"Cao Nhược Hy, cô mau nhìn đi, gương mặt d.â.m đ.ã.n.g này của cô là sao đây?"
Anh ôm lấy eo cô và nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn rõ rốt cuộc là hai người đang làm chuyện xấu hổ gì, còn cô thì đang hưởng thụ ra sao.
"Cô nhìn đi, gương mặt gợi tình, không ngừng rên rỉ này chính là cô đấy. Có phải rất nhếch nhác và hạ tiện không? Bị một thằng đàn ông cưỡng hiếp mà cô vẫn có thể kêu la sung sướng như vậy. Chậc! Chậc! Cô thật là d.â.m đ.ã.n.g đấy."
"Tôi... không phải, không phải như vậy."
Lôi Kình Vũ bóp chặt cổ Nhược Hy, anh chậm rãi đâm vào những mỗi lần như vậy lại vô cùng sâu, khiến cho rùng mình, hai chân càng lúc càng run rẩy dữ dội.
"Cô nhìn đi, d.â.m t.h.ủ.y của cô đang chảy xuống đùi kìa, cô lại ra sao? Hửm?"
"Tôi không có... hức... tôi... hức không có."
Từng giọt nước mắt hoà lẫn với mồ hôi đang nhễ nhại trên gương mặt, cô tưởng mình đã thành công che giấu đi sự thảm hại này, nhưng đôi mắt ửng đỏ lại phản bội cô.
"Khóc rồi? Chậc! Sướng đến phát khóc luôn sao?"
Nhược Hy cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô nhắm chặt hai mắt lại, bây giờ cô chỉ muốn mình bị mù, bị điếc, như vậy sẽ không nhìn thấy, không nghe thấy những thứ ghê rợn này. Loại âm thanh ám muội này, khiến cô như phát điên.
"Mở mắt ra!"
Nhược Hy không chịu nghe lời, anh liền ra vào nhanh hơn, âm thanh kì lạ cũng từ đó mà phát ra càng ngày càng rõ.
"Bên trong cô nóng thật đấy, còn ướt nữa, nó đang cắn chặt lấy tôi đây này. Nếu cô còn không mở mắt ra thì tôi sẽ bắn vào bên trong đấy, cô tin không?"
Nhược Hy sợ hãi, cô vội vàng mở mắt.
"Ư... đừng mà... dừng lại đi."
"Không đừng mím môi, không được kiềm chế, tôi muốn nghe cô rên rỉ."
Lôi Kình Vũ mở miệng cô ra và cho hai ngón tay vào trong, không cho cô ngậm miệng lại. Nước bọt đầy trong miệng cũng bắt đầu tràn ra ngoài.
"Miệng trên miệng dưới đều ướt át, cô quả là không biết xấu hổ."
Lôi Kình Vũ thở hắt, âm thành trầm mặc và hăng máu của anh cứ vờn quanh bên tai cô, vô cùng ám muội.
Chợt, anh thúc mạnh và sâu hơn, nhanh đến mức mất kiểm soát. Sau đó, anh vội vàng rút ra, anh cho Nhược Hy quỳ xuống sàn và cho thứ đang cứng đó vào trong miệng cô.
Một thứ gì đó ấm nóng bỗng bắn vào miệng cô, vị tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng khiến cô buồn nôn, muốn nhả ra.
Nhưng anh lại bóp chặt miệng cô lại, ánh mắt nhìn cô lạnh nhạt, anh nói: "Nuốt xuống, một giọt cũng không được để rơi."
"Ực." Nhược Hy sợ hãi, cô ngoan ngoãn nuốt hết thảy xuống bụng, cũng không biết là có nuốt được không.
"Tốt lắm."
"Xong... xong rồi phải không?" Nhược Hy ngây thơ hỏi.
"Cô nghĩ sao?"
Lôi Kình Vũ cúi người xuống bế cô lên, anh sải bước đi đến giường rồi quăng cô xuống.
Chỉ một giây sau, anh đã đè lên người cô.
Nhưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý rồi nằm xuống giường với một tư thế thoải mái.
"Cô tự làm đi, tôi muốn nhìn rõ, rốt cuộc là cô d.â.m đến cỡ nào."
Nhược Hy trầm mặc và do dự, nhưng nếu cô không làm theo ý anh, không biết anh lại muốn dùng cách gì để hành hạ cô. Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Ít ra như vậy, cô sẽ chiếm thế thượng phong, đúng không?
Cô xoay lưng về phía anh, để anh không nhìn thấy gương mặt cô, sau đó chậm rãi cho vào trong.
Nhược Hy cắn chặt môi để không bật ra tiếng.
Nhưng khi anh trông thấy dáng người nuột nà của cô đang nhún trên người anh, anh lại là người khó chịu. Không biết tại sao khi nhìn thấy những vết thương tích trên cơ thể người con gái này anh lại như phát điên.
Tuy không phải là một cơ thể đẹp không tì vết như bao cô gái khác, vậy mà lại khiến anh trở nên cao hứng mà không rõ nguyên do.
Lôi Kình Vũ nắm lấy hông cô và thúc vào bên trong, tư thế này khiến cho thứ đó vào rất sâu. Cô vẫn không nhịn được mà vong eo phát ra âm thanh kì lạ.
"Á... đừng.. đừng mà... ưm... không phải... ư... không phải anh nói để tôi tự làm sao?" Nhược Hy nói với giọng ấm ức.
"Tự làm? Cô là đang cố tình dày vò tôi phải không?"
"Tôi... tôi không có. Đừng... chậm lại đi."
"Cốc! Cốc! Cốc!" Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Một giọng khàn đặc từ bên ngoài vọng vào: "Em còn thức không?"
Là Lôi Chí Hào, sao ông ta còn đến phòng cô chứ? Cũng may là lúc nãy anh đã khoá cửa lại, nhưng...
Nghe thấy tiếng của ông ta, Lôi Kình Vũ không hề nao núng mà còn không ngừng đâm sâu hơn nữa, khoái chí mà mỉm cười.
Nhược Hy vội vàng bịt miệng lại, cô sợ hãi đến tái xanh cả mặt.
"Nhược Hy, em ngủ rồi sao?"
"Á... ư... " Lôi Kình Vũ bật dậy, chọc mạnh vào từ phía sau khiến cô giật cả mình.
Chợt, anh ôm lấy cơ thể cô, thì thầm vào tai cô: "Không định lên tiếng sao? Hửm?" Vừa dứt lời, anh đã... bắn t.i.n.h d.ị.c.h vào trong hang nhỏ của cô.
"Á... ưm... " Cô cố gắn kiềm giọng lại, muốn vùng vẫy ra: "Anh... anh làm gì vậy? Anh đã bắn thứ gì vào trong? Anh bị điên sao?"
"Tiếng gì vậy, em còn thức sao?"
Ông ta vẫn đứng ngoài cửa, còn anh thì không có ý định dừng lại.
Anh đẩy cô xuống giường, điều khiển cô đi đến cánh cửa.
Anh để cô chóng tay lên đó và làm từ phía sau, khiến cô phải phát ra âm thanh kì lạ.
"Trả lời đi, còn không trả lời thì ông ta sẽ mở cửa vào đây đấy! Cô muốn ông ta thấy bộ dạng này của cô?" Anh thở hắt vào tai cô, hơi nóng bao trùm lấy cô, làm cô càng căng thẳng.
"Có... có chuyện gì sao lão... ư... lão gia?"
"Giọng em sao vậy?"
"Em không sao."
Nhược Hy thì thầm với anh: "Anh mau dừng lại đi, cầu xin anh đấy."
Ông ta lại cất giọng: "Lúc nãy tôi đã hẹn giúp em một lớp học lễ nghi trong bữa tiệc, tôi chỉ muốn thông báo trước một tiếng để em chuẩn bị."
Lôi Kình Vũ hăng hái, anh dồn dập giã vào người cô nhưng giã tiêu.
"Ư... Em biết rồi, lão gia... ưm... mau... mau nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sẽ cho tài xế chở em đến lớp học."
Lôi Chí Hào rời đi được một lúc thì Lôi Kình Vũ mới dừng lại, anh rút nó ra khỏi người cô, cô liền đứng không vững nữa mà ngã xuống sàn đất lạnh.
Nói thật, bây giờ bên trong cô đã tê dại và rất nhạy cảm, nó không ngừng nhẽ nhại, còn rơi ra sàn.
Lôi Kình Vũ ngồi xuống trước mặt cô và nâng cằm cô lên: "Hôm nay cô rất tuyệt, rất nghe lời, tôi rất thích."
"Đồ khốn nạn! Sao anh có thể làm vậy với tôi chứ?" Nhược Hy tức giận, mọi chuyện mà anh làm dường như đã đạt đến giới hạn của cô.
"Khốn nạn! Tôi còn có thể khốn nạn hơn."
Anh kéo hai chân cô gác lên vai mình sau đó cúi người xuống, vùi đầu vào nơi nhạy cảm của cô không ngừng liếm láp. Khi anh vừa đưa lưỡi vào, cô đã không nhịn được, một dòng nước phụt vào miệng anh.
"Anh... đừng... dừng... bẩn lắm."
"Bẩn? Tôi thấy mùi vị cũng không tệ." Lôi Kình Vũ liếm mép, ánh mắt biến thái như muốn nuốt chửng lấy cô, ngay cả xương cũng không nhả ra.
"Anh còn muốn làm tiếp?"
"Ha! Cô nghĩ chỉ như vậy là xong rồi sao? Đối với tôi, tất cả là chưa đủ."