• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Tuấn ngồi đó chờ đợi, anh một câu cũng muốn trêu chọc Trương Kiều Lệ, hai câu cũng muốn dồn ép cô, nhưng lại chẳng hiểu thứ mình muốn là gì.

Chờ cô ngoan ngoãn tới lả lơi dâng hiến cho anh sao? Không phải thế!
Nhưng làm đúng như lời đề nghị đầy bỡn cợt của anh, cô gái trên giường đã ngồi dậy, kéo chiếc chăn ném qua một bên, bộ pijama màu xanh lỗi thời hiện rõ trên cơ thể mảnh mai của cô làm anh khó chịu.

Anh muốn nhắm mắt không nhìn nữa, nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên nét mặt tò mò xem thử cô sẽ làm gì. 
Kiều Lệ thả đôi chân trần xuống sàn nhà, lạnh buốt, lạnh đến bỏng da, ngón chân cô hơi rút lại, nhưng rồi vẫn để lớp da mỏng manh đó đặt sát nền gạch, chậm rãi đi về phía người đàn ông ngẩng đầu ngạo nghễ kia. 
Giang Tuấn chăm chú nhìn cô, không biết là sắp tuôn ra lời châm biếm gì, cô thì khá thư thái, vẫn nét điềm đạm nhưng chứa đầy toan tính, từng bước, từng bước xâm chiếm ánh nhìn của anh. 
- Anh muốn tôi phục vụ thế nào mới thỏa mãn? Tôi không có kinh nghiệm tình trường, cũng chưa từng yêu ai, ba tháng trước ai ngủ với tôi sẽ đi tù, vậy nên vẫn chưa từng lên giường với gã đàn ông nào.

Nhưng mà anh thì khác, gia thế tốt, vị hôn thê trước kia lại sắc nước hương trời, chắc hẳn… anh có nhiều chiêu lắm, dạy cho tôi đi. 
Kiều Lệ đứng trước mặt Giang Tuấn, mắt rũ sâu, như có như không nở một nụ cười nhàn nhạt, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện theo từng câu chữ nhẹ nhàng mà cô thốt ra, thanh âm đều đều, lực sát thương không cao, nhưng khiến người đàn ông đang ngồi thấp hơn mình cả nửa thân người phải nóng mặt. 

Giang Tuấn ngước mắt nhìn Kiều Lệ, khoé môi nhếch lên thêm đậm, rõ ràng tâm trạng không vui nhưng vẫn nở một nụ cười. 
- Trương Kiều Lệ, miệng lưỡi của cô được lắm, nhưng tôi không phải là thầy giáo, không dư giả thời gian để dạy cô cách câu dẫn đàn ông.

Sao cô không làm theo cách cũ đi, giả vờ bắt chuyện với tôi bằng một hành động gây chú ý, hay là giống như hơn nửa tháng trước chạy tới bệnh viện tìm cha nuôi, sau đó ba ngày lại đột nhiên làm ân nhân cứu mạng rồi giành chồng sắp cưới với con gái ruột của ông ấy.

Chiêu trò của cô đúng là rất hay đấy. 
Một câu vạch trần của Giang Tuấn làm mười phần đắc ý trên mặt Kiều Lệ giảm xuống còn năm, vở kịch hiệp sĩ anh dũng của cô đã bị anh hạ màn rồi, cô không biết anh ta đang nghĩ gì nhưng chưa bị đuổi đi thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế. 
Kiều Lệ tiến thêm một bước, khom người, hai tay chống xuống hai tay cầm của chiếc ghế Giang Tuấn đang ngồi, kề sát gương mặt nhỏ nhắn của mình vào mặt anh.

Anh trợn mắt, cô mỉm cười, thì thầm vài lời bằng tông giọng của một thiếu nữ mới lớn. 
- Bị anh phát hiện rồi, chắc anh sẽ không đuổi tôi đi chứ, đừng có mới đăng ký kết hôn xong đã vội vã xé tờ hôn thú, người ta sẽ cười cho đấy. 
Khoảng cách quá gần, vậy mà cô gái này lại không đỏ mặt còn buông lời lả lơi, cổ họng Giang Tuấn nóng rát khó chịu, nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh mà hưởng ứng trò ái muội không biết bao giờ sẽ kết thúc ấy.

Anh thừa nhận, giây phút này bản thân có phần thất vọng mà không biết vì sao. 
- Nếu cô đã khao khát được ở lại như vậy thì làm biểu diễn vài vở kịch vui cho tôi xem đi, biết đâu tôi sẽ phóng khoáng mà giữ cô ở bên mình làm trò tiêu khiển. 
Ý tứ của Giang Tuấn đã rõ ràng, anh chẳng xem cô ra gì cả, cùng lắm chỉ là món đồ chơi trong tay của anh.

Nhưng Kiều Lệ cũng chẳng phải vừa, lăn lộn với đời bao nhiêu năm nay, một hai câu đả kích kia của anh ta chỉ có thể gãi ngứa cho cô thôi.

Để chiều lòng anh, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một chữ "được".
Sắc mặt Giang Tuấn tối sầm bởi lời thỏa hiệp dễ dàng của Kiều Lệ, anh cau mày, còn chưa bồi thêm một câu châm chọc thì cô đã ấn remote tắt đèn khiến căn phòng chỉ còn một màu đen. 
Thế nhưng khoảng cách cả hai khá gần nên Giang Tuấn vẫn lờ mờ thấy được góc cạnh trên gương mặt của Kiều Lệ, cô định làm gì? Anh không biết, nhưng ngực trái đang phập phồng có phần căng thẳng. 
Không gian im ắng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của Giang Tuấn, anh ngước mắt nhìn cái đầu nhỏ kia đang tiến tới gần… Một giây… Hai giây, môi đào mềm mại phủ lấp lấy môi của anh. 

Hai mươi bảy năm chưa từng nếm mùi cấm dục, bị cái khoảnh khắc này làm hai quả thận nóng ran, không ngờ chỉ bằng vài lời khiêu khích, nụ hôn đầu đời cứ như vậy bị người ta lấy đi rồi. 
Kiều Lệ không có kinh nghiệm yêu đương, chuyện môi chạm môi chưa từng được ai dạy, nhưng sự chuẩn bị đầy ý tứ của cô chính là độc dược, bởi cánh môi của ai đó đang vì nụ hôn vụng dại bất ngờ mà khẽ run. 
Giang Tuấn bị sự chủ động của Kiều Lệ làm cho đứng hình mất khả năng phản kháng, anh trừng mắt nhìn cô trong bóng tối, môi quyện vào môi sẽ có hương vị gì? Anh chưa cảm nhận được! Chỉ thấy các tế bào thần kinh đang tê rần và như có luồng điện chạy dọc quanh từng thớ thịt, khiến anh lâng lâng trong hưng phấn. 
Nhất thời anh quên mất phải đề phòng cô gái này, nên trong lúc mê man đã kéo nhẹ cổ của cô sát vào mình để cảm nhận rõ ràng hơn cái trần trụi ướt át lần đầu được trải nghiệm.
Nhưng chính lúc anh thèm thuồng muốn được thăm dò hết những vị ngọt ở đầu lưỡi của một người "xa lạ", thì tiếng kim loại khẽ vang lên trong hàm răng của mình. 
Anh nhíu mày, bàn tay gầy nhỏ của Kiều Lệ vuốt ve yết hầu của anh, trượt xuống ngực trần rồi bất ngờ đẩy mạnh ra. 
Trong mảng màu tối đen, cô đứng trước mặt anh, ngón cái đưa cao lau lấy lớp lấp lánh ướt át trên môi mình, rồi nở một nụ cười không đoán ra được ý tứ. 
- Miệng thì không ngớt lời nhạo chê tôi là kẻ hám lợi, nhưng bản thân lại không làm chủ được ham muốn của mình đưa đẩy cùng tôi.

Kính thưa Giang thiếu gia tôn quý, vẫn chưa biết ai là trò tiêu khiển của ai đâu nên đừng vội đắc ý.

Trả lại đồ cho anh, tôi tham tiền nhưng không có nhu cầu dùng đồ bố thí, nên anh bớt mở miệng ra là dìm ngộp người ta trong đóng nước bọt của mình đi. 
Kiều Lệ nâng môi cười sảng khoái rảo từng bước chân nhỏ nhặt về giường.

Hai hàng mày của Giang Tuấn đã sớm đâu sát vào nhau, anh cuộn lưỡi lừa chiếc nhẫn trong miệng mình, lấy ra ngoài nhìn ngắm. 
Không biết phẫn nộ từ đâu kéo về, chiếc nhẫn cưới bị Giang Tuấn siết chặt trong lòng bàn tay, anh đứng bật dậy, gằn lên từng tiếng chứa đầy hăm dọa:

- Trương Kiều Lệ, khẩu khí của cô cũng được đấy nhưng đừng có không tự lượng sức mình, để tôi chống mắt xem thử ngoài hám danh lợi ra cô còn toan tính điều gì.

Nhớ kỹ, trước mặt Giang Tuấn này tốt nhất đừng học đòi tỏ vẻ thanh cao, cô sẽ hối hận đấy.

Trong bóng tối, chiếc nhẫn cưới đáng thương bị Giang Tuấn thẳng tay ném thẳng xuống sàn nhà vang lên tiếng kêu "lạch cạch", anh cau mày liếc dáng người nhỏ liu xiu ở trên giường.

Thật không ngờ một kẻ quê mùa như cô ta lại có thể điều khiển được chú Diệp, quan hệ thật sự của họ là gì anh không biết, nhưng sự thật đã vạch trần… hai người họ đang có bí mật riêng. 
Giang Tuấn hậm hực đi vào phòng tắm, Kiều Lệ nhìn theo, môi cong lên một đường ủy mị, rồi rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình, sầu buồn và ảm đạm. 
Đâu phải cô thích lẳng lơ câu dẫn đại thiếu gia quyền quý, mà làm anh ta phải ghi nhớ hình dáng của cô là một phần trong kế hoạch đã sớm tính toán từ lâu.

Anh ta tức giận cũng được, lưu luyến cũng được, chỉ cần có một ngày anh ta lầm đường lạc lối sa vào cái bẫy do cô dày công chuẩn bị, tự nguyện moi mắt dâng hiến cho cô, thì chút thiệt thòi này có đáng là gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK