Đối với Ôn Niệm Niệm muốn thi vượt cấp hệ số lý trường cách vách, toàn học viện đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Thi văn chuyển lý, với trình độ nhất định mà nói, chẳng khác nào là hành vi tự sát, áp lực ôn tập quá lớn, điên rồi sao!
Giáo viên phụ đạo cùng với lãnh đạo không phải một lần tìm Ôn Niệm Niệm nói chuyện, hy vọng cô có thể thay đổi quyết định kỳ lạ này.
Nhưng thái độ Ôn Niệm Niệm rất kiên quyết, quyết tâm nhất định phải chuyển khoa. Các lão sư đều bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, nếu cô muốn cắm đầu đâm tường nam, vậy cứ đâm đi, đâm chảy máu vỡ đầu, là biết sai rồi.
Đoạn thời gian kia, Ôn Niệm Niệm thường xuyên ra vào thư viện Duyên Tân, không biết ngày đêm mà ôn tập.
Từ lúc quỹ đạo nhân sinh xuất hiện độ, chưa từng nỗ lực học tập như vậy.
Thời điểm sơ trung hay cao trung, cho rằng bằng vào tích lũy của quá khứ, có thể nhẹ nhàng mà hoàn thành việc học.
Không nghĩ tới, đều phải trả lại.
Những trộm lười vui vẻ qua đi, đều là đêm hôm hôm nay khóc lóc thảm thiết.
Tuy rằng vất vả, nhưng cuối cùng có thành tích, thời điểm Giang Dữ kiểm tra sách luyện tập của cô, phát hiện sự chỉnh chương, ánh mắt chậm rãi thay đổi mùi vị.
Ở số lý phương diện, cô thật sự có thiên phú.
Nếu là cậu, không có bất luận cơ sở tiền đề nào, ôn tập một môn số lý đạt tới trình độ có thể thi lên thạc sĩ, phỏng chừng đều quá sức.
Không nghĩ tới cô cư nhiên làm được.
Tiểu nha đầu còn đang cắn đầu bút, cẩn thận phân tích kỹ càng tỉ mỉ công thức nào đó, bộ dáng nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ, có điểm đáng yêu.
Người có thiên phú lại chăm chỉ, có thể sáng tạo kỳ tích.
Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, thấy cặp con ngươi Giang Dữ tha thiết nhìn chằm chằm cô.
Ôn Niệm Niệm học điệu bộ Giang Dữ nói mình lúc trước, dùng đầu bút gõ gõ mu bàn tay cậu, nghiêm trang nói: “Đọc sách, hay là xem tôi?”
Khóe miệng Giang Dữ nhàn nhạt giơ giơ lên: “Nghe nói, cậu là vị hôn thê của tôi?”
“Phốc…”
Ôn Niệm Niệm thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra.
Mẹ nó ai nói… Miệng lớn như vậy!!!
“Cậu… nghe được từ chỗ nào.” Cô chột dạ dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Giang Dữ không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Có việc này hay không?”
“Không có!” Ôn Niệm Niệm một mực chắc chắn: “Ai bịa đặt lung tung thế, quá vô lương tâm!”
Ừm, bịa đặt!
Đánh chết cũng không thừa nhận là được rồi.
Giang Dữ cũng chỉ cười, không nói gì.
Vào ban đêm, Quý Trì gửi WeChat cho Ôn Niệm Niệm ――
Quý Trì: “Nghe nói cậu muốn gả cho Giang Dữ 【 tan nát cõi lòng 】.”
Ôn Niệm Niệm: “Các cậu nghe ai nói! Là bịa đặt được không!”
Quý Trì gửi tới một đoạn video, đúng là hình ảnh Ôn Niệm Niệm giận Hứa Uyển Đình. Trong video, người nào đó ngôn từ chuẩn xác, lớn tiếng mà nói: “Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là vị hôn thê của Giang Dữ, hôn ước giữa hai nhà bắt đầu từ nhà trẻ……”
Ôn Niệm Niệm thu hồi một dòng tin nhắn.
Cô lập tức tắt đi di động, căn bản không có dũng khí đi xem nôi dung đoạn video kia, cảm thấy quá thẹn!
Quý Trì: “Đoạn video này nổi tiếng khắp các diễn đàn nhóm chat, học sinh hội nói, lớp nói, lấy tốc độ chuyển phát nhanh lan ra……”
Ôn Niệm Niệm: “Xin hỏi khu dạy học trường cậu, cao bao nhiêu?”
Quý Trì: “Muốn nhảy sao, tới gần cuối kỳ ôn tập, không ít người muốn nhảy đâu, ngài đến trước chọn một chỗ đi.
【 hắc hắc 】”
Ôn Niệm Niệm:……
Quý Trì lại tiếp tục nói: “Trước nay không nghe nói Giang Dữ có vị hôn thê, mọi người đều đồn, là cậu thích Giang Dữ, yêu thầm thành ngây ngốc nói lung tung, còn cầm video đi hỏi Giang Dữ, cậu đoán Giang Dữ nói thế nào?”
Ôn Niệm Niệm: “Cậu ta muốn làm vị hôn thê của tôi, thật không biết trời cao?”
“Không…”
Quý Trì gửi tới một icon “Cũng không đơn giản” : “Mặc kệ ai hỏi, Giang Dữ có năm chữ: Có hôn ước, là cậu ấy*.”
(P/s: nguyên văn “Có hôn ước,là nàng.” Đủ năm chữ,nhưng mà khi thuần việt rồi thì thành sáu chữ.)
Ôn Niệm Niệm choáng váng.
Quý Trì: “Hẳn sắp ngu, cậu không biết, nữ sinh trong trường đều điên cả rồi! Giang Dữ độc thân nhiều năm, nữ sinh đều không để vào mắt, người khác đồn tớ cùng cậu ta làm gay, đương nhiên, cả kể gay cậu ta cũng khẳng định thấy tớ chướng mắt …… Nói ngắn lại, gia hỏa này mắt cao hơn đầu, không phải người nào cũng có thể cho vào mắt đâu!”
Đừng nói bọn họ, chính Ôn Niệm Niệm cũng mộng bức.
Cô sờ đến cái gương trong tay, nhùn khuôn mật của mình, nữ sinh trong gương, môi hồng da trắng, một đôi mắt hạnh thủy, đích xác so với thời điểm cao trung, nhìn qua có hương vị hơn rất nhiều, dáng người… Cũng không còn là con khỉ nhỏ ngày trước, trở nên phập phồng quyến rũ.
Từ từ, cô làm sao lại chú ý cái này!
Ôn Niệm Niệm buông gương, ghé vào tư liệu chồng chất như núi trong phòng tự học, toàn thân mềm mại không lực, vô tâm đọc sách.
Đúng lúc này, Ngu Tiểu Ngọc bàn bên bỗng nhiên bật dậy từ trêи giường, cầm di độn kêu như điên,l àm Ôn Niệm Niệm hoảng sợ.
“Cậu… Làm gì!”
“Nam thần! Nam thần của tớ muốn tới biểu diễn tại sân vận động của trường chúng ta! A a a a!”
Không chỉ có cô ấy, không ít nữ sinh xoát Weibo, cũng đều hưng phấn hét lên: “Tớ cướp được vé!”
“Vui vẻ!”
“Khi nào!”
“Trung tuần* tháng sau!”
(P/s: Một tháng gồm có 4 tuần, Một năm có 52 tuần hoặc 53 tuần. Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).
Sống lưng Ngu Tiểu Ngọc thẳng tắp, nhìn chằm chằm màn hình di động không chớp mắt, ngón tay chọc điên cuồng, là đang đoạt vé.
Ôn Niệm Niệm không chút để ý hỏi Chu Manh Manh hàng phía trước: “Nam thần của cậu ấy là ai?”
“Văn Yến, nam thần đỉnh lưu.” Chu Manh Manh lắc đầu cảm thán: “Tớ cũng không rõ, đầu năm nay, lưu lượng dựa mặt đi thiên hạ, có sùng bái nào, làm cho mấy người hưng phấn như vậy.”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, Ôn Niệm Niệm đã đoạt di động Ngu Tiểu Ngọc, trợn mắt há mồm nhìn poster ảnh trêи màn hình.
Trong hình, Văn Yến mặc một cái áo đen rộng thời thượng, toàn bộ cúc áo áo sơ mi đều không cài, lộ ra cơ ngực rắn chắc, bởi vì sắc điệu, da thịt gợi cảm giác mạch mẽ, nhân ngư tuyến* như ẩn như hiện.
(P/s: nhân ngư tuyến: tiếng Trung là 人鱼线 là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.)
Cằm hơi hơi nâng, mắt đào hoa híp lại, vẫn là biểu tình không kềm chế được.
Ôn Niệm Niệm sợ ngây người.
Thật sự là cậu!
Văn Yến!
Toàn bộ ký ức của Ôn Niệm Niệm, còn dừng lại ở lúc Văn Yến uống nhiều cáo biệt cùng cô, nói muốn tham gia huấn luyện làm tập sinh, nói lúc thành danh sẽ trở về tìm cô.
Không nghĩ tới… chỉ chớp mắt, cậu cư nhiên thật sự thành danh!
Thật là bóng câu qua cửa sổ*, trong nháy mắt, cảnh còn người mất.
(P/s: “Bóng câu qua cửa sổ”. Để chỉ thời gian vụt trôi, tiếng Việt có thành ngữ bóng câu qua cửa sổ. Chẳng hạn, có thể nói “mới đó mà đã hết một năm, thời gian thật như bóng câu qua cửa sổ”. Thành ngữ này bắt nguồn từ câu bạch câu quá khích trong văn hóa Hán.)
Chu Manh Manh nhìn Ôn Niệm Niệm thế mà cũng gia nhập hàng ngũ đạot vé của các bạn gái não tàn, lắc đầu, cảm thán cái thời đại xem mặt này.
Ngu Tiểu Ngọc vì nam thần biện giải: “Yến Yến nhà chúng tớ mới không phải loại lưu lượng dựa mặt, thời điểm xuất đạo, chính là thực tập sinh nghiêm túc nhất, nhảy diễn đều có thể làm được, hơn nữa là học sinh học đại học truyền thông chính quy, mặc kệ là kiến thức cơ bản hay cảm giác thần tượng, đều có!”
Ôn Niệm Niệm cũng giống như uống thuốc lú, gật đầu liên tiếp ――
“Phải phải phải!”
“Không sai không sai không sai.”
“Nam thần chính là ngưu bức.”
“Nam thần chính là may mắn!”
Chu Manh Manh kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Niệm: “Sao lại thế này, trước kia cũng không thấy cậu truy tinh.”
Ôn Niệm Niệm đương nhiên không truy tinh, nhưng Văn Yến lúc trước chính là bạn tốt của cô, hiện tại được hoan nghênh như vậy, cô cũng có chung vinh dự, cần thổi bạo!
Hai người Ôn Niệm Niệm cùng Ngu Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm di động điên cuồng đoạt vé, chỉ tiếc, con đường đoạt vé không dễ dàng, các cô cũng chưa cướp được.
“Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Văn Yến, kế hoạch vốn dĩ là Đài Bắc, không biết vì sao, Văn Yến kiên trì nhất định phải ở sân vận động trường chúng ta, vốn dĩ sân vận động rất tnhor, cho nên lượng vé không nhiều lắm, nhìn dáng vẻ, chỉ có thể tới nơi mua hoàng ngưu (bọn đầu cơ).”
Ngu Tiểu Ngọc thở dài một hơi, thật bất đắc dĩ: “Giá cả sẽ đổi vài lần.”
“Đổi cũng phải đi xem!” Ôn Niệm Niệm hưng phấn mà nói: “Buổi biểu diễn đầu tiên, tớ cần phải kiên trì!”
“Nói rất đúng!” Ngu Tiểu Ngọc cũng có tinh thần, một phen cầm tay Ôn Niệm Niệm: “Chúng ta cần phải kiên trì! Từ hôm nay trở đi, tớ tới nhà ăn chỉ uống nước cam chanh miễn phí! Tích tiền mua vé!”
“Cùng nhau!”
Chu Manh Manh nhìn hai đứa thiểu năng trí tuệ trước mặt, lắc lắc đầu, thế giới truy tinh, bà đây thật sự không hiểu.
Cơ hồ hai phần ba nữ sinh trong học viện đều là bạn gái phấn của Văn Yến, trạm tuần diễn thứ nhất ở đại học, nữ sinh mấy trường chung quanh đều điên rồi.
Hai ngày kia các cô thời thời khắc khắc ngồi canh internet, chờ phát vé, tin tức các diễn đàn lớn, chỉ cần có thêm vé, một giây đã bị đoạt không còn một mảnh.
Đoạt vé được không không quan trọng, chỉ cần có hoàng ngưu (bọn đầu cơ), không có chỗ nào không vào được.
Tới gần buổi biểu diễn, lại có tin tức truyền đến, lần này quản rất nghiêm khắc, cho dù là hoàng ngưu (bọn đầu cơ) ở hiện trường hay hoàng ngưu (bọn đầu cơ) trêи mạng, đều phát vé giả, căn bản không vào được, làm mọi người ngoài con đường cũ, không có con đường mua vé phi pháp nào, nếu không tự gánh hậu quả.
Xem ra thật là một vé khó cầu.
Đó là lúc này, có tin tức nói, trong tay Kiều Gia Gia hình như có mấy vé, phân cho mấy bạn tốt của cô ta.
Mấy bạn tốt của cô ta cực kỳ khoe khoang trong các diễn đàn, điên cuồng chụp vé, làm người khác đỏ mắt.
Bạn thân 1: “Là bởi vì trong nhà Gia Gia có quan hệ, nhưng quan hệ cụ thể là gì, không có tiện lộ ra hì hì.”
Kiều Gia Gia: “Im lặng 【 thẹn thùng 】.”
Bạn thân 2: “Làm bạn với Gia Gia thật sự quá may mắn! 【 hôn gió 】”
Bạn thân 3: “Gia Gia thật sự quá lợi hại, sau khi biểu diễn xong có khi chúng ta còn lấy được chữ ký!”
Đồng học khác: “Nhược Nhược hỏi một câu, trêи tay Gia Gia còn bao nhiêu phiếu, mua giá cao cũng được.”
Kiều Gia Gia: “Tớ không phải hoàng ngưu (bọn đầu cơ), không bán vé, khẳng định ca ca cũng không hy vọng chúng ta đầu cơ trục lợi, trong tay tớ còn thừa hai tấm vé cuối cùng, nhưng mà… Khẳng định để lại cho người bạn tốt nhất của tớ.”
Đồng học khác: “Hiện tại làm bạn tốt của cậu, còn kịp sao 【 gió bão khóc thút thít 】.”
Kiều Gia Gia: “【 thẹn thùng 】”
Đồng học khác: “Gia Gia cậu còn có thể được ký tên, chẳng lẽ, cậu quen Văn Yến???”
Kiều Gia Gia: “Cái này sao……【 hì hì 】 các cậu không được nói ra ngoài, là chị của tớ, chị ấy là trợ lý tư nhân số một của Văn Yến.”
“Oa! Chị của cậu cư nhiên là trợ lý của ca ca, trời ạ, vậy chẳng phải cậu muốn ký tên nhiều hay ít đều được sao!”
Bạn thân 1: “Ký tên thì đã là cái gì, chỉ cần Gia Gia muốn, chụp ảnh chung cũng không thành vấn đề nha.”
Các bạn học: “Thật hâm mộ!”
“Điên cuồng cọ cọ cọ!”
Không tới hai ngày, chuyện Kiều Gia Gia quen Văn Yến, truyền khắp toàn học viện, mọi người đều hâm mộ Kiều Gia Gia, lại muốn lấy được hai tấm vé, bởi vậy cũng càng thêm khen tặng.
Đã thỏa mãn rất lớn lòng hư vinh của cô ta.
Phòng tự học, Ngu Tiểu Ngọc giận dữ quăng di động, tức giận nói: “Còn không phải chỉ là nhờ quan hệ mới có vé sao, nói cứ như thân với Văn Yến lắm ấy, thật tức chết mà!”
Ôn Niệm Niệm một bên làm bài, một bên không chút để ý nói: “Lo cái gì, bạn cùng phòng của cậu cũng quen Văn Yến.”
Ngu Tiểu Ngọc: “Vậy cậu có thể cho tớ vé không?”
Ôn Niệm Niệm chớp chớp mắt, lắc đầu.
Sau khi Văn Yến làm thực tập sinh, số di động thay đổi vài lần, huấn luyện cách biệt, mấy năm, cơ hồ có thể nói là không còn tin tức.
Sau xuất đạo làm đại minh tinh, càng không có khả năng liên hệ.
“Tớ quen cậu ấy, có khả năng cậu ấy đã không biết tớ nữa.”
Ngu Tiểu Ngọc bĩu môi: “Nếu theo cách nói của câj, tớ đây cũng quen nam thần!”
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ nhún vai: “Đến lúc đó, chúng ta ở ngoài nghe một chút âm thanh nhỏ đi.”
Biểu tình trêи mặt Ngu Tiểu Ngọc bỗng nhiên trở nên vô cùng thống khổ, kề sát vào cô thấp giọng nói: “Cậu nói xem tớ có lên vì nam thần, bán đứng tôn nghiêm, quỳ ɭϊếʍ Kiều Gia Gia một đợt?”
Ôn Niệm Niệm vỗ vỗ bả vai cô bạn, đau kịch liệt mà nói: “Vậy cậu ɭϊếʍ cho tốt, tranh thủ ɭϊếʍ hai vé của cậu ta lại đây.”
Ngu Tiểu Ngọc: ………………