“Anh trông đợi cuộc họp kết thúc sớm một chút mà em chỉ cho anh thế thôi hả?”
“Ngoan mà, ngoan mà, ăn chút bánh, uống chút trà, dạ dày anh không được tốt, lúc trưa cũng ăn không bao nhiêu, ăn xong rồi muốn nói gì thì nói”
“Cũng được, thứ bảy này là tiệc từ thiện do Kettering tổ chức, năm nào Kettering cũng là bên tổ chức chính, đầu tư rất nhiều tiên, mời những người thành công trên khắp thế giới có giúp đỡ cho sự nghiệp từ thiện đến, năm nay cũng không ngoại lệ”
“Năm ngoái vì nội chiến nên không tổ chức, giờ Diên đã tiếp nhận gia tộc, cộng thêm việc Lucia được gả vào hoàng thất, song hỉ lâm môn nên năm nay được tổ chức sớm hơn, xem như là để bù đắp cho sự nuối tiếc của năm ngoái”
“Vốn dĩ anh không muốn đi nhưng Kettering lại cứ mượn danh nghĩa của Thẩm Thanh gửi thiệp mời đến chỗ của anh”
Cố Thành Trung càng nói về cuối câu thì giọng càng trâm xuống.
Thẩm Thanh… Đã rất lâu không có ai nhắc đến cái tên này rồi…
Mùa đông hai năm trước, cô và Thẩm Thanh từng tham gia một bữa tiệc từ thiện, cô dõi theo bóng dáng quý phái lại không kém phần quyến rũ khi bước đi trên thảm đỏ của bà ấy.
Rõ ràng là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt nên thoạt trông như mới đầu ba mươi, vô cùng xinh đẹp. Một cái nhíu mày, một nụ cười mỉm đều để lộ khí chất đoan trang, thùy mị. Đương nhiên, bà ấy cũng có lúc tùy hứng, đáng yêu.
Trước kia, khi mọi người nói đến tình yêu chân thực sẽ nhắc tới mối tình giữa Thẩm Thanh và Ngôn Minh Phúc.
Nhưng bây giờ…
Cô hiểu được ý của Cố Thành Trung, nếu Kettering mời anh, anh chắc chắn không đi. Nhưng vô tình đối phương lại biết Thẩm Thanh là mẹ nuôi của cô, bà ấy rất quan tâm đến cô.
Mọi người đã về hết, nhưng đối phương vẫn gửi thiếp mời cho Thẩm Thanh. Tấm thiệp không được gửi đến nhà họ Ngôn, mà lại gửi đến đây, ý muốn mời cô con gái nuôi là cô đây tham dự thay bà ấy.
Dù cô biết đây là đối phương cố ý làm thế, nhưng cô cũng không thể từ chối.
Thẩm Thanh đối xử với cô rất tốt, ân nghĩa của bà ấy với cô tựa như biển sâu. Những sở thích đầy quý tộc, những điệu Waltz mà cô học được đều do một tay bà ấy dạy cho. Bà ấy dẫn cô đến đêm tiệc từ thiện là vì muốn cho mọi người biết tới sự tồn tại của cô, cho cô một chỗ đứng ở cái giới này.
Mà từ đó về sau, khi bà ấy tham dự hoạt động sẽ thường dẫn cô theo, dù biết Ngôn Phúc Lâm thích cô, nhưng bà ấy cũng không bất công, luôn đối xử bình đẳng với cô.
Tuy Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh không phải bố mẹ ruột của cô, nhưng trong lòng Hứa Trúc Linh, hai người đã sớm là người thân nhất của cô, là người khó có thể vứt bỏ.
“Cái này là Diên hay là Lucia gửi tới?”
“Chắc không phải Lucia đâu, Diên vẫn luôn đề phòng cô ta, không có chuyện cậu ấy để cô ta chen chân vào việc của nhà Kettering”
“Diên… Diên muốn làm gì?”
Lúc trước cậu ấy đã hoàn toàn chặt đứt quan hệ giữa bọn họ, không phải sao? Vì sao sau khi vạch trần vết sẹo của cô lại mời cô tới tham gia tiệc từ thiện chứ.
“Chuyện này anh cũng không rõ, vì là do cậu ấy mời nên anh không quá lo lắng cho sự an toàn của em. Nhưng dù sao ở tiệc từ thiện có quá nhiều loại người, anh chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vì thế anh sẽ ở bên cạnh em một bước cũng không rời.
Hơn nữa, anh hai, Josh, còn có Phó Minh Tước cũng tham gia. Tuy anh không thích Phó Minh Tước, nhưng anh biết anh ta sẽ không hại em, ngược lại còn bảo vệ em chu đáo nữa, về điểm này anh vô cùng cảm ơn anh ta. Nếu đã có nhiều người như vậy ở cạnh em, anh sẽ không sợ gì nữa. Nghe nói năm nay còn có tiết mục trao thưởng cho mẹ nuôi nữa, đúng không?”
“Đúng vậy, trước kia bà ấy từng tham gia UNICEF, trợ giúp.
rất nhiều người, nên được trao tặng một cái cúp vô cùng quan trọng, anh có thể lên nhận giúp bà ấy”
“Vậy bố nuôi thì sao?”
“Về Ngôn Minh Phúc, em không tra được tung tích gì của ông ấy nữa. Không biết một năm này ông ấy đang vội làm gì, nhưng nhìn tới nhìn lui có lẽ chỉ có một chuyện thôi, đó là trả thù Lance, giết người trả thù.”
“Ông ấy bây giờ có lẽ sắp phát điên rồi” Cố Thành Trung khẽ nói.