Lặng thinh một hồi, hắn cuối cùng khó khăn mở miệng "Mất trí nhớ!", sau đó liền cúp máy, cũng không nói gì thêm. Sở dĩ, cơn đau đầu của hắn lại tái phát. Sau khi ngồi một lúc, cơn đau đầu dần bình ổn
Hắn đau đầu, vậy hẳn cô gái đó có liên quan đến khoảng thời gian hắn mất trí nhớ, hơn nữa còn có liên quan không tệ. Bạn bè?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không luận ra được gì, hắn liền nói cho Phong Triệt, dù sao anh cũng là người rõ ràng nhất chuyện quá khứ của hắn
" Thiếu gia, có thể cho tôi mượn điện thoại không?" Phong Triệt dè dặt hỏi. Sau khi được sự đồng ý, anh mới cầm điện thoại lên xem nhật kí cuộc gọi, quả nhiên là Lam tiểu thư
" Cái kia...thiếu gia hỏi cô ấy là ai, còn giải thích mất trí nhớ?" Anh âm thầm quan sát sắc mặt của người đối diện " Có thể...về sau ai gọi điện cho ngài đều đưa cho tôi nhìn đã được không?"
" Được!" Nam Cung Tử Phi không do dự liền đáp ứng, nhưng sau đó vẫn lại thắc mắc " Trong cái điện thoại này chỉ có cha mẹ tôi, 3 người Tiểu Vũ còn có tên tiểu minh tinh kia biết số. Cô ta là ai?"
Hắn gọi Nam Cung Tang Du là tiểu minh tinh, sở dĩ là vì gần 2 năm trước anh không phát triển được như bây giờ. Bước chân trên con đường diễn xuất là do anh tự lực phấn đấu, không dựa vào quan hệ với Nam Cung gia nên vô cùng khó khăn, lại thêm các nghệ sĩ khác luôn dựa vào danh tiếng và thế lực để mua chuộc đạo diễn, vì vậy, anh phải mất một thời gian dài mới có thể trở nên nổi tiếng và được yêu thích
Phong Triệt im lặng một thời gian cũng không biết giải thích như thế nào, mất một lúc sau mới lên tiếng " Cô ấy là tiểu thư của Lam gia, Lam Diệp Phù, anh trai của cô ấy là Lam Y có quan hệ không tệ với Lục thiếu, vì vậy có số của ngài cũng là điều bình thường"
" Ồ" Hắn tỏ vẻ đã hiểu, nhưng sau đó lại tiếp tục thắc mắc
Phong Triệt đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu hắn muốn ám chỉ quan hệ của hắn và Lam Diệp Phù
" Không thân" Anh trái lương tâm nói ra hai chữ. Hiện tại, không nên kích thích não bộ của thiếu gia
Nam Cung Tử Phi vẫn còn tiếp tục nghi hoặc, có vẻ chưa thỏa mãn với câu trả lời của Phong Triệt, nhưng cũng không nói gì
Vì cái gì cô gái kia có biểu tình như thế?
----
Lam Diệp Phù sau khi nghe hắn giải thích, sau đó nghe thấy tiếng đầu dây đã cúp máy truyền đến thanh âm đứt quãng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, mất một lúc, cô không có biểu cảm gì
Hay lắm, hắn mất trí nhớ!
Thật cẩu huyết a, phẫu thuật xong liền mất trí nhớ. Cô từng đọc qua nhiều loại hình này, thật không tin rằng có ngày bản thân sẽ gặp phải. Cô là nên có biểu tình như thế nào?
Cô rất đau lòng, cô biết. Cảm giác của bản thân, cô chưa bao giờ phủ nhận. Cô còn rất trẻ, mặc dù nói quá khứ của cô đã trải qua đủ mọi loại cảm giác, thế nhưng hiện tại cô có chút không được lí trí
Mỗi khi bị kích thích tâm lí, cô đều phải sử dụng thuốc
---Paroxetine
Nói đúng ra thì Paroxetine là thuốc trầm cảm, nhưng nhiều khi cô sử dụng nó như một liều thuốc tâm lí và vô cùng dựa dẫm vào nó, thậm chí có thể nói là nghiện, bởi vì tâm trạng cô vừa xuống dốc quá đột ngột. Cô có tiền sử bị trầm cảm, khi được mang về Vân Thiên bang, do cú sốc trước đó về Trình Quân An, lại trải qua đủ loại luyện tập ma quỷ, cô bị trầm cảm nặng. Thứ cô nhớ nhất là khung cảnh đầy máu tươi và ánh nắng hoàng hôn buổi chiều tà khi nhìn ra cửa sổ
Uống thuốc xong một lúc, cô mới bình ổn được cảm xúc, cười lạnh một cái
Mất trí nhớ, cô làm hắn nhớ lại. Dám quên đi cô, cô sẽ dùng huyết nguyệt của mình khắc sâu vào lòng hắn, giống như lúc trước kia
----
(Lục: em biết là truyện em ngày càng chán, ai còn yêu thích truyện thì kết bạn Fb vs em nha, link bên dưới)