Beta: TrinhTrinh
Năm mới, lớn thêm một tuổi, Diêu Thanh kiên trì đổi kiểu tóc.
Hai cái tiểu sừng biến thành một cái tiểu bao tử.
Ôn Luân nhìn nhìn hai cái tai thỏ lại một lần nữa rũ xuống, tiếc nuối.
Thúy Liên cùng Bích Hà tỏ vẻ, thật đáng tiếc. Sau đó hai cô nương chống cái bàn, ở trù phòng họa họa họa, phải làm cái gì mà chỉ cần một cái sừng cũng có thể đỉnh lên.
“Nhét hai cây trúc chống trong lỗ tai, là có thể dựng thẳng lên.” Tiểu Uông chỉ chiêu.
Bích Hà lắc đầu: “Như vậy da sẽ hỏng.”
Lý Nhị đội gió tuyết vào cửa: “Ta nói chỗ gác cổng như thế nào không người đâu! Đều trốn trong trù phòng, vạn nhất có người đến làm như thế nào?”
Tiểu Uông xấu hổ xuất môn, trước khi đi còn cẩn thận mỗi bước quay lại nhìn Bích Hà.
Lý Nhị nhìn, nhíu mày, quả thực muốn đi lên đá cho một cước, chờ người đi rồi, mới quay đầu hỏi Bích Hà: “Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
Bích Hà ngẩn người: “Nghĩ cái gì? Ta có cái gì có thể nghĩ ngợi.”
Thúy Liên vỗ vỗ Bích Hà, không nói chuyện. Ba người lúc trước đi theo đại thiếu gia lên núi, cơ hồ là nghĩ vào tử địa rồi sau đó chậm rãi hồi sinh, hoàn toàn không nghĩ sẽ có ngày như hiện nay. Hiện tại Lý Nhị đã là thân tự do, các nàng hai người cũng có hi vọng.
Nhưng mà, Lý Nhị dù cho lớn lên xinh đẹp đến thế nào, rốt cuộc cũng cùng các nàng không giống. Thật rời Hùng gia, các nàng hai người rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? (ý câu này là nói bạn LN tuy đẹp nhưng vẫn là nam)
Lý Nhị tức cười: “Vậy ngươi treo người làm chi?”
Bích Hà trừng mắt liếc Lý Nhị một cái, khiến hắn thu hồi biểu tình: “Đừng tưởng rằng là thân tự do, liền cùng tỷ tỷ ta âm dương quái khí. Tỷ tỷ là muốn kén rể. Ngươi muốn nam nhân, chính mình thông đồng đi.”
Lý Nhị cắn răng: “Hung bà nương, ai sẽ lấy ngươi! Không đúng, ta làm chi muốn nam nhân, ta là muốn cưới tức phụ!” Hắn muốn cưới tức phụ, sinh vài đứa bé xinh đẹp, không thể giống cha của hắn như vậy.
Các cô nương cùng tiểu hỏa nhi của Đại Trà thôn, tại trong đại sơn cực được hoan nghênh. Nhất là nhóm hán tử làm công ở vườn trà, dược viên, già chút xấu chút cũng không thành vấn đề, hiện giờ trong núi ai ai cũng biết bọn họ đối đãi với tức phụ rất tốt.
Nhưng mà, Lý Nhị là ngoại lệ.
Trên lý luận mà nói, Lý Nhị phải là người cực được hoan nghênh. Hắn lớn lên đẹp, lại thông minh có năng lực làm việc, hiện tại lại là chưởng quầy tương lai của Dục Tú trà trang, tại Đại Trà thôn mua đất, trên tay có tiền, chờ đầu xuân có thể xây nhà, chớ nói chi là trong núi nhân gia cũng không thèm để ý cái gì thân tự do hay không tự do, cho dù có một người cha không bớt lo, nhưng hiện tại cũng hối cải để làm người mới, hơn nữa người trong núi cũng không biết đoạn lịch sử đen tối này.
Lý Nhị cũng dựa theo thói quen trong núi, tìm Chương bà mai, kết quả Chương bà mai trực tiếp lắc đầu: “Ta thấy nhiều cô nương cùng tiểu hỏa nhi như vậy, một người cũng không xứng với ngươi, ngươi vẫn là tìm cô nương, tiểu hỏa nhi trong thị trấn đi.”
Lý Nhị: vì cái gì nhắc tới tiểu hỏa nhi? Hắn chỉ muốn tìm cô nương sống qua ngày a.
Giữa ba người, Bích Hà bởi vì có được giá trị vũ lực tuyệt đối, thường xuyên chiếm cứ vị trí đại tỷ. Lý Nhị hừ hừ một tiếng: “Hảo nam không đấu cùng ác nữ.” Trực tiếp cầm thực hạp chuẩn bị cho nhóm công tượng, rời đi.
Thời điểm Lý Nhị đi ra ngoài, chỗ gác cổng như trước không người. Lý Nhị nhíu mày: “Làm thiếu gia rốt cuộc không giống.” Ai cũng hiểu được, Uông Thiên Thành làm gác cổng cũng chính là vì mặt mũi của Cổ quân sư. Về phần Uông không Uông*, vẫn là Đại Uông cùng Nhị Uông càng hữu dụng một ít. (cái câu uông này có thể hiểu như tiếng sủa nha, bạn LN đang nói xéo ấy)
Uông Thiên Thành ở thư phòng, biểu tình thực nghiêm túc, nhìn kỹ, cái chân đứng thẳng có chút run rẩy.
Ôn Luân không hé răng, khuấy trà gừng, một ly ấm tay, một ly đưa cho Đại Hùng.
Biểu tình Đại Hùng thực nghiêm túc, bộ dáng hoàn toàn là nhất phái tướng quân, khí tràng cường đại hoàn toàn không phải loại đệ tử chưa từng lên chiến trường như Uông Thiên Thành, có thể ứng phó nổi. Tiếp nhận chén trà tức phụ bưng cho, biểu tình Đại Hùng mới tính có chút buông lỏng, chậm rãi mở miệng: “Chuyện trong nhà, phu nhân làm chủ.”
Hùng phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại Hùng, quay đầu nhìn Uông Thiên Thành khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, vung tay lên đem hai tờ giấy ném lên bàn: “Bích Hà không lập gia đình.” Bích Hà là muốn cưới vợ, không đúng, là muốn kén rể.
Tờ giấy nhẹ nhàng, không gắng sức mà bay xuống bàn, lại như là đập thật mạnh vào tim Uông Thiên Thành. Hắn nhìn chăm chú tờ giấy nửa ngày, mới thở ra một hơi trọc khí, hỏi: “Hùng đại nhân cùng phu nhân là chuẩn bị giữ Bích Hà thông phòng? Ta có thể giúp hai vị tìm người càng hấp dẫn càng thích hợp.” Bích Hà đối Hùng gia mà nói, bất quá là một nha đầu, có lý do gì giữ mãi không tha?
Nếu lúc trước nghe nói như thế, Đại Hùng còn sẽ bão nổi, hiện tại chỉ bất động thanh sắc nhìn tức phụ nhà mình.
Ôn Luân cười khẽ một tiếng: “Người Hùng gia ta, cùng ngươi có cái gì quan hệ?” Cậu chậm rãi dựa vào lưng ghế da báo phía sau, “Ngươi cũng nói, thông phòng mà thôi, nếu không ta giúp ngươi tìm người hấp dẫn hơn?”
“Ta không phải muốn thông phòng!” Uông Thiên Thành theo phản xạ mà phản bác, nhưng đột nhiên lại á khẩu không trả lời được. Hắn thích Bích Hà, liếc nhìn một cái liền thích, chẳng sợ hắn ở trong thôn nghe được đủ loại đồn đãi không tốt về Bích Hà, phần thích kia lại càng ngày càng sâu nặng. Nhưng mà, thích của hắn cũng không đủ để che giấu xuất thân của Bích Hà.
Hắn cũng không cho là xuất thân của mình có bao nhiêu tốt đẹp, cũng quản gia hai năm, nhưng phía trên hắn còn có một mẫu thân đối xuất thân hết sức coi trọng. Không ai có thể so với hắn càng hiểu được tâm tư của mẫu thân mình. Ở trong mắt nàng, hai đứa con trai của mình tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, là nhất định sẽ thú quý nữ, nhân gia cửa nhỏ nhà nghèo đó là căn bản nhìn cũng sẽ không liếc mắt một cái, chớ nói chi là Bích Hà xuất thân nha hoàn như vậy, còn là một nha hoàn làm của hồi môn, địa vị tương đối xấu hổ.
Tác dụng của nha hoàn làm hồi môn, là người ai cũng sẽ biết. Hắn lần đầu tiên thanh tỉnh mà ý thức được, Bích Hà đi theo hắn là không có ngày lành. Nếu đem Bích Hà thu làm thiếp, hắn không mở được miệng, cũng không muốn Bích Hà ủy khuất như vậy.
Uông Thiên Thành ủ rũ đi ra ngoài.
Ôn Luân khóe miệng rủ xuống dưới. Chênh lệch thân phận địa vị, ở hiện đại cũng còn chưa trừ khử được, Tề Quốc tuy rằng tương đối khai sáng, nhưng cũng tránh không được vấn đề như vậy.
Đại Hùng thấy tức phụ không cao hứng, ra chủ ý: “Nếu không, ta tiến cử Bích Hà đi làm quan?”
“A?” Ôn Luân sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng. Tề Quốc có nữ quan, Đại Hùng thân là một nhị phẩm tướng quân, đương nhiên cũng là người có quyền tiến cử.
Chính là: “Bích Hà có thể làm quan gì?” Nhà bọn họ nói dễ nghe là nhị phẩm nhà cao cửa rộng, nói trắng ra là ngay cả Đại Hùng đỉnh môn lập hộ ở trong quan trường cũng hỗn không ra làm sao. Bích Hà làm nha đầu đúng là nhân tài không được trọng dụng, nhưng mà làm quan?
Đại Hùng nếu nói như vậy, nhất định là suy xét qua: “Nam man bên kia dân phong mở ra, người làm nữ quan không ít. Ta ở nơi đó cũng có chút quan hệ, có thể nhờ người quan tâm một phần. Nhưng ta tiến cử, thì chỉ có thể làm võ quan.” Thân thủ của Bích Hà, làm võ quan địa phương nhỏ vẫn là dư dả.
Ôn Luân lắc lắc đầu: “Thôi, Bích Hà đối Uông Thiên Thành cũng không có cái tâm kia, hà tất đi phí lực?” Bích Hà thật tốt a, có thể văn có thể võ có thể trấn bãi, thêm nhiều nha đầu, cũng không kiệt xuất bằng Bích Hà.
Uông Thiên Thành đối Bích Hà thoạt nhìn ngược lại có vài phần thật, nhưng mà hoàn cảnh của Đại Trà thôn hiện tại là tương đối phong bế, sau này còn có thể giữ lại nhiều ít tâm tư kia, thì chỉ có trời biết. Ôn Luân xem ra, Bích Hà chỉ có khả năng sẽ trở thành trăng trong nước của Uông Thiên Thành. (kiểu như mối tình đầu, đẹp nhưng không có kết quả.)
Bích Hà có khả năng, Đại Hùng cũng xem ở trong mắt: “Thúy Liên cùng Trác An hình như có ý tứ.”
Ôn Luân gật đầu: “Ân. Thuận theo tự nhiên đi.” Hai người lẫn nhau yêu thích, càng thêm dễ dàng bồi dưỡng tình cảm. Chờ thêm một đoạn thời gian liền có thể nhìn ra, đến tột cùng là tình đồng nghiệp, hay là tình nam nữ.
Ăn qua cơm chiều, Thái công công đến, Cổ quân sư cũng tới.
Thái công công trừ bỏ nguyên bản bốn gã hộ vệ ở ngoài, còn dẫn theo Tiểu Lục Tử; Cổ quân sư mang theo một Tiểu Uông phiên bản lớn tuổi.
Ôn Luân nghĩ, Đại Uông Nhị Uông tên đã bị chiếm, huynh trưởng Tiểu Uông chỉ có thể gọi Trung Uông. (đến thế là cùng, anh zai này còn ko bằng 2 con cẩu)
Trung Uông không biết Thái công công, nhưng là nhìn Thái công công bọn họ ăn diện, cũng có thể nhìn ra là không dễ chọc. Sắc trời đã tối, hắn cũng chỉ là đi theo Cổ quân sư hàn huyên một phen, thần sắc ngược lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ôn Luân quyết định, chán ghét hắn, trách không được có thể dạy ra tiểu tử Tiểu Uông không biết nặng nhẹ như vậy.
Thái công công liếc nhìn Trung Uông một cái, đối với Đại Hùng cười khẽ: “Hùng đại nhân ngược lại càng dễ bị người coi thường.”
Trong mắt Trung Uông hiện lên dị sắc. Trong mắt bình dân dân chúng, Trấn Nam tướng quân đương nhiên là hung danh hiển hách; nhưng mà với người quan trường bọn họ xem ra, Trấn Nam tướng quân trên tay không có người nào, chẳng qua là chỉ có một cái phẩm cấp mà thôi. Huynh đệ của hắn lần này nuốt sinh ý của học sinh phu nhân Trấn Nam tướng quân, chẳng qua là một đứa bé, cho dù có tên tuổi án thủ, loại quan hệ vòng mấy vòng này, có thể đỉnh cái gì dùng? Nói trắng ra là, cũng bất quá là giữa tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi.
Trung Uông nhìn thoáng qua Cổ quân sư, thực không hiểu Cổ quân sư sao lại đối với chuyện này coi trọng như vậy. Cổ quân sư cũng có ý tứ, ỷ vào quan chức so với hắn cao, ngược lại là đắn đo hắn. Cổ quân sư mới đến bao lâu, Uông gia bọn họ mới là hộ cố định tại đây.
Đại Hùng không để bụng, người như thế y thấy nhiều, lười so đo từng chút một.
Ôn Luân cũng không để bụng, hàn huyên xong hết sau, liền nói rằng: “Sắc trời đã tối, đi chung đường mệt nhọc, sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Phất tay gọi Triệu Tứ, “An bài vài vị đại nhân nghỉ ngơi.”
Triệu Tứ ngầm hiểu. Phòng ở Hùng gia hiện tại, chỗ ở của vài người như vậy là hoàn toàn an bài được, sau đó Triệu Tứ đem Trung Uông lĩnh đến chỗ Tiểu Uông, nói thực khách khí: “Hai vị huynh đệ đã lâu chưa từng gặp mặt, nói vậy có rất nhiều lời muốn nói, thiếu cái gì, Tiểu Uông thiếu gia cũng rõ ràng, Triệu Tứ liền không quấy rầy.”
Trung Uông nhìn Triệu Tứ ngay cả một chậu nước ấm cũng không chuẩn bị cho hắn, tức giận đến cắn răng.
Tiểu Uông ở tại Hùng gia một đoạn thời gian, hiện giờ nhãn giới cũng không cực hạn với nhà mình một mẫu ba phần đất nữa, biết chút lợi hại, nhìn huynh trưởng nhà mình cái dạng này, khẳng định đụng phải vách tường, thở dài dẫn người đi rửa mặt, chuẩn bị sau đó cùng huynh trưởng thuyết minh lợi hại.
Trung Uông thấy Tiểu Uông một đường chuẩn bị đồ vật cho hắn, hỏa khí lại vụt lên: “Như thế nào Hùng gia ngay cả hạ nhân cũng không chuẩn bị cho ngươi? Ngươi còn muốn tự mình làm việc này?” Tiểu đệ nhà hắn từ nhỏ chính là được người hầu hạ lớn lên, chỗ nào làm qua việc này? Hơn nữa vừa rồi tiểu đệ hắn chỗ ở là chỗ gác cổng đi? Chỗ gác cổng có bố trí đến lịch sự tao nhã như thế nào, thì đó cũng chỉ là phòng của hạ nhân, vốn không thể dùng để chiêu đãi khách nhân.
“Đại ca cho ngươi đến nhận lỗi, không phải cho ngươi đến tự sỉ nhục mình!”
Hai người lúc này còn ở trong sân, Tiểu Uông nhanh chóng kéo Trung Uông muốn đi.
Diêu Thanh vừa vặn đi qua, thuận miệng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Tiểu Uông?”
Trung Uông gặp Diêu Thanh, cười lạnh một tiếng: “Ngươi chính là tiểu án thủ Diêu Thanh?”
Diêu Thanh mới vừa gật đầu, chợt nghe đến Trung Uông nói.
“Thương trường như chiến trường, thua nên chịu thua. Tiểu hài tử chỉ biết tìm gia trưởng sau lưng cáo trạng, vẫn là đọc sách đi. Lớn lên lùn như vậy, là chưa ăn cơm no sao?” Uông gia người cao, tất cả đều là cao gầy, so với Diêu Thanh, đối lập càng thêm rõ ràng.
Diêu Thanh nắm tay: hàng này chết chắc rồi!
Tiểu Uông che mặt: ca hắn chết chắc rồi.