Bốn giờ mười lăm phút Vũ Hoàng Kính bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức, anh quơ tay cầm lấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường sau đó bấm nút nghe rồi để bên tai:
“Alo.”
Đầu dây bên kia chính là thư ký mà Vũ Hoàng Kính dẫn từ công ty nhỏ ở huyện thành đến. Người này trước đây là trợ lý của ba anh, sau khi công ty đổi chủ cậu ta liền từ chức tìm việc mới.
Đến lúc Vũ Hoàng Kính được sự trợ giúp của cậu nhỏ giành về công ty của Vũ gia anh mới chạy đến nhờ cậu ta trợ giúp. Âm thầm mở một công ty nhỏ lấy tên cậu ta làm người đứng đầu, bởi vì tin tưởng nên anh không chút nghi ngờ khi dùng người. Truyện Cung Đấu
Hai người nói chuyện cùng nhau hai phút rồi cúp máy.
Vũ Hoàng Kính bỏ điện thoại rời khỏi lỗ tai, anh xoay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng bên cạnh anh lúc này trống rỗng, người rõ ràng phải nằm ở nơi này đã không thấy đâu.
Đưa tay sang sờ s0ạng một phen, không cảm thấy được chút độ ấm nào Vũ Hoàng Kính liền biết Trần Túc đã rời giường từ sớm. Vậy mà khi cậu rời giường anh không cảm giác được, chắc cũng do sự quen thuộc khi cả hai ngủ cùng nhau nên anh không còn cảnh giác nữa mà an tâm ngủ cùng cùng nhau.
Hiện tại cũng không còn sớm, Vũ Hoàng Kính cũng không muốn ngủ nữa. Khi nãy trợ lý đã nói với anh giờ bay là tám giờ, hiện tại rửa mặt rồi xuống ăn sáng, thời gian làm vài chuyện vặt vảnh cũng sẽ trôi đi rất nhanh.
Rửa mặt xong Vũ Hoàng Kính đi xuống nhà bếp, bên trong nhà bếp tuy chưa dùng bữa nhưng đã cùng nhau ngồi trên ghế mà trò chuyện cùng nhau.
Thấy Vũ Hoàng Kính xuất hiện Trần Túc ngồi đối diện cửa là người đầu tiên nhìn thấy anh liền mỉm cười chào hỏi:
“Kính Kính, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Vũ Hoàng Kính cũng mỉm cười đáp lại sau đó anh chào hỏi Trần Vân cùng thím Qua.
Nhìn thấy mọi người đã đủ, thím Qua đứng dậy múc mỗi người một chén cháo thịt, Trần Túc cũng đứng dậy bưng cháo đến chỗ ngồi của từng người, sau đó cậu lấy bánh quẩy đã được chiên giòn để ở giữa bàn.
Bởi vì là thức ăn sáng nên mọi thứ đều không quá nhiều, chỉ ăn vài phần no liền tốt nếu như quá no thì khi ăn cơm trưa sẽ không có chút cảm giác muốn ăn.
Dù là gia đình giàu có nhưng bàn ăn của bọn họ không có chút lễ nghi ăn không nói, mỗi người đều là người trong nhà vì vậy khi quây quần ngồi cùng nhau đều sẽ vui vẻ mà nói chuyện cùng nhau.
Vũ Hoàng Kính không biết Trần Túc đã nói chuyện hai người ra nước ngoài ngày hôm nay, nhưng bởi vì hiện tại không phải không khí nghiêm túc để bàn bạc nên anh cũng không nói, chỉ cùng Trần Vân và thím Qua nói một chút chuyện trong công ty của mình để hai bà an tâm.
Sau khi ăn xong Vũ Hoàng Kính liền nghiêm túc mà thưa chuyện cùng hai người, lời nói của anh cũng không khác mấy với lời nói của Trần Túc, tuy nhiên anh còn nghiêm túc cùng hai người lớn trong nhà bàn bạc một chuyện hệ trọng.
Vũ Hoàng Kính căng thẳng một chút sau đó nói:
“Mẹ, thím Qua có thể nhờ hai người cùng nhau xem ngày lành tháng tốt giúp tụi con không ạ. Lần này đi gặp cậu nhỏ không chỉ để nói về việc xảy ra của ba mẹ con mà còn muốn nói với chú ấy chuyện kết hôn của tụi con.”
“Kết hôn.”
Trần Vân kinh ngạc bật thốt.
Vũ Hoàng Kính gật đầu:
“Đúng vậy, tuy tụi con đã đăng ký kết hôn, cũng đã trở thành bạn đời nhiều năm nhưng con muốn cho Túc Túc một hôn lễ thực thụ.”
“Mẹ ủng hộ con.”
Trần Vân nghe vậy liền vui vẻ không thôi, bà nhịn không được mà lớn tiếng ủng hộ.
Thím Qua bên cạnh tuy không nói gì nhưng chỉ nhìn biểu cảm của thím liền biết thím cũng ủng hộ chuyện này. Đối với người lớn bọn họ chỉ cần đám nhỏ trong nhà có cuộc sống hạnh phúc liền không có chuyện gì để bọn họ bận tâm hơn nữa.
Trần Túc lúc này không cần phải nói, cậu xấu hổ đến cả người giống như bị luộc chính, tuy nhiên cậu không trốn tránh mà mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay anh, động tác nhỏ này hai người lớn cũng không để ý thấy, lúc này bọn họ đang cực kỳ cao hứng mà hỏi đông hỏi tây.
Dù sao cũng là tổ chức hôn lễ, có rất nhiều thứ phải chuận bị bọn họ cần phải bắt tay mà vào làm trước.
Trần Túc nhìn mà buồn cười không thôi nhưng trong lòng lại cảm động đến rối tình tối mù, cậu thật sự cảm nhận được tình yêu mà mọi người dành cho cậu.
Tuy nhiên hiện tại Trần Túc cần nhắc nhở một chút, cậu muốn dập tắt sự phấn khởi này:
“Mẹ, thím Qua. Hai người cứ xem ngày trước đã rồi tính sau.”
Rồi cậu lại cười lắc đầu:
“Có phải hai người quên mất trước lúc đó còn phải đón Tế không. Hai tụi con không thể chuẩn bị cùng mọi người nhưng những thứ cần thiết đều phải chuẩn bị đầy đủ đó ạ.”
Trần Vân nghe vậy liền cười mắng:
“Con đấy, cút đi.”
Thím Qua cũng mỉm cười:
“Hai cậu chủ đừng lo, mọi người sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến khi hai người về liền không cần lo lắng gì cả.”
“Vậy làm phiền hai người. Tụi con bây giờ lên phòng dọn đồ lát nữa sáu giờ ba rưỡi chú Đường sẽ đến đón.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu cười, đối với bọn họ anh rất an tâm, dù sao Tết năm nay sẽ cùng nhau đón một cái Tết vui vẻ cùng nhau.
Danh Sách Chương: