• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tối, mọi người dùng bữa tối ở phòng bếp, riêng An hạ vẫn dùng bữa riêng, người hầu mang bữa tối lên phòng cho An Hạ như thường lệ.

Cô đã ngồi sẵn ở sofa chờ đợi, tất nhiên không phải vì An Hạ đói.

Ngồi ở sofa, ánh mắt lén nhìn về phía bác Lí quản gia đứng quan sát chị hầu bày ra khây cơm, hai bàn tay đan vào nhau, hai đầu ngón tay cái chạm vào nhau.

An Hạ suy nghĩ thật lâu, chị hầu bày ra xong khây cơm xoay người rời đi, bác Lí cũng xoay người.

"Bác Lí" An Hạ nhanh gọi, bác Lí ngưng lại bước, xoay người trở lại "Dạ cô chủ có gì căn dặn."
Chị hầu đã đi ra ngoài, An Hạ nhìn bác Lí, vẽ ra nụ cười vô tư nhất.

"Sắp tới ba mẹ con có ra ngoài không bác?" Từ khi làm dâu La gia, An Hạ biết, trong một tháng sẽ có vài ngày ba mẹ chồng đi từ thiện cùng hội thiện nguyện, có khi đi ở nơi gần thì sẽ về trong ngày, còn ở nơi xa sẽ mất vài ngày.

"Cô chủ hỏi chuyện này là..." Bác Lí có phần nghi ngờ.

An Hạ cười tươi tắn, bộ dạng vô tư đến vô hại.

"Bình thường tháng nào ba mẹ cũng đi một chuyến với hội thiện nguyện, con chỉ là muốn biết tháng này ba mẹ có đi chưa thôi."
Dáng vẻ vô hại của An Hạ, bác Lí không hề nghi ngờ gật gù đáp lại "À, bác nghe lão gia nói chuyến này mấy hôm nữa mới đi."
Bác nói vậy nghĩa là tháng này ba mẹ vẫn chưa đi, An Hạ cười khẽ, mắt tròn chớp chớp "Thế vài hôm nữa ba mẹ đi vậy thì còn bà nội thì sao bác, bà về nhà chú hai hay là vẫn ở đây?"
Nếu ba mẹ đi, ở chỗ này cũng đâu còn ai ở cùng bà nội, có lẽ bà sẽ về chỗ chú hai, như vậy thì La gia này trở nên trống trải hơn nhiều, chính là cơ hội tốt của An Hạ.

"Hôm trước bác nghe lão gia bàn bạc về chuyện đi thiện nguyện, hình như là cả lão phu nhân cũng đi chung" Bác Lí trả lời, An Hạ nghe thấy mắt lập tức loé lên tia sáng, cô mỉm cười gật gù "Dạ, cảm ơn bác."
Bác Lí không nghi ngờ gì cả, bác quay người rời đi.


An Hạ nghe được tin tức tốt, môi không thể kiềm lại nụ cười, vậy là vài ngày nữa, ba mẹ và cả bà nội sẽ đi thiện nguyện, An Hạ phải tận dụng cơ hội đó, đó chính là cơ hội tốt nhất để trốn đi.

Khó khăn còn lại chính là cô phải xử lý bác Lí và mấy cô hầu như thế nào, từ nhà chính đi ra ngoài cổng cũng rất xa, đi qua mấy người làm vườn.

Chuyện cô bị nhốt lại trên dưới La gia ai cũng biết, cô không thể khơi khơi như vậy đi ra được.

Nếu để một người hầu hay một người làm vườn nhìn thấy, cô sẽ bị bắt lại.


An Hạ phải thật chu toàn, hôm đó trước tiên xử lý bác quản gia và cô hầu mang bữa ăn, sau đó mặc y phục của cô hầu, ngụy trang thành một trong những người làm đi ra ngoài.

Kế hoạch cơ bản là như vậy.

An Hạ dùng bữa xong, La Thành Dương cũng dùng xong bữa ở nhà chính, anh chưa đi lên phòng mà rẽ sang hướng về phòng sách.

Người hầu đi lên phòng An Hạ thu dọn khây cơm, An Hạ diễn một vở kịch mệt mỏi với chị hầu.

"Haiz..." Bước đầu tiên, An Hạ thở một hơi thật dài, chị hầu rất quan tâm An Hạ liền dạm hỏi "Cô chủ sao vậy? Cô không khoẻ sao?"
Bước thứ hai, nắm bắt cơ hội, hai mắt An Hạ nhìn chị hầu, đáng thương rũ mi "Ừm...!Dạo này ngủ không được ngon giấc lắm, hơi khó ngủ một chút."
"Vậy để tôi bảo với bác Năm hầm ít canh bổ cho cô chủ nha" Chị hầu tích cực ngỏ ý, An Hạ liền ngáo ngán thở dài thêm một hơi "Haiz...!Không cần phiền phức."
"Sao lại phiền phức? Chăm sóc cô chủ là nghĩa vụ, bổn phận của chúng tôi mà" Chị hầu cười hiền dịu, nói đến vấn đề này, chắc là cô chủ quên mất tay nghề hầm canh bổ của cô Năn rồi, chị hầu nhắc nhở lại không ngừng tung hô.

"Cô chủ bị cái gì cứ liệt kê ra, tôi xuống bảo bác Năm hầm cho cô một tô canh bổ, đảm bảo ăn được ngủ được luôn."
"Hah..." An Hạ cười, mắt lén nhìn về phía phòng tắm, e là anh sắp ra, cô phải mau mau đạt được mục đích, An Hạ nói nhanh "Uống canh bổ thì cũng có bổ liền ngay được đâu...!Hay là chị ra ngoài mua cho em một liều thuốc ngủ đi, em bị hen suyễn dạo này cũng hay phát cơn, mũi cứ nghẹn khó chịu quá nên đâm ra không ngủ được.

Chị ra tiệm thuốc, mua cho em một liều thuốc ngủ thôi là được, rồi về bảo bác Năm hầm canh bổ sung thêm."
"Ơ..." Chị hầu suy ngẫm, ngẫm nghĩ cũng đúng, canh có bổ cũng không có tác dụng ngay được, chị gật đầu đồng ý ngay "Vậy để một lát nữa tôi ra ngoài mua."
"Chị mang thuốc lên thì cứ nói là thuốc đau bụng nha, kẻo anh Dương lại khó chịu với em" An Hạ nhỏ giọng nói, vừa lúc này cánh cửa phòng tắm mở ra.

Ngô An Hạ lập tức cười trừ, tay sắp xếp khây cơm hộ chị hầu.

"Đây, chị mang xuống đi" Đặt đôi đũa bạc ngay ngắn trong khây cơm, phẩy phẩy tay, chị hầu hiểu được ý An Hạ, im lặng nhận được ý bưng lên khây cơm rời khỏi.

La Thành Dương đi ra, anh đi đến giường ngủ ngồi.

An Hạ đứng dậy, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi ở bàn trang điểm thoa kem dưỡng ẩm cho gương mặt, sau đó là thoa dưỡng thể.

La Thành Dương ngồi trên giường cầm điện thoại một lúc, cảm giác đôi mắt đau nhức, cả ngày anh vừa nhìn điện thoại vừa nhìn màn hình máy tính quá nhiều, mắt hoạt động quá sức nhức nhói.

Anh buông ra điện thoại, anh nằm xuống giường nhắm mắt lại, giọng nói đầy mệt mỏi nhắc nhở cô.


"Nhanh nhanh rồi ngủ."
"..." An Hạ không đáp, tay thoa sữa dưỡng thể chậm hơn, cô còn phải đợi chị hầu mang thuốc lên cho cô chứ.

An Hạ đồng tác chậm lại, La Thành Dương nằm qua mười phút vẫn không thấy cô nằm xuống.

Anh mở mắt ra, xoay đầu nhìn cô chậm chạp xoa xoa làn da ở cù trỏ tay.

Hôm nay cô dưỡng da chậm hơn mọi ngày nga, anh mệt rồi, anh muốn ngủ nhanh mà cô thì cứ rề rề như thế.

"Nhanh nhanh một chút" La Thành Dương mất kiên nhẫn hối thúc.

An Hạ bĩu môi, liếc mắt nhìn La Thành Dương nằm trên giường, không thể kéo dài thêm đành hoàn thành công tác kéo dài thời gian.

Tay tắt đèn lớn, mở công tác đèn ngủ, trèo lên giường.

Vừa vặn nằm xuống anh đã ôm cô vào lòng, ôm cô trong vòng tay anh liền thở ra một hơi đầy thoả mãn, gần như mệt mỏi hôm nay đều tiêu tan đi.

An Hạ nằm im, ngoan ngoãn để cho anh ôm, cảm giác êm dịu khi nằm trong vòng tay anh, An Hạ phải tận hưởng nó, sắp tới cô sẽ không còn được ở trong vòng tay này nữa.

Nghĩ lại thì...!Bầu bì mà lại không có trốn nương thân như cô, trốn khỏi La gia thì cô biết đi đâu đây?
Cô đâu thể nào về Ngô gia được, cũng không thể tá túc ở chỗ họ hàng, anh sẽ dễ dàng tìm thấy cô, An Hạ biết đi đâu? Một thân một mình đã khổ, sắp tới bụng sẽ lớn hơn, sẽ càng khó khăn cho cô hơn.

À không, cô bây giờ đâu thể gọi là một thân một mình, nên gọi là một thân hai mình, trong bụng cô đã có một bảo bảo nhỏ rồi.

Cô thở một hơi thật dài, nghĩ đến quãng đời sắp tới thật đau đầu.

La Thành Dương tuy mệt, anh muốn mau ngủ để hồi sức, mềm mại trong lòng thở dài đầy phiền muộn.

"Làm sao vậy?" Anh mệt mỏi nhắm mắt, giọng nói trầm luân mang theo tia ôn nhu dịu dàng hỏi.


Để phối hợp với chị hầu một lát nữa mang thuốc đau bụng đến, An Hạ tựa vào lòng anh đáp nhỏ.

"Đau bụng."
La Thành Dương nâng lên mi mắt, cúi đầu xuống nhìn cô "Sao lại đau bụng?"
An Hạ thở phì một hơi thật dài "Ăn không tiêu, vừa nãy em có bảo chị hầu mang thuốc tiêu rồi."
"Ừ..." La Thành Dương thở nhẹ, tựa càm lên đỉnh đầu cô dựa dẫm, hôn lên chóp đầu tóc mềm "Vậy không có vấn đề gì nữa."
"Anh mệt thì ngủ đi" Gương mặt An Hạ không quan tâm nhưng giọng nói vẫn không quên nhắc nhở "Em đợi chị mang thuốc đến, uống rồi mới ngủ được."
"Ừm" Lần nữa hôn lên chóp tóc mềm mại, anh nhắm mắt thiêu thiểu chìm vào giấc ngủ.

An Hạ nằm trong lòng anh, cảm giác hơi thở anh đều đều phả trên mái tóc, cô ngước mặt nhìn.

Gương mặt điển trai hảo soái ca vẫn phong lưu như ban đầu, hệt như năm năm trước, vào lần đầu tiên cô gặp anh đã đổ, khi ngủ anh buông bỏ mọi lớp phòng vệ, trông có phần trẻ con hơn, tuy nhiên phong trần vẫn phong trần, không giảm mất một li nào cả.

Bàn tay An Hạ nâng lên chạm vào gò má anh, ngón tay cái chạm lên khéo môi bạc, chạm lên cánh mũi cương nghị, sống mũi thẳng tắp, mày đen rậm rạp.

Mày thật rậm, mi thật dài, mũi thật cao, môi thật đẹp.

Nhiều lúc tự hỏi, vì sao lại có người đàn ông hoàn mỹ đến như thế? Bảo bảo trong bụng dù là con gái hay con trai chắc chắn sẽ rất có phong thái phong trần, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp giống như anh vậy.

Từ khi gả vào nhà họ La, cô sống trong sự bao bọc của anh, cuộc sống của cô quay quanh anh, mai này rời đi rồi, cô phải tập cách sống không dựa dẫm vào anh nữa.

Sẽ thật khó khăn biết bao, nhớ lại khoản thời gian anh cưng chiều cô như một cô công chúa, nghĩ đến mai này một thân lạnh lẽo chống chọi với cuộc đời này.

Bỗng cảm thấy thật chạnh lòng, từng được cưng chiều đến vậy mà...!Sau này cô phải một mình rồi.

Cả anh nữa, sau này không có cô, khi cô đi rồi, anh phải sửa đổi đi, không được nổi giận vô cớ nữa.

Cô biết khi cô rời đi, anh chắc chắn sẽ rất tức giận, sẽ nổi trận lôi đình trách móc bác Lí không trông coi tốt cô, sẽ trách móc hạ nhân trong nhà vô dụng.

Anh không được nổi giận với mọi người, bởi vì một khi An Hạ đã muốn trốn đi thì ai có thể ngăn cản cô chứ, hơn nữa, có tức giận với họ thì cô cũng đã đi rồi, cô sẽ không quay về nơi này nữa.Bởi vì nơi này, ngay từ đầu không có chỗ cho An Hạ, mà chỉ có cho Ngô Bối Nghi, không có chỗ cho Ngô An Hạ dù là giả mạo cũng không có.

Ai lại sẽ muốn quay về nơi này chứ?
Tính cách của anh thực xấu, có gương mặt đẹp trai như thế này mà tính xấu ơi là xấu, thật là uổng phí cho phong lưu lãng tử này quá.

Còn cả...!Có vẻ như anh rất thích ôm cô khi ngủ, điều này cũng giống như việc cô thích nằm trong vòng tay anh khi ngủ vậy.


Có khi nào cô đi rồi, anh sẽ không thể ngủ không?
Aaa, cô suy nghĩ ngốc nghếch cái gì không biết, cô lại ảo tưởng vị trí của mình quá rồi.

Dù sao thì...!Sau này, cả hai đều thiếu vắng nhau rồi, có khó khăn thế nào cũng phải tự mình lo liệu lấy.

Đừng tức giận, đừng oán trách, đừng buồn bã cũng đừng tìm kiếm cô.

Cô với anh, cả hai chỉ vẻn vẹn có một năm bên nhau là đủ rồi, với kẻ mạo danh thân thế người khác ở bên cạnh anh thì làm sao có kết quả mỹ mãn.

Bây giờ chị đã trở về, họ buộc cô trả lại thân phận này cho chị, cô phải trả lại thân phận này cho chị, thân phận được ở bên cạnh anh này...!
Dù sao, sống trong thân thế Ngô Bối Nghi một năm qua cũng đủ làm cô mệt rồi, trả lại cho chị tất cả chính là giải thoát cho cô.

Cũng như giải thoát cho mối quan hệ giả tạo này của cô và anh, hai người chúng ta trái duyên nghịch phận quá, chúng ta chỉ là những kẻ vô tình mang duyên lướt qua đường thôi.

Ngón tay cái sờ sờ gò má anh, nâng niu xoa xoa quần thâm dưới mắt, suy nghĩ trong lòng thật nhiều, trái tim bỗng chốc đau lên, đột nhiên cô lại ham muốn một chút hơi ấm nữa.

Trái tim cô, có lẽ nó đang phản kháng rằng, nó muốn ở bên người này lâu thêm một chút.

Ngô An Hạ chậm rãi ngước mặt, nhít người cao lên một chút, hai cánh môi chạm nhau, môi in lên bạc môi uy ngút.

Một nụ hôn thật nhẹ, thật luyến lưu, thật luyến tiếc.

Phải chi mà...!Ngay từ đầu, ngay cái ngày cô gả cho anh, phải chi mà hôm đó cô mạnh dạng nói với anh rằng, cô không phải Ngô Bối Nghi mà là Ngô An Hạ thì đã tốt biết bao.

Phải chi mà...!Không có những chuyện mâu thuẫn như thế này, chúng ta vẫn sẽ bên cạnh nhau.

Phải chi mà...!Anh thương cô một chút nữa, phải chi anh thương cô, nhiều như cô thương anh thì hay biết mấy.

Còn tiếp...!
(P/s Thương chứ, thương đến mức mất trí quên mình mà.

"Bảo bảo trong bụng dù là con gái hay con trai chắc chắn sẽ rất có phong thái phong trần, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp giống như anh vậy."
Ơ...!
Ủaaaa!
Rồi chị không đẹp à, bà chị bà đẹp long trời lỡ đất nghiêng nước nghiêng thành người gặp người thương hoa gặp hoa cúi đầu luôn á!)
_ThanhDii.

Hai cánh môi chạm nhau thật lâu, ghi nhớ cảm giác bồi hồi xuyến xao này, khắc thật sâu vào trái tim những ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng của anh ấy phả vào tai.

La Thành Dương bỗng nhiên nâng lên hàng mi nhìn cô gái trong lòng, An Hạ liền thu lại nụ hôn rụt người về.

Anh đâu thể nào để cô chạy, tay giữ lấy gáy nâng đầu cô ngửa lên tiếp tục chạm môi.

Lần này nồng nhiệt hơn, cại mở môi mềm ngọt ngào, tìm lấy mật ngọt bên trong khoan miệng.

Anh lật người đè cô nằm xuống, dứt ra nụ hôn ánh mắt liền trở nên mê muội "Hôm nay có vẻ như em không muốn ngủ sớm?"
"À..." An Hạ liếc mắt đi nơi khác, muốn tìm cớ né tránh, vừa hay từ bên ngoài cửa truyền vào ba tiếng gõ.

Cốc cốc cốc.

Giọng nói chị hầu vang lên "Thưa cô, tôi mang thuốc đau bụng đến rồi."

Thật đúng lúc, An Hạ đẩy ra cánh tay anh, mắt vẫn không dám nhìn anh, nói vội "Thuốc đến rồi, em ra lấy thuốc."
Nói rồi cô lật đật ngồi dậy, giấu đi gương mặt đỏ thẹn không cho anh nhìn thấy, xuống giường chạy nhanh về phía cửa.

La Thành Dương bật cười, nằm xuống giường nhắm mắt thư giãn đầu óc.

Mở cửa nhận túi thuốc nhỏ từ tay chị hầu, cô đáp nhanh "Em cảm ơn."

Đóng lại cửa, cầm liều thuốc đi đến bình nước nóng lạnh lấy một ly nước ấm, sau đó ngồi xuống sofa giả vờ công tác uống thuốc.

Thật ra, túi thuốc nhỏ được An Hạ nhét vào khe hở của sofa nệm, giấu đi túi thuốc, thực hiện công tác uống thuốc giả tạo.

Nâng cốc nước uống sạch, An Hạ lại trở về giường, nằm xuống vị trí ngay ngắn nhắm mắt lại, La Thành Dương lại lật người đè lên người cô, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn ngủ màu vàng toát lên khí phách lãng tử, chỉ là lãng tử này có hơi tà đạo một chút, anh cười.

"Vậy đã hết đau bụng rồi, chúng ta cũng nên tiếp tục thôi" Anh cười tà, An Hạ chỉ vừa nhắm mắt, mở to đôi mắt tròn nhìn anh, cánh môi hồng hào uy lên "Không có phải thuốc tiên, vẫn còn đau bụng, nên anh đi ngủ đi."
Nhìn cánh môi hồng hào uy uy kia, La Thành Dương không nhịn được mím lại môi "Đau thì đừng nên câu dẫn anh chứ."
Ấy, An Hạ nào có câu dẫn anh, chỉ là hôn trộm một cái không có gì to tát ah, nếu bị câu dẫn chỉ bởi một nụ hôn thì phải trách bản thân anh không có nghị lực.

"Em mới không thèm câu dẫn anh" Cô bĩu môi, hai tay hất vai La Thành Dương "Chẳng phải anh mệt rồi sao? Ngủ đi."
Đúng là anh có mệt, tuy nhiên anh cũng đã bị cô gây hứng rồi ah, không được phát tiết thì sẽ càng mệt thêm.

"Em dụ dỗ người khác rồi không chịu trách nhiệm sao?" La Thành Dương tà đạo cười, bàn tay chui vào trong váy ngủ, An Hạ thở hắc một hơi, tay chặn lại bàn tay thô thiển đang nằm trong làn váy.

"Em đau bụng không chơi với anh."
La Thành Dương khiêu mi, bạc môi nhấc lên một nụ cười tạm bợ, thở một hơi thật dài, anh rút lại tay nằm xuống vị trí của mình, giọng nói trở nên mềm yếu ủy khuất như kẻ bị bắt nạt.

"Ừm...!Em là cái tiểu quỷ gây hoạ không biết chịu trách nhiệm mà."
Ngô An Hạ liếc mắt, cánh môi bĩu lên hất mặt đi chẳng thèm dòm ngó đến anh, đếm không đến ba giây nữa anh sẽ tự mình quay lại ôm cô thôi.

Không ôm cô thì anh sẽ ngủ không ngon đâu, An Hạ mới chẳng thèm để ý anh đến.

Quả nhiên, chưa qua ba giây, La Thành Dương đã nghiêng người ôm lấy cô vào lòng, đồng thuận chuyện đi ngủ.

Dù gì hôm nay anh cũng mệt rồi, cô cũng đang đau bụng không tiện, không lằng nhằng với cô nữa, anh nuốt xuống cục tức này vậy, hôm khác tính toán với cô sau.

An Hạ nằm trong tay anh, suy nghĩ mong lung thật nhiều, nghĩ đến khi cô đi rồi có muốn ở cùng anh cũng chẳng được, hay là...!Bây giờ tham lam một chút.

Ngô An Hạ không biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa, cũng chẳng kiềm chế được hành động của bản thân, cô đẩy vai anh nằm ngửa lại.

Tự mình trèo lên người anh, La Thành Dương vừa mới nhắm mắt, cô đã làm loạn.

Anh nâng lên đôi mi nặng, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp cực kì cuốn hút ngồi trên hạ thể của bản thân đầy quỷ mị quyến rũ, cô toát lên một mùi mê hoặc.


Anh phì cười, tuấn mỹ anh dũng nhấc lên bạc môi, nụ cười trầm khàn vừa bất lực vừa nuông chiều.

"Thiếu phu nhân, rốt cuộc em có muốn hay là không muốn?"
Ngô An Hạ giương lên nụ cười mềm mại, ánh đèn ngủ màu vàng phủ lên làn da, phản phất lên gương mặt nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, tựa như một tiểu bạch thỏ thuần khiết.

Bàn tay nhỏ trắng nuột hạ xuống chạm lên phần bụng dưới của anh, vườn quanh lượn múa chạm lên da thịt anh.

"Muốn..." Cô đáp rất nhẹ, ánh mắt mê hoặc chỉ có anh, chớp nhẹ mi mắt, cảm giác cơ thể bắt đầu nóng lên mang đến cảm giác phiêu bồng, cô cười nhẹ, mỹ miều ra điều kiện "Nhưng anh hôm nay nằm ở dưới đi."
Anh duật ra nụ cười đen tối, vừa tán thưởng vừa buồn cười "Phu nhân trụ được bao lâu?"
Câu hỏi thật dễ trả lời đi, mọi khi An Hạ làm chủ cuộc chơi sẽ được bao nhiêu hiệp nhỉ?
Một hiệp? Ah, cao quá rồi, nửa hiệp là người kia đã không chịu được đè cô xuống ah.

Tuy nhiên hôm nay, cô sẽ không cho anh làm loạn đâu, hôm nay cô là chủ quản.

"Không biết...!Bổn cung hôm nay không tốt, không thể để anh tác quái được cho nên, anh ngoan ngoãn đi."
An Hạ khụy gối quỳ cao, nâng hông lên, ánh mắt uy lực nhìn anh, La Thành Dương biết ý liền kéo xuống quần ngủ.

Cô hạ tay cầm lấy to lớn của anh nâng nó ngẩn lên, tay tự vạch ra của chính mình chậm chạm hạ mông xuống.

La Thành Dương chiêm ngưỡng tuyệt sắc giai nhân như trong tranh vẽ, hơi thở anh nặng nề, hơi thở nóng rực phà ra không khí, khoảnh khắc cô đặt gậy th*t to ở trước cửa u hoa, La Thành Dương nghiến chặt răng, ngăn cảm cảm giác muốn thúc hông.

An Hạ đặt vào y đầu, cảm giác sung sướng đến mức anh thở nặng, hoan dại đến đầu óc đê mê, khi cô đặt gậy th*t đi vào hoàn toàn, cô run rẩy, hoa thịt siết chặt bắt đầu xoắn lên từng đợt, anh duật ra một tiếng rên rỉ.

"..."
Hai bàn tay của anh không an phận, chạm vào đùi ngọc mượt mà xoa nắn, chạm lên da thịt ấm nóng.


Ngon tay thon dài chạy lên đùi nón vén lên váy ngủ, An Hạ liền giữ lấy váy ngủ kéo xuống.

"Không được."
Cô bảo nhỏ, anh không đáp ứng nhăn mày "Anh muốn nhìn."
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp, vóc dáng ngồi trên người anh, ba vai mãnh khảnh run rẩy, lay động gò bồng, eo nhỏ thít chặt, đơn nhiên phải cởi váy ra để cho anh chiêm ngưỡng mỹ miều diễm lệ ấy.

An Hạ nhăn mày, bắt đầu di chuyển hông, gương mặt đỏ ửng, mái tóc dài rũ xuống phủ trên đôi vai.

"Nhiều chuyện...!Ư...!Nằm im!"
Lệnh bà đã hạ, La Thành Dương mĩm cười, tay yên phận nằm ở đùi cô xoa xoa, không phản kháng nữa mặc cô chủ trì.

Aa, hôm nay người phụ nữ này thật mê hoặc.

Còn tiếp...!
(P/s Ủa? Ủa gì vậy? Ủa sao tự nhiên ngọt ngang vậy?
Không không, tôi không chấp nhận!
Hai cái người này buông ra một cái là y như rằng ngọt lịm, ngọt mẻ thận tiểu đường, không được, tôi phải chia rẽ họ thôi!!!)
_ThanhDii.

Nồng nhiệt say đắm, tay trong tay cảm nhịp từng hơi thở.

Anh và cô, day dưa không dứt, say mê không đổi dời.

Sau những cao trào khoái cảm, họ nằm cùng nhau, ôm nhau cùng chìm vào giấc mộng đẹp.

Hai ngày sau...!
Mẹ chồng cùng bà nội đi thiện nguyện, bọn họ ở sảnh dưới chuẩn bị quần áo thật tươm tất, sau đó đi ra xe.

An Hạ ở trên phòng, đi ra ban công cửa sổ nhìn xuống tầng dưới nhà, cha mẹ cùng bà nội lần lượt ngồi vào xe.

Con xe màu đen sang trọng đánh lái rời đi, báo hiệu thời cơ cho An Hạ đã đến.

Ngô An Hạ đi vào trong phòng, ấn vào phím tắt trên bàn, rất nhanh sau bác Lí đã lên mở cửa, bác đi vào khẽ hỏi.


“Cô chủ cần gì ạ?”
“Hôm nay con đói sớm, bác mang bữa lên cho con đi, hôm nay cũng có món hầm đúng không?” An Hạ hỏi, vì hai hôm trước cô bảo bị mất ngủ nên hai ngày nay trong thực đơn của An Hạ luôn có món canh hầm bổ
dưỡng của bác Năm.

“Cô chủ đợi một chút tôi sẽ bảo người làm mang lên ngay” Bác Lí hỏi thêm “Còn cần thêm gì không cô chủ?”

“Dạ không” An Hạ lắc lắc đầu, bác Lí rời đi, trong lúc chờ đợi mang bữa ăn lên, An Hạ mở tủ quần áo, lấy chiếc balo nhỏ gom một số quần áo bỏ vào, cô cũng lấy theo một ít tiền mặt trong két sắt manh theo.

Vì là chạy trốn cho nên cô sẽ chẳng thể mang theo thẻ atm được, chỉ có thể mang theo tiền mặt, thu dọn tất cả những vật dụng cần thiết bỏ vào balo giấu trong tủ quần áo.

Đợi người làm mang bữa ăn đến, An Hạ giả vờ ngoan ngoãn ngồi ăn, cô hầu đi ra ngoài, An Hạ lấy ra túi thuốc ngủ hôm ấy nhờ cô hầu gái mua, nghiền viên thuốc ngủ ra thành dạng bột, đổ thuốc vào trong bát canh hầm, cầm chiếc thìa khuấy đều đến khi bột thuốc tan hẳn.

Cô ăn hết khây cơm chỉ chừa lại mỗi bác canh, đợi một lúc sau khi bác Lí với chị hầu lên dọn bữa.

“Chị vào trong phòng tắm xem hộ em với, khi nãy hình như em thấy có con gián bên trong” An Hạ nhìn chị hầu một cách thành thật.

Việc phòng tắm có gián là chuyện cực kì hiếm có ở nơi này, tuy hơi khó tin nhưng chị hầu vẫn làm theo yêu cầu của An Hạ đi vào phòng tắm kiểm tra thử.

Chị hầu vừa bước vào bên trong phòng tắm, An Hạ quay sang bác Lí với vẻ mặt kỳ lạ.

“Bác nếm xem canh hầm này có bị hư không? Con ăn cứ có cảm giác kỳ lạ.”
“Không thể nào hư được đâu cô chủ, canh này bà Năm vừa mới hầm sáng nay” Bác Lí giải thích.

“Nhưng mùi vị của nó lạ lắm” An Hạ lắc lắc đầu, tay đẩy bát thuốc về phía bác Lí.

“Chắc có thể là mùi của thuốc bắc, chắc là hôm nay bà Năm hầm thuốc khác nên cô chủ thấy lạ” Bác Lí vẫn từ chối, lý giải cho An Hạ.


An Hạ cười khổ, tay chỉ chỉ vào bát thuốc khiến cho bác chú ý “Thì bác cứ nếm thử xem.”
Bác Lí không còn các nào khác, đành phải ngồi xuống sofa, tay cầm bát canh tay cầm thìa múc lên một thìa uống, nhâm nhi trong miệng bác không hề cảm thấy điều gì kỳ lạ, bác lại múc thêm một thìa nữa uống, gương mặt già dặn đầy kinh nghiệm nhăn lại, vẫn không cảm giác được bát canh có vấn đề.

“Canh không có vấn đề gì cả” Sau hai thìa thử, bác Lí đưa ra kết luận, An Hạ thừa cơ hội đẩy bát canh cho bác Lí “Vậy bác cứ uống hết bát canh này đi, rồi mang cho con bát khác.”
“Như vậy có hơi...” Bác Lí vô cùng khó xử, An Hạ haha cười “Dù sau bác cũng uống rồi, bỏ đi thì phí quá, bác uống đi, đây là canh bổ của bà Năm, không nên lãng phí nha.”
Bác Lí cũng cười, cung kính không bằng tuân lệnh, bác cúi đầu khẽ “Vậy tôi cảm ơn cô chủ.”
Bác Lí ngồi đó bắt đầu uống cả bát canh bổ, An Hạ hì hì cười, quay đầu nhìn vào bên trong phòng tắm.

Cô cần phải kéo dài thêm thời gian bắt cô hầu ở trong phòng tắm cho đến khi thuốc có tác dụng với bác Lí, An Hạ cười cười “Vậy bác ngồi dùng đi, con vào trong phòng tắm xem thử.”
Bác gật gật đầu, An Hạ đứng dậy đi đến phòng tắm, cô mở cánh cửa lú đầu vào nhìn chị hầu vô cùng nghiêm trong hỏi “Chị đã bắt được nó chưa?”
“Chưa,tôi không thấy con gì trong này cả” Chị hầu đáp trả, An Hạ đề nghị “Nhân dịp thì chị vệ sinh phòng tắm luôn đi, biết đâu dọn dẹp một hồi sẽ thấy.”
“Vâng, tôi dọn luôn vậy” Chị hầu đáp ứng, An Hạ mĩm cười tươi tắn hội đáp “Cảm ơn chị nha.”
An Hạ đóng lại cửa phòng tắm, chị hầu bên trong bắt đầu dọn dẹp mà không để ý, bác Lí thì ngồi ở sofa dùng canh hầm, An Hạ đóng cánh cửa phòng tắm lại, âm thầm dùng chìa khóa phòng tắm khóa chốt ngoài lại.

Nhốt chị hầu bên trong phòng tắm mà không ai hay biết, cô trở lại sofa ngồi cùng bác Lí, bác đã ăn gần xong bát canh hầm, cô tùy hứng trò chuyện.

“Canh hầm này đúng là bổ thật, mấy nay con ngủ ngon hơn hẳn.”
“Đồ của bà Năm nấu đơn nhiên là phải bổ rồi” Bác Lí cũng đồng tình, ăn xong thìa cuối cùng của bát canh hầm, bác Lí nhìn về hướng phòng tắm “Sao cô A chưa ra nữa?”
“Dạ tiện thể con nhờ chị dọn dẹp luôn phòng tắm rồi” An Hạ trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn biểu hiện trên người bác Lí, bác Lí gật đầu, bỗng nhiên đầu bác hơi nặng, bác ngáp dài một hơi cơn buồn ngủ ập đến.


Bác Lí muốn đứng dậy nhưng đến tay chân lúc này không có lực rả rời, tầm nhìn có hơi choáng váng, bác lắc nhẹ đầu cố định tầm nhìn.

Nhưng dẫu cho bác cố gắng thể nào thì hai đôi mi nặng nề cũng dần dần hạ xuống, cuối cùng khép chặt lại, bác Lí tựa vào sofa nệm ngủ thiếp đi.

An Hạ nhanh chóng đứng dậy, vốn cô muốn đánh ngất chị hầu để tráo quần áo nhưng sức lực của cô so với chị hầu không biết có ăn được không, cho nên kế hoạch bị thay đổi, An Hạ chỉ nhốt chị hầu vào phòng tắm, hạ thuốc để bác Lí ngủ.

Cô nhanh chóng mở tủ quần áo lấy hành lí đã chuẩn bị sẵn, lén đi ra bên ngoài.

Lén lén lút lút trốn những người hầu đi vào phòng nhà kho, tìm một bộ quần áo người hầu cũ mặc vào, đeo vào khẩu trang, An Hạ lấy một túi rác màu đen bỏ balo vào bên trong, hóa thân thành một người hầu mang túi rác thải đi vứt.

Như vậy thì cô có thể dễ dàng đi qua mấy người làm ngoài sân vườn mà không bị nghi ngờ.

Quả như dự tính của An Hạ.

Khi cha mẹ chồng và bà nội rời đi, La Thành Dương phải đi làm, đây chính là lúc mà La gia nới lỏng nhất, những người hầu, người làm vườn cũng nghỉ ngơi xã hơi, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, An Hạ dễ dàng đi ra khỏi La gia mà không một ai hay biết.

Nhìn qua người ta chỉ biết đó là một người hầu đi vứt rác thải, An Hạ thành công đi ra cổng, chân vừa bước ra khỏi cổng chính cô liền thúc mạng chạy về phía trước.

An Hạ chạy đi, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu tối và đổ những hạt mưa nặng trĩu, mưa từng giọt bắn lên người An Hạ, cô vẫn không máy quan tâm thúc mạng chạy, cô chạy trong cơn mưa màu trắng xóa không một cái quay đầu, không một sự do dự.

Dường như An Hạ rất sảng khoái, cô tháo ra khẩu trang đã bị ướt, mưa bắn lên gương mặt xinh đẹp đang phấn khích tươi cười.

Bầu trời đen tối bắt đầu nặng hạt hơn, những cơn gió mạnh quật vào thân thể bé nhỏ, ấy vậy mà chẳng thể ngăn cản được bước chân của An Hạ.


Cô đã bị nhốt trong căn phòng ấy quá lâu, đã gần ba tháng chỉ sống với bốn bức tường hạn hẹp vây quanh, nhiều khi cô cảm thấy mình giống như món đồ trang chí không có linh hồn bị giam cầm trong căn phòng ấy, bây giờ đây được chạy giữa bầu trời bao la rộng lớn, tự do tự tại như những cơn gió, bao nhiêu ngột ngạt tù túng bấy lâu đều tan biến.

Thật ra cô vui mừng đến như vậy, ngoài thoát khỏi chiếc lồng tù đày hiện thực ấy, cô cũng đã giải thoát chính bản thân mình từ sâu tận trái tim.

Cô hiện tại không còn là Ngô Bối Nghi nữa, cô đã thoát khỏi thân phận gò bó đó, cuối cùng cô cũng được là chính bản thân cô rồi.

Không còn phải giả vờ nữa, không còn phải vùi mình vào những văn kiện mà cô ghét chết ghét sống kia nữa, không cần cố gắng hiểu chuyện, không cần phải phập phòng lo sợ bị vạch trần, không cần cảm thấy áy náy với lòng nữa, bây giờ cô chỉ là chính cô, thoát ra khỏi thân thế tù đày.

An Hạ chỉ còn là Ngô An Hạ, một cô gái vô âu vô lo, không màn sự đời, chỉ biết bung xõa đam mê vào những trang giấy vẽ.

An Hạ mừng rỡ, chạy đến hụt hơi, cô dừng lại, vui vẻ bật ra tiếng cười, ấy vậy mà trong tiếng cười của cô lại chỉ toàn những sự chua xót cùng đắng cay, dù sao trời cũng đang mưa, sẽ chẳng ai nhìn thấy được giọt nước mắt nóng hổi từ nơi khóe mắt, sẽ chẳng ai biết rõ rằng cô đang nức nở bật khóc bởi nhìn qua họ chỉ thấy rằng cô đang cười, đứng trong cơn mưa cười như một đứa ngốc.

Những hạt mưa nặng trĩu bắn vào da thịt phát đau, những luồng gió lớn vù dập vào thân thể nhỏ như muốn quật ngã cô gái, cô mang trên mình một trái tim đầy vết rạn, trái tim thổn thức nhói lên từng cơn đau quặn, đến mức nấc nghẹn ở lòng ngực.

Đã thoát khỏi nhà tù từ thể xác đến tâm hồn, vì sao cô không vui nổi, vì sao một chút hoan hỉ cũng không có, mà đổi lại An Hạ chỉ thấy chua xót trên mi, đắng cay ở cánh mũi, vì sao cô lại khóc thảm thương đến thế?
Cô thoát được rồi...!Nhưng cô có thể trở về là một Ngô An Hạ của ngày xưa nữa không? Một người đã từng vô âu vô lo, hồn nhiên không một muộn phiền.

Thoát được rồi...!Nhưng có thể trở về là chính cô được không?
Còn tiếp...!
(P/s Đơn nhiên là không thể rồi, làm sao có thể trở về là một người vô âu vô lo, hồn nhiên không muộn phiền như trước kia khi mà chị đã trải qua những biến cố?!)
_ThanhDii.

Trong cơn mưa nặng hạt trắng xóa, những hạt mưa nặng trĩu thấm đẫm vào cơ thể đã sớm ướt sũng, những cơn gió mạnh dù dập như thể quật ngã cô gái đi trên phố.

An Hạ trong cơn mưa, bước chân vô định không biết đi về đâu, cứ thẫn thờ vô định bước đi.

Bên trong một cửa hàng tiện lợi, Giang Khả Lạc mua một ít đồ ở cửa hàng, quay qua quay lại thì bầu trời đã đen như mực, mưa đổ xuống mái nhà ầm ầm.

Giang Khả Lạc mua xong đồ cần thiết, thanh toán xong quay ra nhìn phía bên ngoài cửa kính mưa đang rất lớn.


Ông trời dạo này cũng thật là thất thường đi, vừa mới nắng chang chang như thế mà bây giờ đã mưa ầm ầm rồi.

Giang Khả Lạc chỉ tay về phía mấy chiếc ô ở cửa hàng "Tôi có thể dùng nó đúng chứ?"
Anh nhân viên đứng quầy thanh toán tươi cười đáp "Vâng ạ, quý khách có thể dùng che ra xe lấy ô ạ."

"Vâng" Giang Khả Lạc gật đầu, đi đến cầm lấy một chiếc ô, bước ra bên ngoài cửa hàng, cơn gió lạnh thổi qua khiến Giang Khả Lạc lạnh đến rùng người, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh mở ô, muốn nhanh chóng đi đến chỗ xe lấy ô của mình, trả lại ô của cửa hàng sau đó cô chắc chắn sẽ rút mình trong xe ô tô sưởi ấm.

Giang Khả Lạc bung ra ô dù, nâng lên ô bước ra khỏi mái che của cửa hàng tiện lợi, do Giang Khả Lạc cũng không chú ý xung, vừa bước ra đã va phải một người đi bộ bên ngoài.

Giang Khả Lạc không kịp định ứng, chỉ vừa va vào người kia thì quần áo của Khả Lạc đã bị dính nước.

Ngô An Hạ thất thần bước, va chạm với một người lạ, cô nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng cúi đầu.

"Tôi xin lỗi, thật xin lỗi."
Giang Khả Lạc không để ý đến quần áo bị ướt, cô lo lắng cho người đối diện hơn, nhìn cô một thân ướt sũng quải trên vai chiếc cặp balo, Giang Khả Lạc theo phản xạ nâng cao lên chiếc dù che về phía An Hạ, muốn đỡ lại những hạt mưa nặng ngã trên vai cô.

An Hạ cúi người hai cái thành khẩn vì đã va chạm, Giang Khả Lạc nhìn lướt qua cô, cảm giác cô rất quen mắt, Giang Khả Lạc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hai đôi mi sưng phồng, trong đáy mắt đỏ ửng nhìn liền thấy cay cay khóe mắt, cô nhìn đến không chớp mắt, bởi vì hơi quen mặt, hình như đã gặp nhau ở đâu đó, Khả Lạc hoàn toàn lơ ý hành động cúi đầu xin lỗi của An Hạ.

An Hạ ngẩn đầu dậy, nhìn thấy cô ấy nhìn cô chằm chằm hoàn toàn không nghĩ gì, ngượng ngùng mĩm ra một nụ cười sau đó lại kèm theo một cái cúi đầu.

An Hạ xoay lưng đi.

A...!Đúng rồi, chính là gương mặt đó, chính là nụ cười đó.

"Cô chẳng phải là vợ của Thành Dương sao?" Giang Khả Lạc lên tiếng, An Hạ chỉ mới bước đi vài bước chân, tiếng nói của cô gái kia làm cho bước chân An Hạ dừng lại.


Cô dừng bước, trái tim cũng mất đi một nhịp đập, lồng ngực phập phòng lo lắng, mắt liếc trái liếc phải, cuối cùng, An Hạ không một phản ứng nào nâng lên bước chân nhanh tháo chạy.

"Này!!!"
Đột nhiên bỏ chạy, vậy chắc chắn đúng là vợ của La Thành Dương rồi, vì sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này, đặc biệt trong bộ dạng như thế?
Giang Khả Lạc nghĩ nhanh trong đầu, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, cô không thể để cho cô gái kia bỏ đi như thế.

Giang Khả Lạc nhanh chóng buông ra chiếc dù, túi đồ trên tay cũng bỏ xuống, Giang Khả Lạc chạy theo An Hạ, với tố chất của một vận động viên thể thao từ thời sơ trung đến cao học, thể lực của Giang Khả Lạc vô cùng tốt, phi một bước chân gần bằng ba bước của An Hạ.

Hai người bắt đầu rượt đuổi, mưa lớn chưa kịp năm giây Giang Khả Lạc đã ướt nhẹp, cô tức tốc đuổi theo An Hạ.

Ngô An Hạ có bán mạng chạy như thế nào cũng bị Giang Khả Lạc bắt kịp, cô ấy nắm lấy vai của An Hạ kéo lại.

"Đứng lại!" Kêu lớn, Giang Khả Lạc bắt lấy vai An Hạ.

An Hạ xoay đầu, hai đôi mắt đỏ hoe sợ sệt nhìn về phía Giang Khả Lạc, Khả Lạc nhận thức được hành động thô thiển lập tức buông ra vai An Hạ.


"Tôi không có ý làm hại cô."
An hạ rụt vai, vì chạy mà hơi thở phập phồng, lồng ngực nặng trĩu, cảm giác đầu cô thật choáng, cô đã ướt mưa quá lâu, cơ thể đều bị nước mưa tẩm ướt, đến mức nước mưa đã ngấm vào da, An Hạ nhìn cô gái trước mắt, hình ảnh cô ấy trong mắt cô đột nhiên bị mờ, rồi phân ra rất nhiều phân thân, giọng nói của cô ấy ồn ồn, An Hạ nghe không rõ.

"Cô là vợ Thành Dương mà, sao lại ở đây? Còn trong bộ dạng như thế này nữa?" Giang Khả Lạc không nhận ra bất thường của An Hạ, chỉ tập trung hỏi rồi giải thích "À tôi là bạn học của Thành Dương, chúng ta có gặp nhau một lần ở tiệc cưới, cô không nhớ tôi sao?"
An Hạ nghe không rõ, lỗ tai cô cứ ong ong lên, âm thanh truyền vào ồn ồn, mi mắt nặng trĩu nhìn cô gái đang sốt soắn giải thích, tầm mắt cô mờ dần, hình ảnh nhòe đi vì nước mắt lẫn nước mưa.

Cuối cùng hàng mi không trụ nổi, hoàn toàn khép chặt, cả cơ thể mất đi sức lực đổ gục xuống, Giang Khả Lạc đang nói, đột nhiên An Hạ đổ gục, Giang Khả Lạc phản xạ nhanh bắt lấy cô ấy.

Còn tiếp...!
_ThanhDii.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK