-"RẦM!" Cửa phòng đóng lại, nó đứng bàng hoàng ở cửa, bên trong là tiếng khóc nức nở cuả e. Cửa phòng đối diện mở ra, là chị Hạnh
-Chị! Sao hôm qua chị lại...? Nó nhăn mặt nhìn chị, 5 đầu ngón tay còn in hằn trên má nó
-Chị xin lỗi! Thôi e về nghỉ đi! Mọi chuyện để chị lo liệu! Ổn thôi!
-Vâng! À e nấu cháo cho Yến Mi để trên bếp đó! Nếu cô ta hiểu ra thì chị cô ta ăn giùm e, không thì chị đổ đi cũng được! Nó hơi tức
-Ukm! Thành thật xin lỗi e, sáng chị định sang nhưng bé Bi quấy quá!
-Dạ không sao, e hiểu mà! Thôi e về đây ạ, chào chị!
-Ukm!
Nó thở dài rồi bước đi. Về đến nhà, việc đầu tiên nó làm là nhúng khăn mặt vào nước đá rồi đắp lên má để xua đi sự nóng rát cuả cái tát e vừa cho nó. Xong nó gọi cho chị Vân
-Alô! Chị nghe nè Bảo Nam!
-Dạ chị! Nó giả giọng uể oải
-Uả e sao vậy?
-E bị sốt chị hơi! E xin chỉ e nghỉ làm một ngày được không ạ?
-Ukm! E mệt thì nghỉ, không sao cả!
-Dạ! E cảm ơn chị! E làm xong bản khảo sát rồi, tí e gửi vào mail cho chị!
-Ukm! Thôi e nghỉ đi nha!
-Dạ! Bye chị!
-Ukm! Bye e!
May mà có sếp tốt bụng, mấy tuần đi làm mà 1 đi muộn 1 nghỉ ốm chắc chết nó quá! Thôi đã ổn ổn rồi, chuyện cuả nó và e ra sao thì ra, nó mặc kệ! Cơn buồn ngủ và mệt mỏi vì 1 đêm thức trắng ùa tới, bỏ bao công sức ra, không được cảm ơn mà còn phải một cái tát đau đớn làm nó càng chán nản
-Ông trời ơi, sao ông lại đùa cợt với con! Con vừa nghèo vừa mồ côi chưa đủ hay sao giờ lại còn bị người ta hiểu lầm nữa chứ! Đúng là làm phúc phải tội mà huhu!
Nó than vãn rồi đập đầu rất mạnh vào gối bất tỉnh luôn..................