Tần Tố Di sắc mặt tái nhợt, chân tay đau nhói, ánh mắt giờ trở nên vô hồn, gắng gượng lấy thành giường làm điểm tựa nâng thân mình lên, chậm rãi thay ra y phục nặng mùi máu, mặc vào bộ đồ xanh bạch y từng là của mẫu thân Vân Phong, cắn răng cử động hai tay, cả hai bên đều truyền đến một cảm giác nhói đau, cả thân chao đảo tiến tới gương đồng, nhìn chính sắc mặt của nàng trong gương, kinh hoảng mà buông ra một câu: “ Ma nữ!” Cả người nàng cứ thế ngồi xuống đất lạnh, nàng cư nhiên thiếu huyết nên dẫn thành cái dạng này? xanh xao trắng bệch, môi không một chút huyết sắc? Nàng như thế này làm sao có thể ra ngoài gặp Vân Phong? Nàng làm sao có thể giải thích với hắn? Chẳng lẽ nói là giáo chủ tới ngược, tàn nhẫn với môn đồ của hắn cũng chính là nàng, không thể phản kháng lại giáo chủ? Với lại thân thể này hiện giờ cũng không có tí võ công hay nội công nào, móng tay nàng chưa trở lại thành màu đỏ, biết làm sao bây giờ? Vân Phong mà bắt gặp tình trạng hiện giờ của nàng chắc sẽ lo lắng muốn chết mất.
Nàng lại chậm rãi đưa tới một ít phấn hồng thoa mặt mà nàng có sẵn, đánh lên một lớp thật dày, nhìn đã đỡ hơn đôi chút nhưng đôi môi luôn đỏ kiều của nàng hiện lại trắng bệch nói lên hết tình hình sức khỏe của nàng, nắm chặt tay, luôn suy nghĩ nên làm thế nào cuối cùng đành phải lấy ít dầu gấc bôi lên, tuy không đỏ mấy nhưng còn đỡ hơn đôi trắng nhợt kia của nàng. Tần Tố Di nhìn mình trong gương hài lòng thở ra tiến tới phía có những mảnh vỡ cúi người xuống nhặt từng chút, hai tay nàng băng bó đã được y phục che đi, phần đầu thì nàng buộc một dải huyền y vải tơ tằm che đi chỗ vết thương mới, đúng lúc nàng đang định mang ra đổ thì cả phòng bỗng chốc được mở ra, những tia nắng làm nàng chói mắt nhìn lên, Vân Phong vội bước vào, lo lắng tìm kiếm bóng dáng của nàng sau đó mới vội vàng ngồi xuống nâng nhẹ hai tay đang nhặt những mảnh vỡ mà khiến tay nàng bị xước vào đạo nhẹ.
” Ngươi thật sự không biết lo cho chính mình a? Xem xem, cư nhiên lại làm tay chính mình thương tổn! “ Vân Phong mang theo ánh mắt lo lắng nhìn vào đôi tay của nàng, tự thân mình lại mang những mảnh sứ từ trên tay nàng đi xuống, chính mình mang theo cái chổi nhẹ nhẹ quét quét. Nhìn bóng dáng màu trắng trích tiên vì chính nàng không ra tại hắn chậm hơn mọi ngày, lo lắng nàng bị bệnh, không ngại mà chạy sang để nhìn nàng, chính mình hạ thấp thân phận của chính mình để cùng nàng đối xử cho dù hiện tại nàng đang mang thân phận a hoàn của hắn, vậy mà hắn sớm quên đi thân phận của một chủ tử, tận tâm đối xử tốt với nàng, không như mấy người luôn muốn nàng đau khổ thì hắn lại mong muốn nàng nhận được hạnh phúc từ hắn. Cũng nhờ có hắn mà nàng mới cảm giác được ở đây nàng mới thật sự là chính nàng.
Lại nhìn bóng lưng phiêu giật đó, nàng không tự chủ được mà đứng dậy, tiến tới từ đằng sau lưng ôm chặt lấy hắn, tựa đầu vào lưng hắn, đầu cứ thế tựa vào làm Vân Phong cả người cứng lại, chổi vẫn được hắn cầm trên tay nhưng tác phong quét của hắn lại bị dừng, cả người như thế cứng đơ đang định quay lại hỏi nàng lý do như vậy thì nghe được một đạo thanh âm ôn nhu mềm mỏng: “ Vân Phong, chỉ một chút thôi, chỉ cần như thế, một chút ...Một chút thôi! “ Tần Tố Di hai tay ôm chặt lấy hông của hắn, hai tay nàng run run, giọng cứ thế cũng nhẹ phát ra âm thanh. Nàng hiện tại rất cần hắn, được tựa vào hắn làm nàng như bình tĩnh lại đi, nhẹ nhàng hít ra thở vào, mùi quế hương cứ thế xông vào mũi nàng, rất thanh cao, dịu nhẹ, tâm nàng cứ như thế dịu đi xuống nhưng hai tay vẫn chắc nịch ôm hắn mở miệng:
” Ngươi có thể vì ta mà làm một mâm đầy thực không? Ta thèm ăn cá kho, thịt nhồi, nấm xào ức gà,...” Tần Tố Di cứ thế vừa ôm vừa nói đòi hỏi, thanh âm có chút nũng nịu nhờ vả.
Vân Phong hắn cười khổ, cư nhiên sáng nay thấy nắng cao đỉnh đầu mà còn chưa thấy nàng ra khỏi phòng, không chút kiêng kị nào mà hắn vội chạy sang nhìn nàng, cư nhiên thấy nàng đang tay không ngồi nhặt những mảnh tách vỡ, lo sợ nàng bị thương vội vàng chạy tới, chính mình dọn dẹp phòng giúp nàng, ai ngờ đang dọn dẹp nàng lại như vậy từ sau ôm hắn thật chặt như sợ hắn sẽ đi đâu mất, sau đó lại đưa ra một yêu cầu dễ thực hiện muốn hắn thực hiện, hắn càng thấy ngày nàng càng gầy xuống, da càng ngày càng tái, tận lực muốn bồi bổ nàng, vậy mà hôm nay hắn lại thấy nàng tiếp tục như vậy trắng nhợt nhạt, nàng vừa đưa ra yêu cầu, hắn không ngần ngại nói được cùng nàng nắm tay tiến tới phòng bếp, hắn nấu cơm, nàng ngắt rau, hắn đổ rau, nàng phụ đảo, hắn làm canh, nàng thái thịt. Cứ như thế, nàng và hắn đều tự giúp nhau, trong phòng đầy mảnh ôn hòa, trên trán hai người cứ thế thoát ra nhiều mồ hôi. Cùng nhau nhìn thành quả lại đối diện nhau cười.
Trán Tần Tố di có chút xót, mồ hôi lỡ đụng vào đến miệng vết thương trên trán được nàng bọc vào che dấu, khó chịu nhăn mặt chút nàng hướng Vân Phong nói một câu chờ hắn gật đầu rồi mới hướng tới phía giếng nước, từ từ tháo dải huyền y, khăn tay nhúng xuống nước từ từ lau nhẹ vết thương rồi xoa xoa khắp mặt, vỗ vỗ mặt vài lần cho tỉnh mắt lại có chút đăm chiêu, nàng hiện tại cùng hắn là ngày cuối cùng, chỉ cần đến tối ..Đến tối nay là nàng có thể khôi phục lại võ công, nàng sẽ cùng hắn ly khai chốn thị phi này, cùng hắn hướng tới nông thôn làm ruộng, cùng hắn sinh hạ hài tử, gia đình viên mãn. Hạnh phúc một đời. Bỗng chốc nàng cười khổ, Tần Tố Di nàng bây giờ còn có thể làm mẫu thân sao? Nàng suýt nữa quên mất rằng nàng sớm không còn nhận được thiên chức thiêng liêng đó nữa, hài tử không thể sinh... Vậy nàng chỉ cùng hắn một đời cũng tốt rồi! Sau đó Tần Tố Di lại nở một nụ cười mong đợi, hạnh phúc, đeo lên dải huyền y lên trán vui vẻ tiến vào gian phòng bếp, nơi đó có một nam nhân ngồi chờ nàng, vì nàng mà xuống chính mình chế biến, đối xử thật tốt với nàng.
Đẩy cửa bước vào, Vân Phong vẫn ngồi trên ghế an tĩnh, khẽ liếc đến nàng cười nhẹ chỉ chỉ vào đồ ăn: “ Tới, mau tới dùng a! Ngươi cư nhiên đi rửa mặt thật lâu, thức ăn sớm nguội đã được ta hâm lại, không sợ phải ăn lạnh tổn hại thân thể ngươi! “
Tần Tố Di cảm nhận được từng trận ôn nhu hắn dành cho nàng, vui vẻ đi đến ngồi xuống trước mâm đầy đồ ăn, vui vẻ ghắp một miếng bánh bỏ vào bát hắn, vui vẻ chống cằm nhìn hắn, mặt Vân Phong sớm đỏ bừng, nhẹ nhàng đưa tới bát nàng một con tôm đã sớm được hắn lột vỏ làm nàng cười híp mắt, hắn cứ như thế chu đáo a!
Bữa trưa đầy vui vẻ của nàng cứ thế trôi qua, thân thể sau sức ăn hổ báo của nàng cũng có chút được cải thiện, đi đứng cũng không dễ ngã, hiện tại nàng đang ngồi dưới một gốc cây bên cạnh giếng nước, nhìn Vân Phong đang từ từ múc nước mà rửa bát làm nàng sôi trào cả nội tâm. Hắn là nam nhân mà có thể làm những việc như vậy cẩn thận hơn cả nữ nhân, trù thực cũng rất cao siêu, lại có khuôn mặt trích tiên, tính tình lại dễ gần, hài hòa, ôn nhu dịu dàng cộng thêm nụ cười đậm chất soái ca làm nàng không nhịn được mà muốn khóc, nam nhân của nàng thật là cao siêu a! Tới! mau tới giữ hắn lại để hắn không tài nào chạy thoát khỏi bàn tay nàng đi, cường bạo hắn đi, mau mau áp trại, bắt hắn về làm tướng công nào! Tâm reo vang run rẩy kiềm chế cơn sắc đang dần dần dâng cao, Tần Tố Di nghĩ mà mặt ửng đỏ liếc liếc về phía Vân Phong làm hắn không tự chủ được mà run rẩy, ánh mắt lo sợ nhìn về phía Tần Tố đang ngồi dưới gốc cây nhìn hắn với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, muốn lột da róc xương hắn, Vân Phong vội mím chặt môi không dám cười, mắt sợ hãi hướng tới phía nàng long lanh. Nàng cứ thế phì cười, Vân Phong so cute quá đi! Sau đó Vân Phong tiếp tục vùi đầu vào rửa bát, mặc kệ Tần Tố Di đang cười như điên như dại, lâu lâu lại liếc nhìn nàng đề phòng cứ như thế cho đến khi hắn rửa sạch hết bát đũa nâng đến phòng bếp, nàng cứ như vậy đi đi đằng sau hắn, cười cười vui vẻ. Đúng là ở nơi đây cũng có một người nam nhân dành cho nàng mà. Sau này có hắn nàng chắc chắn sẽ không buồn hay cô độc! Nàng sẽ không như trước một mình mà yên lặng chịu đựng, chuyện này mà như vậy đến suốt đời thì thật tốt.
*********** Chiều **********
Chiều nắng dịu nhẹ, không chói chang, lần nữa nàng cùng Vân Phong lại hướng tới phía mai uyển, nàng lại tiếp tục như thế tựa vai hắn ngủ dưới gốc cây mai, nội tâm an tĩnh, tin tưởng hắn, tin tưởng nàng chỉ cần một chút nữa là nàng sẽ cùng với hắn chạy khỏi nơi đây, tránh xa khỏi thị phi giang hồ.
Vân Phong nhìn nữ tử sớm đã ngủ trên vai hắn, dịu dàng đưa tay vuốt tóc nàng, từ từ lui xuống vuốt vuốt nhẹ khuôn mặt trắng nhợt của nàng, có chút cười khổ, nàng vì hắn mà sức khỏe bản thân cũng như vậy không quan tâm, chỉ nhớ đến phải chăm lo cho sức khỏe của hắn. Từ lúc biết nàng, hắn không đòi hỏi gì hơn là mỗi ngày có thể thấy nàng đối với hắn cười ấm áp, chỉ như vậy, được nhìn thấy nàng là hắn cảm thấy hạnh phúc.
Bỗng chốc hắn cảm nhận được cơn ho dữ dội, vội đè nén thanh âm, một tay đưa khăn lên che mồm ho khụ khụ từng đợt thống khổ, khi cơn ho chấm dứt, hắn nhẹ nhàng đưa khăn chôn xuống hốc cây mai dưới chỗ hắn, vì hắn biết, khăn tay ấy chứa đầy huyết, hắn bệnh càng ngày càng nặng, cơn ho mỗi tối lại càng thêm nặng, huyết cũng dần dần thổ ra nhiều hơn, cơn đau trong người cứ như vậy thống khổ hơn, dằn vặt hắn hơn. Nhưng mà, hắn không ngại, chỉ cần hắn còn sống và được nhìn thấy nàng hàng ngày thì những cơn đau ấy thì có là gì? Vân Phong lấy ra từ sau lưng một cái khăn tay sạch, lau đi môi mỏng sớm dính máu, hành động đều như vậy khe khẽ tránh để nữ tử trên vai hắn tỉnh, sau đó lại cất khăn đi, cầm chắc tay Tần Tố Di hạnh phúc ngẩng mặt lên cao, hiện giờ trời có chút u ám, sắp có chuyện gì không tốt xảy ra sao?
” Đây rồi! tìm thấy ác nữ kia rồi, mau mau bao vây lấy ả ta! “ Một đạo âm thanh vừa vang lên, tức thì một đống gia nhân của Vân Gia Trang cầm gậy gộc bao vây hết của mai uyển, mặt người nào người nấy dữ dằn nhìn về phía bóng dáng Tần Tố Di đang tựa trên vai thiếu chủ của bọn hắn ngủ. Nữ nhân thâm độc, dám quyến rũ thiếu chủ của chúng ta sao? Một đám gia nhân cả nam lẫn nữ nhân đều nhìn về phía nữ tử mặc xanh bạch y đầy căm phẫn, lần đầu tưởng nàng ta thuộc danh chính võ môn, ai ngờ thực chất là tà môn ngoại đạo, tất cả mọi người đều như vậy cung cấp đồ dùng, thực vật để nàng ta chăm sóc tốt thiếu chủ của bọn hắn, nhìn thấy thiếu chủ vui vẻ trong biệt viện lâu lâu lại phát ra tiếng cười vang cả đến chính sân Vân Gia làm bọn hắn cũng cảm thấy vui thay. Ai ngờ nữ nhân đó lại là thuộc ma giáo, nếu không có Dật Phong vương gia đề cập đến chắc bọn hắn lại bị nàng ta qua mặt.
” Thiếu chủ! Người mau chóng tránh xa nữ nhân đó đi, mau rời khỏi nàng, chúng ta tận lực hỗ trợ người! “ Những gia nhân hướng tới Vân Phong quỳ xuống kính trọng hô to lên một lời làm Tần Tố Di mở mắt mơ màng, xung quanh bọn nàng cư nhiên là mấy a hoàn của Vân Gia Trang, bọn hắn tụ tập ở đây làm gì? có chuyện gì sao? “ Nàng lo lắng nhìn Vân Phong, hắn lại nhìn nàng cười nhẹ chắc chắn cùng nàng nắm tay nhau đứng dậy lạnh lùng: “ Ta ra lệnh cho các ngươi mau chóng rời khỏi chỗ này! Là ai sai các ngươi đến đây, viện của ta làm loạn? “ Vân Phong gằn mạnh từng chữ khàn khàn, nắm chặt tay nàng như truyền thêm sức mạnh, những gia nhân thấy vậy kinh sợ, từ lúc nào mà thiếu chủ bọn họ lại như vậy cường hãn? Nam nhân dịu dàng ôn nhu trước kia đã đi đâu? Nữ nhân đó làm thiếu chủ bọn hắn thay đổi rồi, căm hận, thật đáng giận, yêu nữ ma giáo.
” Thiếu chủ, người ngàn vạn lần đừng bị nàng ta mê hoặc! Nàng ta là người của ma giáo a! “ Một tên gia nhân vừa hướng hắn hét lớn, Tần Tố Di phút chốc cứng đờ tâm run rẩy, lo lắng hướng Vân Phong định bụng giải thích, nàng sợ hắn sẽ rời xa nàng, lo sợ nàng, đề phòng nàng, khinh thường nàng như bao người khác thì vừa nghe xong câu nói của hắn suýt không tự chủ được mà trào lệ.
” Người ma giáo thì sao? Người của ma giáo cũng là người không phải sao? Nàng là ma giáo thì sao? Ma giáo thì không có quyền được thân cận người khác? Với lại nàng dù là thuộc ma giáo nhưng nàng cũng chính là nữ tử mà ta yêu thương, nhiệm vụ của ta là bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Chính vì điều đó nên ta tin tưởng nàng, nguyện dùng một đời để đối xử thật tốt với nàng! Đời này gặp được nàng chính là hạnh phúc! “ Vân Phong vẫn nắm chặt tay nàng mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, Tần Tố Di run run cũng nắm chặt lấy tay hắn môi run rẩy phát ra âm thanh: “ Vân Phong....Ngươi như vậy đối với tin tưởng sao? Ngươi không thấy sợ hãi hay coi thường ta sao? Tại... sao ngươi biết được thân phận của ta mà vẫn cứ bình tĩnh như vậy? Tần Tố Di hai tay nắm chặt lấy tay phải của Vân Phong, ngẩng đầu đáy mắt lo lắng nhìn hắn.
Vân Phong vẫn cười tay trái hướng tới đầu nàng xoa xoa: “ Tại sao ta phải lo sợ ngươi? Biết được thân phận ngươi thì làm sao, lúc không biết ta cũng như vậy đối ngươi, mà lúc biết ta cũng như vậy đối ngươi tốt! Thân phận không là vật ngăn cách tình cảm của ta đối với ngươi, với ta, thân phận dù tốt hay xấu, ngươi ác hay thiện, ta đều luôn giữ vững lập tình cảm của mình, tâm vẫn như vậy hướng về ngươi, không chút nào do dự! “ Tần Tố Di cảm động không ngại trước mặt đám đông mà nhào vào lòng hắn cảm động, niềm vui chưa được bao lâu thì hai bóng dáng màu trắng phiêu giật đầy quý khí đi ra, nữ nhân bạch y lạnh lùng cười nhẹ, nam nhân bạch hoàng y cười nhếch môi xảo trá, hai tay vỗ vỗ cùng nhau tiến đến gần hai người mở miệng:
” Thật cảm động, thật cảm động! Tình yêu của hai người làm ta như vậy cảm động, Vân Gia thiếu chủ, ta thật không biết ngươi tình cảm vậy nha!” Tần Tố Di vừa nhìn nam nhân hoàng bạch y đó tâm động động vài cái, Dật Phong? Nam chính Dật phong? sao ngươi cư nhiên lại tại đây? Nàng nhớ chỉ có Thanh Vi Du tự mình hướng tới đây cùng với nam phụ không phải a? Thế nào mà cái chính đều quy tập ở đây? Muốn tạo ra cái gì a? Hào quanh khi hai người hợp lại thật mạnh! Vô cùng chói mắt, nam chính đến đây là có cái kế hoạch gì? Tần Tố Di cùng Vân Phong mặt lạnh xuống nhẹ nhàng buông nhau ra nhìn về phía hai người.
” Vân Gia thiếu chủ! Ta mong ngươi có thể cùng ta đứng chung một con đường, có thể vui vẻ mà nhận được vinh hoa phú quý, được võ lâm công nhận. Ngươi còn có thể lên nắm quyền cai quản Vân Gia Trang, chỉ cần ngươi giao nữ nhân đó ra đây thì ngươi có thể được triều đình tận tâm bảo vệ? Chỉ cần ngươi vì chúng ta mà giao nộp mộc bài, triều đình sẽ toàn lực giúp ngươi!”
Dật Phong cười lớn, mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Vân Phong tiếp tục cường lực đe dọa:
” Sau khi thống nhất được võ lâm, ta sẽ dâng cho ngươi thật nhiều mỹ nữ hơn hẳn nàng, không phải tốt sao? “ Dật Phong nhìn về Vân Phong lại liếc về phía Tần Tố Di, đáy mắt có chút quen thuộc nhíu mày trầm giọng xuống, thoáng một tia quan sát, mắt phượng mị hoặc, mũi cao, môi đỏ mọng, tóc búi nửa buông thả, thân mặc xanh, bạch y kết hợp, da tái nhợt, nội công bị hao tổn, kìm hãm, sớm tích tụ tâm thương, nội công có chút giống với nội công làm Thanh Vi Du của hắn bị thương. Tâm của Dật Phong co lại, mắt lạnh lùng tỏa ra sát ý bắn về phía Tần Tố Di làm trong nàng run rẩy gắng lực chống đỡ. Với mấy tên như thế này nàng cũng có thể nhanh tay là bọn hắn tử, nhưng nàng không thể nào đối đầu với nhân vật chính a! Hiện giờ nàng còn chưa thể nào lấy lại công lực thì làm sao có thể đối phó?
Thanh Vi Du đứng bên cạnh Dật Phong cũng bắt đầu mở lời, cao ngạo mà thanh cao nhìn vào Tần Tố Di dò hỏi:
” Nếu ngươi là người của ma giáo, thì ngươi là một hộ pháp của ma giáo sao? “ Lời của Thanh Vi Du vừa nói ra làm toàn thể gia nhân Vân Gia đồng loạt hít một hơi, hộ pháp của ma giáo là ai a? Là một trong những người đứng thứ hai trong ma giáo, tất cả đều thích sát người không cần lí do, là người mạnh thứ hai đứng sau giáo chủ, vậy mà cư nhiên bọn hắn lúc nãy muốn xông vào để bắt nàng?
” Có thể là ngươi đoán đúng! Ta không ngại nhận! “ Tần Tố Di cũng chẳng ngại nhận, thẳng thừng tiếp lời l.
Dật phong không bận tâm tới việc của hai nữ nhân, tiếp tục chăm chú chờ câu trả lời của Vân Phong. Vân Phong cũng như thế liền mở miệng: “ Ta sớm không cần những thứ xa xỉ, nữ nhân ta cũng chỉ cần một mình nàng, ta và ngươi sớm không chung đường! “
Dật Phong vừa nghe xong câu trả lời tâm lạnh đi, phát ra sát khí, tay đang chuẩn bj phát tín hiệu diệt sát đoạt mộc bài thì một bóng dáng hắc y nhảy xuống, ôm lấy Thanh Vi Du mà cười: “ Nương tử có hay chăng nhớ ta? “ Nam nhân hắc y ôm lấy Thanh Vi Du bật đi cách Dật Phong một đoạn làm Dật Phong đen mặt vận nội công định hướng tới nam nhân kia, nào ngờ hắn ta vừa ôm Thanh Vi Du vừa né rất nhanh, Dật Phong tĩnh tâm ổn định hướng nam nhân đó nói: “ Ngươi cũng thuộc ma giáo? Ta nhận ra đây là võ công ngoại môn! “
Thanh Vi Du vừa bị ôm bất ngờ không kịp phản ứng, lại thấy Dật Phong hướng nàng đánh tới, tâm có chút sợ hãi, nào ngờ Dật Phong nói hắn là cũng là người ma giáo, nàng bối rối, cư nhiên nàng đã cứu một người thuộc ma giáo, thật đáng giận mà. Không nói không rằng Thanh Vi Du rút ra chùy thủ hướng chính mình đâm tới, tức thì nam nhân hắc y vội vàng buông bỏ nàng xuống, lo lắng đánh giá xem nàng có hay không bị thương.
” Khanh Hãn, ngươi cư nhiên lại là người ma giáo, thảo nào ta thấy ngươi như vậy vô liêm sỉ, cuồng dã, trắng trợn ôm lấy ta ngay trước mặt tướng công tương lai, là ngươi muốn sỉ nhục danh dự của ta? “ Thanh Vi Du nhanh chạy đến Dật Phong bên người, hướng tới phía Khanh Hãn lạnh lùng nói từng chữ.
” Danh dự của nàng a? Làm sao có thể bị sỉ nhục, mà là vì cái danh dự đó của nàng luôn được tên Dật Phong này ném tới muội muội ngươi để chịu thay những danh dự không tốt, còn lại những danh dự tốt luôn luôn cạnh nàng, ta cũng thật là mong muốn nàng trở thành nương tử của ta a! Hiện ngươi thấy thế nào khi ta đòi giúp ngươi cái công đạo? Khanh Hãn nhìn Dật Phong và Thanh Vi Du tay trong tay tâm lạnh lùng gào thét.
” Thanh Vi Du? Ngươi có hay chăng đối với ta có một loại cảm giác? Ngươi muốn danh hoa phú quý? Hay ngươi muốn một chức vị, ta đều có thể cho ngươi! Chỉ cần ngươi chọn ta,đi theo ta! Ta có thể bảo hộ ngươi cả một đời. “ Khanh Hãn tiếp tục ăn nói hàm hồ làm Thanh Vi Du và Dật Phong lạnh lùng nhìn nhau lắc đầu tỏ vẻ không hiểu lời hắn nói, cả hai như biến Khanh Hãn thành một trò cười trong Vân Gia Trang.
Không nói không rằng Dật Phong khẽ lắc tay, tức thì những đạo ảnh bắt đầu xuất hiện, người Vân Gia vừa nhìn thấy tâm hoảng loạn, cái này là sao a? không phải cùng hội cùng thuyền sao giờ lại đối ngược với nhau? Thiếu chủ, là bọn hắn có lỗi, cư nhiên dắt sói vào nhà, vậy bọn hắn chỉ có thể liều chết để bảo hộ người thôi, nguyện hy sinh tính mạng mình đền đáp cho người! Như nhận biết được thiếu chủ sắp nguy hiểm mọi gia nhân trong Vân Gia Trang đều tự thân hướng tới những ám vệ của triều đình mà cùng nhau nguyện tử.
Tần Tố Di nhìn thấy cảnh này tâm có chút hoảng hốt hiện tại chưa đến tối hẳn, nàng cùng hắn làm sao có thể rời khỏi đây a? Nhìn Dật Phong, Thanh Vi Du sớm đã gia nhập cuộc chiến, Khanh Hãn hắn ta cũng bắt đầu điên cuồng xông vào giết những tên ám vệ. Nàng nắm chặt tay Vân Phong cứ theo hắn mà chạy, ai ngờ những tên ám vệ đó có mục tiêu là nàng, cứ theo sát nàng cùng Vân Phong không buông, cũng vì che chở nàng mà y phục bạch y trên người hắn đã sớm bị nhuộm đỏ huyết trong khi nàng chỉ bị thương ở một chút cánh tay.
Dật Phong từ xa nhìn lại nhếch môi cười bỗng chốc nhìn thấy một vết sẹo nhỏ ở cổ tay Tần Tố Di trợn mắt nhanh chóng phái thêm nhiều ám vệ tới bên Tần Tố Di muốn giây sát nàng ta, vì hắn nhận ra nữ nhân đó, nữ nhân thâm hiểm ác độc đó, Tần Tố Di? Ngươi là muốn đến bên cạnh Du Nhi của hắn để ám hại sao? May thay ngươi đã bị lộ, Du Nhi, ta giúp ngươi trả thù nàng ta.
Tần Tố Di như nhận được nguy hiểm, đầu tự dưng quay lại đằng sau, còn chưa kịp định thần thì một bóng dáng bạch y đã xông đến đẩy nàng sang hướng khác, nàng ánh mắt tối sầm, nàng nhìn thấy nam tử bạch y phiêu giật đó nhìn nàng cười thật ôn nhu, máu từ từ chảy ra từ nụ cười của hắn, cả người hắn như vậy ngã xuống. Nước mắt nàng vô thức rơi ra từng hàng, lồm cồm bò đến bên cạnh nam nhân bạch y, nâng đầu hắn dậy vỗ vỗ: “ Vân Phong! ngươi.. Ngươi đang đùa ta a? cư nhiên như vậy hộc máu, bệnh lại tái phát phải không? Mau nói cho ta a! “ Tần Tố Di nàng khóc, nhìn nam nhân vì nàng mà đỡ một kiếm xuyên thân, lúc ngã xuống kiếm vẫn như vậy cắm trong người hắn khiến hắn liên tục chảy ra huyết nhục, nước mắt nàng rơi từng giọt xuống mặt Vân Phong, mắt hắn khẽ mở, làm Tần Tố Di vui sướng nhìn hắn hai mắt cứ như vậy rơi lệ môi hắn vẫn nở nụ cười tươi như vậy nhìn nàng, tay run run hướng tới mặt nàng lau nước mắt miệng khàn khàn nói: “ Cuối cùng, ta cũng có thể bảo vệ nàng, khụ... khụ...Thật may là nàng an toàn! “ Vân Phong càng nói, máu từ miệng hắn lại như vậy trào ra, nàng biết hắn đang rất thống khổ nhưng mà hắn vẫn đang cố gắng gượng cười để nàng an tâm. Vân Phong tiếp tục lau nước mắt trên mặt nàng cắn răng gượng nói: “ Nàng như vậy rơi lệ,.... khụ khụ!... Nàng khóc... Thật..Xấu! Nhưng là ... Ta...khụ khụ.. Vẫn như vậy... Yêu nàng..”
Tần Tố Di mặt vẫn như vậy rơi lệ, tay hướng miệng hắn mà chặn máu, tay còn lại đưa xuống vết thương còn cắm kiếm kia chặn nốt nhưng máu cứ như vậy trào ra nhanh hơn, Tần Tố Di hoảng hốt khó khăn: “ Vân Phong... Đừng nói... Đừng nói nữa, ta dẫn ngươi đi tìm lang y, ngươi chịu đựng, chịu đựng! “
Vân Phong hắn lắc đầu, dùng chút sức lực cuối ép đầu nàng xuống, môi hắn chạm tới môi nàng hôn nhẹ, chất chứa ôn nhu, Tân Tố Di cảm nhận được mùi vị huyết trong mồm, nàng khẽ chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống hòa tan với máu, mặn chát, đáy mắt Vân Phong gợi lên ý cười, hài lòng nhắm mắt, từ khóe mắt của hắn cũng lăn xuống một giọt lệ trong suốt, bi thương từ từ rơi “tách” xuống đất, thanh âm như có gì đó vỡ vụn.
Nhìn nàng như vậy không sao, ta thật an tâm, nếu còn có kiếp sau, ta nguyện bù nàng khoảng thời gian hạnh phúc, cùng nàng xây dựng một gia đình, cùng nhau có hài tử, dù là ta không có gì, nhưng nàng lại luôn chăm sóc ta! kiếp này là ta nợ nàng! Kiếp sau, hắn nhất định sẽ không làm nàng phải khóc, tại vì... Nàng khóc cư nhiên rất khó coi, nàng khóc là làm tâm hắn đau gấp vạn lần! Nếu gặp lại nàng ở kiếp sau, hắn nhất định sẽ không như vậy, là một phế vật, lúc đó, chắc chắn hắn có thực lực để bảo vệ nàng, không làm nàng phải khổ sở! Nhất định!
Tay từ trên đầu nàng buông lỏng xuống, thẳng thừng đụng xuống đất, Tần Tố Di rời môi Vân Phong hoảng hốt nhìn hắn, mai uyển giờ đây đã nhuốm tất cả cánh hoa trắng tinh khiết thành màu đỏ chói mắt, cành mai mang theo ít máu khẽ run lên, cánh hoa nhuộm màu cứ thế rơi xuống thê lương
” Vân Phong, Vân Phong... Ngươi lừa ta! Ngươi nói sẽ cùng ta chạy, cùng ta ngao du bốn bể, cùng hưởng thụ, Tại sao phải thay ta đỡ? Tại sao ngươi lại không nói gì? .... Ngươi lừa ta... Ngươi nhẫn...Tâm lừa ta! “ Mau tỉnh, ngươi mau tỉnh cho ta, mau hướng ta mở mắt giải thích...! Tần Tố Di ôm lấy bóng dáng của Vân Phong vào ngực gào lên đầy thê lương, ánh mắt nàng tự dưng nhớ lại, hắn đối với nàng ôn nhu, cẩn thận, vì nàng hướng phòng bếp làm thực, vì nàng không ngại hạ thấp thân phận, hướng nàng an ủi, luôn cẩn thận, tôn trọng nàng,.... Vân Phong...? Tại sao...? Tại sao ta biết trước được kết thúc của ngươi nhưng lại không thể nào thay đổi? Ta không hề muốn ngươi như vậy rời đi,... Ta còn chưa kịp nói với ngươi...
” Ta... Yêu.. Ngươi! “ Tần Tố Di mặt sớm đầy lệ ôm lấy bóng dáng sớm lạnh của Vân Phong, kiềm chế từng tiếng nấc thì thầm vào tai hắn, nước mắt cứ như thế chảy xuống, trong mắt nàng, giờ chỉ có mỗi thân xác của Vân Phong, trời cứ thế tối đi xuống, móng tay nàng bắt đầu chuyển màu đỏ,mái tóc đen mượt của nàng cứ như vậy bay tán loạn trong gió, cầm lấy thanh kiếm còn đâm trong ngực Vân Phong nhẹ nhàng rút ra như sợ làm hắn đau, nhẹ nhàng đưa thi hài hắn lên lưng chính mình,kiềm chế lực đạo nhẹ cõng bóng dáng Vân Phong bước đi, hai mắt nàng đỏ ngầu, trong đầu cứ như vậy hiện lên hai từ: “ Trả thù! Trả thù! Trả thù!”.
Nàng mang Vân Phong đi ngược trở lại hướng hai người vừa chạy, mai uyển sớm đã xơ xác, nàng lạnh lùng quét mắt truy tìm tên ám vệ muốn sát nàng, tên đã sát hại Vân Phong của nàng không hề chú ý đến Dật Phong cùng Thanh Vi Du nhìn nàng mà giật mình, xung quanh nàng có vô cùng sát khí nồng đậm không ai dám tiến tới mạo phạm, mắt phượng mị hoặc liếc tìm mặc cho những gia nhân Vân Gia Trang còn xót lại nồng đậm bi thương mà quỳ xuống trước nàng. Chỉ còn hơn hai mươi tên ám vệ nhìn nàng, lạnh lùng di chuyển, bóng dáng của nàng cứ như vậy vô hình, lúc nàng vừa dừng lại đứng sau lưng Thanh Vi Du cũng là lúc cả hai mươi tên ám vệ đó mất đầu ngã xuống, móng tay đỏ nhọn của nàng dừng trên của Thanh Vi Du làm Dật Phong và Khanh Hãn lo lắng nồng đậm tỏa sát khí.
Tần Tố Di bi thương nhìn hai nam nhân đang vì người mình yêu mà lo lắng, Vân Phong của nàng cũng đã từng như vậy nhìn nàng...
” Vì sao.... Vì sao các ngươi còn sống? Vì sao các người còn sống mà ..hắn lại chết?” Tần Tố Di điên cuồng dùng tay chỉ lên bóng dáng Vân Phong lạnh ngắt sau lưng nàng, mắt đẫm lệ: “ Chỉ vì các ngươi là nhân vật chính và đại boss sao? Tại sao cứ như vậy phải đối với chúng ta? Ta còn sống vì là đại boss của truyện sao? Vân Phong... Hắn thì tử vì chỉ là một nhân vật vốn nên hi sinh sao? “
” Thanh Vi du! Cái gì ta cũng nhường người trao cho ngươi mà không ai thông cảm với ta ngoài A Diên, cái gì ngươi cũng chiếm được từ ta, tại sao? Tại sao Tần Tố Di ta phải chịu những sự căm ghét, nhận danh hỏng, bị ngược thân, tâm? “ Nói đi, các ngươi nói thử đi, các ngươi chưa lần nào hiểu được vết thương ta mang hay nỗi lòng ta chịu đựng!”
” Dật Phong! ta cùng ngươi thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ngươi vì nàng mà hủy đi thanh danh của ta, ta không nói, cùng phụ thân ta thông đồng kế hoạch ta không nói, ta bị đuổi đi cũng không sao, ta chỉ mong được bình yên sống ngươi lại nhẫn tâm phá hoại chúng ta, cho rằng ta chuẩn bị hướng tới Thanh Vi Du liệt sát! Ngươi không thấy là lúc đó ta đang bị áp chế nội công, chạy đi cùng Vân Phong sao? Lúc đó ta đang trốn chạy! là trốn chạy a! “
” Khanh Hãn giáo chủ! Ta vì ngươi càng mất đi nhiều thứ, ta cho ngươi ngược thân ta cũng vì nhịn ngươi đã cứu ta, không dám chống trả vì ta biết ơn ngươi dạy ta võ công, nhưng qua đó, vì ngươi, vì ngươi mà ta không bảo vệ được nam nhân ta yêu nhất, nhìn hắn chết trong lòng ta, ngươi có biết ta đau kinh khủng tâm? Đến lúc hắn buông tay tử, ta mới lấy lại được võ công của mình! Ha ha ha... cư nhiên hắn tử mới đến lúc ta nhận lại võ công! Ha... Ha “
Lúc đầu nghe Tần Tố Di nói, cả ba người đều không hiểu, về sau đến đoạn nàng chỉ trích từng người một, cả bọn hắn mới hiểu ra, nàng bị chính bọn hắn ngược thành như vậy, nàng không làm gì ai, chỉ là bọn hắn lo nghĩ mà nói lung tung, cũng không nghĩ gì mà cứ nhằm vào nàng, lo sợ nàng có chủ ý xấu lên người bọn hắn. Nhìn Tần Tố Di từ từ buông móng tay độc xuống, không còn trên cổ Thanh Vi Du hai nam nhân thở phào nhẹ nhõm muốn tiến đến, nhưng bị Thanh Vi Du ngăn cản.
” Tần Tố Di! Ngươi như thế hận bọn ta là đúng, ta không trách ngươi cũng không dám cùng ngươi cãi lí, ta biết ngươi sớm thương tổn, hai nam nhân đó cũng làm ngươi tổn thương nhưng...” Thanh Vi Du chưa nói xong, Tần Tố Di đã cõng Vân Phong phi thân đi đâu mất, nhưng nàng nhận ra Tần Tố Di trước khi đi có nhìn bọn nàng đầy tia căm phẫn và sát khí.
Môi mỏng Thanh Vi Du khẽ mở, một giọt nước mắt lăn xuống: “ Tần Di Di muội muội! Tỉ Tỉ..Xin lỗi!