Beta: TrinhTrinh
Đối với nhóm công tượng từ trong kinh thành tới mà nói, làm xe trượt tuyết căn bản là chuyện nhỏ.
Rất nhanh, Đại Uông và Nhị Uông liền có món đồ chơi của mình —— là hai chiếc xe kéo. Bộ dáng nhìn qua không khác xe trượt tuyết là mấy, nhưng mà cũng không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như đồ chơi cho nhi đồng.
Đại tuyết rơi sau, Diêu Thanh cùng Tiểu Ỷ cả ngày bị hai con Uông lôi kéo ở trong sân nhà xoay quanh.
Diêu Thanh có chút choáng: “Đi, ta muốn đi lên lớp, trở về rồi chơi tiếp.”
Học đường trong lão miếu lại lần nữa mở ra. Diêu tiểu tiên sinh lại lên lớp lần nữa, cũng bởi vì mới vừa về thôn được nhiệt liệt hoan nghênh, Diêu tiểu tiên sinh còn cố ý chuẩn bị lễ vật.
Đại Uông dừng lại, sau đó tha Diêu Thanh chạy tới lão miếu.
Tiểu Ỷ thấy thế, nhanh chóng nhảy xuống xe kéo, vội vã chạy vào trong phòng cầm lên túi xách đã sớm chuẩn bị tốt, lại nhảy lên xe kéo: “Nhị Uông, đuổi kịp!”
Tiểu Uông ngồi xổm làm người gác cổng, hai mắt hàm lệ. Cẩu của hắn như thế nào bỗng nhiên không cần hắn rồi?
Ôn Luân lúc này mới rời giường, lười biếng đẩy cửa sổ ra, nhìn hai tiểu hài tử một trước một sau chạy như điên, bỗng nhiên nói rằng: “Về sau ta có thể thu dưỡng nhiều hài tử hơn nữa, cũng sẽ không có đối tốt với bọn họ giống như đối A Thanh bây giờ.”
Về vấn đề con nối dòng, Ôn Luân cùng Đại Hùng cũng đã từng thảo luận qua, Đại Hùng thậm chí cảm thấy còn có một cái kế hoạch dị thường khổng lồ.
“Sáng sớm, cẩn thận cảm lạnh.” Đại Hùng hai bước đi tới, đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một kẻ hở thông khí, “Chuyện hài tử ta đã cẩn thận nghĩ qua. Chuyện thiên hạ ta không có khả năng làm hết toàn bộ, huống hồ đây cũng không phải là chuyện của một mình ta. Gặp gỡ là duyên phận, có lẽ sẽ cung cấp một ít trợ giúp, nhưng đại khái ta sẽ giống tức phụ, sẽ không coi thành con của mình mà dưỡng.”
Trước kia là y nghĩ lầm, trong nhà có Diêu Thanh, có Tiểu Ỷ sau, y mới biết được khác nhau. Muốn nói Diêu Thanh chẳng qua là chiếm danh phận tôn tử của tiên sinh Ôn Luân, cái khác cũng không khác gì Tiểu Ỷ. Diêu Thanh cùng Tiểu Ỷ đối với y mà nói, đều là cô nhi, nhặt được dưỡng bên người mà thôi. Hai hài tử đều nghe lời hiểu chuyện, nói thật, Diêu Thanh so với Tiểu Ỷ còn càng làm ầm ĩ một ít. Nhưng thật tâm, y không cách nào giống như đối với Diêu Thanh, mà đi đối đãi Tiểu Ỷ.
“Ta sau lại nghĩ tới tình huống nhà đệ, cảm thấy hài tử chỉ cần một đứa thì tốt rồi. A Thanh như vậy cũng không tồi, những hài tử khác đều có Dục Anh đường quản.”
Ôn Luân vỗ vỗ Đại Hùng: “Muốn chiếu cố những hài tử đó, cũng không nhất định phải dựa vào Dục Anh đường.”
Ôn Luân còn muốn tiếp tục nói, Thúy Liên gõ gõ cửa: “Đại thiếu gia, điểm tâm đã xong.”
Ôn Luân lúc này mới kịp phản ứng, mình còn chưa ăn điểm tâm đâu.
Đại Hùng nhanh chóng mang theo tức phụ đi ra ngoài, không nghĩ tới Tống Lâm thế nhưng đã đứng ở ngoài cửa ăn. Chén lớn mì vằn thắn, dưa chua thịt thêm thức ăn, Tống Lâm ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Ôn Luân đơn giản, một chén hoành thánh, trong bát rắc thêm chút rau mà thôi.
Tống Lâm đối lập một chút, mặt già hồng lên. Kỳ thật mấu chốt là, rau dưa mới mẻ so thịt còn đắt, nhưng là… Vẫn đỏ mặt.
Đại Hùng cũng sớm đã ăn qua, chờ Ôn Luân ăn không vô, mới ăn hai cái hoành thánh còn dư lại, còn lẩm bẩm một câu: “Như thế nào cứ ăn ít như vậy?” Đại Hùng chỉ trải qua ngày không đủ ăn, chứ cho tới bây giờ còn chưa trải qua ăn không hết ngày. Dù là đoạn thời gian y ở trong kinh, cũng đã quen, không thể nhìn lãng phí thức ăn.
Ôn Luân kỳ thật cũng không có gì phô trương: “Ở nhà còn sợ bị đói?”
Đại Hùng ngẫm lại cũng đúng.
Tống Lâm quen sinh hoạt trong kinh, nhìn quen các loại quy củ. Nhân gia nhà giàu mỗi ngày cơm canh đều có chú ý, bao nhiêu cơm bao nhiêu đồ ăn đều là dựa theo thân phận địa vị định ra. Như là trong nhà tối cao lão thái thái, chẳng sợ một bữa ăn không tới nửa bát cháo, vẫn phải theo quy củ chuẩn bị bốn đến sáu đĩa thức ăn. Nếu ngày nào đó đồ ăn không dễ mua, thiếu một đĩa nửa chén, còn có thể nháo đến gia đình không yên, mũ bất hiếu lập tức liền có thể chụp lên đầu.
Ôn Luân súc miệng, nhìn Tống Lâm sửng sốt nửa ngày không nói lời nào: “Tống tiên sinh đây là làm sao vậy?” Tống tiên sinh chính là người mà nhìn như lão yêu tinh, từ khi nào mà cũng có lúc ngây ngây ngốc ngốc như thế này? Thật hận không có cameras, không thể chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm.
Tống Lâm hồi thần, thoáng kéo kéo khóe miệng: “Tống mỗ chỉ suy nghĩ, quy củ thứ này…” Rốt cuộc là cái gì?
Ôn Luân nghĩ nghĩ phương thức cuộc sống của mình, đại đa số cũng không dính dáng đến quy củ, chỉ là: “Quy củ bên ngoài là đạo đức, là luật pháp. Về phần quy củ trong nhà, người trong nhà ở thoải mái liền không được sao?” Nhân sinh ngắn ngủn không đến trăm năm, ở trong nhà mình còn không thể tùy tâm sở dục, vậy thì có bao nhiêu mệt?
Tống Lâm chắp tay: “Ôn tiên sinh rộng rãi.”
Ôn tiên sinh cảm thấy kỹ năng trang cao thâm của mình, có xu thế gần như tuyệt hảo rồi, nghe được khen, da mặt cũng không hồng một chút nào.
Nếm qua điểm tâm, lại ngồi một hồi, liền đã bị nhét vào tay cái lò sưởi, lôi kéo Đại Hùng đồng thời đi dạo tiêu thực sau khi ăn xong.
Nhưng Tống Lâm lại là một người không có ánh mắt, trực tiếp liền đuổi kịp.
Ôn Luân âm thầm phiên cái xem thường, dù sao hai người bọn họ cũng không tính toán nói lời buồn nôn, tiếp tục đề tài buổi sáng đang nói dở, Ôn Luân liền nói lên khái niệm của quỹ từ thiện. Hiểu biết cùng lịch duyệt của Ôn Luân đối với quỹ từ thiện cũng chỉ là một chút đại khái mà thôi.
Đại Hùng sau khi nghe xong như là có sở ngộ.
Tống Lâm sau khi nghe xong liền là triệt để hiểu ra, cơ hồ không có tạm dừng, liền thu thập trong mình một chút đồ vật, liền lao xuống núi.
Chờ đi đến lão miếu, như trước là Đại Hùng cùng Ôn Luân hai người đi.
Không khí trong lão miếu hôm nay thật không đúng, hoàn toàn không có cái nhiệt liệt không bị ai cản trở như trước kia. Bởi vì trong thôn chương trình học giáo dục, vốn cũng không phải chuyện rất nghiêm túc gì, nhất là Triệu Tứ chủ giảng đạo lí đối nhân xử thế, càng là cổ vũ mọi người mở miệng lên tiếng. Dù là khóa của Diêu Thanh, cũng thường xuyên có người đặt câu hỏi.
Nhưng hôm nay trong lão miếu, lại là một mảnh an tĩnh.
Ôn Luân đi đến cửa sau vừa thấy, già trẻ lớn bé tất cả đều cau mày.
Hàng đầu tiên, Tiểu Ỷ cùng tiểu hài tử khác cùng tuổi ngồi cùng một chỗ, đối với tờ giấy trên bàn phát sầu.
Trên đài Diêu tiểu tiên sinh, trừng dựng thẳng mắt, không giận tự uy bưng bát lên hớp một hơi sữa dê, miệng bên ngoài lưu lại một vòng râu bạc.
Không một người cười nhóc.
Thôn trưởng ỷ vào địa vị cao, bị đẩy đi ra xin tha: “Tiểu tiên sinh, ta không biết làm đề mục này.”
Thôn trưởng vừa thốt lên xong, những người khác sôi nổi phụ họa.
Diêu tiểu tiên sinh trong tay cầm một quyển thư cuốn lại, mí mắt cũng không nâng: “Đem cái mình biết viết lên là được.”
Thôn trưởng nghẹn, lần nữa ngồi trở về, đặt bút viết, tốt xấu điền lên giấy vài chữ. Trong thôn hiện giờ từng nhà đều tích chút tiền, ngày tuy rằng vẫn khó khăn, nhưng cũng đều mua một chút văn phòng tứ bảo. Trừ bỏ thời điểm mới vừa luyện tự, sa bàn hiện đã không còn công dụng gì. Dù sao bút lông cùng nhánh cây chênh lệch vẫn là rất lớn, dùng nhánh cây viết chữ dù dễ nhìn, nhưng khi viết bút lông cũng vẫn phải luyện lại lần nữa.
Cũng không biết nguyên nhân sớm nhất là từ thư sinh tuyên truyền ra ngoài, hay là cái gì khác, Đại Trà thôn chiêu đãi nhóm du khách, đều là lấy thư sinh làm chủ, dù là những phú thương tới đây, cũng đều là mỗi người có học thức.
Tự luyện xinh đẹp cũng có chỗ tốt. Khác không nói, chính là cái sạp dưới cây đại trà ở thôn khẩu, trực tiếp viết lên cái gì giá tiền bao nhiêu, cũng có thể bán đi không ít đồ vật, còn đỡ phải cho khách nhân hỏi giá.
Chúng ta thôn dân chính là có văn hóa nha!
Thời điểm thôn trưởng mang theo kiêu ngạo muốn trả lời bài thi, liền lập tức biến thành bong bóng. Ngay cả cái đề mục cũng xem không hiểu a!
Đối với thôn trưởng làm phức tạp, hùng hài từ phía trước càng cảm thấy buồn rầu thêm. Bọn họ rõ ràng thực nghiêm túc học tập, cũng học hai ba năm, thế nhưng ngay cả đề mục cũng không biết hết. Nghe nói hàng trước mắt này là dựa vào cái đề mục này, đồng sinh thử liền khảo tới đầu danh án thủ! Ngày hôm qua hàng này còn bị bọn họ đặt trên mặt đất, ngay cả thân đều lật không được đó! Chẳng lẽ thật sự lợi hại như vậy?
Tiểu Ỷ thuần túy chính là vô giúp vui. Hắn vỡ lòng chưa tới hai ngày, bút còn không biết cầm như thế nào đâu.
Đại Hùng mắt sắc, nhìn đề mục đối với Ôn Luân một trận thì thầm.
Ôn Luân nhìn nhìn tiểu tử ủ rũ phá hư trên đài kia, kéo Đại Hùng đi trở về.
Về đến nhà, Tiểu Uông lui một chân ngồi ở cửa phòng, như là tiểu cô nương đối mặt hái hoa tặc, mặt mũi trắng bệch.
Ôn Luân cùng Đại Hùng không rõ, bọn họ lúc trước xuất môn còn hảo hảo mà, lúc này mới bao lâu?
“Xảy ra chuyện gì?” Tâm tư làm gia trưởng của Đại Hùng trồi lên.
Hái hoa tặc Bích Hà cầm trên tay một cái chén trúc.
Ôn Luân nhìn thoáng qua, màu sắc có chút giống trà sữa.
“Thúy Liên đang thử làm trà sữa. Để Tiểu Uông thử khẩu vị xem như nào.”
Trà sữa là Ôn Luân nói. Cửa hàng trà sữa lần đầu tiên xuất hiện chính là ở cổng các trường học. Ôn Luân có chút suy nghĩ, hơn nữa khẩu cảm của sữa dê thật sự cũng quá kém. Ôn Luân mỗi ngày nhìn Diêu Thanh uống sữa dê cứ như đang uống thuốc.
Thúy Liên làm chút trà bỏ vào sữa, nhưng là trà sữa loại này tại Ôn Luân xem ra không có hàm lượng kỹ thuật gì, lại vấp phải trắc trở.
“Không phải chỉ là nước trà thêm chút sữa sao?” Tiểu Uông lần đầu tiên uống thử, vui vẻ đồng ý. Dùng trà cũng là có loại cách uống này, hơn nữa có nhiều loại còn muốn thêm vào trong trà càng tạp, mấu chốt là trà sữa này là do Bích Hà bưng tới.
Tiểu Uông lần đầu tiên uống thử, là cạn! Đến hiện tại nhìn thấy chén thứ mười tám trong tay Bích Hà, tâm tình cũng là —— cạn!
Vườn trà Dục Tú chủ yếu kinh doanh chủng loại lá trà cũng chỉ có trà xanh, trà đen còn chưa chính thức bắt đầu tiêu thụ. Nhưng mà Ôn Luân ngẫu nhiên cũng cùng sư phụ chế trà khác đồng thời, cũng sẽ chế tác một ít chủng loại lá trà khác, lượng không lớn, nhưng trên cơ bản nên có đều có. Lá trà đại loại phân sáu loại, Thúy Liên từ Ôn Luân nơi đó tiếp thu chủng loại trà sữa cũng đa dạng phong phú, vì thế liền có bộ dáng Tiểu Uông hiện giờ.
Trà xanh thêm sữa, hồng trà thêm sữa, đây là phiên bản trụ cột nhất, còn phân thêm đường không thêm đường, bỏ thêm đường đỏ hay là bỏ thêm đường trắng hay là thêm đường phèn, đường thêm nhiều hay ít, thêm quả hạt, thêm đậu đỏ vân vân. Lúc trước mấy chén, Tiểu Uông còn có thể nói ra một phần ba, nhưng hiện tại, hắn thật sự vừa thấy chén trà đã muốn chạy đến nhà vệ sinh.
“Bích Hà~” Ánh mắt Tiểu Uông đều nhanh đổ mồ hôi.
Bên ngoài yếu kém hái hoa tặc – Bích Hà nhẹ nhàng chớp mắt, khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng: “Tiểu Uông.”
Tiểu Uông: “Ta uống!”
Ôn Luân không hiểu, không phải là một ly trà sữa sao! Nghĩ nghĩ, cậu chạy tới phòng bếp: “Đậu nành thêm vào sữa thử xem, có thể hay không làm sữa đậu.”
Thúy Liên thấy đại thiếu gia tiến vào, từ trong nồi múc hai chén trà sữa: “Đại thiếu gia, phu gia, nếm thử xem.”
Khẩu cảm thuận hoạt như tơ, bên trong còn có viên trân châu, mùi thực đạm, còn có chút vị đắng của lá trà: “Bỏ thêm đường phèn cùng bạch cúc?”
Thúy Liên gật gật đầu.
Đại Hùng cũng hiểu được mùi vị không tệ: “Cái này được, còn có thể lót bụng.” Đại Hùng suy sét vấn đề vĩnh viễn đều thực tế đến như vậy.
Bình thường nước trà luôn là càng uống càng đói, loại trà sữa này cũng thật không tệ: “Làm ra rất phiền toái sao?”
Thúy Liên lắc lắc đầu: “Chỉ trà sữa cũng không phiền toái. Nhưng mà trân châu không được.” Trân châu không thể xem như viên gạo nếp, hơn nữa còn phải nấu.
Đều là người thông minh, một chút liền thông. Ôn Luân vẫn nhịn không được cảm khái một chút, trình độ sản xuất ở thời đại này thật là không được a, trước kia trân châu trực tiếp đến siêu thị một mua một túi lớn. Bất quá ngẫm lại Đại Hùng tính toán, có thể là thời điểm ra chiến trường, một người một chén giữ ấm, mở ra bên trong một ly trà sữa nóng hầm hập… Nháy mắt náo loạn có hay không (gào thét -ing)!
Đại Hùng cũng không phải để ý: “Ân, chỉ trà sữa thôi cũng được.” Hôm nào để Cổ quân sư đến một chuyến. Long Môn Quan không thiếu sữa dê, điều phối vào trong trà, cũng tiêu hao không bao nhiêu. Mùa đông, dưỡng béo. Binh đánh giặc, cũng không thể giống tức phụ y như vậy, muốn tăng chút thịt cũng khó.