Đợt nghỉ đông còn chưa kết thúc, Phương Mục đã được thông báo tòa nhà xuống cấp mà gã đang ở cuối cùng cũng không trụ được trước xe ủi đất của bên quản lý nữa, sắp phải dỡ rồi. Khi trước Phương Mục tìm căn nhà này đơn giản là vì thấy chỗ này cát bụi mù mịt chim chẳng buồn ị, một tòa nhà chỉ có đôi ba con mèo ở, còn cái gì mà cơ sở vật chất chất lượng không khí, chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của gã.
Bây giờ phải chuyển cũng chẳng có gì luyến tiếc, chỉ là muốn tìm một nơi hài lòng trong thời gian ngắn không phải việc dễ dàng gì, bên cạnh lại có thêm hai sinh vật biết thở nữa, thứ phải suy nghĩ nhiều hơn trước kia rất nhiều, đầu tiên là bắt buộc phải gần trường học, tiếp theo tốt nhất là ở tầng dưới, tiện cho con cẩu đi chơi.
Hai hôm Phương Mục và Phương Thố ra ngoài, con cẩu quăng sang cho lão Ngũ. Con cá mè lão Ngũ này, nước bọt tiết ra quá nhiều, ôm con cẩu kia rồi càu nhàu Phương Mục như hát nhạc kịch, “Ôi, cái thứ xui xẻo này sắp bị ngược đãi đến trầm cảm rồi, nhìn ánh mắt đáng thương này xem. Lão Thất, anh đã bảo mày thế nào rồi, ngày nào đến giờ cũng phải dẫn nó ra công viên đi dạo, rảnh rỗi thì đem đi spa vệ sinh răng miệng nọ kia, chó cũng như người, cũng cần được đối xử theo chủ nghĩa nhân đạo.”
Phương Mục cho con cá mè lão Ngũ một đạp gọn gàng, chó mà còn sang hơn cả người? Nói chủ nghĩa nhân đạo với gã ấy hả, chờ kiếp sau gã đầu thai làm đức mẹ Maria đi đã.
Nhà vẫn chưa tìm được, thằng nhóc con lại ốm một trận. Mấy hôm nay tuyết lớn, thằng bé chảy nước mũi. Phương Mục không để tâm, lục lại ký ức của mình thì phát hiện mình từ nhỏ đến lớn chưa bị ốm lần nào, thỉnh thoảng có cảm lạnh với ho thì cũng đã từ rất rất lâu trước đây rồi, người nhỏ mệnh hèn, làm gì mà nhiều chuyện thế.
Phương Thố nhỏ bé, người khó chịu cũng không biết nói với Phương Mục, sợ gã cảm thấy mình lãng phí tiền. Hôm đó nó khoác cái áo phao lên như bình thường. Chiếc áo phao này là Phương Mục mới mua cho nó, cái áo hơi rộng, mặc vào vạt trùm đến đầu gối. Phương Mục nghĩ là đằng nào trẻ con cũng lớn nhanh, năm sau vẫn mặc được. Tiếc là Phương Thố được Phương Mục nuôi quá nửa năm rồi, ăn ngon uống ngon nhưng vẫn không lớn được, vẫn như một con chuột con bé tin hin gầy trơ cả xương.
Phương Thố bình thường rất quý cái áo phao này, không mấy khi dám mặc. Nhưng bắt đầu từ hôm đó, người nó cứ rét run lên từng cơn, thế là nó đem cái áo ra mặc, sau đó ra ngoài mua đồ ăn sáng, dọc đường đi còn đặc biệt cẩn thận không làm bẩn áo.
Thấy bé con Phương Thố hay đến mua đồ ăn sáng, bà chủ quán đồ ăn sáng dần trở nên vô cùng thân thiết. Thằng bé xinh xắn, mới tí tuổi đã bắt đầu tỏa hormone trong vô thức, từ em bé mới cai sữa đến bác gái đã mãn kinh, không một ai may mắn thoát được. Chưa đến nơi, bà chủ đã tươi cười hỏi, “Vẫn là sữa đậu nành bánh quẩy với bánh bao hả?”
Phương Thố lặng lẽ gật đầu, đưa tiền cho bà chủ. Bà chủ nhanh nhẹn gói những món Phương Thố muốn, cầm lấy tiền rồi dặn, “Cầm cẩn thận nhé, đừng để rớt ra ngoài.” xong xuôi còn khen mãi, “Chưa thấy đứa trẻ con nào ngoan thế này, ngày nào cũng đi mua đồ ăn sáng cho bố mẹ.”
Phương Thố đi về nhà trong ánh mắt hiền hậu của bà chủ, nó để đồ ăn sáng lên bàn, sau đó đứng lên cái ghế nhỏ, hứng nước vào trong bình, đặt lên bếp, bật lửa. Nó đã quá quen những việc như thế này, chẳng hề cảm thấy đau khổ hay ấm ức gì. Nhưng hôm nay nó vừa mới bật bếp lên, người đã run bắn, sau đó thằng bé ngã chúi xuống, trời đất bỗng quay cuồng.
Thằng bé như muốn bù đắp hết cho mấy năm nay, bệnh đến không cựa quậy nổi. Phương Mục lấy áo khoác của mình quấn vào cho thằng bé, nhét nó vào trong xe, lao thẳng đến bệnh viện như chớp giật, nhận số, khám bệnh, truyền nước, uống thuốc, thằng bé con sốt đến đỏ hết cả mắt, mũi thở khò khè như lợn, cứ tựa vào Phương Mục mà nửa tỉnh nửa mê.
Trong phòng truyền có một thứ mùi thuốc khử trùng khiến người ta phát sợ, khắp nơi toàn là người, bên tai cũng toàn là tiếng khóc khiến người khác suy sụp. Phương Mục tìm được một cái giường, đặt thằng nhóc lên. Gã đi một vòng chẳng tìm được cái ghế nào, bèn kiếm một quyển tạp chí chẳng biết ai để lại, tạp chí rất tạp nham, mang thứ mùi sa đọa đen tối, giấy rất thô, nội dung thì đủ thể loại, từ ngoại tình giết người đến những chuyện kỳ lạ ma quái.
Phương Mục chán quá, rúc trên chiếc giường bệnh nhỏ hẹp với thằng bé, lật trang giấy soàn soạt. Gã lơ đãng quay đầu lại, trông thấy đôi mắt đen trong vắt của thằng bé con đang nhìn chằm chằm vào mình, vì bị sốt nên trông càng trắng hồng xinh xắn. Suy nghĩ trong gã bỗng thay đổi, gã nở nụ cười mà chẳng phải cười, “Muốn nghe kể chuyện không?”
Phương Thố bất ngờ, gật đầu khẽ khàng, như sợ dùng sức mạnh quá sẽ khiến người đàn ông thay đổi ý định.
“Ừm, câu chuyện này ấy mà, tên là “cá chép”, hồi trước ở Tô Châu có một ngôi chùa rất nổi tiếng, tên là chùa Tây Phương, rất nhiều cao tăng đắc đạo từ ngôi chùa đó, mỗi dịp mùng một ngày rằm Phật đản, các phu nhân tiểu thư trong thành Tô Châu đều sẽ đến đó thắp hương, thế nên hương khói trong chùa rất vượng. Trong ngôi chùa đó có một hòa thượng tên là Minh Không, hắn là một cô nhi, bị vứt dưới chân núi ngay giữa mùa đông, phương trượng già trông thấy bèn đem về nuôi, cho làm tiểu hòa thượng. Minh Không tiểu hòa thượng này từ nhỏ đã có lòng từ bi, lần nào ăn cơm cũng lén bớt lại một ít, đem cho cá chép trong hồ sau núi ăn. Lâu ngày, cá chép trong hồ nghe Phật pháp nhiều, lại có linh tính, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của Minh Không hòa thượng liền tụ đến bờ hồ chờ sẵn.
Nhoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, Minh Không đã là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, đồng thời rất được phương trượng coi trọng, Phật pháp cao thâm. Một hôm, hắn bưng cơm thừa đi về hướng hồ cá chép như bình thường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động khác thường. Minh Không hiếu kỳ, lần theo âm thanh, phát hiện sau bụi lau có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có mui, trong mui có một cô gái xinh đẹp không mảnh vải che thân. Cô gái đó có làn da trắng như tuyết, dáng người thì thướt tha yểu điệu, thấy có người phát hiện ra mình, cô gái la khẽ một tiếng, quay người trốn vào trong mui, một lúc sau, len lén thò khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ra…”
Phương Mục bình thường ghét nhất là đọc sách, mở đầu câu chuyện đã bị cái giọng lạnh tanh của gã đọc đến là khó khăn, đọc đến đây, gã ngừng lại rồi phát ra tiếng cười hề hề quái lạ.
Thấy Phương Thố nghi ngờ nhìn, gã lập tức nghiêm cái mặt lại, “Chỗ này lược năm trăm chữ.”
Phương Thố chớp mắt, hỏi nhỏ: “Vì sao ạ?”
Phương Mục liếc nó một cái, “Ai cho mày xen miệng vào? Có thể nghe cho hết không hả?”
Thằng bé lập tức im bặt. Phương Mục lại đọc một cách khô khốc một lúc, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, quăng cuốn tạp chí nát bét lên mặt thằng bé con, “Khỏi đi, mày tự đi mà đọc.” nói xong lại nở nụ cười kỳ cục y hệt ban nãy, nói như lừa đảo: “Mày mà hiểu được câu chuyện này, coi như mày đã tu luyện thành công rồi đấy.”
Nói xong, gã nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù.
Phương Thố lặng lẽ bỏ cuốn tạp chí xuống, nhân tài nhỏ bé mới học được mấy tháng, chữ còn chưa nhận được hết, nó không dám quấy rầy Phương Mục, mở to mắt đọc từng chữ một trong tạp chí. Một lúc sau, nó đắp quyển tạp chí lên ngực, người hơi rụt lại, cẩn thận tựa đầu lên người Phương Mục, nhắm mắt lại.