“Cậu ta không phải Diên, em đối xử tốt với cậu ta, Diên cũng không nhìn thấy”
“Nhưng ít nhất em cũng thấy an ủi trong lòng một chút, không phải sao… Em cũng chỉ có cách làm ngốc nghếch này thôi, em luôn muốn làm gì đó để bù đắp một chút”
“Lõi không phải do em, em không cần phải tự trách, có lẽ…đây đều là số mệnh”
Chúng ta sớm đã khó tránh khỏi được kiếp nạn, nhưng vẫn đang liều chết đấu tranh, muốn cho bản thân một nửa cơ hội thắng.
Cho dù chỉ là lấy trứng chọi đá, cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
Cố Thành Trung an ủi cô một lúc rồi đi làm việc, Khương Anh Tùng cũng đã điều tra tư liệu về Thanh Viên.
Không biết tên tuổi và nơi ở của cậu ta ở đâu.
Tìm cả London cũng không tra ra được người nào như vậy, cứ như thể cậu ta xuất hiện một cách bất ngờ vậy.
Trong hai ngày sống ở gần bệnh viện, cậu ta luôn lén lút chui vào lỗ chó nhưng lại không ai phát để ý.
Nếu không phải sau khi vào, cậu ta nghênh ngang đi lại thì phỏng chừng cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Làm gì có ai tính trăm phương ngàn kế để lợi dụng một kẻ ngốc chứ?
Mặc dù Cố Thành Trung biết điều này là không thể, nhưng anh cũng không dám lơ là khinh suất, dù sao Hứa Trúc Linh vẫn đang ở đây.
“Anh Trung, sau khi kiểm tra sóng trí lực của cậu ta, chúng tôi đã phát hiện ra điều bất thường. Chỉ số thông minh của cậu ta cao tới 150, sự phát triển của não trái và não phải rất hoàn hảo, thậm chí còn có khả năng phát triển thêm. Nhưng… các hành vi đối nhân xử thế, năng lực sinh sống lại gần như bằng không, quả thực chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi, cần có người chăm sóc”
Người có chỉ IQ 150 có thể nói là rất hiếm thấy.
Nếu đầu óc cậu ta đủ minh mãn vậy thì người này quá đáng sợ.
“Cậu ta có hành vi bất thường nào không?”
“Không ạ, chỉ ở trong phòng ăn uống, không có bất cứ điều gì bất thường”
“Trước tiên cứ quan sát vài ngày, xem xem có ai tìm cậu ta không, nhân tiếp tục đánh thọc sườn để có thêm manh mối hữu ích”
“Vâng thưa anh” Khương Anh Tùng đáp một cách nhanh nhẹn.
Mà bên kia, Hứa Trúc Linh đã làm xong bánh hoa đưa đến cho Thanh Viên.
Thanh Viên thấy cô đến đúng như đã hẹn liền rất vui vẻ, một chút cũng không hề giống đang bị giam lỏng, cậu ta ăn rất ngon lành.
Thanh Viên cứ nhìn chăm chằm vào bụng Hứa Trúc Linh với vẻ hiếu kỳ: “Chỗ này của cô rốt cuộc đang giấu thứ gì vậy?
Có thể cho tôi xem không?”
“Cái này không phải để ăn, trong đây có… một em bé. Con người đều chui ra từ bụng mẹ, cậu cũng như vậy”
“Mẹ ư… mẹ tôi không thích tôi.”
Ánh mắt của Thanh Viên trở nên ảm đạm, giống như đang nhớ đến một quá khứ đau buồn nào đó.
“Sao lại thế?”
“Tôi cũng không biết, bố không thích tôi, mẹ cũng không thích tôi. Không có ai quan tâm tôi, tôi… tôi thường bị nhốt trong căn phòng tối mịt, tôi rất sợ bóng tối. Tôi hét lớn lên nhưng không có ai nghe thấy. Bọn họ đều không cho tôi ăn, cũng không cho tôi uống nước. Bọn họ đều là kẻ xấu, chỉ có cô… cô là người tốt”
“Bọn họ đánh tôi, ức hiếp tôi, nói tôi… nói tôi là đồ ngốc.
Tôi không thích chỗ đó, tôi muốn ra ngoài, nhưng… sau khi ra ngoài tôi vẫn muốn về nhà. Bây giờ tôi không muốn nữa, cô tốt hơn bố mẹ tôi, tôi có cô là đủ rồi, tôi không cần bọn họ nữa”
Thanh Viên vốn rất đau lòng, nhưng lúc nói đến câu cuối cậu ta lại cười vui vẻ rồi ôm lấy Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ cục, mặc dù tâm trí cậu ta chưa trưởng thành, nhưng… dù sao cậu ta cũng đã là một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Ôm như vậy… quá kỳ quặc.
Cô xoa lưng vỗ về cậu ta rồi kéo cậu ta ra, nói: “Vậy cậu có nhớ bố mẹ cậu trông như thế nào không?”
“Tôi… tôi không biết, tôi thường ở trong phòng một mình.
Nhưng tôi có máy tính, tôi đã từng thấy rất nhiều ký hiệu cổ quái, tất cả đều rất đơn giản”
“Cậu… không có ai dạy dỗ mà tự hiểu được ư?”
“Những con số đó đều có quy luật, rất đơn giản, tôi sẽ không làm gì khác. Nếu cô thích, tôi có thể lén đưa cho cô quy luật đó”
“Tại sao lại phải lén lút?”
Bởi vì có người nói với tôi, đây là giá trị lợi dụng duy nhất của tôi, nếu ngay cả cái này mà tôi cũng không có, vậy thì tôi không cần phải tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi sẵn lòng chia sẻ đồ của tôi cho cô, bởi vì cô cho tôi ăn cho tôi uống, cô không để tôi chết đói, cô còn cho tôi một căn phòng sáng sủa nữa. Cô còn ôm tôi, còn cười với tôi. Cô… cô thật tốt bụng” Cậu ta nói một cách ngốc nghếch.
Hứa Trúc Linh nghe đến cuối cùng, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Chương 864
Giá trị lợi dụng duy nhất, thế mà cậu ta lại nguyện ý chia sẻ nó cho một người lạ chỉ bởi vì cô đã bố thí cho cậu ta một bữa ăn một tách trà, cười với cậu ta vài lần.
Hơn hai mươi năm qua của cậu ta, rốt cuộc đã bị người ta đối xử hà khắc thành cái dạng gì mới có thể khiến cậu ta gặp được một người đối xử hơi tốt với bản thân một chút thôi, cậu ta đã vui vẻ đến móc tim móc phổi ra cho người đó.
“Buổi tối cậu muốn ăn gì? Tôi lại làm cho cậu ăn, trước.
mắt tôi vẫn không thể để cậu hoạt động tự do, nhưng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu”
“Cô làm món gì cũng được, tôi không kén ăn!” Thanh Viên vui vẻ đáp: “Vậy cô nhớ đến thăm tôi nhé, tôi đợi cô đó”
Sau khi thăm cậu ta một lúc Hứa Trúc Linh liền rời đi. Nơi đây chỗ nào cũng có camera giám sát, trong nhà vệ sinh còn có camera hữu nhiệt.
Sau khi Cố Thành Trung phát hiện Hứa Trúc Linh đã rời đi, anh liền ngồi lại chỗ cũ, nhìn chăm chú về phía cửa, từ khoảnh khắc cô rời đi liền bắt đầu đợi.
Lúc đầu anh còn lo lắng liệu có phải cậu ta giả điên giả ngốc, là tai mắt do kẻ nào đó cài cắm vào.
Nhưng bây giờ xem ra người này thật sự là một đứa ngốc, thật đáng tiếc cho một tài năng thiên bẩm phi thường.
Nhưng nếu loại người này có thể hữu dụng với anh, đề phòng Diên cũng không phải là không thể, dù sao Diên cũng là một hacker nổi tiếng.
Cố Thành Trung không biết lần này tới đây Thanh Viên có nhiệm vụ gì.
“Thanh Viên, tôi có tốt với cậu không?”
“Tốt, anh là người đối xử tốt với Thanh Viên nhất!”
“Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi làm việc không?”
“Việc gì?”
“Giúp tôi bảo vệ một người, gặp bất cứ nguy hiểm gì cũng phải xông đến chắn trước mặt cô ấy, cậu có thể chết nhưng cô ấy thì không, cậu hiểu chưa?”
“Chết là gì?”
