"Tiểu Vinh! Cuối tuần vừa rồi, ngươi và đệ đệ cùng đi đến nhà cô cô, có chuyện gì phát sinh hay không?".
"Không phát sinh chuyện gì đâu ạ! Chúng ta đến nhìn cô cô một cái, sau đó nói ăn cơm trưa xong sẽ cùng trở lại. Cô cô nghĩ muốn lưu Quân An ở lại một hôm, ngày mai mới để hắn trở về. Quân An không đồng ý, trực tiếp đi về cùng chúng ta."
Tống Quân Vinh tính tình tùy tùy tiện tiện, hắn không phát hiện gì dị thường, Tống lão cha biết rõ cá tính tôn tử nhà mình, nghĩ đến dù có hỏi thì cũng sẽ không hỏi ra được gì, ngược lại hỏi thêm tình trạng thân thể khuê nữ của mình xem nàng ra sao rồi.
Tống Giai năm nay ba mươi bốn, kết hôn được mười mấy năm nhưng không có mang thai, lúc này mới đem Tống Quân An nuôi dưỡng, coi như con của mình, nếu nàng tiếp tục thực sự không thể mang thai, Tống Quân An này sẽ chính là con thừa tự của nàng.
"Sắc mặt cô cô không quá tốt, nàng ngược lại có kể với Bình Bình, nói trên người nàng gần đây luôn ngứa ngáy, không biết vì nguyên nhân gì. Bình Bình cũng không trải qua việc này bao giờ cả, thời điểm nàng sinh lão Đại cũng không có gì khác thường, liền cực kì thuận lợi. Cho nên không giúp đỡ cô cô được."
Tống lão cha giống như nắm chắc gì, lại giống như không nói rõ được. Cho nên hắn lại kêu đại tôn tử gọi cháu dâu là Ngô Bình Bình tới.
"Cháu dâu! Ngươi nói với gia gia xem, ngày đó các ngươi đi đến nhà cô cô, có phát sinh chuyện gì hay không? Kể lại từ lúc các ngươi vừa bước vào cửa đi, nói chi tiết vào."
Ngô Bình Bình đầu óc linh hoạt, trực tiếp liền nghĩ tới có phải việc tiểu thúc bị bệnh cùng việc này có quan hệ gì hay không? Sau đó nàng bắt đầu cẩn thận hồi ức lại những chuyện ngày đó đã xảy ra.
"Ngày hôm đó cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, Tam đệ khi tới nơi thì liền đi đến phòng đọc sách trong nhà cô cô, mãi đến lúc ăn cơm mới đi ra. Quả thật không có gì khác thường, chỉ có sắc mặt cô cô quả thật không dễ nhìn lắm, có chút xám xịt. Cô cô còn nói với ta, nàng cảm thấy trên người rất khó chịu, nhưng thời điểm ta mang thai cũng không có cảm giác gì, ta liền nói với nàng khi nào trở lại sẽ nói cùng bà bà xem sao. Nếu cứ kéo dài tình trạng này thì phải bảo dượng mang nàng đi bệnh viện mà kiểm tra."
Ngô Bình Bình đem chuyện ngày đó suy nghĩ kĩ một lần, trên cơ bản cũng không còn sự tình nào đặc biệt. Tống lão cha nghe xong lời này, vẫn có chút hoài nghi, hắn quyết định ngày mai liền kêu con dâu cả đi xem, khuê nữ đã lớn tuổi như vậy rồi mới mang thai, nếu không chú ý thì chỉ sợ có chuyện không hay xảy ra.
Thời điểm Tống Quân An tỉnh lại đúng là hơn ba giờ sau khi uống phù thủy, hắn tỉnh lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa dậy liền ồn ào, kêu đói bụng, ăn xong tô cháo mẹ hắn vừa hấp lại xong thì lại lăn ra ngủ tiếp. Lúc sáng, nhị ca Tống Quân An là Tống Quân Diệu đã đến Phó gia một lần, nhờ Phó Sâm xin nghỉ giúp hắn rồi lại vội vàng trở về. Hôm nay gia gia muốn đến nhà cô cô, yêu cầu hắn cùng đại ca mang xe đạp đến chở lão nhân gia.
Phó Diễm cũng cứ theo lẽ thường mà đến lớp, cũng không có biến hóa gì. Tuy nhiên cùng lúc, Tống Giai đang ở nhà lại đang bệnh muốn phát điên rồi. Nàng mang thai đã hơn bốn tháng, không sai biệt lắm với Vương Thục Mai. Buổi sáng hôm nay, sau khi đứng lên, nàng đã bắt đầu cảm thấy bụng không thoải mái, luôn muốn trụy xuống. Nàng theo bản năng thấy sự tình không ổn, đã nghĩ gọi trượng phu mình là Mạnh Thiên Hoa mang nàng nhanh chóng đi bệnh viện. Chính là Mạnh Thiên Hoa mới sáng sớm đã liền xuất môn, cũng không có ai ở nhà. Gọi bà bà cũng không thấy nàng lên tiếng trả lời, hình như là cũng đi ra ngoài. Tống Giai đành kiên trì, tự mình đi bệnh viện, không nghĩ tới, mới vừa đi đến cửa liền không kiên trì nổi nữa, bụng đau thắt lại giống như là bị kim đâm.
Tống Giai rõ ràng cảm giác được dưới bụng có một cỗ nhiệt lưu cuộn trào ra, biết là không giữ được hài tử nữa rồi, trực tiếp nằm vật xuống đất khóc như mưa. Vừa lúc Tống lão cha bọn họ đi tới trước cửa, nghe thấy tiếng khóc liền đẩy cửa đi vào. Người một nhà thấy tình cảnh đó thì quá sợ hãi, nhanh chóng đem người mang đi bệnh viện trong công xã. Tuy nhiên đã không còn kịp nữa rồi, Tống Giai trực tiếp sinh non, chảy ra một nam thai đã thành hình.
Tống Giai nằm viện ổn thỏa xong, bà bà nàng mới lững thững đến muộn. Thì ra buổi sáng nàng ra cửa, gặp phải mấy người hàng xóm, nghe nói cung tiêu xã hôm nay bán cá, nàng nghĩ Tống Giai thích ăn, lúc này mới đi ra ngoài mua vài con về tẩm bổ cho nàng. Không nghĩ tới liền xảy ra chuyện như vậy. Mà trượng phu nàng, cũng là buổi chiều mới lững thững đến muộn. Mạnh Thiên Hoa, năm nay ba mươi hai tuổi, so với Tống Giai còn nhỏ hơn hai tuổi, lúc trước Tống Giai đi học sơ trung ở công xã, Mạnh Thiên Hoa nhỏ hơn nàng hai lớp, lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Thiên Hoa đã trúng tiếng sét ái tình với nàng. Cho nên những năm gần đây, tình cảm vợ chồng vẫn luôn thực sự rất tốt, không cãi cọ nhau bao giờ. Cho dù không có hài tử, hắn cũng chưa từng nói nặng lời với nàng cái gì.
Ngược lại là Tống Giai, cảm thấy trong lòng có áy náy, vẫn luôn tìm y hỏi dược. Rốt cục thành tâm cảm động ông trời, đến ba mươi bốn tuổi mới bắt đầu mang thai. Không nghĩ tới giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nói đến cũng thực khéo, cách ủy mới thành lập một tiểu tổ, chuyên môn hành động xử lý nhanh, Trịnh Trí là đội trưởng, mà Mạnh Thiên Hoa lại là phó đội trưởng.
Sáng nay hắn rời đi là do phía trên có nhiệm vụ, muốn đi kiểm tra những người bị phạt cải tạo xem những người đó có hảo hảo cải tạo hay không. Cho nên Mạnh Thiên Hoa mới đi sang thôn bên cạnh, thẳng một mạch đến buổi chiều mới trở về. Vừa nhìn thấy thê tử như vậy, hắn cực kỳ đau lòng, một bên an ủi Tống Giai, một bên cùng cha vợ giải thích.
"Cha! Là do ta không tốt, sớm biết Giai Giai không thoải mái, ta hẳn là sớm một chút mang nàng đi bệnh viện."
Mạnh Thiên Hoa thập phần áy náy, gần đây hắn quá bận bịu, vốn là nghĩ hôm nay xong việc thì trở về sẽ mang thê tử đi bệnh viện kiểm tra.
"Thiên Hoa! Đây cũng không phải là do ngươi sai, ai cũng không nghĩ ra, cho dù các ngươi đều ở nhà thì chuyện này cũng khó tránh khỏi. Ngược lại là Tiểu Giai! Chính nàng ngã ở cửa nhà. Nếu không phải ta tới kịp lúc thì chỉ sợ là một thi hai mệnh."
Tống lão cha lời nói thực sắc bén, nói xong làm Mạnh Thiên Hoa cùng mẹ hắn dựng thẳng hết cả lông tóc trên mặt. Tống lão cha nói lời này cũng không phải là bắn tên không mục đích, chính con rể mình tự nhiên là chân tâm thật ý, nhưng hắn cũng biết là bà thông gia luôn đối với Tống Giai có phê bình kín đáo. Lần này con gái mình mang thai, so với ai thì mẹ chồng nàng cũng cao hứng hơn cả. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà xóa tan mâu thuẫn thì còn lâu mới đủ, lão bà tử hẳn đã sớm biết Tống Giai đến nằm viện, lại cố tình đến bây giờ mới đến, đây chẳng phải là muốn làm kiêu sao? Mạnh Thiên Hoa hiện tại thì nhìn có vẻ thông tình đạt lý, nhưng qua vài năm nữa cũng khó tránh khỏi việc chiều theo ý mẹ hắn. Tống lão cha nói vậy cũng là nghĩ cho nữ nhi về sau.
Trên giường bệnh, Tống Giai một câu cũng nghe không vào, nội tâm của nàng chỉ có duy nhất một ý tưởng lúc này, đó chính là đau lòng. Đây là hài tử của chính mình sau mười năm vất vả mới có, nàng vẫn luôn đúng giờ đi bệnh viện phụ sản kiểm tra, chưa bao giờ dám chậm trễ. Sau khi mang thai thì cả ngày không dám ra ngoài, chỉ ở trong nhà, một lòng một dạ dưỡng thai. Không nghĩ tới, ông trời tuyệt nhiên không chiếu cố nàng.
Tống lão cha trong lòng chỉ cảm thấy may mắn, nếu là chính mình không nghe Phó Diễm nói, qua hôm nay chỉ sợ sẽ thật sự không nhìn thấy khuê nữ nữa rồi. Tống Giai là hài tử nhỏ nhất của hắn, lại là nữ hài, từ nhỏ chính là ngàn kiều trăm sủng mà lớn lên. Không nghĩ tới đến trung niên, thế nhưng một lần so một lần gặp phải đả kích lớn hơn. Tống lão cha quyết định, khi trở về liền đi tìm Phó Diễm, hỏi nàng xem khuê nữ mình đây là bị làm sao vậy.
Lại nhớ lại, nha đầu Phó gia nói uế vật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong lòng quá sốt ruột khuê nữ, Tống lão cha để con dâu cả lưu lại, trước tiên để nàng ở lại chiếu cố tiểu cô một chút, hắn nói trở về có việc, chờ sáng mai sẽ để hai cháu dâu đến thay đổi, đây là trực tiếp không cần bà bà Tống Giai.
Nương Mạnh Thiên Hoa cũng không đi, vẫn ở lại chăm sóc, khả năng là cảm thấy áy náy trong lòng, chạy trước chạy sau thập phần ân cần. Trương Anh nhìn, thở phào một hơi, nếu là nương Mạnh Thiên Hoa nhăn mặt bước đi, nàng nhất định càng lo lắng cho cuộc sống sau này của cô em chồng rồi.
Tống Giai ngủ một giấc liền tỉnh. Nhìn thấy đại tẩu không đi, lúc này mới cùng Trương Anh nói chuyện.
"Đại tẩu! Ngươi cùng cha vì sao lại đến đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?".
Trương Anh do dự một lúc lâu, nghĩ nghĩ cô em chồng luôn luôn yêu thương Quân An. Lúc này mới đem sự tình của hắn nói ra, nhưng là Trương Anh cũng không có liên hệ việc này đến trên người cô em chồng, bởi vì lá bùa kia của Phó Diễm là giấu người Tống gia, đưa riêng cho lão cha Tống. Nhưng Tống Giai lại không nghĩ như vậy, nàng biết chuyện bát tự Quân An rất nhẹ, khi hắn còn bé, chỉ cần lây dính sự tình không nên, liền ngay lập tức muốn sinh bệnh. Nghĩ đến cuối tuần vừa rồi, Quân An vẫn luôn ngồi đọc sách tại gian phòng của mình đến tận trưa, trở về liền bị như vậy thì nàng liền nhíu mày lại.