~~~~~~~~~
Nhận xong quân phục, Cố Tân Di liền bị Kim Tam Béo xách đi.
Đúng vậy, chính là xách.
Chuyện là như thế này, Cố Tân Di trái lo phải nghĩ, được Kim Tam Béo an ủi, thực sự cảm thấy đoàn ca múa không được dễ làm cho lắm, từ sân vận động, cô thò đầu ra nhìn bốn phía, hóp lưng lại như mèo hướng về một bên chạy trốn.
Ý thức về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, nhưng cũng may Giả Giai nhớ đường, dẫn cô vào phòng vệ sinh nữ, bảo cô ở bên trong tránh một hồi.
Cảm thấy thời gian vừa đủ, Cố Tân Di mạnh dạn đi ra, Hồ nước bên ngoài ngay sát tường, cô quay lại soi, trong bụng nở hoa, đi lạp lạp hát lên << Nghĩa dũng quân tiến hành khúc>>, hát vài câu: "Dân tộc Trung Hoa đã đến lúc hiểm nguy" lập tức cảm thấy không thích hợp lắm, liền đổi thành <<Hành khúc giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc>>.
"Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, vượt qua Áp Lục Giang..." Cô hát đến hăng say, còn bóp méo cả ca từ, "Những bé gái ngoan của Trung Hoa, đánh bại Kim Tam Béo——" **
**Lưu ý: Câu gốc là Những bé gái ngoan của Trung Hoa, đồng lòng đoàn kết.( thuộc bài hát March of the Volunteers).
Kim Tam Béo đang từ toilet nam bước ra, Cố Tân Di lập tức tịt giọng, Kim Đạo cười lạnh một tiếng: "Hát thật tốt, tiếp tục hát"
Cố Tân Di lại hát trở về: "Dân tộc Trung Hoa đã đến lúc hiểm nguy..."
Kim Đạo nhận xét: "Giọng cũng không tồi, vẫn là ở lại đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Đơn toả sáng phát nhiệt đi, đừng nói tôi lãng phí nhân tài." Liền xách cổ áo cô đi ra ngoài.
Tam Béo so với Đại Béo ( Bàn ca) thể trạng cường tráng hơn nhiều, Cố Tân Di cho rằng anh chắc chắc không phải mập giả, thật strong, cũng không biết bọn họ lúc trước sắp xếp như thế nào mà nhất nhị tam.
Về điều này, Cố Tân Di cũng nhận ra, còn âm thầm tự an ủi bản thân, cuối cùng không phải tự tìm đường về. Không cần sợ bị lạc đường.
Giả Giai là tòng phạm giúp cô chạt trốn, cô nàng đang uống nước, thấy bộ dáng Cố Tân Di một tay nắm cổ áo, một tay duỗi dài hướng về phía cô cầu viện lần nữa, cô yên lặng lần lần nữa uống một hớp lớn trấn tĩnh lại.
Cố Tân Di vẫn lắp bắp mà nhìn GIả Giai, Giả Giai không đành lòng, rút kinh nghiệm xương máu, tặng cô một ánh mắt tự cầu phúc, ở ngực vẽ lên hình chữ thập.
Dọc đường đi, Cố Tân Di gặp lại vị đàn anh Thạch Lỗi đã giúp cô chuyển hành lý trong ngày nhập học, cô lập tức nháy mắt giả vờ ngây thơ đáng yêu, khẩn cầu anh lần này có thể giúp cô.
Thạch Lỗi dẫm chân xuống, hờ hững xoay người.
Cố Tân Di khóc không ra nước mắt.
" Đản Đản——" Kim Đạo mở miệng hô.
Cố Tân Di mở ra ra-đa tìm kiếm Đản Đản.
Thạch Lỗi dưới chân vừa trượt, thấy chết không sờn mà đi qua, đáp một tiếng: "Kim Đạo tốt." Không nhìn qua gương mặt vừa ngây thơ lại đáng yêu kia của tiểu học muội.
Kim Tam Béo một bên đáp lời một bên đem Cố Tân Di thả xuống: "Đội lễ nghi thiếu người nên tôi mang đến cho cậu đây, cậu đem người mang qua đi. Mọi thứ rất suôn sẻ, a, đúng rồi, giọng hát không tệ." Tam Béo nhắc cô: "Thời khắc nguyên hiểm tới của em rồi, hát hai câu, hát hai câu cho Đản Đản."
Cố Tân Di vẻ mặt u oán nhìn Thạch Lỗi, lẩm bẩm hát bài <<Ánh trăng bên hồ sen>>: "Cá nhỏ ơi cá nhỏ, cứ chầm chậm chầm chậm mà bơi nhé, Đản Đản Đản Đản hỡi Đản Đản ưu sầu."*
*Lưu ý: ca khúc được hát bởi Phương Hoàng Truyền Kỳ
.....
Cá nhỏ ơi cá nhỏ, cư chầm chậm chầm chậm mà bơi nhé
Dịu dàng, dịu dàng hỡi ánh trăng dịu dàng....
Kim Tam Béo trầm mặc hai giây, phê bình: "Sai, là Đản Đản, Đản Đản, hỡi ánh trăng Đản Đản."
Thạch Lỗi: "..."
Vì khai giảng, nên phụ đạo viên công việc chồng chất như núi, Cố Tân Di từ trong tay Kim Đạo an toàn chạy thoát.
Thạch Lỗi đem người hướng đến khu làm việc của Hội học sinh, khuôn mặt biến hóa.
Anh nắm tay thàm quyền, hít một hơi sâu, hỏi: "Em từ trên mặt anh nhìn ra cái gì sao?"
Cố Tân Di cách xa anh nửa mét, cô gật gật đầu.
Thạch Lõi: "Là cái gì?"
Cố Tân Di trong đầu hiện lên hai chữ 'Đản Đản' lượn vòng qua lại, cô bật thốt lên: " Là Đản Đản ưu sầu"
Thạch Lỗi cảm giác trong lòng có một đám ngựa bùn cỏ gào thét đi qua, mang theo một trận gió làm sức mạnh Hồng Hoang đều hừng hực cháy lên, Đản Đản, Đản Đản em gái ngươi a!
* Đản Đản: Trứng trứng.
"Phẫn nộ dào dạt tràn ngập trên gương mặt của anh là vì bị chà đạp tôn nghiêm, danh dự bị đùa bỡn, khuất nhục!"
Cố Tân Di: "Lấy tên đúng là kỹ năng sống."
Một chút sức lực còn sót lại trong người Thạch Lỗi, bị diệt sạch.
Gương mặt anh suy sụp, lấy lòng nói: "Có thể không gọi biệt danh của anh được không?"
"Vậy anh có thể để em đi được không?" Cố Tân Di khoanh tay.
Đôi bên liếc mắt nhìn nhau, đạt được sự đồng thuận ——
Kim Tam Béo mới là đại Boss, bọn họ đều không muốn cả đoàn bị diệt.
Cố Tân Di được đưa tới của cửa phòng của đội lễ nghi, bên trong chính là âm thanh líu ra líu rít của các cô gái.
Thạch Lỗi thay đổi sắc mặt,hắng giọng lại kéo kéo quần áo, nhẹ giọng gõ cửa, một vị học tỷ gương mặt trái xoan, mặc một bộ sườn xám mở cửa liếc mắt nhìn: "Ơ, là Đản Đản, nào —— tới đây làm gì vậy?"
Thạch Lỗi cũng không giận, kêu "Mẫn Mẫn", đỏ mặt khen cô một phen.
Học tỷ Mẫn Mẫn thưởng thức móng tay cũng không phản ứng lại anh, Thạch Lỗi tranh công, đem Cố Tân Di đây ra, học tỷ lục này ánh mắt mới sáng lên, nhéo mặt Thạch Lỗi: "Đản đản giỏi quá, Đản Đản vất vả rồi."
Cố Tân Di liếc nhìn, Đản Đản bị người đẹp đùa giỡn giờ phút này trên mặt tràn đầy khoái cảm dục tiên dục tử*
*Bị phê ấy =)))
Học tỷ vỗ vỗ mặt anh, Thạch Lỗi không quá cam lòng.
Cố Tân Di không quá tình nguyện bị dẫn vào trong.
Sau khi tiến vào, Cố Tân Di mới phát hiện, bên trong có bảy tám cô gái mặc đồng nhất một kiểu sườn xám, giúp nhau hóa trang, tóc được búi lại bằng trâm gỗ, trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp rực rỡ..
Mẫn Mẫn đưa cho cô cốc trà sữa, lập tức quét sạch sành sanh sự không tình nguyện của Cố Tân Di, vì trà sữa mà hoàn toàn biến thành chân chó, dài " Học tỷ", ngắn "Học tỷ" mà kêu.
Những người khác cũng rất thân thiện, lôi kéo Cố Tân Di chụp hình tự sướng, còn thêm bạn tốt.
Các học tỷ đều rất yên thích Cố Tân Di, bởi vì chụp ảnh tự sướng, cô luôn đứng ở phía trước, mặt luôn lớn nhất.
Trong lúc trò chuyện, còn gọi hồn biệt danh của Thạch Lỗi, tất cả mọi người đều cười, Mẫn Mẫn hời họt giải thích:"Biết Thạch còn một cách phát âm khác để đọc không? Trong sách <<Ngữ văn Trung Quốc>>, thầy nói Thạch Lỗi là một gia đình có thừa lương thực rất giàu, sau hàng ngàn năm, ông ta biến thành Đản Đản."*
*Xin lỗi mọi người, mình cũng không hiểu rõ chỗ này, cũng chả tìm ra ngữ văn Trung Quốc nào để kiểm chứng được T.T
Cố Tân Di: "..."
Mẫn Mẫn lấy bộ sườn xám còn lại ra khỏi túi, đặt trên người Cố Tân Di khoa tay múa chân, hôm nay Cố Tân Di mặc một chiếc váy hoa thắt eo, tôn dáng. Mẫn Mẫn vừa đánh giá vừa gật đầu, tầm mắt xẹt qua ngực Cố Tân Di còn 'tấm tắc' tán thưởng.
Suy nghĩ một hồi, học tỷ Mẫn Mẫn từ ba bộ sườn xám bên trong lấy ra cái lớn nhất, kêu Cố Tân Di thay đồ,
Bởi vì đều là con gái, để cho tiện, kéo một tấm rèm ngay tại góc phòng, bao xung quanh bốn phía, làm thành phòng thay đồ.
Cố Tân Di thay đồ không bao lâu liền đi ra, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh một lúc lâu.
Sườn xám thêu hoa vừa vặn tôn lên dáng người của cô, cổ áo đứng nút bọc quanh cái cổ trắng như tuyết, khuôn mặt ngó xung quanh, yêu kiều rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nổi lên rặng mây đỏ, Mẫn Mẫn nhân cơ hội chấm mút: "Đừng ngại, đều là nữ sinh với nhau, không có gì."
Cố Tân Di hơi há mồm, sau một lúc lâu mới nặn ra một câu: "Em......Em không phải ngại, là không thở nổi..."
Mọi người: "..."
Sườn xám Cố Tân mặc trên người đã là rộng nhất rồi, nhưng cũng bởi vì vóc dáng của mọi người đều khá là thon gầy, sườn xám lớn nhỏ trong phạm vi di động, số đo vừa phải, hiện nay....Mọi người cũng đều gặp khó khăn.
Cái miệng nhỏ của Cố Tân Di không ngừng ngụm nhỏ ngụm nhỏ hút lấy trà sữa, quai hàm hút lấy trân châu từ dưới đáy ly hút lên, Mẫn Mẫn nhìn thời gian, một tay đem trà sữa cầm đi.
"Không có biện pháp khác, trước tiên chỉ có thể để em bị đói, đói đến bốn giờ,đoán chừng không sai biệt lắm."
Bên cạnh có người nhắc nhở: "Cái này, ngực cũng có thể đói đến gầy a...."
Cố Tân Di miệng đầy trân châu, vội vàng gật đầu, mong ngóng nhìn Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trang phục này có lực đàn hồi, bốn tiếng, không sai biệt lắm bộ trang phục này đã bị kéo dãn, nhưng trước đó, phải đảm bảo bụng của em sẽ không đột xuất tới." Cô một nắm bóp dẹp ly trà sữa, Cố Tân Di nghe được âm thanh răng rắc.
"Học muội, em cảm thấy đề nghị của chị thế nào?"
Cố Tân Di lập tức hít sâu một hơi, hóp bụng, nằng nề mà gật đầu, lại chậm rãi chậm rãi mấp máy hàm răng, bảo đảm ngụm trân châu cuối cùng sẽ không bị phát hiện trong khi ăn.
Quả nhiên, cô liền nói sao, Kim Tam Béo an ủi đoàn ca múa nhạc không phải là việc dễ làm.
(┬_┬)
Thời điểm Cố Tân Di bụng đói đến nổi da ngực dính da lưng, rốt cuộc không thở nổi.
Dừng xe, đi đến nghe báo cáo ở sảnh, nhân viên phụ trách bày biện các bảng tên đâu vào đấy, Kim Tam Béo trong lúc cấp bách đi dò xét một vòng, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Cố Tân Di trốn ở phía sau Mẫn Mẫn, nhưng Kim Đạo vẫn là trông thấy cô, nhíu mày hỏi: "Còn có thể hát không?"
Cố Tân Di vẻ mặt buồn bã, nhỏ giọng hát: "Rau xanh a, trong đất vàng, hai ba tuổi a, không còn mẹ..."
Kim Đạo ho khan hai tiếng, cũng biết cô nương này bị anh hố thảm, cơm trưa đều không được ăn, chỉ vào trên bục cấp lãnh đạo, giáo sư bày bàn hoa quả: "Em đi lấy cái đi."
Cố Tân Di con mắt đều tái rồi, đang muốn cúi người cám ơn, Kim Tam Béo lại bỏ thêm câu: "Nhớ kỹ lấy cái nhỏ nhất, quả quýt kia có hơi chua, ăn không tốt lắm, em lấy lấy cái đó đi."
Cố Tân Di: "..."
Kim Đạo lôi kéo Mẫn Mẫn hướng một bên bàn bạc quá trình, Mẫn Mẫn là đội trưởng đội lễ nghi, cũng hính là đội trưởng đoàn ca múa nhạc của Kim Tam Béo, học năm thứ ba, đối với các sự kiện thi đấu cùng hoạt động như phân đoạn lễ nghi đều rất có kinh nghiệm.
Cố cô nương nhìn mâm hoa quả tươi mới, đầy ắp, chân nhấc không lên, mùi thơm ngọt chui thẳng vào trong mũi của cô.
Ô ô ô, thật muốn ăn, cô muốn ăn quả thanh long thật lớn kia, cũng muốn ăn chùm nho tím óng ánh kia.
Mặc dù đói lả, Cố Tân Di vẫn là có tiết tháo ——
Cô cầm quả quýt, nhỏ nhất.
Trong tay nắm chặt quả quýt, cô lại đem đĩa trái cây lắc lắc, xác nhận không ai nhìn ra được thiếu đi quả gì.
Nhân viên vụ trách đúng lúc đem bảng tên đặt lên bàn, Cố Tân Di đối với bảng tên nhỏ gióng nói lời cám ơn: "Lão sư, cảm ơn a, em ăn chùa không phải trả tiền người như vậy, trở lại nếu em học ngay khóa của người, em nhất định cố gắng đi học, tuyệt đối không ngủ gật."
Cô ngẩng đầu lên, muốn ghi nhớ tên của vị lão sư này, hai chữ rõ nét nhảy vào tầm mắt ——
Tần Trạm.
Đây là lần thứ ba cô trông thấy hai chữ này.
Ở ban công phòng thí nghiệm quốc gia quang điện., tên của anh theo sau chức vụ; ở trong tài liệu lộn xộn kia, tên của anh kiêu ngạo, không câu nệ, bút tẩu du long*; mà bây giờ, trên bàn thủy tinh trải nền đỏ kẹp bảng tên giấy, kiểu chữ lớn đoan chính, tinh tế.
*Bút tẩu du long: ý nói chữ như rồng bay.
Cố Tân Di suy nghĩ một chút, yên lặng đem quả quýt chua để lại chỗ cũ ——
Tần Trạm không dạy học, cũng sẽ không dạy khóa của họ.
Đây thật sự là một câu chuyện bi thương.
Lễ khai giảng sắp bắt đầu, Mẫn Mẫn kéo Cố Tân Di đến một bên đợi lên sân khấu.
Một đám giáo sư cùng sinh viên vây quanh tại sảnh trước liền vào chỗ ngồi.
Cố Tân Di cảm nhận được dường như có ánh mắt quan sát khắp người cô, cô ghé mắt tìm kiếm, lại thấy Tần Trạm trong đám người, anh đi ở phía sau cùng, thời điểm bọn họ lần đầu tiên gặp nhau thật khác nhau, anh hôm nay mặc âu phục chính thức, thắt cà vạt, vai rộng, eo hẹp, chân dài. Trong ánh đèn của sân khấu tại sảnh, mờ mờ ảo ảo giống như châu ngọc phát ra ánh sáng nhu hòa.
Cô sửng sờ, nhớ tới quả quýt nhỏ kia, lại nghĩ tới bánh bao súp buổi sáng, cảm thấy dung mạo của anh thật xứng với 'Tú sắc khả xan'*, bụng tựa như không đói nữa, Cố Tân Di đứng thẳng người.
*Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Tần Trạm cúi đầu, dừng chân, Cố Tân Di không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nhìn thấy ngón tay anh đang day day huyệt thái dương.
Ngay sau đó, anh dút tay vào túi, cất bước, vào chỗ ngồi.
Phó thư ký của học viện chủ trì lễ khai giảng. các sinh viên từ hậu trường tiến vào, hàng trăm ghế đã chật cứng người ngồi. Dòng chữ 'Học viện khoa học và kỹ thuật thông tin quang điện' nhấp nhô trên màn hình LED.
Mặc dù chỉ là lễ khai giảng của khoa, nhưng cánh cửa đại học dường như đã hoàn toàn mở rộng chào đón tất cả mọi người.
Cố Tân Di mang giày cao gót tám centimet, đập đến đỏ cả tay.
Đến lúc học trưởng ưu tú lên phát biểu, Cố Tân Di nhìn thấy người quen—— Thạch Lỗi.
Thay áo thun mặc vào tây trang, hơi có chút anh tuấn, phát biểu cũng âm vang mạnh mẽ, nhưng nhớ tới cái biệt dnah 'Đản Đản' Cố Tân Di liền cảm thấy tất cả đều tiêu tan.
Kim Tam Béo nhân cơ hội vội vã vòng qua triệu tập đoàn ca múa nhạc Phong Mẫu Đơn của anh: "Nhanh nhanh nhanh, các cô gái, đến phía sau đài đem hoa cầm lên ——"
Anh một lần nữa sắp xếp thứ tự cho các cô gái, Cố Tân Di đứng ở chính giữa.
"Đợi một chút nữa em đem hoa đưa cho Tần giáo sư, biết không? Chính là cái vị dáng dấp đẹp trai nhất, tuyệt đối đừng sai, em chính là trụ cột của Phong Mẫu Đơn chúng ta, nhất định phải cười a, cười cho xinh đẹp vào. Muốn cho Tần giáo sư nhìn thấy, học viện quang điện của chúng ta không chỉ có tài, hơn nữa còn có sắc! Nếu Tần giáo sư cao hứng, trở lại, anh bao em một tuần cơm trưa, ba mươi lăm nhà ăn, tùy em chọn!."
Cố Tân Di: ".....Thành giao!."
- ----------------------------
【 Nhật kí tỏ tình 】:
Gót giày cao tám centimet, váy trên đầu gối mười centimet, sườn xẻ tà hai mươi ba centimet.
Vòng eo ( tạm dừng, gạch đi), ngực ( dùng sức, gạch đi).
Thời điểm cô ấy mặc bộ sườn xám dáng vẻ ——
Đẹp đến mức khiến tôi....
Có sinh lý kích động.
—————