“Chết chính là không còn tồn tại nữa, một người hoàn toàn biến mất trên cõi đời này giống như khói tàn mây tan. Thanh Viên, cậu có sợ không?”
“Thanh Viên không sợ, Thanh Viên nên chết từ lâu rồi.
Những thứ mà một đứa trẻ mười tuổi thích, cậu ta đều thích.
Tranh cậu ta vẻ luôn là những thứ lãng mạn, phóng khoáng.
Cậu ta vẽ một cô gái mặc váy cưới, nói đó là Hứa Trúc Linh.
Cậu ta vẽ một khuôn mặt đen xì xì, nói đó là Cố Thành Trung.
Chuyện này khiến Cố Thành Trung tức chết đi được, hận không thể đánh cho cậu ta một trận.
May là lần nào cũng có Hứa Trúc Linh căn ngăn nên Cố Thành Trung mới không động thủ.
Cô đã mắc nợ một người và luôn muốn bù đắp lại bằng nhiều cách khác nhau, kể cả những cách vụng về như vậy.
Thanh Viên không lớn hơn cô là bao, mặc dù tâm trí cậu ta chưa trưởng thành nhưng bọn họ lại rất hòa hợp.
Hơn nữa bộ óc thiên tài của cậu ta cũng giúp Cố Thành Trung rất nhiều việc.
Ít nhất cũng khiến tường lửa của bệnh viện được tăng cường gấp mười lân, không cần phải lo lắng về chuyện bị người khác đánh cắp thông tin nữa.
Hơn nữa, những thông tin quan trọng của .J&C cũng được tăng cường bảo mật.
Thanh Viên có một số mẹo nhỏ của riêng mình, nói cho.
Hứa Trúc Linh nghe, rõ ràng mỗi một con số cô đều nhận biết được, nhưng khi xếp chúng lại với nhau, cô lại nghe đến chóng mặt.
Cô nghe không hiểu, nhưng không có nghĩa là người có chỉ số IQ cao như Cố Thành Trung nghe không hiểu.
Hai người họ ở cạnh nhau nói về các mật mã, cuối cùng không có chỗ cho cô xen vào nữa.
Chương 865
Thanh Viên rất nhạy cảm với các số hiệu, mật mã. Vừa nói đến chuyện đó là cậu ta như biến thành một người hoàn toàn khác vậy, mặc dù không hiểu cái gì là thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng cậu ta có phương pháp của riêng mình.
Sau khi trò chuyện xong, Thanh Viên bắt đầu ăn đồ ăn Hứa Trúc Linh nấu, lại biến thành dáng vẻ ngốc nghếch ngây thơ.
Sự tương phản dễ thương này rất được yêu thích.
Cố Thành Trung càng ngày càng tò mò về thân thế của Thanh Viên, cậu ta giống như một thứ vũ khí sắc bén, hơn nữa còn là một thứ vũ khí sắc bén không hề biết phản lại cắn ngược chủ nhân của nó.
Lúc đầu, hacker K đã khiến cả thế giới tài chính đứng ngồi không yên.
Còn cậu ta lại không hề thua kém Diên, một hacker thiên bẩm như vậy thật khiến người ta phải kiêng dè.
Thanh Viên mất tích, chắc chắn sẽ có người tìm kiếm ráo riết, nhưng… đến bây giờ vẫn chưa có một chút động tĩnh nào.
Ngày nào Cố Thành Trung cũng đến thăm Thanh Viên với Hứa Trúc Linh nhưng cũng không hỏi han được gì.
Chẳng lẽ, tài năng của cậu ta chưa được ai khai quật ra, một đứa trẻ ngốc nghếch bố không yêu mẹ không thương mất tích cũng không có người phát hiện ra?
Lúc Hứa Trúc Linh nghĩ rằng cô sắp trải qua những ngày tháng yên bình trong bệnh viện thì thế giới bên ngoài lại truyền đến tin tức, .Josh xảy ra chuyện rồi.
vosh đi tuần tra hại mục đầu tư ở ngoài biển, không ngờ lại gặp phải cuộc tấn công của bọn cướp biển, cả người và tàu đều chìm xuống đáy, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
Mà nhóm cướp biển kia đã bị Phó Minh Tước mua chuộc, sau một hồi liên tưởng, chuyện này tự nhiên cũng rơi xuống đầu Lance.
Là anh ta thẹn quá hóa giận, thấy mình không thể đạt được ưu thế nào trong lĩnh vực kinh doanh bèn dùng thủ đoạn bỉ ổi đó hòng giết hại Josh.
Sự việc trở nên âm ï, bà chủ đã điều tra triệt để xung quanh đám hải tặc, bắt được vài tên lâu la, tra khảo nghiêm khắc, cuối cùng bọn chúng đã thừa nhận là Phó Minh Tước động thủ.
Mà Phó Minh Tước đã mất tích, Antonio phái người tiến hành điều tra toàn bộ London cũng không tìm được tung tích của anh ta nên vô cùng tức giận.
Chuyện này tương đương với việc công khai tát vào mặt ông ta.
Đối phương ngang nhiên sát hại con trai ông ta, gây ồn ào một trận lớn nhưng bây giờ người đã cao chạy xa bay.
Vậy thế giới bên ngoài sẽ bàn tán về nhà Kettering như thế nào, bọn họ sẽ nói người làm chủ gia đình như ông ta vô năng, không thể tìm được hung thủ đã giết hại con trai mình ư?
Antonio giận điên lên, cuối cùng ông ta gây áp lực lên Lance, yêu cầu anh ta phải giao Phó Minh Tước ra.
Gia quy có tôn tỉ trật tự, không thể ngang ngược càn rỡ, một khi đã bị phát hiện ra tội thì không thể tha thứ.
Lance lập tức cảm thấy áp lực vô cùng lớn, anh ta và .Josh đã đấu với nhau rất ác liệt, thậm chí còn bị thua liên tiếp.
Cái gai trong mắt là .Josh đã xảy ra chuyện, bất cứ ai cũng sẽ liên tưởng đến anh ta.
Cho dù anh ta có đúng cũng không thể nói rõ, chỉ có thể liều mạng đi tìm Phó Minh Tước và .Josh, nhưng không có một chút tin tức nào.
Cánh truyền thông ở thế giới bên ngoài lại gây chuyện, không ngừng gây áp lực cho nhà Kettering, ép hỏi Antonio về thái độ giải quyết chuyện này.
Cứ thường xuyên như vậy, ông ta giận cá chém thớt với Lance, trước khi sự thật được phơi bày, Lance bị tước bỏ quyền thừa kế và quyền kiểm soát các công ty con.
Vậy thì gia nghiệp khổng lồ kia sẽ rơi vào tay Diên như một lẽ đương nhiên.
Trước đây Diên đã ra mắt và tạo dựng danh tiếng, bây giờ tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc thay cho .Josh là chuyện đương nhiên.
Mà trong khoảng thời gian Josh mất tích, Cố Thiện Linh như sắp phát điên, anh ấy hận không thể đào ba tấc đất, lấp ba trượng biển để tìm ra .Josh.
Anh ấy muốn tìm .Josh, nhưng đồng thời cũng sợ tìm được vJosh, sợ mình vất vả khổ sở tìm, đến cuối cùng chỉ tìm được một cỗ thi thể.
Anh ấy cũng sợ rằng bản thân mình đến cuối cùng ngay cả một cái xác cũng không có.
Năm đó khuôn mặt của Cố Thiện Linh đã bị hủy hoại rồi bị liệt luôn, không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhưng vì .Josh xảy ra chuyện, trên khuôn mặt anh ấy cũng hiện lên vẻ giận dữ, thương tâm.
Có thể thấy… anh ấy đã yêu .Josh sâu đậm đến nhường nào.
Gần đây Cố Thành Trung cũng vì sứt đầu mẻ trán vì chuyện này.
Hứa Trúc Linh vừa mở TV lên đã nhìn thấy tất cả đều là tin tức về sự mất tích của .Josh.
Cô cũng nhìn thấy một số chỗ nói về Diên.
Dường như Diên không chìm đắm trong nỗi bi thương về sự mất tích của anh trai mình mà nhanh chóng vực dậy được tinh thần, dùng thời gian nhanh nhất để xử lý lo liệu sản nghiệp một cách chu toàn.
Lúc người khác đều đang tìm người ở khắp nơi thì cậu ấy đã ngồi vững trên bảo tọa của người thừa kế.
Cậu ấy… thật sự trở nên bạc tình như vậy sao?