Chu Thu Lộ đối với nhị ca của Trinh Tuệ cũng rất là sợ hãi, nàng không ít lần từ miệng của tỷ tỷ nghe được những sự tích của hắn. Nhớ lại thủ đoạn chỉnh người của hắn mà nàng từng được nghe, Chu Thu Lộ tự nhiên thấy run cầm cập.
Trịnh Trí đưa mắt nhìn hai tiểu cô nương vừa bước vào phòng, biểu tình sợ hãi của Chu Thu Lộ hắn cảm thấy không ngoài ý muốn, khiến hắn sửng sốt chính là tiểu cô nương tên Phó Diễm kia lại có thể trấn tĩnh như thường, không chút nào sợ hãi trước khí thế của mình. Hắn nhìn nàng một cách rất hàm xúc, nha đầu này có chút ý tứ.
"Chu Thu Lộ! Phó Diễm! Lão sư gọi các ngươi đến đây, nguyên nhân là do bạn học Trịnh Tuệ đột nhiên không thể nói chuyện được, ca ca của nàng muốn tìm hiểu xem trước đó các ngươi có tranh chấp gì, nguyên nhân vì sao lại như vậy, các ngươi cứ dựa theo thực tế mà nói, không cần có gánh nặng tâm lý."
Lâm lão sư vẫn có ý muốn che chở cho học sinh của mình. Phó Diễm cảm nhận được Chu Thu Lộ đứng bên cạnh vừa nghe xong thì co rúm người lại, xem ra cái tên Trịnh Trí này cũng là kẻ danh bất hư truyền!.
Không chờ Chu Thu Lộ mở miệng, Phó Diễm liền miêu tả một lượt những sự tình đã trải qua.
"Trịnh Tuệ đồng học trào phúng ta là cái đồ nhà quê, cho dù đạt thành tích khảo hạch đệ nhất cũng không có gì giỏi lắm, Chu Thu Lộ thấy vậy liền nói thành tích của nàng xếp thứ năm mươi thì càng không có gì đáng để kiêu ngạo cả. Trịnh Tuệ nghe xong thì thẹn quá thành giận, trực tiếp đem hộp bút ném vào mặt của Chu Thu Lộ, may có ta nhanh tay chặn được nên mới không bị thương tổn tới mắt. Lý hiệu trưởng cũng có nhìn thấy, sau đó mới phạt nàng đứng xó."
Phó Diễm mặt không đổi sắc trần thuật hoàn tất một lượt, Chu Thu Lộ vội vàng gật đầu.
"Chính là như vậy, là nàng nói xấu bằng hữu của ta trước, ta mới trả lời lại một cách mỉa mai. Nếu nàng không nói trước thì cũng chẳng có gì liên quan đến chúng ta cả."
Chu Thu Lộ đánh bạo, nhìn Trịnh Trí mà trả lời dõng dạc.
"Phải không? Tiểu Thu Lộ! Thì ra Trịnh Tuệ nói như thế, vậy ta ở đây thay nàng giải thích. Ngươi cũng đừng trách móc nàng, tính nàng chính là luôn bộp chộp như vậy."
Trịnh Trí không chút để ý, giải thích một câu, nhưng hai ánh mắt phân minh của hắn thủy chung nhìn về hướng Phó Diễm lại không phải là ý tứ này. Phó Diễm thấy vậy cũng gắt gao nhìn lại hắn, không hề yếu thế một chút nào. Hai người nhìn nhau như vậy một hồi, Trịnh Trí thu hồi ánh mắt lại trước, trong lòng thầm nghĩ, Phó Diễm phải không? Có ý tứ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!.
"Chuyện này cứ như vậy đi, ta đã nắm được hết rồi, ta đi đây."
Trịnh Trí cũng không nói gì thêm, cứ như vậy đứng dậy rời đi. Lâm lão sư thở phào một hơi, cái tên ôn thần này cuối cùng cũng đi rồi. Chu Thu Lộ cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Nhưng Phó Diễm lại cảm thấy không lạc quan chút nào, nàng quay đầu lại, nhìn về thân ảnh phía đằng xa kia, ánh mắt vừa rồi của Trịnh Trí đối với nàng rất rõ ràng, đúng là có vẻ đã sinh ra hứng thú, nàng có thể khẳng định người này nhất định không đơn giản, có lẽ chính là một đại phiền phức.
Vừa đi ra đến cổng trường, Trịnh Trí lập tức gọi nhân thủ tới, yêu cầu bọn họ nhìn chằm chằm, theo sát mọi hành động của Phó Diễm, Trịnh Trí hắn ở trong tổ chức kia sừng sững nhiều năm không ngã như vậy, chủ yếu chính là nhờ vào loại trực giác hơn người này, mặc dù nàng chỉ là một cái tiểu cô nương, nhưng từ trên người nàng phát ra khí tức khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp, cảm giác nguy hiểm này trước nay chưa bao giờ xuất hiện. Mấy năm trước có kẻ dám cùng hắn đối diện như vậy, đã bị hắn tìm cách sung quân đến biên cương, đến giờ sống chết không rõ, nhưng người đó cũng là một đại hán trung tuổi, bây giờ lại có tiểu cô nương dám nhìn hắn như vậy, hắn thực sự rất mong chờ, không biết lần này sẽ có cái kinh hỉ gì đây.
Tuy nói như vậy nhưng có lẽ vì thấy tuổi Phó Diễm còn khá nhỏ nên hắn cũng không quá để tâm coi trọng lắm, chỉ sai người theo dõi sát sao là được. Vì thế, thời điểm tan học buổi chiều, Phó Diễm rất nhanh liền phát hiện ra trong chỗ tối có người nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa vẫn luôn theo sát nàng đến tận cổng thôn rồi mới rời đi.
Phó Diễm biết đây chắc chắn là do Trịnh Trí đã bắt đầu hoài nghi nàng, người này thật đúng là một nhân vật nguy hiểm, chỉ bằng việc mình không chịu thua, dám đối mặt nhìn lại, mà hắn đã sai người đến giám thị mình rồi. Phó Sâm cùng Phó Miểu không hề biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn hồn nhiên như cũ mà đùa giỡn, Tống Quân An cũng vẫn luôn đi theo bọn họ cùng đến lớp. Hiện tại, quan hệ của hắn cùng ba huynh muội nàng đều rất tốt, đã có thể thoải mái nói đùa một vài câu chứ không ngại ngùng đỏ bừng mặt như ngày đầu.
"Tiểu Hỏa muội muội! Làm sao mà trông muội nghiêm túc như vậy? Ngươi đang nghĩ gì thế?".
"Quân An ca! Không có gì, ta đang nghĩ đến bài tập lão sư vừa giao lúc chiều thôi."
Phó Diễm ngắt lời hắn, chuyển hướng nói sang đề tài học tập. Sau khi trở về đến nhà, trong bữa cơm tối, Phó Diễm trực tiếp nói ra yêu cầu, muốn Phó Đại Dũng chú ý sự tình gần đây xảy ra trong thôn, xem có người lạ qua lại hay không. Ngoài ra nàng còn dặn dò kĩ, không cần nói chuyện nàng có thể xem bói cho bất cứ người nào khác. Phó Đại Dũng nghe vậy cũng rất trọng thị, dù sao cái tổ chức cách ủy kia vẫn còn tồn tại, cũng thực là đáng sợ. Hắn quyết định ngày mai đi tìm Phó Thành nói chuyện này một chút.
(Nhắc lại một chút là thời điểm này ở Trung Quốc kiểm soát rất gắt gao và thường xuyên có rất nhiều hoạt động nhằm vào việc bài trừ những thủ tục mê tín dị đoan, nếu chẳng may ai bị quy kết và có bằng chứng thì sẽ phải đi cải tạo ( đi tù) người làm nhiệm vụ này chính là cách ủy - cũng chính là ủy ban ngày nay. - Quang Vũ)
Cứ như vậy bình an vô sự qua vài ngày, Phó Diễm tính toán, hẳn là Trịnh Tuệ đã có thể nói chuyện. Quả nhiên sáng hôm nay Trịnh Tuệ đã tới lớp rồi, nhưng biểu hiện của nàng ta lại rất khác thường, không có tìm Chu Thu Lộ cùng Phó Diễm gây phiền toái nữa.
Thời điểm tan học, nghe Chu Thu Lộ nói, cha của tỷ phu nàng vẫn thực sự là một người nói chuyện có đạo lý, không chỉ trách mắng việc Trịnh Trí đến trường tìm các nàng, mà cũng đồng thời răn dạy Trịnh Tuệ, mặc kệ nàng có nói được hay không. Phó Diễm nghe vậy, cũng không biết Trương Vĩ đối với Trịnh Minh đã khảo sát đến một bước kia, hiện tại không thể làm bại lộ Trương Vĩ, càng không thể tiếp tục tiếp xúc cùng Trịnh Minh, nàng chính là đề phòng việc tiếp xúc này sẽ làm chuyện tình của mình bại lộ.
Để giải quyết vấn đề này, Phó Diễm không khỏi có chút sốt ruột. Trịnh Trí phái người mỗi ngày tan học đều nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi thấy nàng trở về nhà mới thôi, thật mệt mỏi. Tuy nhiên cho đến tận bây giờ bọn hắn cũng không phát hiện được cái gì, trong lòng không khỏi có chút chủ quan chậm trễ, làm việc cho xong.
Phó Diễm quyết định sẽ đùa giỡn một chút với mấy tên gián điệp đi theo này. Vì thế, hôm nay sau khi tan học, nàng liền trực tiếp rời khỏi lớp, đi về phía trước vài bước, trực tiếp quẹo vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh. Tên theo dõi kia thấy vậy thì cũng nhất thời sửng sốt, sau đó cũng lập tức đi theo phía sau, nhưng sau khi đi vào thì hắn không thấy hình bóng Phó Diễm đâu cả, tìm một lúc không phát hiện dấu vết gì, cuối cùng đành phải nhanh chóng quay trở về báo cáo cho Trịnh Trí.
Lại nói về phần Phó Diễm, lúc này trên người nàng có dán một lá ẩn khí phù, đang đứng ở trong góc nhỏ mỉm cười, chờ người nọ đi rồi, nàng vẫn tiếp tục theo thường lệ, đi đến cổng trường để chờ huynh tỷ nhà mình. Chỉ chốc lát sau, mấy người Phó Sâm liền dắt tay nhau mà đến, bốn người cùng nhau trở về nhà.
Người theo dõi vừa hướng Trinh Trí báo cáo xong, thời điểm khi Trịnh Trí dẫn theo hắn tìm đến nơi thì cũng chính là lúc nhìn thấy một màn này. Dư quang ánh mắt Phó Diễm đã sớm thấy được thân ảnh Trịnh Trí cùng bọn thủ hạ tiểu lâu la kia.
"Đây là ngươi nói đã mất dấu của nàng?".
Trịnh Trí quay đầu lại nhìn người này, vốn nghĩ hắn cũng là một người có vẻ thông minh, không nghĩ tới hóa ra cũng chỉ là một cái đồ ngu xuẩn.
"Không cần người đi theo dõi nữa, ngươi đi tìm Mã Tam đến đây."
Trịnh Trí lờ mờ cảm thấy nhất định là Phó Diễm đã biết có người đi theo nàng, một nha đầu thật thông minh, mấy ngày nay hắn cử người vào trong thôn hỏi thăm, kết quả cũng không lạc quan, người trong thôn đều rất đề phòng, hỏi đến sự tình Phó gia, trừ bỏ biết được trong nhà có hai người tham gia quân ngũ, những cái còn lại thì cái gì cũng không hỏi được. Trong nhà có hai người tham gia quân ngũ thì lại như thế nào? Trịnh Trí nguy hiểm nghĩ, cười âm hiểm.
Phó Diễm về đến nhà, cũng nghe Phó Đại Dũng kể lại, nói mấy ngày nay trong thôn có vài người lạ tìm đến, bảo là thăm người thân, lời trong tiếng ngoài, cố ý hỏi thăm cả sự tình nhà mình. May mắn, chuyện nàng biết xem bói cũng không có hiển lộ trước mặt người khác. Trong An Bình thôn chỉ có Bì đại nương biết, những người cảm kích nàng ngược lại đều tập trung hết ở thôn Tiểu Chu, Cát gia tự nhiên biết đến bản lĩnh của nàng. Nhưng nàng cũng thập phần tin tưởng rằng người Cát gia trăm triệu lần không muốn nếm thử thủ đoạn của nàng. Cho nên Phó Diễm cũng không quá lo lắng. Người duy nhất nàng lo lắng ở thời điểm hiện tại chính là Trương Vĩ bên kia.
Trương Vĩ đang bị Phó Diễm lo lắng lúc này đang bận tiếp xúc cùng Trịnh Minh. Mấy ngày nay giao hảo cùng Trịnh Minh, hắn thấy được tiểu tử này đúng là một nhân tài, cộng thêm việc Trịnh Minh so với Trương Vĩ lớn hơn mấy tuổi, Trương Vĩ bắt đầu chuyển sang gọi hắn là Minh ca.
Việc này vẫn là để Trịnh Minh tự mình nói ra mới được, Phó đại sư từng nói, đệ đệ nhà hắn làm việc trong cái tổ chức kia, Trương Vĩ ghét nhất cái bọn chuột thối đó, suốt ngày đi rình rập người khác. Sở dĩ vì tránh gặp phiền toái, hắn vẫn luôn cực kì cẩn thận. Hôm nay Trương Vĩ theo thường lệ, đến đoàn xe tìm Trịnh Minh, hắn muốn đi giao bình an phù cho khách, cũng đồng thời nhân tiện lôi kéo luôn. Vừa lúc để Trịnh Minh cảm thụ thử một chút xem việc kinh doanh này ra sao.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy bình an phù có thể kiếm nhiều tiền như vậy, hơn nữa Trương Vĩ còn tỏ rõ ý định mời mình cùng tham gia, Trịnh Minh lúc đầu cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý gật đầu, công nhận rằng sinh ý này thật sự tốt quá. Trương Vĩ nhìn biểu tình của hắn thì nói thẳng ra lý do, chính là hiện tại hắn đi lại lui tới không có phương tiện, chính hắn cũng đã bắt đầu bị theo dõi vân vân. Trịnh Minh nghe xong liền lập tức vỗ ngực nói, hắn tình nguyện đến làm người trung gian. Trương Vĩ tỏ vẻ không thể làm chủ, bảo Trịnh Minh đi tìm Phó đại sư nói thử xem. Trịnh Minh thấy vậy cũng nhanh chóng đáp ứng, chính mình sẽ đi tìm Phó Diễm nói chuyện tình xin gia nhập.