Cô nhanh chóng đứng dậy và rời đi, lúc cô đi ngang qua giám đốc Triệu thì ánh mắt ông ta nhìn cô đặc biệt thân thiết và vô cùng dịu dàng.
Hôm nay đã khác ngày xưa, Hứa Trúc Linh đã là cây hái ra tiền của tập đoàn Cố Linh, Cố Linh đã bắt đầu xây dựng hình tượng cá nhân cho Hứa Trúc Linh rồi.
Lợi ích mang lại từ sức thu hút của cá nhân là không gì có thể sánh nỗi.
Hứa Trúc Linh đến phòng nghỉ ngơi, nghiên cứu món ăn đặc biệt của riêng mình.
Sau khi cô có thai thì có rất nhiều chuyện không thể làm, chỉ có thể vào bếp nấu ăn thôi.
Cô đã sắp không cần thầy cũng giỏi, tự lập môn hộ rồi.
Cô cũng muốn dùng đến chuyên môn của mình, giúp đỡ Cố Linh tính toán sổ sách nhưng số liệu của Cố Linh thật sự quá nhiều.
Cô nhìn thấy mấy dãy số đó thì chỉ cảm thấy tế bào não của mình cứ chết đi từng mảng, từng mảng.
Nhưng phòng tài vụ vẫn chuyển số liệu lợi nhuận mỗi tháng sang cho cô. Mục đích của Cố Thành Trung rất đơn giản.
“Em không cần phải giúp anh đối chiếu sai sót và bù lỗ, em chỉ cần xem lợi nhuận mỗi tháng của công ty do anh làm ra là được. Chẳng phải em thích cất tiền sao? Lấy hết số này đi cất đi, anh đã mở cho em một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, em cứ thoải mái cất”
Trước đây Hứa Trúc Linh cất tiền thì chỉ cất tầm một triệu bảy đến ba triệu rưỡi, đó là tiền phí sinh hoạt do Hứa Đức Thắng cho cô, cô phải chất chiu mới dành dụm được.
Thỉnh thoảng cô cũng để dành tiền làm thêm được, tất cả đều cất hết vào kho tiền nhỏ của mình.
Nhìn con số trên sổ tiết kiệm của mình tăng lên từng chút thì đã vui biết chừng nào.
Nhưng bây giờ… Cố Thành Trung chẳng khác nào đang dời núi vàng núi bạc đến trước mặt cô, nếu không phải hai năm nay tố chất của cô đã được nâng cao rất nhiều thì khi nhìn thấy mấy con số không đẳng sau con số lợi nhuận ròng thì chắc cô cũng sợ đến xỉu.
Sau khi cô nghiên cứu công thức nấu ăn xong thì xem sách thiết kế trang sức kim cương.
Thật ra họ sẽ không đích thân động tay vào, dù sao thì họ cũng không chuyên về lĩnh vực đó, chỉ cần nói ý tưởng của mình cho nhà thiết kế biết và sau đó tham gia vào quá trình chế tác là được.
Việc đặt mua trước đã sắp xếp vào hai tháng sau, có thể tưởng tượng, một khi loại trang sức kim cương này được phát hành thì nhất định sẽ hết sạch hàng.
Cố Thành Trung nói cô là cái cây hái ra tiền, là mèo hút tài lộc, nhờ vậy Cố Linh đã hồi phục hoàn toàn, đạt đến thời kỳ đỉnh cao.
Cô cũng không ngờ rằng yêu đương rồi kết hôn thì lại còn có thể có được niềm vui bất ngờ như thế.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng rất tự hào nói cho tất cả mọi người biết, cô có thể xứng với Cố Thành Trung, đủ để đứng bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ vinh quang và tủi nhục.
Cô đã không còn là gánh nặng của anh mà còn có thể đem đến lợi ích cho anh.
Cô nói chuyện phím, lướt mạng, nhìn thấy rất nhiều fan hâm mộ bảo vệ cho họ trên mạng thì vui không gì bằng.
Có lẽ bây giờ cô mới được xem như là một bà Cố danh bất hư truyền.
Hứa Trúc Linh liếc nhìn thời gian, Cố Thành Trung đã họp hơn một tiếng đồng hồ, chắc họ cũng đã nói chuyện đến mức khát khô cuống họng, bụng đói cồn cào rồi.
Cô đến phòng trà nước pha một ấm trà nóng, còn chuẩn bị thêm bánh quy cứng và bánh dẻo.
Cuộc họp kết thúc thì Hứa Trúc Linh đã cùng với thư ký bưng trà bánh sang.
Cố Thành Trung lập tức chạy lại, cầm lấy bình trà của cô rồi nói: “Nóng, sau này đừng tự làm. Nướng đồ cũng được nhưng đứng xa lò nướng một chút, nhờ người lấy ra giúp, đừng làm mình bị thương.”
“Biết rồi, biết bao nhiêu người đang nhìn đấy, cũng không sợ bị cười!”
Người có mặt ở đó đều là những nhân vật có góp vốn và có kinh nghiệm lâu năm, bị họ nhìn thấy thì ngại biết bao.