Beta:
Ôn Luân bên người có rất nhiều tiểu yêu tinh, Đại Hùng tùy tiện đếm đếm đã có một con ( Lý Nhị) hai con ( Thúy Liên) ba con ( Bích Hà). Cứ việc y biết, Ôn Luân đối y toàn tâm toàn ý, ai có thể thích nổi vài con yêu tinh lắc lư trước mặt tức phụ mình mỗi ngày. Tức phụ còn không chịu rời mấy con yêu tinh này.
Suy bụng ta ra bụng người, tức phụ khẳng định cũng không nguyện ý thấy, bên cạnh y quay chung quanh một đàn yêu tinh. Đúng vậy, số lượng tính bằng đàn. Chẳng sợ trong mắt Đại Hùng, bầy yêu tinh này toàn bộ thêm hơn nữa, còn không hấp dẫn bằng một đầu ngón tay tức phụ mình, trong mắt người khác là trạng huống gì, bản thân y trong lòng đều biết.
Đại Hùng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền hiểu được, tức phụ tức giận!
Đại Hùng: “Tức phụ, ta đã về.”
Ôn Luân: “Ờ.” Ha hả, sao không dứt khoát chết bên ngoài đi?
Trong viện nhóm oanh oanh yến yến rất nhanh phát hiện Ôn Luân, sôi nổi lại đây hành lễ cho Ôn Luân: “Nô tỳ bái kiến Hùng phu nhân, thỉnh an Hùng phu nhân.” Nhóm tiểu cô nương tất cả đều là mười lăm mười sáu tuổi, mập gầy thanh thuần xinh đẹp đoan trang vân vân cái gì cần có đều có, quả thực chính là trận đấu tuyển mỹ nữ.
Vài năm sau này, Ôn Luân ỷ vào bên trong phối trí học bá quý công tử, đã sớm thông hiểu đạo lí làm dáng linh tinh bức cách. Giờ phút này chẳng sợ trong lòng của hắn đã nổi trận lôi đình, trên mặt biểu tình cũng không động một tia.
Gia đình bọn họ đặc biệt, hai nam nhân tạo thành, cho dù là quan hệ phu phu, tình cảm cũng vững chắc, chính là bình thường cũng ít nhiều chú ý điểm tị hiềm. Vài tiểu cô nương này không quản là lai lịch thế nào, nhìn bộ dạng này là muốn trực tiếp tại ở lại Hùng gia. Các nàng xưng hô Ôn Luân là “Hùng phu nhân”, thuyết minh cũng không phải nha đầu Đại Hùng mua về, là ngoại nhân. Các cô nương ngoại nhân độc thân, vào nhà hai nam nhân ở, người khác nhìn thấy nói như thế nào? Các nàng không cần thanh danh, hắn còn muốn nha!
Ôn Luân bưng cái giá cáo mệnh phu nhân, nhẹ gật đầu, kêu Đại Hùng: “Ăn cơm chưa?” Giáo huấn tiểu gấu mèo phải làm, nhưng mà không tất yếu làm cho ngoại nhân nhìn.
Đại Hùng không nghĩ tới còn có thể từ trong miệng tức phụ đang tức giận nghe được lời như vậy, thoáng thất thần, mới lắp bắp trả lời: “Ăn, còn chưa ăn.”
Ôn Luân ừ một tiếng, đi đến phòng bếp.
Không đợi Ôn Luân đi hai bước đường, một tiểu cô nương đi nhanh hai bước, cười nói: “Hùng phu nhân dừng bước, nô tỳ đi phòng bếp truyền lời là được.” Nào có đạo lý chủ nhân tự mình truyền lời, loại chuyện này đương nhiên là hạ nhân làm. Trước đó chỉ biết là Trấn Nam tướng quân là xuất thân thảo căn, tướng quân phu nhân tốt hơn một chút một ít, cũng bất quá là một thứ tử xuất thân quý tộc nghèo túng. Hôm nay vừa thấy, có chủ nhân như vậy, khó tránh khỏi không có quy củ. Các nàng xuất thân nhà cao cửa rộng, rất nhiều chuyện tuyệt đối không giống Hùng gia không chú ý như vậy.
Ôn Luân quả nhiên dừng bước, cúi đầu đối với tiểu cô nương giống như khiêm cung lại có ánh mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng lộ ra một cái cười: “Ha?”
Đại Hùng mặt tối sầm, một tầng thản nhiên sát khí tràn ngập mở ra. Tức phụ y, bản thân y đều luyến tiếc nói một câu, quỷ nha đầu này tính là cái gì, dám như vậy cùng tức phụ y nói chuyện?!
Khí tràng thứ này nhìn không thấy sờ không được, nhưng người chung quanh tự nhiên cảm giác thấy lạnh cả người, tiểu cô nương nói chuyện cảm giác càng nhiều. Nụ cười trên mặt nàng bất quá chống đỡ hai giây, liền chống đỡ không nổi, rốt cuộc cũng là trong thâm trạch hỗn ra tới, sát ngôn quan sắc là môn bắt buộc, nhìn tình hình này chỉ biết không ổn. Nàng đại khái biết mình nói sai rồi, hẳn là không nhìn Hùng phu nhân lời nói và việc làm không hợp quy củ, nhưng tâm lý vẫn là khó tránh khỏi ủy khuất —— nàng làm nhiều chuyện, dạy bọn họ nên có quy củ, ngược lại nàng làm sai?
Lúc này Thúy Liên bưng một cái khay đi ra, bát mì nước to, hai cái đĩa nhỏ đặt ở một bên, một đĩa dưa góp, một đĩa hoa quả, đều là đồ vật bình thường, nhưng thật sự bày ra hoa.
Đây là tay nghề của Kha đại trù, hắn vốn là đầu bếp đại tửu lâu An Giang thành, tay nghề so với đại tửu lâu kinh thành tới cũng không lầm. Một chén mì nhìn cũng không có gì thần kỳ, mì mỏng canh suông vài miếng hành băm, ngay cả dầu đều phủi sạch, nhìn qua chính là một bát mì Dương Xuân, chính là thơm đến thần kỳ.
Hùng gia sân không nhỏ, nhưng cửa phòng bếp vừa mở ra, tầm mắt mọi người đều trong nháy mắt chuyển qua.
Thúy Liên đối một sân an tĩnh còn chưa phát giác, nói thẳng: “Phu gia, mì là đặt ở thiên đại sảnh, hay là đặt trong phòng khách?” Thiên thính là chỗ ăn cơm, phòng khách là ở trong phòng ngủ hai phu phu Đại Hùng.
Đại Hùng trả lời: “Đặt trong phòng khách đi.” Quay đầu đối với một tiểu cô nương khác, “Trong viện đều là nam nhân, Tiền phu nhân ở đây không tiện. Các ngươi không vội thu thập, trong chốc lát để quản gia mang bọn ngươi đi.” Về phần đi nơi nào, Đại Hùng chưa nói, cũng không ai dám hỏi.
Thẳng đến người Hùng gia tất cả đều vào phòng, đám tiểu cô nương kia vẫn còn ngơ ngác đứng yên thật lâu.
Tề Quốc dân phong coi như cởi mở, đối phụ nữ ước thúc cũng không có lớn như vậy, bình thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm không nói, chính là làm quan cũng cũng là có thể. Này đàn tiểu cô nương ngày xưa trong đi theo phu nhân nhà mình ra ngoài cơ hội cũng không ít, lại vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy. Đại cẩu nhìn chủ nhân, trước kia cho dù là chủ nhân gia đối với các nàng có chút ý kiến, cũng sẽ không cho sắc mặt, nhiều nhất cũng chính là khó xử một chút, nhưng chuyện trực tiếp làm cho nhóm nàng ngay cả phòng ở cũng không cho vào, cho tới bây giờ không phát sinh qua.
Qua thật lâu sau, một tiểu cô nương thấp thỏm nói: “Phu nhân trễ nhất hômm sau sẽ tới, nếu nhanh ngày mai có thể đến, chỗ ở…” Phu nhân nhà mình mọi sự đều có chú ý, chỉ hai ngày bố trí, thời gian cũng chưa chắc đủ. Hơn nữa từ lúc vào thôn, các nàng liền lưu ý, toàn bộ thôn chỉ một nhà Hùng gia xem như ngói phòng, nhà người khác đều là gạch mộc phòng. Hùng gia không cho ở, chẳng lẽ để phu nhân ở gạch mộc phòng sao?
Đại Trà thôn gạch mộc phòng đối lập trước kai, đã là từ phòng nguy hiểm thành phòng an toàn. Nhưng là trong mắt đàn tiểu cô nương, phòng ở kia chỗ nào người có thể ở lại, chuồng gia súc ở nhà còn tốt hơn!
Một tiểu cô nương khác hung hăng trừng mắt liếc nhìn người nói chuyện lúc đầu một cái: “Lắm miệng. Ngươi không nói lời nào, không ai xem ngươi câm!”
Bên ngoài tranh chấp bất quá là ngắn ngủn hai câu nói, chờ Thúy Liên ra tới, vài tiểu cô nương đã về trạng thái vô sự.
Thúy Liên nhìn không chớp mắt đi qua, tới cửa đối với Triệu Tứ từ vườn trà gấp trở về nói rằng: “Đại thiếu gia phân phó, cho ngươi mang theo những người này đến Tiểu Tiền đại nhân bên kia dàn xếp.”
Triệu Tứ vừa trở về, còn chưa làm rõ ràng là chuyện gì, nhưng như thế nào cũng có thể nghe ra trong lời nói Thúy Liên không vui, cau mày nói Thúy Liên: “Đây là người nhà Tiểu Tiền đại nhân? Sao lĩnh về trong viện? Đều là cô nương gia, sao có thể ở quý phủ? Ta không ở, các ngươi ngay việc cả an bài cũng sẽ không?”
Thúy Liên cúi đầu, trang bức thụ giáo.
Triệu Tứ khi nói chuyện nhiều ít dẫn theo điểm ý tứ răn dạy, thanh âm không cao, nhưng mà không tận lực đè thấp, vài tiểu cô nương tự nhiên là nghe được rõ ràng. Trên mặt không khỏi lúc đỏ lúc trắng.
Các nàng chân trước mới vừa ghét bỏ người ta không hiểu quy củ, sau lưng đã bị tát một bạt tay trở về. Điều này cũng đúng là các nàng không suy xét đến. Cùng Tiền phu nhân lui tới tự nhiên là người cùng giai cấp, cư trú thuộc bổn phận ngoại viện. Tiền phu nhân muốn làm khách nhà người ta, đương nhiên sẽ không ở bên ngoài. Nhưng các nàng không suy xét đến, đương gia Hùng gia là nam nhân, căn bản là không phân nội ngoại viện. Các nàng lạch bạch dọn đồ vật phu nhân vào trong viện hai nam nhân, lời này truyền ra, phu nhân các nàng thành cái gì?
Nghĩ đến đây, tất cả tiểu cô nương sắc mặt đều trắng bệch.
Triệu Tứ sắc mặt cũng không dễ nhìn, miễn cưỡng bài trừ ra nụ cười, nói chuyện thanh âm cũng lộ ra ba phần lỗ mãng: “Vài vị đi theo ta đi.”
Vài tiểu cô nương hành lý không ít, nhưng còn chưa dỡ xuống từ trên mã xa, hiện tại cũng tiện, trực tiếp đi theo Triệu Tứ.
Rừng trúc nơi đó chỗ nào có chỗ cho người ở, mà ngay cả Tiểu Tiền đại nhân bọn họ cũng đã dọn vào phòng ở mới. Để vài tiểu cô nương yểu điệu này, vào ở lúc mùa hè là mát mẻ, bây giờ là nhà sàn tứ phía lọt gió, Triệu Tứ trong lòng một phần trắc ẩn cũng không có. Chủ nhân gia so với hắn tâm càng mềm, nếu không phải vài tiểu cô nương này phạm kiêng kị, chỗ nào sẽ bị sung quân đến loại địa phương này? Hiệu thuốc Hoa đại phu đã xây nhà mới ở dược viên bên kia, nếu không trong thôn những nhà người khác cũng có sân có thể thuê, như thế nào cũng tốt hơn sàn nhà.
Nhóm tiểu cô nương đi dọn nhà sàn, trong viện Hùng gia nháy mắt thanh tĩnh.
Ôn Luân cùng Đại Hùng ở trong phòng khách bắt đầu ăn mì —— Ôn Luân ăn mì, Đại Hùng ăn dưa góp.
Lúc ăn cơm, không nói lời nào.
Ôn Luân ăn rất chậm rãi, Đại Hùng ăn nhanh đến độ trên mặt tích nước đắng.
Thật vất vả chờ Ôn Luân ăn xong, Đại Hùng lắp bắp mà gọi một tiếng: “Tức phụ ~ ”
Ôn Luân nâng nâng mí mắt.
Đại Hùng chụp hoa quả trên đĩa nhỏ, lột sạch da, đưa tới bên miệng, đôi mắt trông mong nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái.
Ôn Luân bất vi sở động ăn xong cả đĩa hoa quả, mới cúi đầu nói một câu: “Tiền phu nhân?”
Đại Hùng gật gật đầu: “Ân. Chính là nương Tiểu Tiền, phu nhân Tiền thượng thư, nàng hai ngày nữa sẽ tới, nói là đưa quần áo cho Tiểu Tiền đại nhân, thuận tiện ở trên núi qua năm. Những người này đều là hầu hạ trước mặt Tiền phu nhân, tới trước Tiền phu nhân bố trí an bài. Lúc ta trở về, vừa vặn cùng các nàng cùng đường, liền thuận tiện mang về.”
Ôn Luân cũng gật đầu theo: “À, thuận tiện.” Hiện tại vườn trà thu trà đều không niêm yết, cách năm mới còn có non nửa năm đâu, Tiền phu nhân này quả là thuận tiện.
Đại Hùng vắt khăn mặt cho tức phụ lau mặt, lại đảo trà cho tức phụ súc miệng, có chút sờ không chuẩn ý tứ tức phụ, trong lòng có vài phần ủy khuất: “Lên núi chỉ có một đường, ta cũng trốn không thoát a.”
Một thô hán cao lớn thô kệch, làm ra bộ dáng ngượng ngịu, quả thực không thể nhẫn nhịn! Ôn Luân trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Đại Hùng sắc mặt đổi đổi, vươn tay ra, không dám giữ chặt, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, sắc mặt từ từ âm trầm xuống.
Ôn Luân ngược lại không tức giận. Hắn tức giận cũng chính là trong lúc vào viện, mặc cho ai nhìn nam nhân của mình xuất môn một chuyến mang về một đám tiểu cô nương, trong lòng sẽ không thoải mái. Nhưng hiểu ro sự tình, tiểu gấu mèo là vô tội. Gây chuyện tinh là Tiền phu nhân kia.
Ôn Luân đi phòng bếp, lúc này không người ngăn cản hắn “Không quy củ”.
Vào lúc ban đêm, Tiểu Tiền đại nhân không cơm ăn, nhìn hai vị đồng nghiệp bê mì sợi thơm ngào ngạt, hai mắt phóng lục quang.
Hai vị đồng nghiệp cầm chén dọn đến trên bàn mình, sau đó kéo rèm.
Tiểu Tiền đại nhân: “…”
Bích Hà đến thu bát: “Tiểu Tiền đại nhân người trong nhà ngài đến, nhà chúng ta không hầu hạ.”
Tiểu Tiền đại nhân: “…”
Nhóm đồng nghiệp lau miệng đầy dầu: “Sao nha đầu nhà ngươi không chuẩn bị cho ngươi ăn?”
Tiểu Tiền đại nhân phiên cái xem thường, không lên tiếng, trong lò sưởi điểm thêm củi gỗ, đặt nồi nấu cháo cho mình ăn. Nhóm người miền núi đưa thổ sản vùng núi không ít, nước cũng không thiếu. Nấu hai chén nước sôi, thêm hai phần ngũ cốc, lại xé vài cái nấm khô, dùng chủy thủ tước vài miếng thịt khô, không đầy một lúc có mùi hương bay ra.
Bọn họ hàng năm ở bên ngoài, điều kiện gian khổ, tự gánh vác sinh hoạt không thành vấn đề. Cháo như vậy tại dĩ vãng xem ra, thậm chí đã được cho xa xỉ. Nhưng ăn mấy tháng cơm canh Hùng gia, Tiểu Tiền đại nhân khẩu vị hiển nhiên không tốt thế nào.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa truyền đến.
Tiểu Tiền đại nhân mở cửa vừa thấy, quả nhiên là vài nha đầu lão nương nhà mình dưỡng ở trước mặt, khuôn mặt đào nhược nhỏ nhắn đông đến trắng bệch, nói chuyện cũng run run: “Thiếu gia.”
Đối lập tiếng nói chuyện như muỗi kêu, tiếng bụng lộc cộc càng vang.
Tiểu Tiền đại nhân đen mặt vào nhà, đem nồi từ trên lò sưởi gỡ xuống, đưa qua, sau đó khóa cửa lại, một câu cũng chưa nói.