Sau khi khỏi bệnh, Tề Nhược đến tạ tội với Tề thái sư.
Nếu mà chỉ có như vậy thì tốt rồi, hắn còn dám kéo theo nàng đi theo để cầu xin cho Mộc Trà Trà.
Từ lúc xuyên không đến đây, nàng chưa có ngày nào sống cho bản thân mình cả, toàn dính vào hai kẻ phiền phức này.
Tề Khanh cứ nhất quyết không cho Mộc Trà Trà vào phủ, mặc kệ hắn có cầu xin thế nào.
Mắt thấy Tề thái sư sắp nổi giận, An Ca kéo hắn lui xuống, bàn tính cẩn thận.
Kể từ ngày hôm đó, Tề Nhược ngày nào cũng vác thân đến Tuyết Hoa viện làm phiền nàng.
Lúc nàng ăn cơm, hắn lấy cớ đến dùng cơm cùng nàng.
Lúc nàng đi dạo, hắn cũng đến bên cạnh nàng.
Buổi tối hắn còn đến ngủ cùng nàng, kết quả bị nàng đá ra khỏi cửa.
Hắn là đang muốn làm gì?
Diễn một vở phu thê ân ái cho mọi người xem hả?
Lúc bình thường thì vứt nàng một xó không ngó ngàng tới, lúc cần thì ân cần các kiểu
Nàng khinh
Cuộc đời nàng chưa thấy tên nào mặt dày như Tề Nhược.
À quên, còn có Lăng Phong nữa.
Nàng suýt nữa quên mất cái tên đáng ghét kia.
Hai người này, một người vì nữ sắc, một người vì tiền bạc, là hai loại người đáng khinh nhất trong xã hội này.
Ở nơi này cuộc sống thật nhàm chán.
Bình thường cùng An Tường quậy phá một phen, hoặc là đọc sách, xem phim, lướt web...!Còn ở đây, cái gì cũng không có.
Ngoài trừ có Phù Cừ và Hạm Đạm bên cạnh thường xuyên kể chuyện cho nàng, thời gian còn lại chỉ có mình nàng ở trong viện.
An Ca thấy chán, liền lấy giấy bút ra vẽ vời một chút giết thời gian, đợi đến cơm chiều ăn xong thì đi dạo cho dễ tiêu hóa rồi đi ngủ.
Đang say mê vẽ, một nô tỳ đi vào thông báo với nàng:
"Thiếu phu nhân, phu nhân đến."
An Ca vừa nghe vội bỏ bút đứng dậy.
Triệu Huyên đến bất ngờ, khiến nàng sợ hãi.
Nàng ra ngoài cửa hành lễ với bà:
"Con dâu không kịp tiếp đón, mong mẹ thứ tội."
"Đứng dậy, đứng dậy.
Đều là người nhà với nhau, con khách sáo làm gì."
Triệu Huyên dịu dàng đỡ nàng, cùng nàng đi vào trong sảnh.
Nô tỳ mang trà lên, sau đó Triệu Huyên ra lệnh cho lui xuống hết.
Bình thường trên phim có cảnh này chắc chắn có chuyện muốn nói riêng.
Xem ra bà muốn tìm nàng nói chuyện quan trọng rồi.
Vậy thì nàng xin rửa tai lắng nghe.
Triệu Huyên cũng không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề:
"Thời nhi, chuyện của Mộc Trà Trà, con nghĩ sao?"
"Con dâu ngu dốt, không hiểu ý mẹ."
Nàng biết rõ lúc này không nên tỏ ra bản thân thông minh, giả ngốc một chút cũng tốt.
Triệu Huyên không giống với Tề Nhược, bà chỉ cần quan sát một chút là sẽ nhận ra sự khác thường ngay.
"Đứa con này, thật sự khiến ta lo lắng.
Năm xưa lúc bảo nó thành thân với con, nó nhất quyết không chịu, quậy một phen, bị cha nó đánh một trận mới chịu ngoan ngoãn.
Bây giờ lại vì một nữ nhân mà chống đối với cha nó.
Con nói xem, nên giải quyết thế nào mới ổn thỏa đây?"
Muốn nghe ý kiến của nàng
Nàng cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, lát sau ngẩng đầu lên nói một câu:
"Nếu ý phu quân đã quyết, vậy chi bằng chúng ta tác hợp cho chàng."
"Thời nhi, chuyện này không thể tùy ý làm bậy được."
Đã hứa với hắn sẽ giúp hai người, vậy nàng sẽ làm hết sức mình.
Xem như là tác hợp uyên ương, làm một việc tốt, tích đức để sớm ngày được trở về.
"Mẫu thân, phận làm nương tử, phải lo nghĩ cho phu quân của mình.
Vì tiền đồ của chàng, lại cắt đứt đi hạnh phúc, có chút tàn nhẫn.
Chi bằng, chúng ta làm vẹn cả đôi đường."
"Thế nào là vẹn cả đôi đường?"
"Giúp nàng ta, thay đổi thân phận, gả vào Tề phủ."
Ý của nàng chính là, tìm một nhà dân bình thường, để Mộc Trà Trà trở thành nghĩa nữ của gia đình đó.
Dùng thân phận của một dân nữ, vào phủ thái sư làm thiếp.
Như vậy, có thể bảo đảm được tiền đồ của Tề Nhược, còn có thể tác hợp cho đôi trẻ.
Triệu Huyên nghe cách của nàng, cảm thấy cũng khá có lý.
Trước mắt, đây là cách tốt nhất rồi.
Tề Nhược nhất quyết rước nàng ta về.
Tề Khanh chỉ vì xuất thân của nàng ta mới không chấp thuận.
Nếu nàng ta chỉ là một dân nữ bình thường, vậy thì không cần lo gì cả.
"Thời nhi, cách của con rất hay.
Mẹ trở về sẽ nói lại với cha con.
Chuyện này đã khiến Tề phủ mấy nay gà chó không yên, phải giải quyết ổn thỏa mới được.
Con nghỉ ngơi đi, mẹ về đây."
"Để con tiễn mẹ."
Thời Ca tiễn bà ra đến tận cửa lớn Tuyết Hoa viện mới dừng.
Vừa mới tiễn một người đi, lại thêm một người đến.
Tề Nhược không biết đứng ở ngoài bao lâu, đợi khi Triệu Huyên rời đi, hắn liền xuất hiện.
"Cảm ơn nàng."
Vừa gặp đã nói cảm ơn, xem ra hắn đã nghe hết những lời nàng và Triệu Huyên đã nói rồi.
An Ca thong thả cắn một miếng bánh, không đoái hoài gì đến hắn.
Tề Nhược đến ngồi đối diện nàng, lại nói:
"Không ngờ nàng lại thông minh như vậy, nghĩ ra được cách này."
"Cái này thì có là cái gì."
Cách này đơn giản mà, nàng xem phim nhiều thì biết thôi.
Bây giờ hắn đạt được ước nguyện của mình rồi, sẽ không đến làm phiền cuộc sống của nàng nữa.
Từ nay nàng sẽ sống an nhàn, tự tại, không cần lo đến hai kẻ phiền phức này nữa..
Danh Sách Chương: