-----
Tình yêu của anh, cho dù em không dám tin tưởng, anh cũng sẽ luôn nhớ kỹ mà cất sâu nó trong lòng.
Thời gian xa em, mỗi khi thấy nhớ đến đau đớn tim gan, anh lại lôi ký ức về em ra ngắm một chút. Thiết nghĩ như vậy sẽ không còn đau nữa.
-------
Từ trên cao nhìn xuống Sở Trác Nghiêm đang như chết lặng nằm dưới đất. Diệp An sắc mặt hơi trắng bệch, cô cất giọng lạnh lẽo nhưng lại có chút khàn khàn run rẩy "Anh hãy bỏ ngay cái ý nghĩ từ giờ sẽ giết người để nuôi anh hai đi. Tôi không quan tâm anh muốn gì. Tôi chỉ quan tâm anh hai tôi muốn gì mà thôi. Vì vậy đừng có làm càn"
Sở Trác Nghiêm chẳng buồn để ý đến cô, khi đã cử động được một chút, hắn chống hai tay xuống sàn gắng sức bò, đáng thương nhích người từng chút một đến chỗ thi thể đã thành ngàn mảnh băng vỡ của Diệp Viễn Thiếu. Dang tay vơ các mảnh vụn lại rồi tiếp tục nằm đó ôm chúng vào lòng, mặc kệ những mảnh nhỏ sắc bén cứa vào da thịt, mặc kệ hắn có thể sẽ nhiễm virut biến thành tang thi.
Hắn không quan tâm cái mùi thối rữa này bốc lên ghê tởm thế nào, hắn không quan tâm ngoài kia đang loạn ra sao.
Hắn chỉ biết hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy người quan trọng hơn tất thảy trên đời mỉm cười nữa. Không bao giờ còn có thể ôm lấy. Không còn có thể chạm vào và cảm nhận ấm áp quen thuộc nữa.
Hắn đã hoàn toàn thành người cô độc.
Nước mắt của hắn đều đã hoá thành nỗi đau khắc khoải, cất giữ trong lòng mà chất thành mộ hoa. Hắn ước gì có thể vẽ lại quá khứ, để tất cả những điều đau buồn có thể dễ dàng xoá mờ chỉ bằng một cái gạt tay, và bù đắp cho em thành những điều tốt nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Nhưng điều đó sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực cả, sự lạnh lẽo từ máu thịt, xương cốt của Tiểu Viễn, như cuốn lấy cả tâm hồn hắn, cuốn lấy không ngừng nghỉ. Và mạnh mẽ nhấn chìm.
Trong cả triệu người trên đại lục này, tôi lại chỉ lạc mất em mà không phải là ai khác. Trong cả ngàn tình yêu trao nhau mỗi ngày trên thế giới này, tôi chỉ đánh rơi tình cảm của em mà không phải bất kỳ thứ nào khác.
Vì chúng ta khác nhau, hay tại tôi yêu em chưa đủ. Vì tôi đã từng khinh khi tình cảm của em, nên lúc giữ lấy em có thể đã là quá muộn màng.
Sở Trác Nghiêm ghì chặt từng mảnh vụn vào lòng, cất tiếng nỉ non "Có thể bây giờ anh có nói với em cũng đã muộn rồi. Nhưng anh đã từng xem nhẹ tình cảm của em. Anh xin lỗi"
...
Diệp An nhắm mắt thật chặt, lau giọt nước còn vương lại, xoay người bước đi những bước hữu lực trên các mảnh kính vỡ ly khai ra ngoài hành lang.
Thời gian xung quanh như chậm lại, tất cả sự vật tĩnh lặng như thể chỉ tập trung vào một mình Diệp An. Cô nâng tay lên, Lôi hệ mạnh mẽ của người đã thành công tấn cấp lên cấp 7 trong thời gian bất tỉnh 2 ngày qua tụ lại trong lòng bàn tay, dần hình thành nên quả cầu sấm sét màu trắng tím yêu dị, ma sát với không khí cực nhanh tạo nên những tiếng nổ lách tách nhỏ vụn, rồi bay về phía lồng kính hai bên có tang thi từng là người Diệp gia.
Căn phòng nổ tan tành. Cô lại rảo bước tiếp tục, hai bàn tay nâng lên lúc nào thì chỗ đó có bãi thịt cháy khét, có hàn băng lạnh buốt vỡ tan tành bao bọc những mảnh thịt vụn. Cô bước đi một đường thẳng trên hành lang phía Đông không hề dừng chân lại, y hệt một Atula sứ giả địa ngục hái xuống sinh mạng của mấy chục con người chỉ trong một đoạn thời gian ngắn.
Cho đến lúc bước qua ngã rẽ giao với khu phía Tây, cô mới dừng chân, bỏ lại khung cảnh phía sau hoang tàn đổ nát, nơi nơi vương vãi máu thịt của tang thi để lại. Trong số đó có người đã từng nói chuyện với cô, có người từng yêu thương cô, có người chăm lo cho các bữa ăn, quần áo của cô. Tất cả đều đã không còn trên cõi đời dưới bàn tay này nữa rồi.
Nữ hầu đi sát theo phía sau Diệp An sau khi thấy cô dừng lại liền nhỏ giọng "Tiểu thư, người có cần gì hoặc gặp ai nữa không ạ?"
Diệp An tập trung tinh thần lực bao trùm căn hầm, dò tìm vị trí gặp người mình muốn, sau đó mới đáp lại câu hỏi của nữ hầu "Không cần, cô bố trí người dọn dẹp và chôn cất họ đi. Còn Sở Trác Nghiêm, cử người trông trừng nếu anh ta rời khỏi đó"
Nữ hầu nhận mệnh rồi lui lại bắt đầu công việc, Diệp An mắt nhìn thẳng về phía trước, định hình con đường mình sẽ đến căn phòng đó rồi bắt đầu di chuyển.
Chẳng mấy chốc đã đến, cô hít sâu một hơi, gõ cửa nhịp nhịp vài cái rồi bước vào. Ngay khi Diệp Chính đang ngồi trên ghế trông ra cửa sổ ảo vừa quay người lại, thì Diệp An đã quỳ rạp người xuống đất cúi gằm mặt, giọng cô thành khẩn nghiêm túc thú tội "Ông nội, con xin lỗi, con đã giết tất cả tang thi là người Diệp gia. Con đã giết con trai và cháu trai ông, giết cha và anh con.
Con không mong ông tha thứ, con chỉ đến cầu khẩn ông một điều, xin hãy cho con được đến nhà chính vào thư phòng của ông, xem tất cả sách mẹ con đã từng đọc. Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết, con sẽ về chịu tội với ông"
Diệp Chính im lặng, sau 2 ngày ngắn ngủi như đã già đi cả chục tuổi, quần áo ông có chút nhăn nhúm, đầu tóc bạc hơi mất trật tự, da dẻ mất đi sự hồng hào và khô kiệt, tuy vậy ánh mắt vẫn sáng ngời kiên định. Ông nhìn cháu gái cưng quỳ dưới sàn kể ra mọi tội lỗi của mình, ông nói "Muộn rồi, nhà chính đã bị thiêu rụi, toàn bộ số sách trong thư phòng ta cũng không còn đâu.
Con muốn tìm cái gì. Ta thuộc nằm lòng nội dung tất cả các cuốn sách do chính tay ta sưu tập"
Diệp An chần chừ một hồi, sau đó tháo mặt ngọc Đổng gia ở cổ tay xuống, tư thế cúi không thay đổi, cô kính cẩn đặt mặt ngọc trong lòng hai bàn tay đưa lên trước mặt Diệp Chính
"Ông nội, đây là mặt ngọc không gian gia chủ Đổng gia đã giao lại cho con trước khi Đổng gia bị tang thi tuyệt diệt. Trong đó có nhiều văn tự và vũ khí con không hiểu rõ lắm, chỉ biết rằng chúng đều được tạo ra để giúp con tiêu diệt Chu gia.
Nam Cung Lãnh Dịch đang vì Nam Đại Lục mà đến Đông Đại Lục khiêu chiến Chu Ái Lan, nếu con không nhanh chóng biết cách làm người đó ngừng tay lại, thế giới sẽ một lần nữa lâm vào Kỷ Nguyên Bóng Tối.
Ông nội, xin hãy dùng hết tất cả trí tuệ người có để dạy bảo con phải làm gì với số vật phẩm này"
Nhìn mặt ngọc thượng đẳng mà lão gia chủ Đổng gia quý như sinh mệnh nằm trong tay Diệp An, bấy giờ Diệp Chính mới hơi bất ngờ, thần sắc ông đanh lại, phong thái uy nghiêm của người đứng đầu Diệp gia bộc lộ mà tra hỏi
"Tề quản gia và Vĩnh Thành nói với ta con đã thay đổi, nhưng thay đổi đến mức chóng mặt thế này quả thực con đang khiến ta nghi ngờ.
Tang thi đang lớn mạnh do Chu gia là những tin tuyệt mật, tại sao con lại biết?
Vật gia truyền của Đổng gia là vật tượng trưng cho quyền uy đại gia tộc, chỉ người đứng đầu và người kế thừa mới được cầm. Nói cho ta nghe rốt cuộc là con đang làm cái gì?"
Diệp An mím môi, gương mặt của Diệp Vĩnh Thành, Diệp Viễn Thiếu và những người Diệp gia khác chết dưới tay cô, chết dưới tay một kẻ ngoại đạo ở nhờ thân xác của -Diệp An- hiện lên rõ mồn một. Rõ ràng họ đã có thể an nhiên sống cuộc sống tốt đẹp, Diệp Vĩnh Thành đã có thể sống răng long đầu bạc viên mãn bên Hà Vĩnh Cơ, Sở Trác Nghiêm đã có thể công khai yêu thương Diệp Viễn Thiếu, Diệp Môn được kết hôn sống cuộc sống hạnh phúc với Đổng Vệ. Ấy vậy mà tất cả lại thay đổi, đi lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo. Chỉ vì cô và Cố Minh Hi trùng sinh.
Chính cô mới là kẻ tội đồ đáng chết nhất chứ không phải họ.
Hốc mắt đảo quanh nóng bỏng, màng nước trào ra ướt đẫm con ngươi, rơi xuống sàn. Diệp An cảm thấy xấu hổ vô cùng, xấu hổ với Diệp Chính, xấu hổ với những người Diệp gia, Đổng gia, với Sở Trác Ngiêm và những người Lam Dực mất mạng trận chiến vừa rồi. Giọng đã khản đặc, Diệp An run run cất tiếng
"Ông nội... xin hãy trừng phạt con.. Con rất mệt mỏi, rất muốn dừng lại. Nhưng nếu con dừng lại, thì người kia vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi nào con người cuối cùng trên thế giới ngã xuống."
Diệp An kìm tiếng nấc, trán cô cụng xuống sàn nhà, nuốt một hơi thật mạnh lấy dũng khí cô nghèn nghẹn thốt ra lời trong lòng từ lúc trùng sinh đến nay mới dám nói
"Ông nội, con không phải là con cháu Diệp gia."