" Tử Hy, cầm lấy!" Vị Khinh Tuyết cười rạng rỡ cầm một túi nhỏ màu tím nhạt đưa cho Vân Tử Hy
" Dì, cái gì vậy?" Hắn cầm túi đồ thắc mắc
" Con đưa cái này tặng cho Lam Lam nha, coi như tặng thay dì a! Nhưng đừng nói tên!" Vị Khinh Tuyết nháy mắt một cái. Bà biết tụi nhỏ đánh lừa anh rể và chị, thế nhưng bà cảm thấy tụi nhỏ là một cặp rất hợp " Vậy nha, đi đi!"
Vân Tử Hy ngơ ngác bị đẩy về phía trước. Hắn thuận thế bước về phía phòng của Nhan Thiên Lam, liền nhìn thấy cô đang chuyên chú học
" Bún thiu!"
" Cái gì vậy?" Cô bực bội buông bút xuống, quay đầu lại " Anh có biết vì anh mang tôi đến đây làm tôi bỏ lỡ rất nhiều buổi học không?"
" Cái này cho cô!" Hắn không tiện nói nhiều với cô, ném vào tay cô túi nhỏ
Nhan Thiên Lam cầm cái túi, vô cùng nghi hoặc. Cô mở ra, liền nhìn thấy rất nhiều viên sôcôla nhỏ hình vuông
Cô sực nhớ ra, hình như hôm nay là ngày đáp lễ
" Chocolate?" Vân Tử Hy nhăn mày
" Không phải anh tặng tôi sao?" Nhan Thiên Lam kinh ngạc " Hôm nay là Valentine trắng a! Đây là ngày để nam nhân trả lễ cho nữ nhân những gì đã nhận được từ Valentine đỏ. Ngày này có ở Việt Nam, Hàn Quốc, Đài Loan, và đặc biệt bắt nguồn từ Nhật Bản. Anh sống ở Trung Quốc lâu như vậy, lại không biết cái này sao?"
" Có lẽ cũng từng nghe qua!" Vân Tử Hy xoa xoa mái tóc nâu rối tung " Nhưng không phải Valentine cô không tặng tôi cái gì sao? Đấy là của dì Tuyết!"
Nhan Thiên Lam nghe vậy, cũng không mấy ngạc nhiên " Tôi tặng anh cái áo a! Dù sao cũng đang đóng giả, nếu ngày lễ tình nhân không tặng gì thì dễ nảy sinh nghi ngờ với cha mẹ anh!"
Áo?
Vân Tử Hy nhớ ra, cô từng tặng cho hắn một cái áo sơ mi trắng, trông có vẻ vô cùng lịch lãm và tử tế. Thế nhưng, ở góc trái của vạt áo có thêu dòng chữ màu đen vô cùng nổi bật " Tôi chúc anh với nụ cười đó thọ lâu trăm tuổi!"
Nghĩ lại vụ đó, hắn vô cùng bực bội, vậy mà cô ta còn không sợ chết nhắc lại?
" Dù thế nào cũng phải đáp lễ đấy!" Nhan Thiên Lam nhắc nhở, sau đó tiếp tục học bài
Vân Tử Hy vừa bước ra cửa liền bị Vị Khinh Tuyết kéo lại, bà nhỏ giọng nói thầm " Cháu bị gì thế? Sao lại nói là dì tặng?"
" Dì, không nói thì cô ta cũng biết thôi! Cháu đâu rảnh hơi đi làm mấy trò này?" Hắn chán nản
" Không được, cháu phải tự mình tặng quà, phải thật đặc biệt và có ý nghĩa, độc nhất vô nhị, mà còn phải liên quan đến cháu. Một công hai việc, không chỉ khiến con bé cảm động, mà còn tránh cha mẹ cháu nghi ngờ không phải sao?"
Vân Tử Hy suy ngẫm một chút, cảm thấy cũng có lí, còn có thể phô trương sự giàu có của hắn a. Nghĩ đến đây, hắn liền hài lòng. Danh xưng tứ đại gia tộc đâu phải trò đùa, đâu thể để cho một con nhóc tầm thường đùa giỡn được?
Tối đó, Nhan Thiên Lam ngơ ngác ngồi trước bàn ăn sang trọng dài 6 7 mét bầy đủ các loại đồ ăn, trên tay còn cầm một con dao và một chiếc nĩa, bên kia là Vân Tử Hy một bộ dạng quý"s tộc"s, thuần phong mĩ tục nhấm nháp ly rượu đỏ
" Đây là...quà valentine trắng?" Nhan Thiên Lam đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng giật giật hỏi
" Ha, đương nhiên là không rồi!" Vân Tử Hy vuốt vuốt mái tóc nâu đã được chăm chuốt tỉ mỉ, sau đó búng tay một cái. Từ bên trong, một người đàn ông mặc vest đuôi tôm bước ra, cầm một cái khay, bên trên là một cái hộp hình vuông rất to màu hường phấn có gắn nơ. Người đàn ông bước đến chỗ Nhan Thiên Lam, dẹp đi thức ăn, đặt hộp quà trước mặt cô
Nhan Thiên Lam tò mò nhìn hộp quà, có chút phấn khích. Cô vui mừng giống như một đứa trẻ nhận được quà sinh nhật, nhanh chóng mở chiếc hộp, thế nhưng bên trong đó là một cái hộp quà khác màu xanh lá, bên trên có mặt Vân Tử Hy và dòng chữ "cứ mở tiếp đi cô bé". Hơi bực mình một chút, cô tiếp tục mở. Tuy nhiên tiếp theo lại là một cái hộp màu vàng và dòng chữ tương tự
Tầm chừng 20 cái hộp như vậy, Nhan Thiên Lam hiện tại cực nhọc thở dài với chiếc hộp tím có dáng vẻ khác với những cái trước đó, thiết kế lại vô cùng tinh xảo. Vì thế, cô nghĩ có lẽ nó là cái cuối cùng
Nó cũng khá đáng yêu đi, thứ bên trong hẳn cũng sẽ đáng yêu không kém?
Suy nghĩ như vậy, cô mở ra chiếc hộp cuối cùng, với nụ cười phấn khích trên môi. Thế nhưng, nụ cười đó chợt tắt khi ánh vàng chói lóa từ trong hộp tỏa ra, khiến cô có chút chói mắt
Cái đệt?
Thứ bên trong vậy mà là...lạc đà?
Nhan Thiên Lam ngơ ngác cầm con lạc đà bằng vàng có khuôn mặt rất ngứa mắt trong tay. Nó có nụ cười mỉa khểnh khểnh giống như nụ cười mang thương hiệu Vân Tử Hy, hai lỗ mũi phình to, khuôn mặt cùng thần thái vô cùng sang chảnh, một chân còn đưa lên cằm
" Như thế nào? Anh biết mà? Không cần phải xúc động đến mức phát đơ như vậy đâu! Cái tượng này được đúc bằng vàng ròng nguyên chất và được cắt ghép bằng công nghệ cao. Như thế nào, có phải cảm thấy khuôn mặt của nó vô cùng đẹp đẽ và ấn tượng không?" Vân Tử Hy phổng mũi tự tán thưởng mình, bộ dáng vô cùng tự hào
" Tôi đang tự hỏi..." Nhan Thiên Lam giơ con lạc đà lên, hướng về phía hắn " Nếu nửa đêm tỉnh dậy nhì thấy nó tôi có bị hù chết không?"
Thử tượng tượng nếu cô thức dậy vào ban đêm và nhìn thấy ở đầu giường có một con lạc đà nhẹ răng ra cười vô cùng soang choảnh, cô sẽ cảm thấy như thế nào?
Ya, một Valentine trắng thật là ấn tượng!
Thế nhưng, cô không phủ định, nó cũng khá vui!
---
Ở bên kia, Việt Nam, Lam Diệp Phù có lẽ vẫn không ngủ được, thế nên cô lôi máy tính ra lướt mạng một chút. Đăng nhập vào tài khoản Facebook đã lâu không dùng đến, cô nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn. Trong số đó, phần lớn là những bài thơ sến súa của Tô Hiên, giống như Lí Tiểu Vũ cũng đã đề cập tới
Tuy nhiên, trong đó còn có tin nhắn của Phùng Như Hương, kèm theo vô số mặt cười
Chuyện là, chiều hôm nay, cô bạn ở lại trường để đợi Kiên Khả đang bận rộn về công việc trong hội học sinh, và cô đã đứng suốt 2 tiếng dưới thời tiết lạnh buốt. Đến lúc Kiên Khả ra về, cậu ta đã cho cô chiếc khăn quàng cổ, còn nói con gái không nên bị cảm mạo vào ngày lễ tình nhân. Vì lẽ đó, cô bạn đã xem cái khăn như một món quà đáp lễ ngọt ngào, cho dù phát sốt cũng không hề hấn gì, và đã vui đến mức phát khóc
Lam Diệp Phù cũng vui mừng thay cho cô bạn, coi như cô ấy cũng đã có ngày đáp lễ vui vẻ. Cô nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, cũng sắp qua ngày rồi
Thế nhưng, đúng lúc cô đương chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, điện thoại liền báo tin nhắn
" Happy White Valentine day!"
Nam Cung Tử Phi?
Lam Diệp Phù nhìn dòng tin nhắn nhỏ, đơ ra một chút rồi mỉm cười. Cũng không tệ, hắn vậy mà nhớ tới ngày này
Tuy nhiên, sau đó cô liền nghe thấy tiếng cảm thán kinh ngạc ở bên ngoài
" Cái gì vậy?"
" Không phải chứ?"
" Không thể nào!"
...
...
Lam Diệp Phù bị những tiếng ồn làm tò mò, cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ, mở nó ra
Ghé đầu ra ngoài, cái thứ trắng buốt đập vào mắt làm đồng tử cô mở rộng hết nấc, kinh ngạc khôn xiết
Đây là...tuyết?
Không thể nào? Việt Nam không thể có tuyết!
Cô nhìn xung quanh và ở bên trên, ở những nơi có có thể đặt tầm mắt đến, vẫn chỉ thấy những bông tuyết trắng chậm rãi rơi, đẹp đến vô hạn
Một bông tuyết trắng rơi trên chóp mũi cô, tiếp xúc với hơi ấm con người liền nhanh chóng tan chảy
Hắn vậy mà...mất công mang cả bầu trời tuyết về Việt Nam để đáp lễ Valentine "trắng" cho cô? Không cần biết kĩ xảo cùng tâm tư hắn như thế nào, lúc này, cô xúc động
" Như thế nào? Em thích?" Hắn hỏi cô, giọng đùa cợt
" Cám ơn!" Cô cũng không biết nên nói như thế nào " Anh vậy mà...nhớ?"
Hắn trả lời vẻ đương nhiên. Cô bối rối, chỉ biết nói cám ơn một lần nữa
Tuyết cô đơn
...
Tuyết đơn thuần
...
Tuyết đẹp đến vô hạn
...
Một phút bốc đồng và bí ngôn từ diễn đạt cảm xúc, cô liền hát bài hát đầu tiên bản thân nghĩ ra trong lúc cô đơn
Mà hiện tại, cô không còn cô đơn nữa, cô có rất nhiều người ở bên cạnh
Hạnh phúc đơn thuần chỉ là như vậy. Thế nhưng, nó đến bất chợt, đi cũng thật nhanh. Liệu đến lúc đó cô sẽ thế nào?
---
Hôm qua mình đã đọc được Review của một bạn về truyện này, cả tích cực cả tiêu cực, mình cũng rất vui khi có người góp ý trực diện như vậy! Nên hiện tại, WEB NÀO COP TRUYỆN XIN HÃY COP LUÔN NHỮNG LỜI NÀY, để nếu bạn ấy có đọc tiếp thì có thể nhìn thấy
" Xin chào bạn, tôi rất vui khi đọc được Review của bạn. Thực chất về cốt truyện tôi đã lấy nó một chút từ thực tế, khi một lần tôi gọi nhầm cho một bạn nam nói tiếng Trung khá dễ nghe. Tuy nhiên, tôi chỉ trả lời lại bằng Tiếng Anh, và chỉ duy nhất lần đó, vì đã hết sạch tiền. Tôi cũng hay tham khảo từ những thứ xung quanh, ví dụ như cái tên, bạn của tôi thực sự mang họ Tống, mà họ Phùng lại càng bình thường. Tất nhiên, tôi không nghĩ viết về bản thân, ngôn tình và đời thực là hai thứ khác nhau, tôi biết. Tôi đơn giản chỉ là muốn viết ra câu truyện của bản thân, để an ủi một góc trong cuôc đời khá nhàm chán này, để lúc nào đấy có thể đọc lại. Tôi là người kém cỏi, không có gì nổi trội và lại quá mức tự ti, kiến thức thực tế cũng không nhiều. Và thực xin lỗi vì lời văn khá tùy tiện, tôi cũng không học giỏi văn, và nghĩ gì viết nấy. Còn về việc nam chính hơi hoàn hảo thái quá cũng có lí do. Một phần vì ban đầu tôi muốn viết một câu chuyện ngược SE, nên nghĩ chắc tâng bốc nhân vật lên một tí cũng không sao, đằng nào cũng chết. Thế nhưng sau đó tôi chợt nhận ra rằng mình không có khiếu viết truyện ngược. Một lí do khác đó là vì trước đây những câu chuyện của tôi các nhân vật chính phụ đều rất phởn, nhoi và hài (kể cả Từ khởi đầu đến kết thúc, mặc dù mới được một chap). Đây là lần đầu tiên tôi xây dựng nhân vật nam chính theo motip hoàn hảo như vậy. Bạn thấy đấy, những nhân vật xung quanh đều khá nhộn và phởn, chẳng hạn như tôi xây dựng cặp Nhan Thiên Lam và Vân Tử Hy. Có thể là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ cố gắng dìm dìm nhân vật nam nữ chính xuống một chút. Còn một vấn đề nữa, lúc đầu tôi chỉ nghĩ viết cho vui thôi và viết truyện trên một trang tôi đã nghĩ là ít người dùng đó là santruyen, nhưng dần dần có khá nhiều người đọc và bình luận cũng tích cực, có nhiều người còn cop sang các trang khác, thế nê sau đó tôi cũng vì viết cho người đọc. Thật xin lỗi vì càng về sau, tôi càng chỉ nghĩ viết thế nào cho đủ chương và đủ chap chứ không tập trung lắm vào nội dung định sẵn, lời văn cũng khá bừa bãi. Tôi sẽ cố gắng sửa. Dù sao cũng rất cám ơn Review thẳng thắn của bạn, tôi rất vui!"
Hết