"Phó Diễm! Ngươi đã đến rồi, ta không dám đi vào một mình đâu, ông lão canh cửa trông thật hung dữ mà."
Chu Thu Lộ thè lưỡi nói.
"Không có việc gì, một hồi nữa thì ca ta sẽ đến đây đón chúng ta, sợ gì chứ. Chúng ta đi vào đi."
Phó Diễm quả thật chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, nàng đã gấp đến nỗi không thể chờ được nữa. Đi qua cửa, nói với ông lão đang ngồi một câu, hắn thấy người đến là hai tiểu cô nương thì cũng không thèm ngẩng đầu, nói hai người tự mình vào lựa đồ rồi ra thanh toán là được. Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ nhìn nhau một cái rồi cũng tách ra, Chu Thu Lộ liền đi đến chỗ lần trước tìm được quyển sách kia, lần trước nàng tìm được quyển Tây Du ký, tỷ tỷ nàng đọc xong cũng đều thích thú mãi không thôi, lần này Chu Thu Lộ muốn nhìn một chút xem còn có thể tìm được quyển sách hay ho nào đó không.(Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Phó Diễm lại một mình hướng trong góc phòng đi đến, nàng vừa vào cửa thì đã nhìn thấy hào quang lấp lánh ở phía đằng này. Quang mang thực thịnh, so với những bảo vật phát hiện lần trước càng sáng rõ hơn. Phó Diễm đi đến trước mặt, phát hiện bên dưới là một khối đá màu đen. Mới đầu nàng còn tưởng đó là một khối phỉ thúy, nhưng đến khi nhìn tới nhìn lui, bên trong cũng không thấy có gì đồng dạng như vậy. Kệ! Trước tiên cứ thu lại đã. Phó Diễm nhặt lên, trực tiếp ném vào trong không gian.
Tiếp theo, nàng bắt đầu xem qua mấy chồng sách cũ bên cạnh một lượt, Phó Diễm còn nhớ rất rõ, tấm tàng bảo đồ lần trước cũng là vô tình tìm thấy ở chỗ này. Không quản đó có phải tàng bảo đồ thật hay không, Phó Diễm đều nhất định phải đi thăm dò một lần. Nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt, dù sao thứ kia cũng không biết là của người nào lấy ra làm mồi để "câu cá". Nghĩ đến đây, Phó Diễm chợt nảy ra ý định, đêm nay có lẽ nàng nên đi đến văn phòng của Trịnh Trí nhìn qua một lượt xem sao. Nói không chừng sẽ tìm thấy đáp án gì đó cũng nên.
Lăn lộn nửa ngày không tìm được cái gì dùng được, thời điểm Phó Diễm vừa muốn buông tha rời đi thì nàng ngẫu nhiên nhìn thấy một quyển từ điển. Quyển từ điển kia bên ngoài cơ hồ bị tàn phá gần hết, bìa sách bên ngoài cũng không có, trang sách bên trong thì dính cả vào nhau, nhưng từng hàng chữ bên trên lại lóe lên ánh vàng rực rỡ. Phó Diễm theo bản năng liền cầm lên, ném vào trong không gian. Loại đồ vật ngoài ý muốn này có đôi khi lại chính là thứ tốt không ngờ đến, khi trở về sẽ nghiên cứu sau.(Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Chu thu Lộ bên kia tìm được mấy quyển truyện Thủy Hử, nhưng cũng không được đầy đủ, bèn quay sang, kêu gọi Phó Diễm đến giúp nàng. Nàng ta quay sang gọi ý ơi.
"Tiểu Hỏa! Nhanh sang bên này tìm giúp ta xem, còn có quyển sách nào như thế này nữa không?".
Chu Thu Lộ từ trong một đống sách, thò cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh lên. Phó Diễm nhìn quanh bốn phía một lượt mới phát hiện được cô bạn tốt của mình đang lần mò cách đó không xa, gắt gao bới móc một đống sách cũ bên dưới. Phó Diễm đi qua, loay hoay một lát, không biết làm như thế nào mà thực sự tìm được quyển truyện Thủy Hử còn thiếu kia. Ngay bên cạnh còn có một quyển Hồng lâu mộng. Nàng nhìn qua một cái rồi cũng cầm lên, trong nền văn học cổ của Trung Quốc, địa vị của Hồng lâu mộng chính là cực kì cao. Bản này còn là lần xuất bản lần đầu tiên nữa chứ, cực kì có giá trị. Kiếp trước Phó Diễm rất thích quyển sách này, nhưng chỉ được thấy qua trên ảnh chụp, vì thế lúc này thấy được thì tất nhiên muốn thu lại.
Hai người đều thực vừa lòng với thu hoạch ngày hôm nay, ông lão canh cửa sau khi cân lên, tính tiền cho các nàng thì từng người đều tự mình trở về nhà. Sau khi chia tay với Chu Thu Lộ, Phó Diễm liền chuyển hướng, đi đến cung tiêu xã. Phó Sâm cùng Phó Miểu hẹn nàng ở chỗ này để cùng đi mua bút máy.
"Tỷ! Hai ngươi mua không mua bút máy hả?".
Phó Diễm nhìn vẻ mặt tức giận của Phó Miểu thì lên tiếng hỏi.
"Không mua! Đi! Chúng ta đi về."
Nói xong, Phó Miểu liền kéo tay của Phó Diễm rồi đi thẳng, cũng không quản Phó Sâm đứng bên cạnh. Phó Sâm ngược lại, vẻ mặt lấy lòng, nhìn Phó Miểu không thèm để ý tới hắn, thì đành bất đắc dĩ đi theo phía sau hai muội muội nhà mình.
"Tỷ! Ngươi và nhị ca sao vậy?".
Phó Diễm rất ngạc nhiên, tuy bình thường vẫn là Phó Miểu nghiền ép Phó Sâm, nhưng nhìn tình hình hôm nay, như thế nào lại tức giận đến lợi hại như vậy chứ?.
"Hừ! Đừng để ý đến hắn, hắn nguyện ý làm ca ca tốt của người ta rồi, mặc kệ hắn. Ngốc tử!".
Phó Miểu vẻ mặt tràn ngập khinh thường. Phó Diễm vừa nghe xong, đây là có chuyện gì nha! Ha ha, nàng cho Phó Sâm một ánh mắt, Nhị ca, ngươi tự cầu nhiều phúc đi! Huynh muội ba người đi thẳng, không một ai lên tiếng nói chuyện suốt dọc đường.
Mà lúc này ở Mạnh gia, tình huống xảy ra lại càng không thể bình tĩnh nổi. Tống Giai căm tức nhìn bà bà, ánh mắt nàng nhìn hai người kia ngập tràn chán ghét, không chút nào che dấu.
"Mạnh Thiên Hoa! Nếu hôm nay ngươi muốn buông tha cho nàng thì hai chúng ta liền ly hôn. Không có con đường nào khác cả."
Tống Giai chỉ vào em dâu Vương Lê Hoa, như đinh đóng cột mà nói.
"Thiên Hoa! Kia dù sao cũng là đệ muội ngươi. Nàng không chỉ là chất tử của mẹ, mà còn là biểu muội của ngươi! Ngươi không thể làm như vậy!".
Đông lão thái hai mắt ầng ậc nước nhìn nhi tử của mình, vì ngoại sinh nữ mà lên tiếng cầu tình. Mạnh Thiên Hoa nhắm mắt lại, trong lòng hắn hiện tại cự kì rối loạn. Nhưng một khi đã ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
"Lý Lực! Đem Vương Lê Hoa bắt lại cho ta, thẩm tra xem người đứng sau nàng là ai? Lúc nào có kết quả thì báo cáo lại cho ta."
Mạnh Thiên Hoa làm phó đội trưởng cách ủy, thế lực của hắn cùng Trịnh Trí cơ hồ không phân cao thấp. Vài người bên dưới nghe hắn phân phó xong liền vâng dạ rồi tiến lên, không để ý Vương Lê Hoa cầu xin tha thứ, cùng Đông lão thái khóc lóc ầm ĩ hô bên cạnh.(Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Mạnh Thiên Hoa vẫn coi như là người chính trực, chưa bao giờ dính dáng đến chuyện vu hãm người vô tội. Thậm chí đối với nhân viên cấp dưới của mình cũng là thập phần nương tay. Phó Diễm chính là nhìn chuẩn điểm này của hắn nên mới muốn hợp tác với hắn. Thiện lương, có đôi khi cũng là một loại lựa chọn.
Tối hôm qua, Mạnh Thiên Hoa mang theo Tống Giai cùng trở về nhà. Tống Quân Vinh cùng Tống Đại Quốc cũng theo tới, thời điểm bốn người vào nhà, không một ai phát ra tiếng động. Đông lão thái vẫn luôn ở lại nhà tiểu nhi tử, cách nhà Mạnh Thiên Hoa cũng không xa, bình thường ban ngày thì nàng mới đến để chiếu cố Tống Giai, cho nên lúc này trong nhà không có người nào cả.
Mạnh Thiên Hoa nhìn đồng hồ trên tay một chút, hiện tại đã chín giờ năm mươi, hắn cũng không bật đèn, chỉ nhẹ nhàng là đỡ Tống Giai đến tránh tạm ở sương phòng phía tây, phòng ngủ của bọn họ là ở đông sương phòng, trung gian là phòng khách, còn có một gian phòng bếp bên ngoài. Tống Đại Quốc cùng Tống Quân Vinh, cũng đi theo ngồi xuống. Bọn họ đều đang chờ đợi.
Thời điểm kim đồng hồ vừa chỉ đến mười giờ mười lăm phút, bên ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm mở khóa, sau đó là tiếng đóng mở cửa phòng, cánh cửa đông sương phòng khẽ mở ra. Lúc Vương Lê Hoa lén tới đây, nhi tử đã nằm ngủ, cha mẹ chồng cũng đã sớm yên giấc, trượng phu nàng thì đi làm tận trong thành phố, cách một ngày mới có thể trở về một lần. Nàng sớm từ miệng của bà bà biết được, Tống Giai đã đến nhà mẹ đẻ nàng, sẽ ở lại khoảng một tháng để tĩnh dưỡng, Mạnh Thiên Hoa tan làm cũng sẽ về thẳng An Bình thôn để bồi bà xã. Nàng lúc này mới yên tâm lớn mật đi tới thu lại thứ đồ vật kia, nếu không vạn nhất mà bị người khác phát hiện ra thì nàng liền hoàn toàn xong đời.
Vương Lê Hoa trực tiếp mở đèn, sờ tới sờ lui bên cạnh gối đầu của Tống Giai.
"Lê Hoa! Ngươi tìm cái gì vậy? Có muốn ta tìm giúp ngươi không?".
Mạnh Thiên Hoa nhìn thấy thân ảnh của Vương Lê Hoa thì ngay lập tức, một cỗ lửa giận bừng bừng liền xông lên đầu. Vương Lê Hoa giật thót mình, vừa quay đầu lại, trực tiếp sợ tới ngã nhào ra đất, đồng thời đồ vật đang cầm trong tay cũng rớt ra ngoài. Là một cái túi hương, bên trong tản ra một cỗ tử khí nhàn nhạt, còn có cả mùi tro hương. Tống Đại Quốc nhìn thấy, theo bản năng muốn dùng tay cầm lên xem, lại nhất thời bị Mạnh Thiên Hoa ngăn trở. Hắn mở rương quần áo bên cạnh ra, tìm một cái khăn tay rồi mới đem bọc cái túi hương kia lại.
"Vương Lê Hoa! Mấy năm nay ta đối xử với ngươi không hề tệ, vậy mà ngươi dám hãm hại ta. Nói! Có phải ngươi là người hãm hại hài tử của ta hay không?".
Tống Giai từ bên kia chạy xồng xộc sang, điên cuồng gào lên, khóe mắt muốn nứt ra. Vương Lê Hoa bình thường luôn nhẹ nhàng, hòa nhã với nàng, không nghĩ tới hung thủ dĩ nhiên chính là nàng ta. Tống Giai thậm chí đã từng hoài nghi cả bà bà nhà mình, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới lại là Vương Lê Hoa. Nàng ta từ lúc vào cửa tới nay, chưa từng cùng Tống Giai phát sinh mâu thuẫn gì, ngược lại là bà bà cùng nàng bởi vì lâu không sinh được hài tử, mà từng tranh cãi mấy lần. Vẫn là Vương Lê Hoa này lên tiếng bênh vực lẽ phải, khi đó Tống Giai trong lòng còn cực kì cảm động.
Vương Lê Hoa cũng là người thông minh, nàng không nói được một lời nào, ngồi im dưới đất. Mặc cho Tống Giai cùng Mạnh Thiên Hoa tra hỏi như thế nào, nàng cũng đều liều chết, cắn răng không nói lời nào. Một lát sau mới nói xạo rằng con trai nàng kêu bị rớt món đồ chơi ở đây nên nàng mới đến để tìm về. Mạnh Thiên Hoa không có biện pháp nào, đành phải nhờ Tống Quân Vinh gọi thủ hạ của hắn tới. Không nghĩ đến, người được gọi còn chưa tới thì nương của mình đã đến rồi.