Dưới núi, một tiểu cô nương khoảng chín, mười tuổi đang chăm chỉ gánh nước. Mỗi bước đi đều vững trãi vô cùng, trên vai đòn gánh treo lủng lẳng hai thùng nước lớn, cho dù đường đi không mấy bằng phẳng cũng không có một giọt nước nào bị vẩy ra ngoài.
Tiểu cô nương ngân nga điệu hát quen thuộc, tận hưởng thời gian làm việc tốt đẹp, trên môi là nụ cười luôn không rời. Đáng tiếc không khí này lại sắp bị đánh vỡ, Khang Nhược cảm nhận có người tiến đến liền dừng lại bước chân, gánh nước vẫn vững vàng dừng lại trên vai.
Chờ không quá lâu, từ xa xuất hiện hai nam một nữ, khuôn mặt tức giận đi đến vây quanh Khang Nhược, người tới chính là không có ý tốt!
Cảm nhận không khí áp lực bủa vây, tiểu cô nương bình tĩnh hạ xuống gánh nước nhìn về phía hai nam một nữ cất tiếng hỏi:
" Các vị sư huynh sư tỷ đây là có việc gì? Vì sao chặn đường A Nhược?"
Nữ tu nghe vậy chợt cười lạnh, khoanh tay trước ngực, cằm có chút hất cao nói chuyện:
" Kẻ nghèo hèn, không tự xem lại mình là thân phận gì, ngươi xứng xuất hiện trước mặt Tĩnh ca ca sao?"
Khang Nhược nhíu mày cố gắng nhớ lại, nàng quen biết không ít người nhưng đều chỉ là sơ giao, thật sự gần gũi người không có mấy. Vị xuất hiện trong miệng sư tỷ này lại là ai, nàng thực ra nhất thời không nhớ được.
Không nhớ liền không nhớ nhưng dám nói không biết trước mặt vị này e rằng là ai cũng khó được an ổn. Nàng rất ít tham gia vào ngoại môn câu chuyện nhưng rắc rối thi thoảng vẫn sẽ tìm đến nàng. Khang Nhược chợt tỏ vẻ khúm núm, sắc mặt sợ hãi lại oan uổng nhìn về phía nữ tu đáp:
" Sư tỷ hiểu lầm, A Nhược tự biết thân phận thấp hèn tu vi kém cỏi, sao dám xuất hiện trước mặt quý nhân. Nếu có chính là A Nhược ngu ngốc mạo phạm, sư muội xin được tạ lỗi với sư huynh sư tỷ." Nói xong liền ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
Nữ tu hài lòng nhìn thái độ của Khang Nhược, lời ra khỏi miệng lập tức được tiếp thêm khí thế:
" Không biết tự lượng sức. Càng nhìn ngươi lại càng cảm thấy xui xẻo, Đi."
Nói xong nữ tu quay người hả hê dẫn theo tuỳ tùng rời khỏi, Khang Nhược mím chặt môi chờ đợi, cuối cùng thở dài. Nàng nếu biết Tĩnh ca ca là kẻ nào, nàng sẽ đánh hắn thành đầu heo. Nữ tu kia tạm thời chưa thể đụng tới, người này hoành hoành ở ngoại môn nhiều năm, chống lưng cũng rất lớn. Nàng vô căn cơ lại không người dựa vào khó có thể trực diện đối đầu.
" A, không biết tỷ tỷ đã khoẻ lại chưa. Tạ sư thúc năm đó mang theo ta về tông môn chỉ dặn dò ta yên tâm tu luyện, lúc sau chưa từng xuất hiện tiếp."
" Thật muốn biết tỷ tỷ tình hình, hai năm trôi qua trận bàn của tỷ tỷ ta vẫn luôn cẩn thận cất giữ, đợi một ngày tận tay giao lại cho người cũng muốn cảm ơn ân nghĩa cứu giúp năm đó."
Lẩm bẩm một lát, chờ đợi làm khó người đã đi xa, A Nhược mới tiếp tục nhấc lên gánh nước đi bộ về ruộng linh dược. Nàng hai năm nay nguyệt ngân kiếm được đều là do tận lực chăm sóc mảnh vườn này, chính là coi trọng nó hơn cả bản thân. Nước tưới đều lấy ở linh suối dưới chân núi, ngày ngày nàng đều tận lực gánh đủ mười thùng nước tưới đẫm linh vườn. Công pháp rèn luyện gì đó nàng không có quá nhiều tông môn điểm tích luỹ để đổi, chỉ đành kết hợp việc rèn luyện thể lực với nhiệm vụ chăm sóc hằng ngày.
Ngoại môn ra đến linh suối không xa cũng không gần, hôm nay đã là lần đi lại thứ năm của nàng. Đi qua gần nàng nhất động phủ thấy nam hài hàng xóm đang chăm chỉ luyện kiếm, A Nhược liền dừng lại chào hỏi. Người này chỉ bình tĩnh đảo qua khuôn mặt nàng rồi lạnh nhạt tiếp tục luyện kiếm.
Khang Nhược cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ nhún vai một cái rồi đi tiếp. Hắn và nàng giao tiếp mấy năm nay đều là như vậy, sớm đã trở thành thói quen. Nếu hắn chào hỏi lại có lẽ Khang Nhược nàng mới thực sự cảm thấy giật mình.
Ngoại môn rộng lớn, cho dù không phải trung tâm nhưng lại chiếm hầu hết Thanh Hà tiên tông phạm vi. Tông môn đệ tử tuyển chọn đều rất khắt khe, đợi ngày Thanh Hà có thể dùng đệ tử lấp kín ngoại môn e rằng còn rất xa.
Cho nên nơi này mỗi đệ tử đều có của riêng mình động phủ, không gian giữa người với người cũng tương đối riêng tư.
Nàng động phủ cùng nam hài vừa rồi vẫn được xem là tương đối gần, vì vậy hắn chính là hàng xóm thân thiết của nàng.
" Mỗi ngày đi gánh nước đều thấy tên nhóc này luyện kiếm, chăm chỉ như vậy là muốn nhanh chóng chuyển đi sao?"
Thở dài sau đó A Nhược nhanh nhẹn vác thùng nước về động phủ. Dùng tông môn lệnh bài mở ra cấm chế, Khang Nhược dẫn theo linh thuỷ tưới tắm phần còn lại của linh vườn.
Xong xuôi nàng liền chống nạnh thoả mãn nhìn ngắm thành quả hai năm nay.
Linh dược nàng nhận trồng đều là ngắn hạn thảo dược, cho nên thời gian thu hoạch không dài. Mỗi tháng nàng đều có thể thu hoạch một chút trưởng thành thực vật đổi lấy vật tư tu luyện.
Dùng vài pháp thuật xua đuổi côn trùng hại, Khang Nhược liền quay vào động phủ bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Một loạt động tác thành thục dùng ra, nàng rất nhanh đã tiến vào trạng thái huyền diệu đả toạ.
Linh khí lưu chuyển đủ vòng chu thiên sau đó hối nhập toàn bộ về đan điền tích luỹ. Khang Nhược yên tĩnh lặp đi lặp lại các bước tu luyện. Sau cùng linh khí càng thêm dày nặng nàng mới dùng nó từ từ ma sát vách chướng luyện khí ba tầng.
Hai năm tích luỹ tầng đáy vô cùng vững trãi, Khang Nhược cũng không quá nóng vội tăng lên tu vi. Cho dù nàng thấy được cùng tuổi tam linh căn đồng môn thay phiên nhau đột phá thì lại càng cố gắng khiến bản thân nóng nảy tâm thu liễm.
Cho đến ngày hôm nay, nàng cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn sàng đột phá tầng thứ ba. Linh khí liên tục bào mòn vách tường luyện khí khiến nó dần trở nên mỏng manh. Bản thân Khang Nhược tinh thần cũng đạt trạng thái tốt nhất, cẩn thận từng chút một điều khiển.
Đến khi vách chướng cản trở tu vi sắp bị phá vỡ thì một âm thanh đá cửa khiến Khang Nhược bừng tỉnh, cũng bị buộc rời khỏi trạng thái tu luyện.
Ngực đột nhiên khó thở, hai mắt xuất hiện tơ máu khiến nàng có chút dữ tợn. Cho dù là ai bị phá đám lúc tu luyện quan trọng đều sẽ khó lòng nhẫn nhịn.
Nàng nghiến răng nhìn người vừa xuất hiện, hắn thấy Khang Nhược tức giận nhìn liền cười lạnh. Trong tay quơ quơ lệnh bài ném đến trước mắt nàng nói:
" Nhạc sư tỷ có lệnh, sai ngươi rời tông mua sắm mới ra trang sức của Vạn Linh các. Sư tỷ trước nay chán ghét việc ức hiếp người khác cho nên sẵn sàng đưa trước ngươi linh thạch cùng lệnh bài rời tông. Cầm lấy rồi nhanh chóng làm việc, sư tỷ trước nay rất chán ghét việc chờ đợi."
Khang Nhược nghe được liền rũ đầu, che giấu chán ghét nơi đáy mắt, đợi một khắc mới từ từ trả lời:
" Sắc trời đã muộn, sư tỷ nhã hứng không ngờ lại cao như vậy. Sư huynh xem có thể nể tình sư muội trước nay chưa từng làm trái ý, xin Nhạc sư tỷ rời lại giao phó vào ngày mai được không. Nếu sư huynh sẵn lòng giúp đỡ, sư muội sẽ vô cùng cảm kích."
Hắn nghe được chợt cười lớn:
" Cảm tạ có ích gì, giúp ngươi nói tốt không phải không được chỉ là ta trước nay không phải người thích nghe lời nói suông..." Nói xong ánh mắt hắn liền không chút kiêng rè tham lam nhìn về khuôn mặt nàng. Khang Nhược cả người lạnh buốt, trong đầu trái lại như sắp nổ tung vì phẫn uất. Nàng còn nhỏ nhưng không phải là không biết sự đời, hai năm này thấy nhiều nghe nhiều, thực sự đã phá tan nhận thức của nàng về thế giới nhỏ bé lúc chỉ quanh quẩn trong Linh Lung trấn phàm thôn. Nàng sớm đã không còn là bé gái năm ấy.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn khuôn mặt cợt nhả trước mắt, Khang Nhược cố kìm nén ghê tởm, lạnh lùng nhặt lên dưới đất đồ vật sau đó quay người rời khỏi.
Nhìn sắc trời đã sầm sì, thậm trí còn bắt đầu có mây đem tích tụ, Khang Nhược chợt dừng lại bước chân. Nàng cảm nhận có dự cảm không lành sắp tới, thực sự không muốn rời khỏi động phủ. Lại nhìn ngoài cửa cấm chế dễ dàng bị mở ra, trong mắt khói mù cuồn cuộn. Động phủ nhỏ là nơi nàng cảm thấy an toàn nhất vậy mà bây giờ nó đã bị người ta dễ dàng xâm nhập. Đến tận khi cửa bị đạp mở nàng mới giật mình nhận ra có người hung hăng tiến đến, đây là do tu vi quá phế sao. Chẳng nhẽ nàng tu luyện cách thức là không đúng? Đứng tầng dưới chót còn mong muốn bản thân tích luỹ càng nhiều. Nhìn xem đi Khang Nhược không phải ngươi đã sắp bị đào thải rồi sao? Trở thành chạy chân sai vặt, bị bỡn cợt lại không thể phản kháng.
Nam tu hậm hực bước ra khỏi động phủ, đến khi đi đến trước cửa chợt dừng lại nhìn thẳng nàng. Sống lưng A Nhược lúc này trở lên căng cứng, tay nắm lệnh bài càng ngày càng chặt đến mức ba chữ Nhạc Tuế Viện hằn sâu vào lòng bàn tay.
Hắn thấy Khang Nhược sợ hãi liền cười hung ác, coi thường phất tay áo rời khỏi, chỉ để lại lời nói phảng phất trong không khí:
" Ngươi chờ đấy Khang Nhược, một ngày này ta muốn xem ngươi có hay không phải quỳ xuống liếm chân ta!"
Nhìn nam tu rời đi, A Nhược liền có chút mệt mỏi ngồi xuống cạnh cửa. Hắn tu vi luyện khí sáu tầng, cao hơn nàng không ít cảnh giới. Cho dù hận, cho dù cảm thấy kinh tởm nàng một chút cơ hội chiến thắng cũng không có.
" Mẫu thân con rất nhớ người, con đã cố gắng trở nên mạnh mẽ nhưng thật sự rất khó..."
" Còn có tỷ tỷ và Tạ sư thúc, một người cứu ta, một người lại cho ta cơ hội tu luyện. Vậy mà A Nhược lại trở thành con người hèn nhát như vậy, A Nhược hổ thẹn với hai người..."
Đang lúc để bản thân xả ra uất ức trong lòng, một giọng nói lạnh nhạt đột ngột xuất hiện:
" Nếu còn lầm bầm lầu bầu, ngươi đến nửa đêm mới có thể xuống núi."
Nghe thấy âm thanh, Khang Nhược giật mình đứng dậy. Nhìn một vòng xung quanh không thể thấy ai, nàng có chút ngơ ngác gõ gõ đầu.
" Chả nhẽ là nghe nhầm. Ta thật sự đã choáng váng đến đơ người."
Phủi đi bụi bặm trên tông môn phục sức, Khang Nhược bắt đầu đi bộ xuống núi. Đi qua động phủ tiểu nam hài, nàng cho dù không có tâm trạng nhưng vẫn dừng lại chào hỏi hắn.
" Tiểu ca, giúp ta để ý vườn linh dược, ta muốn xuống núi có việc. Vô cùng cảm tạ ngươi."
Nói xong chưa đợi nam hài trả lời nàng đã hoá thành một cơn gió chạy biến đi mất.
Trần Cảnh nhìn theo Khang Nhược, đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn mới thu lại kiếm nhảy lên một gốc cây gần đó chợp mắt.
Khang Nhược rời khỏi liền tăng mạnh bước chân, nàng thường xuyên xuống núi lấy linh thuỷ nhưng rời khỏi tông môn vẫn là lần đầu tiên.
Dù sao tu vi thấp kém muốn lĩnh nhiệm vụ ra ngoài là khó khăn, cũng may thành trấn phụ thuộc tông môn không ít, cự ly cũng không quá xa. Nhất là giao dịch trấn gần sát tông môn, thường xuyên có đệ tử đến nơi này buôn bán vật phẩm trước khi quay về tông.
Chân gia tốc không ngừng, vượt qua dòng suối nàng hay lấy nước, cuối cùng Khang Nhược cũng đã thấy kiến trúc trong sắc trời tối tăm.
Vội móc ra chiếu sáng vật phẩm, nàng từ từ lại gần hai khối tượng đá sừng sững ngăn cách ngoại môn.
Tông môn ngoài ngoại môn rộng lớn, nội môn trung tâm còn có tạp dịch khu. Nhưng Thanh Hà trước nay thu nhận không nhiều tạp dịch cho nên ngoại môn đệ tử hiếm có người có chân sai vặt. Tạp dịch khu chiếm địa chỉ là một phần tư ngoại môn, nhưng Khang Nhược muốn rời khỏi tông ắt phải trải qua nơi này.