Cả hai đã mua sắm đủ và đang ngồi tâm tình ở một quán cafe sách lãng mạn trên cao. Đúng lúc đang bàn đến triển lãm ảnh sắp diễn ra thì Diệp Hoa có điện thoại. Cáo lỗi Triệu Lâm một chút cô ta liền nhỏ nhẹ nghe máy. Là mẹ cô ta gọi đến nên cô ta hoàn toàn tự nhiên ngồi nghe chứ không tránh đi chỗ khác.
Triệu Lâm càng lúc càng thích không khí hài hoà ấm áp khi ở bên Diệp Hoa, cô lúc nào cũng nhường nhịn và dịu dàng khen ngợi hắn khiến lòng ham hư vinh của hắn vô cùng thoả mãn. Con trai cả của Triệu gia như hắn người người ghen tị ngưỡng mộ vậy mà Diệp An kia nói thích hắn lại không ngừng điêu ngoa ồn ào cư xử như kẻ ngoài hành tinh luôn khiến hắn thấy thật mất mặt.
Hết ầm ỹ như cái loa phát thanh đi sau hắn nháo đến thiên hạ kém loạn lại tuỳ hứng ghen tuông hắn khắp nơi mỗi khi hắn tiếp xúc với một cô gái nào đó cô ta cho là“mối đe doạ cần loại bỏ”
Nhìn một chút cô gái ôn nhu đối diện. Hắn nhoẻn miệng cười trong lòng có chút tính toán đối phó hôn sự của hắn và Diệp An. Hôn sự đó bị huỷ thì hắn mới có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi Diệp Hoa được. Về phương diện này, hắn lại tự tin vô cùng trong một thời gian ngắn sẽ ôm được Diệp Hoa trong tay.
Hắn cũng nên nhanh tay thúc đẩy một chút nếu không Diệp Hoa sẽ bị kẻ khác nẫng tay trên mất. Diệp Hoa có bao nhiêu người theo đuổi sao hắn lại không biết. Cô tốt đẹp như vậy không có ai theo mới là lạ.
Lần đầu tiên gặp nhau cũng là hắn vô tình thấy Diệp Hoa bị một kẻ biến thái đuổi theo, giúp đỡ cô thoát khỏi kẻ đó rồi đưa cô về nhà hắn mới biết cô là tứ tiểu thư của Diệp gia, cô con gái bị thất lạc của Diệp Vĩnh Thành. Thiện cảm của hắn dành cho cô vẫn còn đó nên rất nhanh cả hai đã tự nhiên tiếp xúc với nhau như không hề có bất cứ rào cản nào.
Về phần Diệp Hoa sau khi nghe xong liền cúp máy, không khỏi thở dài ảo não cúi thấp đầu nhìn tách cafe trước mặt.
Thấy vậy Triệu Lâm liền có chút lo lắng hỏi “Sao vậy Tiểu Hoa, ở nhà có chuyện?” Hắn vô tư hỏi việc nhà người khác cũng cảm thấy chẳng có chút điểm không thích hợp. Diệp An là vị hôn thê của hắn, còn Diệp Hoa là người hắn yêu thương có khi tương lai sẽ là vợ của hắn, thì việc hắn quan tâm việc nhà của vợ chẳng có gì không đúng cả.
Diệp Hoa vẫn bảo trì ánh mắt như vậy sau đó mới cất giọng mang đôi phần khó xử “Chị em có vẻ ốm rất nặng, tất cả bác sĩ riêng của gia đình em đều triệu tập đến. Thật là lạ, sáng nay chị ấy vẫn còn xuống ăn sáng mà, khí sắc cũng rất tốt. Chẳng viết vì lý do gì mà đột nhiên ngã bệnh khiến cả nhà cả buổi náo loạn không yên”
Triệu Lâm nghe đến đó liền nhíu nhíu mày. Sáng nay còn tốt giờ lại nháo gọi tất cả bác sĩ đến xem bệnh, cô ta ồn ào như vậy còn chưa đủ sao còn muốn làm phiền người khác đến gà bay chó sủa mới chịu?
Càng nghĩ cảm tình của Triệu Lâm dành cho Diệp An càng giảm, chút quà hắn mua làm lành với cô ta giờ thật muốn quăng xuống đường cho ăn xin nhặt còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Diệp Hoa nhìn vẻ mặt của Triệu Lâm thì biết ý định của mình đã thành công, không nói thêm nhiều liền tỏ ra mình thực lo lắng cho tình trạng của chị gái và muốn nhanh chóng về nhà xem tình hình.
Triệu Lâm một trận đau lòng cho cô gái ôn nhu thiện lương kia, dù Diệp An có độc ác thế nào cô vẫn quan tâm lo lắng cho chị gái, thậm chí dù liên tục bị khi dễ cũng không oán trách nửa lời hay hé môi với ai. Nếu hôm nay không phải nhờ có bạn của Diệp Hoa kể lại, không biết cô sẽ còn chịu đựng bao nhiêu chuyện quá đáng của chị gái mình mà im lặng nhẫn nhịn không để hắn biết đây.
Nghĩ đến đó, ánh nhìn của Triệu Lâm càng thêm ôn nhu. Hắn liền cố chấp đưa Diệp Hoa về nhà mặc cô ta “giả vờ” từ chối cái gì mà chị gái thấy chúng ta đi cùng nhau sẽ rất đau lòng, gì mà anh và em nên ít ở cạnh nhau thì hơn, dù sao anh cũng là vị hôn phu của chị gái em, rồi em tự về được,... vv...
Nếu Diệp An cũ mà chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ không khách khí mà động thủ đạp cô ta một cước rơi từ đây xuống dưới mặt đường. Mấy lời buồn nôn đó cũng nói ra được chỉ có đoá Bạch Liên Diệp Hoa mới học từ phim ảnh tình cảm ra đời thực không chút gượng gạo mà thôi.
Triệu Lâm và Diệp Hoa về đến Diệp gia đã là hơn 5h chiều. Lúc Tề quản gia nhìn thấy cả hai xuống xe túi lớn túi nhỏ và sánh vai nhau bước vào tiền sảnh ông đã thấy vô cùng chướng mắt với vị tứ tiểu thư lẫn Triệu đại thiếu gia này.
Tam tiểu thư Diệp An còn đang vật lộn với tử thần không rõ sống chết, mà hai kẻ này chắc chắn dù đã biết chuyện cũng đừng mang vẻ mặt như tắm gió xuân đó bước vào Diệp gia. Càng không được sóng vai thân mật đi cùng nhau trong khi cả hai đều mang trên mình thân phận vô cùng nhạy cảm.
Nhìn một đống túi đồ hàng hiệu nhìn qua là biết giá trị không nhỏ trên tay Triệu đại thiếu gia kia ông cũng biết đó không phải là mua cho Diệp An tiểu thư rồi.
Tay phải của tứ tiểu thư chỉ cầm một cái giỏ giấy nhỏ xíu nhãn hiệu trang sức đắt tiền, chắc cô ta thích tự mình cầm hoặc muốn khoe ra là cô ta vừa có một món đồ trang sức giá trị không nhỏ nên không thể bỏ vào lẫn với đám túi giấy kia được.
Hừ. Triệu đại thiếu gia kia làm vậy là có ý gì lát nữa ông nên cẩn thận quan sát thêm.
Trong lòng xoay chuyển không ngừng nhưng vẻ ngoài của Tề quản gia vẫn không đổi, ông vẫn tẫn trách đứng đó nghiêm chỉnh thi lễ với hai kẻ vô sỉ đang cười nói trước mặt kia.
Diệp Hoa mải đắm chìm trong cảm giác hư vinh trước ánh nhìn của người làm trong nhà về phía mình nào để ý đến dò xét của Tề quản gia chứ. Vẫn nhỏ nhẹ như vậy, cô ta quay sang Triệu Lâm đưa tay lấy các túi giấy mà lúc từ trên xe xuống Triệu Lâm đã chủ động cầm trước đỡ cô ta rồi cất giọng thanh thuý “Anh Lâm. Để em đưa người làm mang lên phòng là được rồi. Anh mau mau theo Tề quản gia đến thăm chị Diệp An đi. Chị ấy sẽ không vui khi thấy em và anh đi cùng nhau đâu. Đợi lát nữa khi anh về rồi em sẽ vào thăm chị sau”