em để thuốc ở đâu?"
Ngô An Hạ há miệng ú ớ không cất ra tiếng, đôi mắt ngập nước nóng rực ép chặt chúng chạy xuống, cô xoay đầu nhìn về phía tủ quần áo, bàn tay siết chặt ra giường buông ra, ngón tay trỏ run rẩy nhấc lên chỉ về phía tủ quần áo.

Môi cô mấp mấy muốn nói chuyện, cô muốn bảo rằng ở trong hộp đồ nhỏ nhưng không thể nào phát tiếng nói.

La Thành Dương nhìn theo hướng ánh mắt của An Hạ, nhanh chóng bước xuống giường mở ra tủ quần áo.


Cô chớp chớp mắt, giọt nước mắt nóng hổi chạy qua xương mũi, thiếu túng không khí thần trí không ổn định nữa, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng dáng anh phân ra thành nhiều ảo ảnh.

La Thành Dương lục trong tủ quần áo không có, anh ngồi xuống mở ra hộp đồ nhỏ, lục tung trong lớp đồ nội y mới tìm thấy lọ thuốc của An Hạ.

Anh xoay đầu vội bước đến bên giường ngủ, đỡ An Hạ ngồi dậy, tay cầm lọ thuốc đưa lên miệng An Hạ.

Cô níu lấy cánh tay anh, thuốc ngấm vào khai mở đường hô hấp, An Hạ liền hít thật sâu một hơi.

Bàn tay nhỏ níu cánh tay anh chậm rãi buông xuống, mi mắt nặng trĩu xụp xuống, tựa vào lồng ngực anh thiếp đi.

Mềm mại nằm trong vòng tay anh, La Thành Dương ôm lấy cô trong lòng, thở ra một hơi nặng nề, nhìn gương mặt trắng bệch đáng thương, trên má còn dòng nước mắt óng ánh, đưa ngón tay lau đi nước mắt, bàn tay cầm lọ thuốc đặt lên tủ đầu giường.

Thật là...!Cô cũng thật giỏi, còn biết giấu thuốc ở chỗ anh không bao giờ động đến, giấu thuốc ở hộp nội y thảo nào anh chẳng nhìn thấy lọ thuốc ấy.

Thở dài một hơi, thiên hạ không hưởng ứng được trò chơi nữa rồi, anh nhẹ ôm cô vào lòng nằm xuống giường nghỉ ngơi.

An Hạ kiệt sức, ngủ trọn cả một ngày hôm sau, ngủ một giấc từ buổi hừng sớm đến thẳng bảy giờ tối.

Thức mang người hầu mang lên nguội lạnh còn nguyên, khi cô tỉnh giấc bầu trời đã tối mịt.

An Hạ tỉnh dậy, cơ thể nơi nào cũng đau nhói, cô nằm liệt trên giường lớn.

Đến mức một cái trở mình cũng đau, cô nằm bất động nhìn trần nhà, nước mắt hội tụ tràn đầy khoé mắt chảy ngược.

An Hạ che lại hốc mắt nóng, cô lật đật ngồi dậy vươn tay đến chiếc tủ nhỏ cạnh giường cầm lấy điện thoại.

Hôm đó đến nay cô ấp ủ rằng chỉ cần gặp được anh, cô sẽ giải thích thật rõ ràng, nhưng anh bây giờ hoàn toàn không cho cô cơ hội để giải thích nữa.

Anh hoàn toàn không nghe cô nói, cô phải tìm cách khác, phải tìm sự giúp đỡ khác.

Nếu không, cứ mặc tình trạng như thế này sẽ không ổn, càng không có kết quả tốt nào cả.

Mở ra điện thoại, những người hiện lên trong tâm trí có thể giúp đỡ cho cô chỉ có Chu Tinh Tuệ.

Cô ấn vào số điện thoại của cô bạn gọi đi, điện thoại đổ một hồi chuông sau đó tự động ngắt máy, đầu dây bên kia không phản hồi.

An Hạ gọi lại một lần nữa, nuốt nuốt nước bọt mới nhận thức cổ họng rất khô, quay đầu nhìn cốc nước bên tủ, vươn tay uống một ngụm.

Đầu dây không bắt máy lần nữa tắt đi, An Hạ gọi thêm một lần.

Trước đến giờ gọi điện Chu Tinh Tuệ luôn bắt máy rất nhanh, Chu Tinh Tuệ là kiểu người rất bảo toàn điện thoại, rất hiếm khi cô ấy không nghe máy, hay là có chuyện gì nên cô ấy không nghe điện thoại được.

Cuộc gọi thứ ba đi qua nửa hồi chuông, An Hạ chờ đợi giây một, cuối cùng đầu dây cũng bắt máy, điện thoại phát ra âm báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối nhưng phía Chu Tinh Tuệ không nói gì cả.

Không có giọng nói đáp hồi, An Hạ lên tiếng trước "Alo...!Tinh Tuệ cậu nghe máy rồi phải không?"
Đầu dây vẫn duy trì im lặng, An Hạ hỏi nhanh "Cậu đang bận không tiện nói chuyện sao? Thật ra chuyện của mình bị phát hiện rồi...!Cậu có thể đến đây giúp mình được không?"

Bên kia vẫn rất im lặng, An Hạ chậm rãi hỏi nhẹ.

"Tinh Tuệ?"
"Cậu vẫn đang nghe đúng không?"
Bên phía bên kia điện thoại, có tiếng thở nhẹ của Chu Tinh Tuệ, sau đó là một giọng nói rất tuyệt tình.

"Cậu còn muốn lợi dụng tôi làm thêm chuyện gì nữa?"
An Hạ giật mình, vội hỏi "Lợi dụng cậu? Mình không có lợi dụng cậu, mình chỉ muốn cậu đến La gia một chuyến giúp..."
"Không" Chu Tinh Tuệ cắt ngang lời nói của An Hạ, cảm giác khó chịu trong lòng vì bị An Hạ xoay như một chiếc chong chóng, không thể ngờ được bản thân cô cũng bị An Hạ lừa gạt "Đừng nhờ vả gì tôi cả, cậu lợi dụng tôi đủ rồi."
"Cậu hiểu lầm gì rồi phải không?" An Hạ nói nhanh "Mình chưa từng lợi dụng cậu chuyện gì cả."
Tút tút tút.

Đáp lại An Hạ chỉ có những tiếng chuông lạnh lùng, An Hạ thả xuống điện thoại bấm vào dãy số đó gọi lại thêm một lần nữa.

Đáp lại cô là giọng nói từ hệ thống lạnh lùng báo số thuê bao, An Hạ thất thần nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Chu Tinh Tuệ không đồng ý giúp cô, còn ai có thể...!Ngay lúc này, người còn xót lại duy nhất là dì Diệp.

Dì Diệp có thể giúp cho cô, nhưng nếu cô kéo dì Diệp vào chuyện này, dì Diệp chẳng qua là mẹ đỡ đầu ở Ngô gia hai mươi mấy năm qua nên có một chút địa vị ở Ngô gia, còn La gia này, dì cũng chỉ là một người không danh phận không quyền lực, chuyện này kéo thêm dì vào chỉ có gây khó khăn thêm cho dì.

An Hạ không thể làm như vậy được.

Nhưng ngoài Chu Tinh Tuệ, ngoài dì Diệp ra, An Hạ thật sự không còn cách nào khác.

Ngô An Hạ đau khổ nâng đỡ thái dương đau nhức, nước mắt cô cứ tuông trào ra, cô muốn tìm cách lại chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào, cánh mũi cay nghẹn, cô thút thích sụt sịt khóc nhỏ.

.

Đam Mỹ H Văn
Tay ấn vào số dì Diệp gọi, đầu dây vừa reo chuông giọng nói êm dịu của dì đã phát lên đầy khẩn trương.

"An Hạ con, con sao rồi? Dì đợi con gọi cho dì mãi, bên đấy vẫn không sao chứ? Nhà họ có làm gì khó cho con không?"
Sự dịu dàng yêu thương của dì đối với cô luôn như thế, dì đối với cô như một người mẹ hiền, người mà cô có thể chắc chắn nói rằng, ở trên đời này đứng sau mẹ, không phải cha mà là dì Diệp yêu thương cô nhất.

Giọng của dì xoa dịu nỗi đau của An Hạ, đồng thời khiến cô bấc giác xấu hổ vì đã lừa gạt dì.

"Dì..." Giọng cô nghẹn, nghẹn ngào cúi đầu nức nở.

À không, món quà qua sinh thần năm nay của dì, cô đã bộc lộ mong muốn nhận dì làm mẹ.

Ngô An Hạ khổ sở cất tiếng nhỏ, bàn tay chắn lên che đi những giọt nước mắt, mái tóc dài rối xoã bung che đi hầu hết gương mặt cô.

"Mẹ ơi...!Giúp con với..."
Cô cất tiếng khóc nức nở, dì Diệp bị doạ cho hoảng, mặt mày khẩn trương trắng bệch "Con làm sao rồi? Bên đó làm gì con, con muốn mẹ giúp con như thế nào con nói đi."
"A...!Huhu...!Bà nội muốn...!Đuổi con đi, con muốn giải thích với anh ấy nhưng mà...!Nhưng...!Anh ấy đáng sợ quá...!Mẹ ơi...!Giúp con với..."
Dì Diệp rối rít "Làm thế nào? Hay mẹ sang chỗ đó đón con về, có được không?"
"Ưm...!Mẹ đón con về đi..." An Hạ như đứa trẻ khóc lóc, cánh cửa ngay lúc này mở ra, La Thành Dương đi vào.

Đập vào mắt anh là cô đang ngồi trên giường nức nở khóc lóc, tay cầm điện thoại, La Thành Dương liền đi đến, An Hạ mặt mày cứng ngắt.

La Thành Dương bước lên giường cướp lấy điện thoại của cô.

An Hạ hoảng sợ giơ hai tay muốn giành lại điện thoại, nước mắt trên mi như suối tuông trào "Anh trả cho em."
La Thành Dương cướp lấy điện thoại, bước xuống giường nhìn vào điện thoại, dòng chữ "Mẹ Diệp" cho anh biết người gọi, bên trong điện thoại còn phát ra âm thanh hốt hoảng của dì.

"An Hạ, có chuyện gì?"
"Con sao vậy?"
La Thành Dương trực tiếp ngắt điện thoại, anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh băng.


"Huhu...!Trả cho em..." Cô yếu ớt nhìn anh, thân thể nhỏ mềm yếu chẳng khác gì một cành liễu, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã.

Vừa rồi khi đi vào La Thành Dương nghe thấy giọng cô nói rằng hãy đưa cô về đi, ra là cô đang cầu cứu dì Diệp.

Anh nhếch lên cánh môi tuất duật, khẳng định lại.

"Em đừng hòng rời khỏi đây, em chỉ có thể ở chỗ này."
An Hạ lắc đầu nhanh, nước mắt cô giàng dụa đáng thương, chỉ là anh một chút động lòng cũng không có.

La Thành Dương bước đến, nắm lấy gương mặt cô nâng lên nhìn anh, dùng sức nắm lấy xương hàm siết chặt, nhìn chằm chằm cô bằng con ngươi đen dữ tợn, lạnh giọng cảnh cáo.

"Cả đời này em chỉ có thể ở chỗ của tôi, có là ai cũng không đưa em ra khỏi tôi được!"
"A..." Xương hàm cô đau tê, gương mặt tái đi, chua xót nhìn anh "Anh đừng như vậy...!Trước đây anh không có như vậy..."
Tay nhỏ nắm lấy bàn tay đang siết gương mặt cô, níu lấy anh một cách đau khổ "Anh sao lại đối với em như vậy? Chẳng phải..."
Lời đến miệng bị cứng lại, An Hạ nuốt xuống một ngụm, chua chát phung ra những lời từ tận đáy tâm.

"Chẳng phải...!Anh nói là anh thích em sao?"
Anh nói là anh thích cô, anh cưng chiều cô, cô bị đau một chút anh sẽ đau lòng, thế vì sao bây giờ chính anh lại làm cô đau như vậy?
La Thành Dương nhếch môi, lạnh lùng như băng hà nghìn năm, tuyệt tình lạnh lẽo ánh mắt chỉ chứa sự tuyệt vọng.

"Em không xứng đáng nữa!"
Buông ra gương mặt nhỏ, anh cầm lấy điện thoại của An Hạ quay đầu rời khỏi.

Không xứng đáng nữa?
Cô ngây ra như một bức tượng đồng, cô không xứng đáng để anh yêu thích nữa?
Cửa đóng chặt lại phát ra một tiếng như trời đánh, An Hạ bất giác nhảy xuống giường, cô muốn đuổi theo.

Vừa đặt chân xuống đất, cô khụy xuống ngã trên sàn nhà lạnh, nước mắt tí tách rơi trên mặt sàn óng ánh.

Thật đáng đời cô, bây giờ đến đi cũng không được, đứng cũng không xong.

Anh đi rồi, anh mang cả điện thoại đều đi rồi.

An Hạ bị nhốt lại căn phòng ấy, cô ôm lấy gương mặt, nức nở khóc lớn.

Có phải hay không việc cô làm ngay từ đầy đã là một sai lầm?
Còn tiếp...!
(P/s Tôi đã bảo nhân vật tôi xây dựng ban đầu theo chiều hướng yếu đuối, nhu nhược, không có chí cầu tiến, trải qua nhiều chuyện cô ấy mới có thể vực dậy mạnh mẽ được.

Các bạn không thích đọc nữ chính như này thì có thể tìm truyện tag nữ cường bá đạo để mà đọc.

Đừng buông lời cay đắng lên nhân vật của tôi, xin cảm ơn.

An Hạ nhà tôi mạnh mẽ lắm đấy chứ, từ người không có chí hướng cầu tiến có thể giả mạo làm chị gái đã giỏi rồi, gặp ông chồng tính thú thế này mức chịu đựng chị nhà đã thượng thừa rồi.

Các cô nào bảo chị nhà tôi nhu nhược? Tôi spoil cho các cô biết, chị Hạ có thể bày mưu tính kế ôm cái bầu bỏ trốn, như vậy có thể tính là nhu nhược sao?)
Truyện tag ngược, chắc chắn phải có ngược, có khổ đau mới có trưởng thành, có mất mát đau thương mới biết giữ lấy, cho nên các cậu cũng hãy cố gắng nhé, yêu thương rất nhiều *Hôn gió*)
_ThanhDii
linh lung
di nói đúng an hạ từ bé đã hồn nhiên lại k tranh giành với ai, cũng k có tâm cơ như ngô bối nghi, nên gặp chuyện từ từ mới có thể mạnh mẽ lên được, đâu phải ai ngay từ đầu đã là nữ cường

1
16/04
1
Hứa Thị Bích Việt
Đợi chap An Hạ rời đi
.


Cuộc gọi của An Hạ khiến dì Diệp vô cùng khẩn trương, hiện tại cũng đã tối, ngày mai dì sẽ đến La gia một chuyến.

Những lời An Hạ nói ban nãy, lão phu nhân La gia muốn đuổi An Hạ đi, La thiếu đối với An Hạ rất không tốt nên con bé vô cùng hoảng sợ.

Được thôi, nếu nhà đó không muốn con bé ở, bà sẽ đứa con bé đi.

Sáng hôm sau, dì Diệp một mình rời khỏi Ngô gia đi đến nhà chồng An Hạ.

Giai nhân trong nhà đón tiếp bà niềm nở, cả La phu nhân cũng rất vui vẻ đón tiếp bà.

Hiện tại La gia không có lão phu nhân, có vẻ như bà nội đã đi ra bên ngoài, dì Diệp cùng La phu nhân ngồi nói chuyện ở sofa phòng khách.

"Tôi biết La phu nhân cũng thương con bé Hạ nhà tôi, chuyện này xảy ra chắc chắn có mâu thuẫn ở trong, La phu nhân cũng không tin An Hạ hãm hại Bối Nghi phải không?"
La phu nhân liếc mắt nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, mới nói "Tôi biết, nhưng nói như vậy thì lại nghi ngờ Bối Nghi sao?"
"Tôi có biết là lão phu nhân không vừa ý An Hạ nữa, mọi người ở đây không thích con bé, để con bé lại chỉ khổ cho nó, hay bà để tôi đưa An Hạ đi đi" Dì Diệp yêu cầu.

Đối với yêu cầu này, nếu là trước đây thì vô cùng dễ dàng, còn hiện tại La phu nhân không thể giúp gì được, bà cười khổ "Chị Diệp, tôi biết là chị lo cho An Hạ, nhưng mà...!Chuyện đưa con bé đi...!Haiz..."
La phu nhân thở dài khó xử, thái độ của bà làm cho dì Diệp lo lắng.

"Sao vậy?" Dì Diệp hỏi, nếu gia đình này không thích An Hạ thì cứ để bà đưa An Hạ đi, có chuyện gì khó xử sao?
"Chuyện là..." La phu nhân thở dài, thuật lại chuyện "An Hạ bị thằng Dương nhốt trong phòng, không ai có thể vào được cả, việc đưa con bé đi lúc này hơi bất khả thi."

"Cậu ấy có làm gì con bé không? Hôm qua An Hạ gọi cho tôi, nó hoảng lắm" Dì Diệp khẩn trương không khỏi lo lắng cho đứa con gái tội nghiệp.

"Ừ thì..." La phu nhân vội cười "Chắc không có gì đâu, Thành Dương cũng không có đánh con bé, chị yên tâm, ở đây tôi sẽ trông coi con bé, có gì tôi nói ngay cho chị."
"Ơ..." Nhưng mục đích của dì là mang An Hạ đi "Hôm qua An Hạ nói muốn tôi đưa con bé về nhà."
La phu nhân chỉ có thể cười khổ "Biết là vậy nhưng bây giờ khó lắm chị à, hiện tại thằng Dương nó nhạy cảm lắm, không ai đi vào phòng con bé được cả."
"Vậy phải làm sao đây?" Dì Diệp dò hỏi, vậy là hôm nay dì đến đây cũng không được gặp An Hạ.


"Hay đợi một thời gian nữa, khi mà thằng con nhà tôi dịu dịu một chút, tôi tìm cách nói đỡ cho chị gặp An Hạ.

Còn chuyện đưa An Hạ đi lúc này là không thể, đợi một thời gian nữa xem sao?" La phu nhân bàn tính, dì Diệp không thể làm gì khác hơn.

"Chỉ đành như vậy thôi" Dì Diệp thở dài, La phu nhân vỗ vỗ lưng dì Diệp, an ủi dì "Chị đừng lo lắng quá, có chuyện gì tôi sẽ báo cho chị ngay."
"Cảm ơn phu nhân" Dì Diệp gượng cười, trầm mặt buồn bã "Tạm thời...!An Hạ phải chịu thiệt thòi rồi."
La phu nhân an ủi dì Diệp, một lúc sau tiễn dì Diệp ra cổng ra về.

Hôm nay là thứ bảy, La Thành Dương không có đi làm, anh đứng trên phòng riêng nhìn ra ngoài ban công, nhìn thấy mẹ đưa tiễn dì Diệp ra về.

Mi tâm anh chau lại, quả nhiên dì Diệp tìm đến đây, hôm qua anh nghe cô nói muốn rời khỏi đây.

Tựa mình vào ban công nhìn hai người phụ nữ trung niên dưới kia, ánh mắt cô đọng nâng lên tách coffee đen uống một ngụm.

Ngô An Hạ muốn rời đi? Chuyện đó là không thể.

Anh sẽ nhốt cô ở nơi này, nhốt cô trong căn phòng đó cả đời cũng được, cho cô ra ngoài để cô gieo thương nhớ cho những gả đàn ông khác, anh tuyệt đối không cho phép.

Trời sinh cô có gương mặt xinh đẹp khả ái, vóc dáng đẫy đà mê người, những thứ xinh đẹp ấy chỉ thuộc về anh.

Cô đã cắm sừng anh một lần, anh không thể để cô đi ra ngoài, cuộc đời này anh giam cô trong căn phòng ấy, đến một bước cũng đừng hòng bước ra được.

Uống thêm một ngụm coffee đen, mùi vị đắng thơm nồng của buổi sáng yên ả, La Thành Dương xoay người đi vào bên trong phòng ngủ.

La phu nhân tiễn dì Diệp xong, bà đi lên phòng ngủ riêng của La Thành Dương, gõ cửa ba tiếng.

Cốc cốc cốc.


"Dương à, con dậy chưa?"
Anh mở cánh cửa ra, La phu nhân nhìn con trai, nở ra một nụ cười hiền, dịu dàng ngỏ ý "Mẹ muốn gặp An Hạ một chút, con mở cửa phòng cho mẹ gặp con bé đi."
Vừa mới gặp dì Diệp xong, mẹ muốn gặp ngay An Hạ, hôm qua An Hạ nói với dì Diệp muốn rời đi.

La Thành Dương không thể cho mẹ gặp cô, kẻo họ lại bày mưu tính toán để đưa An Hạ rời đi.

"Dì Diệp đã nói gì với mẹ rồi?" Anh hỏi ngược lại.

Thằng bé này nãy giờ không có xuống nhà vẫn biết chị Diệp có đến sao? La phu nhân cười đáp.

"Chị Diệp chỉ muốn hỏi xem An Hạ thế nào, nên mẹ muốn gặp An Hạ xem con bé sao rồi để mà còn báo cho chị Diệp."
La Thành Dương chau mi, nhìn nụ cười tạm bợ của mẹ, theo anh biết thì dì Diệp hôm nay đến chắc chắn đã đề cập đến chuyện đưa An Hạ đi.

Còn mẹ anh, từ ban đầu cũng rất yêu thích An Hạ, La Thành Dương lãnh đạm từ chối.

"Hôm nay không tiện, mẹ đợi khi khác đi" Anh sẽ không để mẹ gặp cô, mẹ thương cô như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ cho cô.

Anh sẽ không để một cơ hội nào cho cô cả.

"À..." La phu nhân không ép buộc con trai, thuận ý gật đầu "Vậy khi nào được thì con cho mẹ gặp An Hạ nha, vậy con nghỉ ngơi đi."
La phu nhân quay đi, gương mặt phút hậu xoay đi liền thu lại nụ cười, thở nhẹ một hơi rời đi.

Cái thở nhẹ thả lỏng của mẹ, anh hoàn toàn nhìn thấy, hai vai bà hạ xuống rõ rệt, mắt đen nghiêm lại.

Anh nhất định sẽ không để cho mẹ gặp cô, thái độ này của mẹ, chắc chắn đã có chuyện gì, cả dì Diệp, An Hạ không thể gặp một trong hai người này.


La Thành Dương bước ra khỏi phòng, đóng lại cánh cửa, cầm theo chìa khoá đi đến căn phòng ngủ của hai vợ chồng lúc trước, chính là căn phòng mà anh đang nhốt An Hạ.

Mở cửa phòng đi vào, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt là An Hạ đứng bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, chắc hẳn cô đã nhìn thấy dì Diệp.

"Em muốn rời khỏi tôi?"
Giọng anh phát lên, An Hạ mãi nhìn ra ngoài cửa, không nghe âm thanh cửa phòng và tiếng bước chân, chỉ khi anh lên tiếng nói cô mới bừng tỉnh, giật mình xoay người lại nhìn anh.

Với câu hỏi kia, Ngô An Hạ đơn nhiên thành thật trả lời "Ở lại thì có lợi gì cho em không?"
Bà nội thì muốn đuổi, anh thì muốn hành hạ cô, ở lại nơi này thì có gì tốt cho cô chứ?
Lợi? Lợi ích gì?
La Thành Dương bật cười, hiểu sai hoàn toàn câu nói của cô "Em ở chỗ tôi chỉ biết nghĩ đến lợi ích của em thôi sao?"
"Phải rồi" Anh gật đầu cảm thán "Ban đầu hại chị, giả mạo thân phận đến với tôi cũng vì lợi ích của em, cũng vì gia thế của tôi.

Bây giờ mọi thứ không có lợi cho em nữa, thì em phải vứt bỏ tôi mà đi rồi."
Ngô An Hạ cay cay khoé mắt, lời nói của anh như dao cứa vào con tim nhỏ, anh hiểu sai hoàn toàn.

Cô buồn cười, hai bàn tay siết chặt gấu váy ngủ, nhìn anh bằng tất cả sự thất cọng chua chát.

"Anh nghĩ em như vậy?" Cô vẽ ra nụ cười thật đẹp, nhưng trên đôi mi phủ đầy sương "Cũng được..."
Nếu là cô của ngày hôm trước, cô sẽ hốt hoảng nói với anh rằng, không phải như vậy, cô không có như vậy.

Nhưng hôm nay cô không phản đối nữa, ngày hôm ấy đến nay cô muốn phản biện rửa sạch tội cho chính bản thân, nhưng anh nào có nghe lời cô nói, cô nói bao nhiêu sự thật cũng như nước đổ qua lá môn, anh bỏ ngoài tai lời cô, thẳng tay hành hạ cô đau đớn.

An Hạ cũng chẳng muốn biện minh nữa, anh muốn nghĩ như vậy...!Nó sẽ là như vậy.

"Anh nghĩ sao cũng được, có nói gì anh cũng không tin thì uổng công giải thích làm gì" Cô gật gù, giọng nói nhỏ như tự thì thầm với bản thân.

La Thành Dương nghe thấy vô cùng chướng tai gai mắt, hôm nay cô không phản đối nữa, chính thức thừa nhận.

Càng thúc đẩy thêm cơn giận đang sôi sục trong người anh, anh túm lấy cổ tay An Hạ, siết chặt lấy cổ tay nhỏ, anh ngấu nghiến trừng lên đôi mắt đen đang hằn lên những sợi tơ máu đỏ.

"Được, thành thật chấp nhận như vậy, tôi phải thưởng cho em."

Anh xoay đầu, nắm cánh tay cô kéo đi đến giường lớn, ném cô ngã lên giường.

Ngô An Hạ ngã nhoài, đầu óc choáng váng đau, theo phản ứng hai tay vội vàng choàng lấy trước ngực bảo bọc cơ thể mình.

Hai tay to nắm lấy thân váy ngủ, dùng sức nắm lấy vải vóc giật xuống.

Chiếc váy ngủ cô mặc là váy hai dây, dây áo mỏng manh, cú giật ấy của anh khiến dây áo yếu ớt đứt bung, váy ngủ theo đó bị tuột xuống.

Anh nắm lấy một bên ngực tròn siết, bóp chặt biến thành đủ loại hình kỳ lạ dâm lãng, làn da mềm như tơ nhanh chóng đỏ mẫn.

"..." Ngô An Hạ mím chặt môi, nín xuống cảm giác muốn khóc, nhưng gương mặt hung tợn ấy cùng hành động bừa bãi thô tục của anh.

Cảm giác đau nhói trên ngực cũng không bằng trong trái tim tê tái của cô, anh đem ra thô dài to trướng, An Hạ nhìn thấy nó, không dám nghĩ đến cảnh tiếp theo.

"Hic..."
Ngày hôm trước, anh thao túng suốt một đêm, hại cô ngày hôm sau cả ngày nằm ngủ liệt trên giường, ngày hôm nay chỉ mới sáng anh lại tìm đến.

Chỗ kia của An Hạ vẫn chưa hồi phục, vẫn rất sưng rất đau, đi vệ sinh với cô còn rất khó, anh lại muốn mang to lớn kia đi vào hành hạ cô.

La Thành Dương vung tay, ghì chặt Ngô An Hạ dưới thân, cả hai người lại bắt đầu một truy một trốn.

Anh sẽ chơi với cô, sẽ dùng tất cả những trò thú vị nhất chơi cùng cô.

Tuyệt, xem như hoà.

Bởi cô chơi đùa với tình cảm của anh, anh sẽ chơi nát thể xác của cô.

Còn tiếp...!
(P/s La phu nhân said "Thằng Dương cũng không có đánh con bé."
Ơ thì anh không có đánh thật, anh không đánh bằng tay, anh dùng chân giữa để đánh.)
_ThanhDii.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK