• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Khả Lạc đưa An Hạ về Giang gia ở một khu đô thị ở thành phố S, nơi này cách khá xa khu hoàng gia của thành phố, ba mẹ Giang nhìn thấy cô đưa một cô gái lạ ngất xĩu trở về bị dọa cho một phen, cho rằng con gái đi ra ngoài gây chuyện, không đến mức mang cả một cái xác chết về đến nhà đấy chứ?!
Hai người già hốt hoảng nhìn cô gái được đặt xuống giường, sau khi thay xong quần áo khô cho An Hạ, để An Hạ nằm ngay ngắn trên giường, điều chỉnh chiếc chăn ngay ngắn lại.

Giang Khả Lạc quay đầu lại liền nhận thấy hai ánh mắt già lo lắng, Giang phu nhân hỏi "Cô gái này là..."
Khả Lạc cũng không biết giải thích làm sao, chỉ nói sơ qua "Cô ấy là bạn con, gặp một chút sự cố ấy mà."
"À..." Giang phu nhân gật gù "Trông sắc mặt cô gái kia xanh xao quá, có cần mẹ gọi bác sĩ đến không?"
Giang Khả Lạc cũng vừa định gọi, cô liền mĩm cười "Dạ, mẹ gọi bác sĩ giúp con đi."
"Ừ ừ" Giang phu nhân nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện, Giang Khả Lạc cầm lấy balo của An Hạ mang những thứ bên trong đổ ra ngoài, chỉ có mấy bộ quần áo đều đã ướt đẫm cùng một sắp tiền mặt.

Giang Khả Lạc lục hết balo cũng không có thứ gì khác, cô ấy chỉ mang theo mỗi quần áo và một ít tiền, đến điện thoại và giấy tờ tùy thân cũng không mang theo.

Thân đường đường là vợ của một nhà tài phiệt, con dâu hào môn danh mộng của La gia làm sao lại có thể rơi vào tình trạng này, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Tuy là có chuyện xảy ra đi chăng nữa thì cũng có đến mức thế này không, bởi lẽ cô cũng là con gái của Ngô gia, cũng là một tiểu thư danh giá, sao lại một mình trốn đi đến cả giấy tờ tùy thân cũng không có mang theo?
Không, bộ dạng ban nãy của cô chỉ có thể là bỏ trốn, cho nên khi cô phát hiện cô mới thục mạng bỏ chạy như vậy.

Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Giang Khả Lạc có nên gọi cho La Thành Dương không? Với bộ dạng này của vợ cậu ta...!
Nếu thật sự là bỏ chạy, khó khăn lắm cô ấy mới đi được, nếu vậy thì Giang Khả Lạc không nên gọi cho La Thành Dương.


Haiz...!Chỉ đành đợi cô ấy tỉnh dậy rồi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, đến lúc đó Giang Khả Lạc mới biết được có nên gọi cho La Thành Dương hay là không.

Giang phu nhân gọi bác sĩ quen của gia đình đến xem qua An Hạ, sau khi xem qua một hồi, bác sĩ kết luận.

"Cô ấy không sao, chỉ là bị kiệt sức thôi, truyền hết bịch muối khoáng là sẽ ổn."

"Cảm ơn bác sĩ" Giang phu nhân cúi đầu, bác sĩ nói thêm "Sau khi cô ấy tỉnh lại, gia đình đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng quát lại một lần nữa, xem qua mạch tượng của cô ấy thì có vẻ như là cô đang mang thai, hãy đến bệnh viện để kiểm tra rõ hơn.".

Truyện Hot
Với câu nói này của bác sĩ, cả ba người nhà họ Giang đều kinh ngạc.

"Cô ấy có thai sao?" Trong ba người ai cũng ngỡ ngàng, Giang Khả Lạc phản ứng lại nhanh nhất.

"Mạch tượng là như thế, đến bệnh viện sẽ kiểm tra chắc chắn hơn" Bác sĩ bảo, Giang Khả Lạc gật gật đầu "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi, Giang Khả Lạc quay đầu nhìn lại cô gái nằm trên giường, gương mặt trắng bệch không một huyết sắc, dẫu vậy cô ấy vẫn rất đỗi xinh đẹp.

Cái tên La Thành Dương đấy làm gì mà để vợ ôm bụng bầu bỏ đi kia chứ? Hay là La Thành Dương đối xử không tốt với cô ấy?
Hmmm, không ah.

Theo như những gì Giang Khả Lạc biết được qua thời gian làm bạn lâu năm với nhau, La Thành Dương đúng là đào hoa và có hơi phóng túng, thay tình như thay áo, không biết đã quen bao nhiêu cô bạn gái nhưng chắc chắn một điều rằng La Thành Dương chưa bao giờ đối xử tệ với những người phụ nữ đó.

Bản tính đào hoa của La thành Dương tuy không tốt nhưng ít ra cậu ta đối với người phụ nữ của cậu vô cùng cưng chiều, phải nói rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì muốn gì sẽ được đó, Giang Khả Lạc từng tận mắt chứng kiến anh nuông chiều mấy người rồi, huống hồ gì, đây còn là vợ đúng nghĩa, danh chính ngôn thuận cưới về, còn rất đỗi xinh đẹp từ vóc dáng đến gương mặt phải nói là hoàn hảo.

Nếu theo như tính cách mà cô hiểu biết về La Thành Dương, nhất định sẽ rất cưng chiều cô vợ này.

Vậy thì có chuyện gì mà cô vợ nhỏ này phải bỏ đi?
Giang Khả Lạc suy nghĩ không ra, vẫn chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi.

Ở La gia, khi cô hầu gái dọn dẹp xong nhà tắm, quay ra thì mở cửa không được, cô hầu còn cho là cửa bị trục trặc, cô hầu gọi cửa, thế nhưng gọi cửa mãi không có ai đáp lời, cô hầu đành phải vừa gọi lớn vừa đập cửa.


Bác Lí nằm ngủ ở sofa, thuốc làm cho bác ngủ mê, cô hầu gọi rất lớn bác mới nghe thấy, lòm còm ngồi dậy với cái đầu đau nhức.

Bác vẫn chưa nhận ra điều gì đi đến cửa phòng tắm, tay nâng lên mở cửa với giọng nói nghi hoặc "Chuyện gì mà cô kêu lớn như thế?"
"Bác Lí, cửa bị kẹt rồi không mở được."
Tay bác cầm tay cầm mở nhưng lại không mở được, lẽ nào cửa bi khóa ngoài rồi? Mà ai lại khóa ngoài làm gì? bác suy nghĩ, chắc là do cửa bị kẹt.

"Cô chủ đâu rồi bác, con kêu nãy giờ nhưng không nghe cô chủ lên tiếng, cô chủ không có trong phòng sao bác?"
Giọng cô hầu từ bên trong lọt vào tai bác, bác Lí mới ngỡ ra, bác xoay đầu lại nhìn khắp phòng, căn phòng đã trống rỗng, một cảm giác kỳ lạ ập đến trong lòng bác.

Cô chủ sáng nay cư xử hơi lạ...!
Thôi...!Thôi xong rồi!!!
Bác Lí không kịp tìm chìa khóa mở cửa cho cô hầu, bác vụt chạy ra bên ngoài, lệnh cho tất cả người hầu trong nhà tìm kiếm.

Quả như bác Lí nghĩ, cô chủ đã không còn ở trong căn nhà đấy nữa, tất cả người hầu trên dưới lớn nhỏ đều náo loạn lên tìm, nhưng bọn họ chẳng thể tìm được gì cả, Ngô An Hạ đã đi khỏi đó từ lâu.

Ông bà La phu nhân và Lão phu nhân đi thiện nguyện chuyến này đến ba ngày, khi họ trở về không còn An Hạ nữa, ông bà sẽ buồn sẽ lo rồi trách móc gia nhân trong nhà nhưng đổi lại lão phu nhân sẽ vui.

Không cần nghĩ đến chuyện của ba hôm sau, buổi chiều nay bác Lí và những gia nhân trong nhà làm sao để đối mặt với cậu đây.

Cậu chủ sẽ nổi giận mất thôi, người trong gia này làm sao sống qua hôm nay đây?
Những cô người hầu, những người làm vườn, những người phụ bếp, hai người lớn tuổi nhất là bác Lí và bà Năm đều trầm mặt, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, cơn mưa kéo dài đến buổi chiều tà, ầm ầm làm đen cả bầu trời, phủ lên La gia một bầu u ám.


Đồng hồ tích tắc trôi qua, gia nhân trong nhà càng lúc càng phập phồng, có mấy cô hầu nhát gan, cậu chủ chưa về đã sợ đến huhu khóc, vừa sợ bị trách phạt vừa sợ bị mất bát cơm.

Đến giờ La Thành Dương trở về, gia nhân trong nhà đứng thành hai hàng dọc, bác Lí và bà Năm đứng đầu hai dãy người.

La Thành Dương vừa bước vào nhà đã thấy người hầu hai hàng hai bên, gương mặt thư giản sau ngày làm việc của anh nhăn lại, nhìn sang người đứng đầu là bác quản gia già.

"Bác Lí, có chuyện gì sao?"
"Dạ cậu, chuyện là..." Bác Lí cúi đầu, lời muốn nói đến miệng nhưng khó mà nói ra được, do dự chần chừ.

La Thành Dương nhìn bác e dè, anh bật cười, chắc hẳn lại là mấy chuyện lặt vặt trong nhà, bước chân nâng lên, muốn nhanh nhanh lên phòng với cô nhỏ.

Vừa đi anh vừa nâng miệng cười, tay phẩy nhẹ ngụ ý giải tán, bảo.

"Mấy chuyện trong nhà tùy bác Lí với cô Năm sắp xếp, không cần hỏi ý tôi đâu."
"Dạ không phải..." Bác Lí nhìn bóng lưng cậu chủ, bác thành thật cúi đầu "Thưa cậu, cô chủ bỏ đi rồi."
Lời nói của bác ngăn lại bước chân nôn nóng muốn lên phòng, nụ cười thoải mái trên môi anh khựng lại, xoay đầu nhìn lại bác quản gia đáng tin cậy của gia đình.

Cầu trời rằng anh nghe lầm, hoặc là quản gia nói nhầm.

"Bác nói cái gì? Ai bỏ đi?"
"Dạ...!" Bác Lí cúi đầu, khum người cúi ngập người xuống nhận lỗi "Xin cậu thứ lỗi, do tôi bất cẩn quá cho nên...!Cô chủ đi rồi..."
Bác Lí cúi người thành khẩn, toàn bộ người hầu hai bên anh cũng cúi thấp đầu, giọng nói khẩn khoản.

"Xin cậu chủ thứ lỗi..."
Trước hai hàng người đang cúi gập người nhận lỗi, La Thành Dương nhất thời kích động, anh quay người chạy lên tầng trên.


Chạy vào căn phòng của hai người, mở cánh cửa ra, mọi khi sẽ nhìn thấy cô ngồi ở sofa xem tivi, không thì nằm ở trên giường, nếu không nữa thì sẽ nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Nhưng đáp lại anh lúc này, chỉ có một bầu không gian trống rỗng lặng thinh.

La Thành Dương đi đến phòng tắm mở cửa ra, nhìn quanh phòng tắm, quả thật không có cô ở nơi này.

Đôi mắt anh trừng lên ánh đỏ, tơ máu chạy ngang con ngươi, bàn tay anh siết chặt thành một quả đấm.

Bạc môi anh co giật mím chặt lại, con ngươi ngày một lúc đỏ, như thể nổ đom đóm mắt, vừa đỏ vừa cay, một lớp nước trong suốt hằn lên trên mi anh.

Anh xoay người.

Rầm.

Anh đấm vào cánh cửa thủy tinh phòng tắm, tay cầm lấy bình hoa sứ trang trí ném vào tấm gương lớn.

Người hầu dưới nhà nghe âm thanh đổ vỡ truyền xuống, người lặng thinh người cúi đầu.

Còn tiếp...!
(P/s Hai tháng nay cô ấy luôn ngoan ngoãn, thì ra cô ấy cố tình như thế để anh buông lỏng cảnh giác, cô ấy lấy lòng anh chỉ để rời đi.

Thật sự...!Cô ở bên cạnh anh không được sao?
Được! Được mà! Được hết nha!
Tại Bành Thị tác giả Trần Thị Bích Nụ mụ Thị Thanh Dii không cho phép.)
_ThanhDii.


"Cô chẳng phải vợ của La Thành Dương sao?"
Một giọng nói lặp lại trong tâm trí An Hạ, cô bật dậy như một chiếc lò xo bung dậy từ giấc ngủ.

Đập vào mắt cô là một căn phòng xa lạ, trang trí lạ lẫm, An Hạ ổn định nhịp thở, mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng không có ai.

Đây là đâu? Một câu hỏi đương nhiên, cô đang ở nơi nào?
Đầu An Hạ thật đau, cô xoa xoa thái dương, kéo ra tấm chăn muốn bước xuống giường, hai chân vừa đặt xuống nền gạch màu đồng xa lạ.

Bỗng nhiên một giọng nói cất lên "Cô tỉnh rồi?"
Ngô An Hạ xoay đầu, nhìn về phía cửa vào, là cô gái mà cô vừa mới nhìn thấy lúc nãy, theo phép lịch sự tối thiểu, An Hạ đứng lên chào hỏi nhưng không rõ vì sao chân cô không có sức lực khụy xuống.

Giang Khả Lạc nhanh đến đỡ lấy An Hạ, dìu cô ngồi xuống giường.

"Đừng vội, cô hôn mê hai hôm rồi, vừa dậy không có sức đâu."
Hai hôm? An Hạ đã hôn mê hai hôm rồi sao? Ngô An Hạ ngạc nhiên nhìn, không chắc chắn lặp lại "Hai ngày rồi?"
"Ừ hai ngày rồi."
Dìu An Hạ ngồi xuống giường ngay ngắn, Giang Khả Lạc lấy cho An Hạ cốc nước, bê một chiếc ghế kê bên cạnh giường, ngồi xuống nói chuyện cùng An Hạ.

"Được rồi, bây giờ tôi có thể nghe chuyện của hai người phải không? Cô Ngô Bối...!À không Ngô An Hạ."
"Làm sao mà chị biết?" An Hạ ngạc nhiên, sao cô gái này lại biết cô là Ngô An Hạ, nếu chỉ gặp nhau trong bữa tiệc thì cô ấy chỉ có thể biết cô là Ngô Bối Nghi.

"Không biết sao mà được" Giang Khả Lạc nhúng vai "Thành Dương ráo riết tìm cô kia kìa, ở bên ngoài đâu đâu cũng là thông tin tìm cô, hôm trước gặp nhau tôi nghĩ cô là Ngô Bối Nghi, vợ của Thành Dương.

Vừa tối hôm đó là tin tức tìm cô tràn lan trên mạng xã hội, khi tôi đọc thông tin còn bị bất ngờ vì không phải tên là Bối Nghi mà là An Hạ, La Thành Dương còn treo cả thưởng cho người tìm được cô, bây giờ cô không còn nơi nào khác để đi ngoài Giang gia này đâu."
"Tôi không thể ở lại đây được" Đây là nhà của người khác, cô cũng không thân thiết gì, không thể nào ở lại.


"Cô không ở nơi này thì còn đi đâu được, bây giờ cô thử bước chân ra ngoài đường xem có bị người ta tóm ngay không?" Giang Khả Lạc hít sâu, mày đẹp nhướng lên "Dù sau tôi cũng không làm cô khó xử, muốn ở lại nhà của tôi, ít nhất cô phải nói cho tôi biết giữa cô và Thành Dương đã xảy ra chuyện gì rồi? Hôn nhân hai người không tốt sao?"
"..." An Hạ tránh đi ánh mắt của Giang Khả Lạc, mi dài hạ xuống che đi đôi mắt u buồn, chuyện của cô và anh, chính bản thân cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đưa ánh mắt nhìn cô gái ngồi bên giường, theo trí nhớ của An Hạ, cô hỏi "Chị là bạn thân của anh Dương?"
"Ừm thì cũng thân, chơi với nhau từ sơ trung đến cao học thì khoảng mười mấy năm" Giang Khả Lạc đáp lời.

"À..." An Hạ gật gật đầu, giọng nói nhỏ yếu xìu.


Có vẻ như cô đang lo lắng Khả Lạc sẽ liên hệ với La Thành Dương, Giang Khả Lạc uy lực nói "Yên tâm đi, nếu tôi muốn nói với Thành Dương thì cô bây giờ đã không ngồi ở đây rồi."
An Hạ ngước mặt nhìn Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chứa sự không tin tưởng được, Giang Khả Lạc chống đỡ thái dương lắc lắc đầu ngán ngẫm.

"Bộ dạng hôm đó của cô, tôi biết cô cố tình trốn khỏi đó, Thành Dương đúng là bạn thân của cô nhưng tôi cũng không phải người không có đạo lý dồn người khác vào chỗ chết."
Giang Khả Lạc nói thế, An Hạ mới nhẹ nhõm một phần, hai đôi vai hạ xuống rõ, Giang Khả Lạc nhìn chằm chằm cô với giọng nói đe doạ.

"Đừng có mà đánh trống lãng, cô phải cho tôi biết việc của hai người, biết rõ cái tên Thành Dương làm gì hại cô, tôi mới có thể bảo hộ cô ở Giang gia này."
Ngô An Hạ hít vào một hơi, hai tay ôm ly nước lọc nâng lên uống một ngụm, làm ướt cổ họng.

Ngô An Hạ mới chậm rãi nâng mắt nhìn Giang Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chỉ toàn sự u tối cùng bất lực hỏi.

"Hôm lễ cưới đó..." An Hạ chợt ngừng, cánh môi mím lại một tia chạnh lòng, xoay mặt đi, đầu khẽ cúi xuống nhìn ly nước lọc trong đôi bàn tay.

"Lễ cưới hôm đó...!Chị cũng biết rồi, dành cho Ngô Bối Nghi chứ không giành cho tôi."
"Cô giả mạo Bối Nghi? Vậy Bối Nghi thật sự ở đâu?" Giang Khả Lạc kinh ngạc, câu chuyện bắt đầu thu hút Khả Lạc.

"Chị ấy bị ngã xuống vực, rơi xuống vực sâu lành thì ít mà dữ thì nhiều..." An Hạ thở ra một hơi thật nặng nề "Tôi chính mắt nhìn thấy chị ấy bị rơi xuống, sau đó tôi sốc quá mà ngất đi."
"Sau đó thì sao?" Giang Khả Lạc hứng thú nhìn chằm chằm An Hạ.

Chuyện có gì thích thú mà chị phản ứng như vậy kia chứ? An Hạ cười khổ, thuật lại câu chuyện.

"Tôi tỉnh lại, cha lại nhận nhầm tôi thành chị."
Biết là Giang Khả Lạc sẽ rất thắc mắc, Ngô An Hạ tận tình cặn kẽ thuật lại toàn bộ câu chuyện.

"Ngô gia có hai người con gái song sinh, chị là Ngô Bối Nghi, em là tôi, Ngô An Hạ.

Bẩm sinh chị tôi thông minh, tài giỏi, ngược lại tôi không có tài năng gì đặc biệt, tôi chỉ thích vẽ tranh.

Tất nhiên, cha tôi cần một người con gái có thể gánh vác tâm huyết cả đời của cha là Ngô thị, cho nên cha yêu thích chị nhiều hơn tôi.

Hồi đầu đại học, khi tôi cãi lời cha không vào trường kinh tế mà đi theo con đường hội hoạ, kể từ lúc đó tôi trong mắt cha giống như không tồn tại nữa.

Cho nên...!Khi một trong hai rơi xuống vực, khi chỉ còn lại một người, cha chỉ cầu mong đó là chị tôi."

"Cho nên cô mới vì ông ta mà giả mạo thành chị sao?" Giang Khả Lạc hỏi, gương mặt thích thú trở nên khô cứng lại, bởi vì câu chuyện của An Hạ không hề có một tia vui vẻ.

An Hạ gật nhẹ, môi giương lên nụ cười chua xót.

"Ngô gia có hai người con gái giống nhau như đúc, thật không may, La gia chỉ có một người con trai, hai nhà có hôn phối nhưng không biết chọn cho ai.

Người bên La gia thì cho phép anh Dương thời gian tìm hiểu cả hai, phát sinh tình cảm với ai sẽ chọn người đó.

Nhưng mà cha tôi, cha chỉ muốn giành hôn ước đó cho chị, sau khi anh ấy tìm hiểu qua thì anh ấy đúng thật là có tình cảm với chị, nhưng anh ấy cũng thích trêu đùa thêm cả tôi.

Hai chị em va vào nhau bởi một người đàn ông là chuyện buồn cười nhất thế gian này, cho nên mới có câu chuyện đi ra vách đá ngày hôm đó."
"Vậy...!Vậy tức là..." Giang Khả Lạc xâu chuỗi lại những chuyện An Hạ kể "Tức là hai nhà có hôn phối, nhà họ La thì cho phép tìm hiểu, còn cha cô thì chỉ muốn chọn người chị.

La Thành Dương tìm hiểu hai người, cậu ta có tình cảm với người chị nhưng lại trêu ghẹo cô, cho nên hai chị em mới phát sinh chuyện tại vách đá? Cho nên khi cô tỉnh lại cha cô tự nhận cô là người chị, cô không dám phản kháng, cho nên...!Thành ra mới phải gả luôn cho Thành Dương?"
"Cô hiểu cũng kha khá rồi đó" An Hạ mĩm nhẹ, câu chuyện thật là buồn cười.

"Cô có bị ngốc không?" Giang Khả Lạc phản ứng ngay, tức đến mức tay tự đánh vào đùi bẹp bẹp "Hôn nhân là chuyện cả đời người, cô cứ thế mà giao cả đời đi mà không một chắc chắn nào sao? Rồi làm sao mà thành ra như thế này?"
An Hạ hít thêm một hơi, thật là khổ tâm quá đi, chị phải để cho cô nói thì chị mới biết chứ, chị cứ phản ứng như vậy sao mà cô nói được.

An Hạ gật gù, tay nâng lên cốc nước uống thêm một ngụm, nhìn cốc nước trong tay, mặt nước sóng vỗ dập dền rồi lắng động trong lòng tay.

"Ừm...!Hôn nhân đúng là chuyện cả đời...!Nhưng anh thích chị, tôi thích anh, gả cho anh trong thân phận của chị thì cũng như nhau thôi.

Đều được ở bên cạnh anh là được....!Mà không, lúc ấy tôi không có nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ biết suốt ngày vùi vào sách vỡ để có thể thay thế chị, đùng một ngày anh ấy đến trường đón tôi, đưa tôi đến họp gia đình, họ buộc tôi kết hôn.

Thì...!Chị thích anh, anh cũng muốn kết hôn, thế thì tôi tránh làm sao được, cho nên hôn lễ cứ thế mà diễn ra.

Ngay sau đêm tân hôn anh ấy đã nghi ngờ tôi, suốt thời gian đầu ở La gia, tôi ngày ngày phải nghĩ cách làm thế nào để khiến anh ấy xoá bỏ nghi ngờ về thân phận của tôi.

Tôi phải cố gắng học hỏi, những chuyện mà tôi ghét nhất trên đời cứ thế đổ ập vào tôi, học hành, làm văn kiện, làm đề án.

Khi mới vào công ty làm cùng anh ấy, tôi bị giao cho một núi bài tập.


Cô biết đấy, Bối Nghi là một nhân tài, đống bài tập ấy đối với chị chỉ là giấy vụng thôi, còn với tôi, nó khó khăn vô cùng.

Thật khó tôi mới có thể vượt qua được mấy chuyện đó, về sau, anh ấy lấy kỳ thi tiến sĩ ra làm công cụ vạch trần tôi.

Nếu tôi vượt qua kỳ thi tiến sĩ, tôi sẽ khẳng định được với anh rằng tôi là Bối Nghi, còn nếu ngược lại, tôi sẽ bị anh vạch trần."
"Vậy cô làm cách nào để vượt qua kỳ thi tiến sĩ vậy?" Giang Khả Lạc vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn An Hạ kể chuyện.

"Tôi đi cửa sau" An Hạ thẹn thùng mím môi cười, gương mặt xinh đẹp e thẹn ửng ửng đỏ.

Như một mỹ nữ tuyệt trần trước mặt Giang Khả Lạc, khiến cô không khỏi đắm say nhìn cô chằm chằm.

"Tôi biết được giáo sư của mình rất hay cùng học viên giở trò, học viên ngủ cùng ông ấy, ông ấy sẽ che mắt người đời mà cho điểm, bằng tiến sĩ chẳng qua chỉ bằng mấy đêm ngủ với lão ta."
"Hả? Đừng nói là cô cũng ngủ với lão" Giang Khả Lạc trố mắt, hình tượng tiên nữ giáng trần, băng thanh ngọc khiết muốn tan vỡ.

"Đơn nhiên là không rồi" An Hạ bật cười "Dù gì tôi cũng là phụ nữ đã có chồng, làm như vậy nào phải phép."
"À...!Đúng đúng, không nên không nên" Giang Khả Lạc thở phào, may quá, tiên nữ trong lòng vẫn giữ được hình ảnh.

"Tôi chỉ lén theo dõi ông ta, chụp mấy tấm ảnh rồi doạ ông ta, dùng thân thế của chồng tôi là cháu của tổng thị trường viện thanh tra đe doạ ông ta.

Ông ấy mới lộ trước đề cho tôi, chấm nới cho tôi đỗ bằng tiến sĩ."
"Ô, cô cũng thật là mưu mô đi" Khá khen cho An Hạ, Giang Khả Lạc phải trầm trồ.

"Kể từ khi có tấm bằng, anh ấy không còn nghi ngờ tôi nhiều nữa, hầu như là không nghi ngờ.

Anh đối với tôi rất tốt, ngày càng nuông chiều tôi, thì...!Rơm lâu ngày cũng cháy, mưa dầm thấm lâu mà chị, tôi cũng thích anh ngày càng thích anh thêm.

Rồi thích thành thương, tôi thương anh, anh thương Ngô Bối Nghi...!Dù đó là tôi nhưng...!Đó không phải con người thật của tôi."
"Như vậy...!Cũng không dễ chịu nhỉ?" Cảm giác như thế phải nói là sẽ rất khó chịu, bỗng nhiên giọng nói Giang Khả Lạc mềm nhũng xuống.

"Làm sao mà dễ chịu được..." An Hạ hít thật sâu một hơi, đôi mắt ngấn lên làn nước trong suốt.

Từ đầu cô chuyện kể, cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến bây giờ, trái tim cô bắt đầu loạn, mi mắt chưa gì đã ướm đầy nước.

"Làm sao mà thoải mái được mỗi khi...!Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thích tôi, anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi...!Nhưng lại kèm tên của chị ở phía sau.

Anh thích em, Bối Nghi.

Yêu em, Bối Nghi.


Tôi không chịu được...."
Nói đến câu "Anh thích em, Bối Nghi" "Yêu em, Bối Nghi."
An Hạ nghẹn lại, nước mắt chạy dài trên má, cô cười khổ, nâng tay lau đi giọt nước mắt cố định lại tâm trạng bằng những cái hít sâu.

Nhưng đôi mày thanh cứ chau chặt lại, trái tim cô đau quá, nghĩ đến nước mắt liền ứa ra, không tài nào chịu được cảm giác bức bối ở trong lòng ngực.

"Có những lúc...!Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không phải Bối Nghi, chỉ ước anh đừng gọi tôi như thế nữa..."
Thấy An Hạ khóc, Giang Khả Lạc yếu lòng, tay mở tủ nhỏ lấy khăn giấy đưa cho An Hạ lau nước mắt.

"Làm thế thân của người khác, thật sự không thoái mái, tự cô cầm tù mình trong danh phận ấy..." Giang Khả Lạc thở dài, tuy không phải người trong cuộc nhưng cũng thấu hiểu phần nào khổ đau của An Hạ "Rõ ràng cô có thể phản kháng, sau kết hôn cô có thể nói với Thành Dương về thân phận thật của cô."
"Ừ..." An Hạ thở nhẹ, nụ cười chua chát đến cay đắng, những hàng nước mắt chạy trên gò má đẹp.

"Nhưng anh ấy yêu chị...!Thì có thể nói sao, nói người anh ấy yêu chết rồi?"
"Cô..." Giang Khả Lạc cứng lời, tức đến đánh vào đùi "Cô nhân hậu quá rồi, cô nghĩ cho cha mới giả vờ màn kịch, cô nghĩ cho cậu ta mới nhường nhịn, vì vậy nên mới có ngày hôm nay đây, cô toàn nghĩ cho họ nhưng họ có nghĩ cho cô không?"
Còn tiếp...!
(P/s Các cô bảo tôi ngược anh Dương thêm 3, 4 chương nữa đi.

Ngốc ạ, tôi ngược An Hạ tầm 50 chương nữa, còn lại ngược anh Dương, chắc tầm trăm chương ngược lên ngược xuống moi tim móc ruột anh Dương ra thôi chứ không bao nhiêu.

Bên Phương Hoa, mọi người ban đầu ghét chết ghét sống anh Trịnh Dương bao nhiêu về sau mọi người lại xót thương anh ấy bấy nhiêu, thì ở An Hạ, Anh La Dương cũng vậy thôi, ban đầu các bạn sẽ nghĩ anh La đểu, sau đó sẽ nghĩ anh La quá bạo thủ, về sau mọi người sẽ chỉ cảm thấy anh ấy quá đáng thương thôi, hahah.

Bật mí một xíu, anh Dương sau này đến một chút cao ngạo cũng không có ấy chứ.

Anh đường đường là người làm chủ mọi cuộc tình, người điều khiển mọi cuộc chơi, nhưng cúi cùng anh lại quỳ gối trước An Hạ.

Anh từng yêu rất lý trí, nhưng cuối cùng, anh chẳng còn một chút lý trí nào, dâng cả con tim cho An Hạ, mù quáng yêu, mù quáng thương đến đau lòng.

An Hạ từng là một người không có chí cầu tiến, nghĩ cho người khác nhiều hơn là bản thân, thương người hơn thương mình.

Sau này, quá nhiều tổn thương khiến cô ấy nhận ra rằng, cô ấy chỉ nên tự thương lấy mình, An Hạ sẽ chỉ thương bản thân của cô ấy, cô ấy trở nên độc lập và bản lĩnh.

Tuy là cô ấy cũng có những giây phút yếu lòng, vì đều là phụ nữ yếu đuối, vì cô cũng yêu anh, nhưng cô ấy không để tình cảm đánh chiếm lý trí nữa.

Chuyển biến tâm lý nhân vật rất là gây cấn và hay ho, quá là hợp lý luôn nạ.

Qua tuần mới mọi người vote ủng hộ Dii với nha, cho Dii những bình luận tích cực để Dii luôn phấn đấu nè, moah moah.)
_ThanhDii.


Nghĩ cho họ nhiều, họ có nghĩ cho cô không?
Có hay không thì An Hạ cũng chẳng dám trách, chẳng dám cưỡng cầu.

Bởi lẽ cô mượn thân phận của chị sống, cô làm sao mà dám cưỡng cầu người khác nghĩ cho cô.

"Thế đã có chuyện gì xảy ra?" Giang Khả Lạc không biết bản thân đã hỏi câu này bao nhiêu lần, chờ đợi An Hạ cho cô câu trả lời.

"Chị ấy quay về, tôi bị vạch trần là kẻ giả mạo, vốn mọi chuyện sẽ có thể giải quyết được nếu chị ấy nói sự thật" An Hạ cười đắng, không hiểu được vì sao chị lại đối với cô như vậy, chị muốn cô trả lại cho chị thân phận này bằng cách tước đoạt đi tất cả.

"Chị ấy nói rằng chính tôi ganh ghét với chị, tôi đẩy chị xuống vực để giành lấy cương vị kết hôn với anh Dương."
"Cô không phản bác sao?" Giang Khả Lạc khó tin "Cô là vợ của Thành Dương, là con dâu La gia suốt thời gian qua, cô phản bác chẳng lẽ họ không tin lời cô?"
"Thì...!Cuộc đời luôn trớ trêu mà" An Hạ cười khổ "Tôi giải thích nhiều lắm, nhưng không một ai tin tôi cả, kể cả anh Dương cũng không."
"Sao lại có thể..." Giang Khả Lạc khó mà tin được.

"Chị nghĩ xem, với lời nói của một người vừa mới thoát chết trở về, gương mặt chị ấy bị thay đổi hoàn toàn chính là bằng chứng cho tai nạn ấy và một kẻ, giả mạo thân phận chị ấy thì chị sẽ tin ai.

Hơn nữa, khi tôi giả mạo thành chị, tôi được hưởng rất nhiều đặc ân, con dâu La gia, hưởng phân nửa số cổ phần La thị, được ăn sung mặt sướng cùng một tấm chồng rất cưng chiều.


Tất cả đều là vì tôi giả mạo mới nhận được, họ sẽ chỉ nghĩ tôi vì cái lợi của bản thân mà mưu đồ ám hại chị" An Hạ thở nhẹ, tay nâng lên lau nước mắt trên mi "Họ sẽ tin tưởng tôi sao?"
"Thành Dương cũng không tin cô sao?" Giang Khả Lạc hỏi khẽ.

An Hạ gật nhẹ, đầu cô nặng trĩu như hàng ngàng bao cát đè trên đỉnh đầu "Anh ấy không tin, ngược lại còn hiểu lầm tôi ở bên anh chỉ vì lợi dụng anh."
"Sau đó..." Giang Khả Lạc chớp chớp mắt, đây chính là mấu chốt của vấn đề, phản ứng của La Thành Dương.

"Cha mẹ chồng thì tôi không rõ lắm, nhưng bà nội hiểu lầm, bà nội rất ghét tôi, bà chỉ muốn đuổi tôi đi nhưng anh ấy lại nhốt tôi ở La gia.

Gần ba tháng bị nhốt, tôi phát hiện mình có thai, tôi không thể ở lại nơi đó được, cho nên đã trốn đi.

Chị cũng hiểu cha tôi thương chị tôi, sau khi lộ chuyện từ hôm đó cha không hề liên lạc với tôi.

Chắc chắn cha rất thất vọng về tôi, tôi không thể về Ngô gia."
"..." May mắn Giang Khả Lạc chưa nhanh tay chậm não mà liên lạc với La Thành Dương, An Hạ thật sự là mang thai nhưng bên ngoài đang truy lùng cô ấy, Giang Khả Lạc không thể đưa An Hạ đi bệnh viện.

Cô mở ra điện thoại, nhắn một đoạn tin nhắn cho mẹ, bảo mẹ nấu canh bồi bổ cho An Hạ, nhắn xong, bỏ xuống điện thoại liền hỏi "Thời gian cô bị nhốt, cậu ta có làm hại gì cô không?"
Ngô An Hạ ngưng động ánh mắt, hơi thở chậm lại tim lặng lại một nhịp, cánh môi phản ứng lại một nụ cười nhạt nhoà, cô lắc đầu nhẹ "Không..."
"Ừm" Giang Khả Lạc thở phào, nhẹ nhàng nâng tay vỗ vỗ vào tấm lưng nhỏ đơn độc của An Hạ.


"Vậy được rồi, cô bây giờ cứ ở Giang gia này, chỗ tôi có thể bảo hộ được cô, dù gì bây giờ cô cũng không có nơi nào để đi."
"Tôi thật sự có thể ở lại đây sao?" Ngô An Hạ ngạc nhiên, vừa mừng trong lòng nhưng cũng vừa lo lắng.

"Được, Giang gia tôi đủ rộng để cho cô và một đứa bé nữa ở, dù sau cha mẹ tôi cũng đang cần một đứa bé để bồng bế" Giang Khả Lạc vẫn chưa có ý muốn lấy chồng, cha mẹ cứ giục cô mau mau lấy chồng để ông bà mau có cháu bồng ẵm, trong khi cô chỉ mới có hai mươi tám tuổi.

"Chị là bạn học với anh Dương...!Vậy chị cũng ngang tuổi anh ấy?" An Hạ tò mò hỏi, vẫn chưa biết rõ chị gái trước mặt bao nhiêu tuổi, trông chị vẫn rất xinh đẹp trẻ trung ah, vẫn tràn đầy hào nhoáng tuổi xuân.

"Ừm" Giang Khả Lạc chấm mồ hôi gật gật đầu "Hai mươi tám cái xuân rồi, gần sang cái thứ hai mươi chín cho nên ông bà lão ở nhà nôn lắm."
"Chị vẫn chưa có đối tượng sao?" An Hạ tò mò hỏi, đôi mắt tròn chớp chớp xua đi nước mắt, chuyện của cô đã nói hết rồi, cô không nên khóc nữa, đến lượt An Hạ moi miệng chị về bản thân của chị thôi.

Giang Khả Lạc nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp đang lấp lánh nhìn cô, biết An Hạ muốn moi chuyện.

Dù sau An Hạ cũng đã khai thật chuyện của cô, Giang Khả Lạc cũng không giấu gì.

"Không phải không có đối tượng, chỉ là tôi đang đợi một người."
An Hạ lập tức hứng thú, yên lặng ngồi lắng nghe.


"Ừm...!Thì..." Giang Khả Lạc e thẹn, nhắc đến người thương gò má liền hồng hồng "Cô có nhớ hôm lễ cưới, Thành Dương có nhắc với tôi một người không?"
An Hạ chớp chớp mắt, cố gắng nhớ về ngày lễ cưới, hôm đó cô gặp rất nhiều người, không tài nào nhớ nỗi, An Hạ lắc lắc đầu.

Giang Khả Lạc có thể thông cảm, gương mặt thẹn đỏ nhắc lại "Du Bá Lạp."
"Anh ấy đi đâu hả?" An Hạ thơ ngây hỏi, tên người này nghe có chút ấn tượng, đặt biệt là về họ Du, bởi vì anh từng đưa cô đi gặp một cô gái kỳ lạ cũng họ Du.

"Cậu ấy ở Pháp vẫn chưa về, đi học rồi lập nghiệp ở bên ấy, không có về thành phố S này" Giang Khả Lạc mĩm cười, hai vai nhúng nhúng ngại ngùng "Cậu ấy cũng là bạn thân của Thành Dương, tôi biết cậu ấy cũng hơn mười mấy năm, tương đương thương thầm cậu ấy mười mấy năm."
An Hạ không khỏi ngưỡng mộ, một mối tình thầm kín mười mấy năm sao?
"Anh ấy không biết chị thích anh sao?"
"Nếu biết thì không phải gọi là thích thầm nữa" Giang Khả Lạc bật cười đáp lời.

Ngô An Hạ gật gù, Giang Khả Lạc không giấu được nụ cười chúm chím, hồi tưởng lại những chuyện trước kia.

"Tôi và Bá Lạp quen biết nhau từ thời sơ trung, thân thiết như những người anh em chí cốt vậy.

Đến mức mà Thành Dương cứ gọi chúng tôi là bộ đôi Lạp Lạc, cũng bởi vì thân thiết quá thể làm cho cậu ấy cũng chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương với tôi.

Xem tôi như một đứa em gái của cậu ấy vậy, hoặc là một người bạn tâm đồng, không bao giờ có ý nghĩ tiến tới với tôi.

Tôi cũng vậy, tôi thích cậu ấy nhưng không dám nói, tôi sợ sẽ phá hủy mối quan hệ này, cho nên cứ giữ kín mười mấy năm."
"Khi nào anh ấy về?" Cô hỏi.


"Bá Lạp nói công ty bên ấy ổn định hoàn toàn sẽ trở về" Giang Khả Lạc nâng môi cười hạnh phúc "Tôi định lần này anh ấy về, tôi sẽ tỏ tình với anh ấy."
"Hai người ở bên cạnh nhau lâu như vậy, không ít nhiều cũng phát sinh tình cảm, đúng là nên mở lời biết đâu lại đến với nhau" An Hạ đồng tình, Giang Khả Lạc liền đỏ má hồng tai.

"Thì định như vậy, bây giờ chỉ chờ anh ấy về thôi" Giang Khả Lạc tươi cười "À, nói chuyện như thế đủ rồi, tôi dắt cô xuống nhà giới thiệu với ba mẹ, sau này sống ở đây rồi phải làm quen thôi."
"À...!Em cảm ơn chị" Cảm ơn chị ấy vì đã cho cô một nơi để nương tựa, khi mà xung quanh cô chẳng còn ai giúp đỡ, một người xa lạ như chị lại không ngần ngại dang ra cánh tay cứu giúp cô.

An Hạ thay đổi danh xưng, Giang Khả Lạc vui vẻ đỡ lấy An Hạ, dìu cô đứng dậy, giống như người chị chăm nôm đứa em gái nhỏ.

"Ừm, không có gì, Thành Dương đối với em không tốt thì chị đây bảo hộ em, ở Giang gia này thì không ai có thể làm hại em được cả."
Cái này có thể xem là trong cái rủi có cái may không, sau bao nhiêu chuyện đổ ra, cuối cùng cũng có một chuyện tốt lành đến với cô.

An Hạ ở Giang gia, được sự chấp thuận của ông bà Giang, ông bà quý An Hạ lắm, họ đối với cô giống như con gái trong nhà.

Dù là chỉ mới gặp, còn ăn nhờ ở đậu Giang gia, nhưng chưa một ai trong gia đình này xem cô là ngoại lệ, bất giác họ chỉ xem nhau như là một gia đình.

Còn tiếp...!
(P/s "Giang gia bảo hộ em!"
Xác định cặp đôi phụ thứ hai: Du Bá Lạp & Giang Khả Lạc.)
_ThanhDii.




Ngô An Hạ ở lại Giang gia, người trong Giang gia ai ai cũng xem coi như là một thành viên của gia đình.

Ở Giang gia rất tốt, từ tâm hồn lẫn thể xác An Hạ tốt lên rất nhiều.

Kể cũng lạ, người ta mang bầu thèm chua, thèm ngọt, không thèm trái cây chua thì thèm trái cây ngọt, mà không thèm trái cây thì thèm bánh mức.

Còn An Hạ, cái gì không thèm lại thèm duy nhất món mướp đắng (Ở địa phương gọi là khổ qua), hôm nay cô muốn ăn mướp đắng xào trứng, hôm sau cô muốn ăn mướp đắng hầm thịt, hôm sau nữa cô muốn ăn mướp đắng kho.

Thậm chí có khi cô chỉ ăn mướp đắng sống, mướp đắng sống thái thành lát thật mỏng, trộn cùng với nước mắm chua ngọt.

Nhìn cách cô ăn uống đến ông bà Giang cũng lắc đầu, cảm thấy cô thật là khác lạ đi, cả tháng trời chỉ ăn mỗi mướp đắng, cô thèm đắng ư?
Bầu bì mà thèm đắng ư? Trường hợp này ông bà Giang mới thấy lần đầu nga.

Qua một tháng ở Giang gia, bụng An Hạ phát lớn, tuy nhiên, cô cũng chỉ lớn bụng, không hề mập mạp như những bà bầu khác mập tay mập chân.

Có thể là do cô ăn uống quá là thanh đạm, không mướp đắng cũng ăn rau củ quả, rất ít khi thấy An Hạ muốn ăn một món thịt.

Mọi người còn tưởng An Hạ cầm tinh con sâu, hôm nay là một ngày đẹp trời, An Hạ ngồi ở bàn bếp xem Giang phu nhân làm đồ ăn, cô cũng ngõ ý muốn giúp đỡ những Giang phu nhân bảo bầu bì không được làm việc nặng, không được cầm vật sắt nhọn.

Thành ra An Hạ chỉ ngồi ở bàn bếp ngắm Giang phu nhân nấu đồ ăn, ngồi không đến phát chán.

An Hạ đi vào trong khu vực bếp xem Giang phu nhân nấu ăn, đồ ăn đang được nấu trên bếp, Giang phu nhân đứng một bên thái mướp đắng thành lát mỏng để trộn cùng nước mắm chua ngọt.


An Hạ nhìn thấy mướp đắng liền không ngừng nuốt nước bọt, chẹp chẹp cái miệng, đứng sau lưng Giang phu nhân.

Cái tay nhỏ nhanh ló ra trộn lấy một lát mướp đắng bỏ vào miệng.

Giang phu nhân xoay đầu nhìn An Hạ, gương mặt cô tinh nghịch nhoe miệng cười, Giang phu nhân vừa bất lực vừa cưng chiều, y như con gái trong nhà.


"Dì chưa thấy ai như con, bầu bì gì mà thèm đắng chứ? Người ta thèm chua thèm ngọt, thèm đủ thứ trên đời, ai lại thèm mướp đắng."
An Hạ cũng không biết nữa ah, cô trộm thêm một lát mướp đắng bỏ vào miệng nhai nhai, cái miệng nhỏ chúm chím hồng hồng.

"Ngon mà hihi."
"Rồi, ăn vụng vậy được rồi, con ra kia ngồi đi chỗ dì nấu đừng có mà cản trở" Giang phu nhân ra lệnh, Ngô An Hạ bĩu môi, mắt đẹp mị lên chớp chớp.

"Con ở đây để ngắm dì đẹp nấu ăn" Lâu rồi mới thấy An Hạ nịnh hót một ai đó, nhớ trước kia cô nịnh dì Diệp đến đỗi dì Diệp nghe không trôi nữa.

Từ khi giả mạo thành Bối Nghi, An Hạ không thể nịnh nọt như vậy nữa.

"Ơ...!Cái đứa này dẻo miệng" Giang phu nhân cười cười.

"Con dẻo miệng nhất nhà đó" Tự hào vỗ ngực, An Hạ hất mặt đi ra ngoài bàn bếp ngồi, cô ngắm nhìn Giang phu nhân trong bếp, nhớ đến dì Diệp, cũng là hình ảnh dì lay hoay đứng trong bếp chuẩn bị bữa cơm gia đình giống như vậy, An Hạ sẽ ở một bên líu lo cái miệng nịnh hót dì.

An Hạ nhớ dì Diệp quá, chắc hẳn dì sẽ rất lo cho cô.

Nhưng cô không thể liên lạc với dì, cô không có số liên lạc của dì Diệp, điện thoại của An Hạ bị anh tịch thu rồi.

Cô được bảo hộ ở Giang gia, đối với thế giới bên ngoài, An Hạ giống như bốc hơi khỏi thế giới này, dù La Thành Dương truy tìm ráo riết đến thế nào, sau một tháng anh vẫn không tìm được một tung tích nào của cô.

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, chiếc bụng bầu năm tháng của An Hạ đã bắt đầu to lên, cô phải chuyển sang mặc những bộ váy giành cho mẹ bầu.

Sắc mặt An Hạ trở nên hồng hào, có sức sống hơn, Giang gia vô cùng mong chờ ngày đứa bé ra đời.

Cái bầu lớn cũng kéo theo cho An Hạ vô số những khó chịu, tay chân của cô bắt đầu bị nức nẻ, về đêm sẽ ngứa ngáy vô cùng.

Có những đêm cô ngứa đến bật khóc, còn có những lúc chân cô rất mỏi, y như rằng cô đã leo qua một ngọn đồi cao vậy.

Hai chân nhức nhói tê rần mỗi lúc hai ba giờ sáng, những lúc như vậy, An Hạ không ngủ được.


Cô ngồi tựa lưng vào đầu giường, bất lực nhìn đôi chân đau nhức, cái bụng lớn cô không thể khum người đấm bóp nữa, cứ thể thức trắng một đêm.

Những lúc thức đêm như thế, cô sẽ lại nhớ về một người, không biết anh có sống tốt không? Nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì? Có còn tức giận về cô không?
Những lúc nhớ nhung anh như vậy, cô sẽ như một bức tượng đồng ngồi ngây ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi nước mắt rơi tự lúc nào.

Trông thật ngốc nghếch.

Lâu dần, có những cơn đau dữ dội hơn, lưng đau như thể xương sườn cô bị chặt ra thành từng mảnh, khi những cơn hen suyễn đến, cơn hen trở nên nặng hơn, nghẹn tức lại ở lồng ngực khiến cô không thể thở, tay chân cứng ngắt không làm được gì.

Nếu không cắt tốc cấp thuốc vào, cô sẽ ngất ngay lập tức.

Vậy nên An Hạ của lúc bây giờ, lúc nào cũng phải mang theo lọ thuốc hen suyễn bên người phòng mọi trường hợp.

La gia trở nên u tối, ông bà nội đối với việc bỏ đi của An Hạ vô cùng hài lòng, nhưng đổi lại cho ông bà đó chính là một đứa cháu bắt đầu xa đoạ.

Anh suốt ngày chỉ lo đi tìm tin tức của An Hạ, chuyện ở công ty bắt đầu bị anh bỏ bê, La Thành Dương có khi cả ba ngày cũng không đi làm, bôn ba bên ngoài tìm kiếm Ngô An Hạ.

Suốt một tháng anh bôn ba đi tìm, ông bà nội khuyên nhủ cũng như nước đổ trên lá môn,
chỉ có La lão gia và La phu nhân mới có thể khuyên nhủ anh một chút.

Anh mới nghe lời cha mẹ khuyên ngăn, giao việc tìm kiếm cho thám tử rồi trở về làm việc ở công ty.

Thế nhưng anh lại chẳng thể tốt lên, anh bắt đầu vùi mặt vào công việc, giống như anh đang cố dùng công việc để không nhớ đến cô, lần này đổi lại anh ở công ty mãi chẳng chịu về nhà.

Hai tháng vắng bóng cô, La Thành Dương trở nên thật rối loạn, một tháng thì bôn ba chạy bên ngoài tìm cô, bỏ bê công ty, khi giao việc cho thám tử, trở về công ty thì cả tháng đó anh chỉ ở trong công ty chẳng về nhà.

Có vẻ như khi anh trở về nhà, bước vào căn phòng của hai vợ chồng, anh sẽ nhớ đến cô.


Cho nên anh mới lãng tránh, anh giam mình ở La thị, công việc ở La thị bắt đầu nhảy tiến độ, giám đốc ở trong công ty không về nhà, nhân viên cũng chẳng ai dám tan ca về sớm, bọn họ ngày nào cũng phải tăng ca đến chín mười giờ đêm mới trở về.

Rồi một tháng, lại thêm một tháng, bốn tháng cô rời đi.

La Thành Dương chỉ về nhà đúng bốn lần, toàn bộ nhân viên trên dưới La thị bị anh bóc lột đến bỏ chạy, La phu nhân rất lo lắng cho anh, bà biết An Hạ chính là lý do anh trở nên như vậy.

Bây giờ bà biết đi đâu tìm An Hạ về cho con trai đây?
Hơn bốn tháng An Hạ ở bên ngoài, con bé không về nhà, không ở chỗ họ hàng, chỗ bạn bè cũ cũng không liên lạc.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vì sao lại biến mất như tan vào mây khói như vậy?
La phu nhân vừa xót con trai vừa lo lắng cho con gái, cả dì Diệp cũng lo đến ngất lên ngất xuống, nhưng cho dù mọi người có tìm kiếm quy mô lớn thế nào, một chút tung tích về An Hạ cũng không có.

An Hạ mất tích bốn tháng, La Thành Dương không đủ kiên nhẫn nữa rồi.

Hôm nay anh về La gia sau hơn hai tuần liền ở La thị, sắc mặt anh cực kì không tốt, vừa bước vào nhà, La phu nhân tức tốc chạy đến chỗ anh, lo lắng cho anh hỏi đủ điều.

"Con về rồi, con đói không? Muốn ăn gì mẹ vào nấu cho con, hay là giờ con lên phòng nghỉ đi mẹ nấu canh hầm mang lên cho con."
La Thành Dương nhìn mẹ, đôi mắt anh u tối đầy mệt mỏi, anh nhẹ đáp lời "Con lên phòng."
"Con lên đi, mẹ mang làm canh rồi mang lên cho con dùng" Nhận thấy vẻ mặt không tốt của con trai, La phu nhân nói nhanh.

La Thành Dương chỉ đáp nhẹ "Dạ..."
Sau đó anh đi lên phòng, bước vào căn phòng của hai người.

Trống vắng bên trong căn phòng làm cho lòng anh nặng trĩu, La Thành Dương đứng giữa căn phòng trống, nhìn đi đâu cũng thấy bóng hình cô.

Anh từ từ lặng người rồi trầm mặc.

Cô rốt cuộc đi đâu rồi?
Cô có thể đi đâu được?
Cô bây giờ thế nào rồi?
Có sống tốt hay là không?
Lồng ngực anh nghẹn lại, nặng nề đến mức không thở nổi, bỗng nhiên trái tim anh thật đau, giống như ai đó bóp nghẹt trái tim anh lại, đau đớn làm cho trái tim anh vùng vẫy.


Cay nồng nhanh chóng ùa lên khoé mắt, La Thành Dương ngồi xuống giường lớn, tay chống lên trên đôi mắt che đậy lại những cay nồng in thành giọt kia.

Căn phòng vắng đến lạnh lẽo, trong màn đêm lạnh, giọng anh run rẩy cất lên van xin màn đêm, van xin hư không vô định.

"An Hạ...!Anh không giận nữa...!Em đang ở đâu?"
Nếu là ngày của bốn tháng trước, anh nổi giận đùng đùng tìm kiếm cô, anh cho rằng chỉ cần tìm được cô, anh sẽ phạt cô vì dám tự tiện bỏ trốn, anh sẽ hành hạ cô đến khi cô van xin nài nỉ anh mới thôi.

Nhưng bây giờ đã bốn tháng, anh không tìm được cô, cô sống chết như thế nào anh không rõ, anh chỉ biết cầu mong cô an bình trở về.

Anh sẽ không tức giận gì cả, chỉ cần cô bình an quay trở về.

Mọi chuyện trước kia đều không tính, anh không trách cô nữa, chỉ cần cô xuất hiện thôi.

Cuộc sống ngoài kia xô bồ, biết bao nguy hiểm, cô một thân một mình lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao?
Ít ra ở bên cạnh anh, thì chỉ có anh mới được làm hại cô, còn ra thế giới ngoài kia, cuộc đời nghiệt ngã đối với cô sẽ khắc nghiệt lắm.

Cô về đây, về đây với anh không được sao?
Ở bên cạnh anh khó đến vậy sao?
Câu hỏi này...!Ngày cô đi, anh cũng đã từng hỏi như vậy.

La phu nhân hần xong canh hầm bổ dưỡng cho con trai, bà lên phòng, cánh cửa không có đóng, dự định đẩy cửa đi vào nhưng bước chân bị khựng lại.

La phu nhân đứng lặng ở cửa, lắng nghe âm thanh đau khổ từ bên trong căn phòng rỉ ra.

Tiếng khóc âm thầm của con trai làm cho bà chạnh lòng, sau bao nhiêu năm, từ khi nó trường thành cho đến bây giờ, nó chưa từng khóc.

Ngày hôm nay lại vì một cô gái...!
La phu nhân chết lặng, đôi mi già ngấn ra làn nước, mà ngước đầu hít vào một hơi, xoay người bưng bát canh hầm rời khỏi.

Còn tiếp...!
(P/s Có không giữ, mất kiếm tùm lum.)
_ThanhDii.
Bốn tháng trôi qua, An Hạ ở Giang gia rất tốt.

Bụng cô cũng đã to, mặc những chiếc váy dành cho mẹ bầu trông rất dáng yêu.

Hôm nay Giang gia vẫn như bình thường, cả nhà sau khi dùng bữa cơm tối quây quần ở sofa phòng khách xem các chương trình hài hước thư giản cuối ngày.

Gia đình bốn người tập chung xem chương trình trên tivi, bỗng dưng chuông cửa reo lên, Giang Khả Lạc rời mắt khỏi tivi nhìn ra cánh cửa kính, nhìn ra ngoài cổng lớn có ánh đèn xe.

"Hôm nay nhà có khách sao ta?" Giang Khả Lạc ngạc nhiên, cha Giang cũng thế "Khách của con à? Ba mẹ hôm nay không có hẹn ai."
Đặc biệt, nếu ba mẹ Giang có hẹn khách thì cũng là buổi sáng.

"Để con ra xem thử" Giang Khả Lạc đứng dậy đi ra bên ngoài, An Hạ nhìn theo chị đi ra cửa, xong lại quay về nhìn chương trình tivi cùng ông bà Giang.

Giang Khả Lạc đi ra cổng, bên ngoài là một chiếc limousine màu đen tuyền, cô mở cổng chỉ vừa đủ cho cô bước ra, muốn nhìn xem là ai.

Cửa sau xe mở ra, giày da in xuống mặt đất, một người đàn ông uy phong tuấn mỹ xuất hiện, gương mặt điển trai mang theo vẻ phong trần phiêu bạc.


Đó chính là Du Bá Lạp, anh đã từ pháp quay trở về.

"Hi."
Vừa nhìn thấy anh, Giang Khả Lạc mừng rỡ đến nhảy cẩn, chạy đến nhảy lên câu lấy cổ Du Bá Lạp, không kìm chế được nụ cười tít mắt "Cậu về khi nào, sao không báo cho tôi trước, tôi ra đón cậu."
"Muốn tạo cho cậu một bất ngờ" Du Bá Lạp đỡ lấy lưng Khả Lạc, hai người thân mật nhìn thoáng qua còn ngỡ là một đôi nhân tình, tuy nhiên cả hai vẫn chỉ ở ranh giới những người bạn thân thiết.

"Bất ngờ cái gì, không báo sớm tôi đón cậu" Giang Khả Lạc đánh vào vai anh, vì anh về mà mừng rỡ không ngừng lại được ý cười trên mặt.

"Thành Dương đón tôi rồi, vừa về liền đến làm bất ngờ cho cậu" Du Bá Lạp cười, cánh cửa xe phía bên kia mở ra, một người phụ nữ người tây tóc vàng mắt xanh, thân hình quyến rũ đẩy đà đường cong bước xuống xe, phía cửa lái cũng mở ra, La Thành Dương bước xuống xe đi đến chỗ của hai người.

"Giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi" Chỉ qua cô gái tây bên cạnh "Cô ấy tên Bella, Bella Stephen."
Giang Khả Lạc nhìn thấy La Thành Dương, nụ cười đã khựng lại, ánh mắt khó khăn ngoái nhìn về phía bên trong nhà, đến khi Du Bá Lạp giới thiệu về người con gái phương tây xinh đẹp ấy, nụ cười của Giang Khả Lạc đã hoàn toàn vụt tắt.

Phản ứng cứng ngắt "À..."
Cô gái kia mĩm cười khẽ, đưa ra bàn tay muốn chào hỏi, Giang Khả Lạc giơ ra bàn tay bắt lấy tay cô ấy.

"Bonjour" Giọng cô ấy nhẹ nhàng thánh thót, âm điệu êm đềm, Giang Khả Lạc lịch thiệp cúi đầu đáp lại "Bonjour."
"Lâu rồi cả ba chúng ta mới họp lại, dự định hôm nay đi họp mặt một chút" Du Bá Lạp nhìn cô, hỏi ý "Cậu không từ chối chứ?"
"Ừ...!Mà tôi phải chuẩn bị" Giang Khả Lạc ngượng cười, Du Bá Lạp hiểu ý cô, đôi mắt anh tuấn áp sát nhìn vào đôi mắt đang cố gắng né tránh không nhìn vào mắt anh, thâu tóm mọi diễn biến trên gương mặt của cô khi anh giới thiệu bạn gái.

Cách cô khựng lại khiến Du Bá Lạp có chút vui vui trong lòng "Không có ý định mời chúng tôi vào nhà sao? Cậu muốn chúng tôi đứng ngoài này chờ đợi hửm?"
"..." Giang Khả Lạc cười trừ, khó khăn nhìn về phía bên trong nhà, không biết phải làm sao.

Nếu chỉ có anh với cô bạn gái của anh sẽ không có vấn đề gì, đây còn có thêm La Thành Dương.

An Hạ đang ở bên trong, làm sao để nói với An Hạ trốn lên phòng đây?
"Này, thật sự không muốn mời người ta vào phòng sao?" Du Bá Lạp cười khổ, La Thành Dương đá lông mày với cậu bạn "Do cậu đi bỏ người ta lâu quá."
Giang Khả Lạc khó xử, mắt cứ liếc vào trong nhà rồi quay lại cười với mấy người bọn họ, cực kì ngượng ngùng, đến mức La Thành Dương nhận ra điểm lạ, bởi lẽ bình thường thì Giang Khả Lạc sẽ không ngần ngại mời bọn họ vào nhà ngay lập tức.


"Nhà hiện đang có khách sao?" La Thành Dương hỏi.

"À không..." Giang Khả Lạc cười đáp, xoay người mở ra cổng lớn "Chạy xe vào đi."
La Thành Dương quay vào xe, khởi động xe chạy vào, nhân lúc La Thành Dương còn ở trong xe, Giang Khả Lạc nói nhanh với Du Bá Lạp.

"Xe vào rồi đóng cổng lại giúp tôi nhé, xong rồi mọi người vào nhà đi, tôi tranh thủ lên phòng chuẩn bị cho nhanh" Giang Khả Lạc nói rồi xoay đầu, rất rút chạy lẹ vào trong nhà.

La Thành Dương và Du Bá Lạp là bạn thân thiết, từ sơ trung lên cao học cũng đã nhiều lần đến nhà chơi và gặp ba mẹ Giang rồi.

Cho nên đối với bọn họ đều là người quen, Du Bá Lạp không kịp đồng ý nữa thì cô đã chạy bốc ra khói.

Nhìn bóng dáng nhỏ chạy gấp chạy rút vào trong nhà, Du Bá Lạp nâng lên nụ cười cưng chiều thầm kín, hướng nhìn cô gái bên cạnh, chờ xe vào để đóng cổng rồi đi vào trong.

Giang Khả Lạc chạy vào trong nhà, mở cửa ra liền phi lại chỗ An Hạ nắm lấy cổ tay An Hạ, ba mẹ Giang ngạc nhiên nhìn hành động của con gái.

"Sao vậy?" Ông bà Giang thắc mắc.

Giang Khả Lạc liếc mắt ra bên ngoài, thấy cổng đã đóng lại, không kịp giải thích nhiều chỉ nói một câu "La Thành Dương đến."
Nghe anh đến, An Hạ bất thần, đôi mắt mở to kinh ngạc, bốn tháng qua anh ở bên ngoài truy lùng cô cũng chưa một lần đến đây.


Hôm nay sao lại đến đây?
Giang Khả Lạc không kịp giải thích, kéo An Hạ đứng dậy "Em còn ngây ra làm gì, mau lên phòng."
Ngô An Hạ thất thần bừng tỉnh, hoàn hồn vội vàng đứng dậy, bước chân đi theo chị, hai người tức tốc đi lên lầu hai.

Trước khi đi lên tầng hai, Giang Khả Lạc còn ngoái đầu lại căn dặn ba mẹ ở dưới.

"Chuyện An Hạ ở đây, ba mẹ đừng để lộ ra với bọn họ, một chữ cũng tuyệt đối không được."
Ba mẹ Giang gật gật đầu, Giang Khả Lạc quay đi, vừa lúc này cửa nhà trước mở ra, hai ông bà liền đứng dậy chào đón khách quý.

"A...!Cháu Lạp về rồi à?" Giang phu nhân nhập vai rất tốt.

Giang lão gia cũng không kém cạnh về mặt diễn xuất "Cháu Dương, lâu rồi mới gặp."
Còn tiếp...!
(P/s Tối nay mình chỉ ra được một chương thôi ah.)
_ThanhDii.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK