Phương Kì, vì muốn chiếm được tình cảm của Vân Tiếu Ngữ, luôn xuất hiện cản trở tình cảm giữa Cố Dĩ Liên và Vân Tiếu Ngữ. Cô ta đã làm mọi cách, ngay cả những thủ đoạn gì cũng không ngần ngại. Mỗi lần Phương Kì xuất hiện, cô ta đều tìm cách gây rối, khiến hai người họ không thể ở bên nhau yên on.
Một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, Phương Kì gửi một tin nhắn hẹn gặp Vân Tiếu Ngữ tại quán cà phê ở ven hồ. Quán cà phê hôm nay vắng khách, chỉ có vài người ngồi rải rác, tạo nên một không gian yên tĩnh và thoải mái. Vân Tiếu Ngữ đến trước, chọn một bàn gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra mặt hồ lấp lánh ánh nắng. Tiếu Ngữ ngồi đợi Phương Kì, lòng tràn đầy những suy nghĩ mông lung về cuộc gặp gỡ này.
Vài phút sau, Phương Kì xuất hiện, trên môi nở một nụ cười tươi tắn như thường lệ. Cô tiến lại gần bàn Vân Tiếu Ngữ, ngồi xuống và gọi một ly trà sữa.
"Tiếu Ngữ, đợi lâu chưa?" - Phương Kì mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút lo lắng.
"Không lâu đâu, mình cũng mới đến thôi." Vân Tiếu Ngữ đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cả hai im lặng một lúc, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Phương Kì phá vỡ không khí bằng một câu hỏi đầy ẩn ý:
"Tiếu Ngữ, dạo này cậu và Cố Dĩ Liên thế nào rồi? Vẫn tốt chứ?"
Vân Tiếu Ngữ ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong giọng nói của Phương Kì, nhưng không muốn làm mất lòng bạn:"Chúng mình vẫn ổn, chỉ là dạo này bận rộn học hành nên ít gặp nhau hơn."
Phương Kì nhìn thẳng vào mắt Vân Tiếu Ngữ, ánh mắt đầy vẻ thương cảm:
"Tiếu Ngữ, cậu có bao giờ nghĩ rằng tình cảm giữa hai người là sai trái không? Rằng xã hội và gia đình cậu ấy sẽ không chấp nhận chuyện này?"
Vân Tiếu Ngữ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô biết Phương Kì đang muốn gì, nhưng không muốn tranh cãi:
"Phương Kì, mình biết chuyện này khó chấp nhận đối với nhiều người, nhưng tình cảm là điều tự nhiên. Mình và Dĩ Liên yêu nhau thật lòng."
Phương Kì thở dài, ánh mắt đượm buồn:
"Tiếu Ngữ, mình không muốn cậu phải chịu khổ. Cậu cũng biết mình thích cậu. Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai chưa? Rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cậu như thế nào?"
Vân Tiếu Ngữ nhìn Phương Kì, trong lòng tràn đầy sự bất an
"Mình biết chứ. Nhưng mình không thể bỏ Dĩ Liên. Cậu ấy là người mình yêu thương nhất."
Phương Kì nắm lấy tay Vân Tiếu Ngữ, giọng nói chân thành:
"Tiếu Ngữ, cậu đáng được hạnh phúc. Hãy suy nghĩ kỹ về chuyện này, đừng để một tình cảm sai trái làm hại đến cuộc đời cậu."Cảm thấy cuộc nói chuyện quá căng thẳng, Vân Tiếu Ngữ quyết định đứng dậy
ra về. Nhưng ngay khi cô vừa đứng dậy, Phương Kì bất ngờ trượt chân và ngã xuống sàn, kêu lên đau đớn:
"Ái da! Chân mình... mình bị trật chân rồi, Tiếu Ngữ ơi!"
Vân Tiếu Ngữ vội vàng quay lại, lo lắng đỡ Phương Kì lên
"Phương Kì, cậu có sao không? Để mình đưa cậu về"
Phương Kì giả vờ nhăn nhó, cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống lần nữa:
"Không được rồi, chân mình đau quá. Tiếu Ngữ, cậu giúp mình về nhà được không?"
Không còn cách nào khác, Vân Tiếu Ngữ đành phải dìu Phương Kì ra khỏi quán cà phê. Trong lúc đó, Hạ Vũ, bạn thân của Phương Kì, đã nấp sẵn gần đó, lén lút chụp lại những khoảnh khắc Vân Tiếu Ngữ đỡ Phương Kì. Những bức ảnh này nhanh chóng được gửi đến điện thoại của Cố Dĩ Liên.
Khi nhận được những bức ảnh, Cố Dĩ Liên cảm thấy tim mình như bị ai đó xé toạc. Cô không muốn tin vào mắt mình, nhưng những hình ảnh Vân Tiếu Ngữ và Phương Kì thân mật cùng nhau khiến cô không thể không nghi ngờ. Cố Dĩ Liên quyết định gặp trực tiếp Vân Tiếu Ngữ để nói rõ mọi chuyện.
Tối hôm đó, Cố Dĩ Liên hẹn Vân Tiếu Ngữ ra ngoài. Cả hai gặp nhau tại công viên gần trường, nơi họ thường xuyên đi dạo cùng nhau. Không khí trở nên nặng nề, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt cả hai.
"Tiếu Ngữ, mình cần nói chuyện với cậu."
Cố Dĩ Liên mở lời, giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ và đau khổ.Vân Tiếu Ngữ cảm nhận được điều gì đó không ổn, cô nhìn thẳng vào mắt Cổ
Dĩ Liên, nhẹ nhàng hỏi:
"Dĩ Liên, có chuyện gì vậy? Cậu sao thế?"
Cố Dĩ Liên rút điện thoại ra, cho Vân Tiếu Ngữ xem những bức ảnh mà cô nhận được:
"Tiếu Ngữ, cậu giải thích cho mình những bức ảnh này là sao?"
Vân Tiếu Ngữ nhìn vào màn hình điện thoại, kinh ngạc và bất ngờ. Cô nhận ra đó là hình ảnh khi cô đỡ Phương Kì về nhà:
"Dĩ Liên, cậu nghe mình giải thích. Hôm đó Phương Kì bị trật chân, mình chỉ giúp cô ấy về nhà thôi. Không có gì hơn cả.
Cố Dĩ Liên cảm thấy sự chân thành trong giọng nói của Vân Tiếu Ngữ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:
"Tiếu Ngữ, mình tin cậu, nhưng mình sợ. Mình sợ mất cậu, sợ những hiểu lầm này sẽ làm hại tình cảm của chúng ta."
Vân Tiếu Ngữ tiến lại gần Cố Dĩ Liên, nắm chặt tay cô:
"Dĩ Liên, mình yêu cậu. Mình không bao giờ phản bội cậu. Hãy tin tưởng mình, chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện này cùng nhau"
Nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương và kiên định của Vân Tiếu Ngữ, Cố Dĩ Liên cảm thấy lòng mình ấm áp trở lại. Cô ôm chầm lấy Tiếu Ngữ, cảm nhận sự an ủi và tình yêu của cậu.
"Mình cũng yêu cậu, Tiếu Ngữ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."