Bàn tay to lớn của hắn đưa về phía cô.
Mỹ Mỹ nắm chặt mắt cố gắng nén đi sự sợ hãi trong lòng.
vậy nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng đó cô thật sự không thể nào chấp nhận được.
Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên, Mỹ Mỹ cứ thế mà đánh vào gương mặt xấu xí của hắn một cái thật mạnh.
Cô dùng hết sức đẩy hắn ra rồi chạy vội về phía cậu.
Tên đại ca bị đánh liền lập tức nổi giận.
Hắn nghiến chặt răng chửi thề một câu.
“Mẹ kiếp! Con khốn.
Mày dám đánh tao.”
Nói rồi hắn đi về phía hai người họ, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, hắn gần giọng nói.
“Nếu như tụi mày đã tự tìm đến đường chết vậy thì tao sẽ cho tụi mày được toại nguyện.”
Nói rồi, hắn lấy ra một con dao nhỏ.
Lưỡi dao sắc bén khiến Mỹ Mỹ sợ đến tái mặt.
Lý Hải Minh dùng chút sức lực cuối cùng để ngồi dậy, cậu nắm chặt lấy bàn tay cô ánh mắt quật cường đối chọi với tên ác quỷ trước mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó tên đại ca kẻ híp mắt rồi lạnh giọng nói.
“Để tao xem, khi mày nhìn thấy con đ**m này chết thì mày có còn hùng hồn như thế được không.”
Dứt lời, hắn đưa con dao lên rồi nhắm về phía cô mà đâm xuống.
Trong lúc đó, Lý Hải Minh không suy nghĩ gì cả, cậu chỉ vội kéo cô ôm chặt vào lòng mình, dùng cơ thể đầy thương tích che chắn cho cô.
Cứ như thế lưỡi dao sắc bén đâm một nhát thật mạnh vào bả vai bên trái khiến cậu đau đớn vô cùng.
Mỹ Mỹ ở trong lòng cậu, cảm nhận được mùi máu tanh nồng.
Lúc này đây, cô đã sợ đến phát khóc.
Ngẩng mặt lên nhìn cậu giọng nói cô khẽ run lên.
“Hải Minh… Hải Minh à… tại sao… Tại sao em lại đỡ cho chị…?”
Lý Hải Minh Mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Em đã nói rồi mà, em nhất định sẽ bảo vệ cho chị.”
Vừa hay lúc đó, bên ngoài vang lên hai tiếng súng liên tiếp khiến tên đại ca giật mình.
Trong lúc hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói vang lên khiến hắn phải nhíu mày khó tin.
“Bỏ dao xuống.
Nếu không tôi sẽ bắn.”
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Lý Hải Minh liền đưa mắt nhìn về phía người kia.
Gương mặt của Tô Gia Di xuất hiện trong tầm mắt cậu.
“Chị… Chị Gia Di…”
Tô Gia Di đưa mắt nhìn về phía xa, thấy Lý Hải Minh mình đầy thương tích đang ngồi đó, cô liền cảm thấy rất tức giận.
Bước thật chậm đi về phía trước, mũi súng của cô vẫn chĩa về phía hắn ta.
Tên đại ca nhìn thấy cô đi về phía mình thì trong lòng liền lạnh giọng hỏi.
“Cô là ai.”
“Là ai không quan trọng.
Quan trọng chính là mày sắp xong đời rồi.”
[…]
“An Hạo! Anh lái xe nhanh một chút đi.”
Tâm Di ngồi bên cạnh ghế lái luôn miệng hối thúc anh.
Nhờ vào cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc bọn họ đã lần ra được vị trí của Mỹ Mỹ và Lý Hải Minh.
Bây giờ cô cùng với An Hạo và Lương Khải Phong đang trên đường đi đến đó.
Tống An Hạo lái xe rất nhanh.
Chỉ trong vòng chưa đầy 15 phút, bọn họ đã tìm được đến nơi hiển thị trên bản đồ.
Ba người cùng nhau bước xuống xe rồi vội vàng chạy vào con hẻm nhỏ dẫn đến ngôi nhà hoang.
Chỉ là khi đến trước cửa sự an tĩnh bên trong khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.
“Sao lại không có ai cả vậy?”
Tâm Di nhỏ giọng hỏi.
Cô thật đang rất lo lắng và cảm thấy hết sức bất an.
Rõ ràng là vị trí định vị hiển thị ở đây, vậy tại sao bây giờ lại không thấy ai?
Tống An Hạo nhíu mày, anh quan sát một lúc rồi nhỏ giọng nói.
“Chúng ta không biết tình hình cụ thể nên bây giờ phải hết sức cẩn thận.”
Ba người chậm rãi tiến vào bên trong.
Chỉ là khi vào đến căn phòng kia, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ lập tức bất động."
Lý Hải Minh mình đầy thương tích đang ôm chặt Giang Mỹ Mỹ trong lòng mà bảo vệ.
Tống An Dương đang đứng chắn trước mặt Tô Gia Di, phía trước chính là tên đại ca lúc nãy đang chĩa mũi súng về phía hai người họ.
Nghe có tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn rồi khẽ nhếch môi cười.
“Lại thêm ba đứa đến tìm chỗ chết sao? Như vậy cũng tốt.
Đường xuống Hoàng Tuyền cũng đỡ phải cô đơn.”
An Hạo kéo Tâm Di ra đứng phía sau mình.
Bước về phía trước một bước, giọng nói lạnh lẽo của anh khẽ vang lên.
“Chúng tôi đã báo cảnh sát, các người không thoát được đâu.”
“Mày đang đe dọa tao đó sao?”
“Tôi không đe dọa ai cả.
Tin hay không thì tùy các người.”
Tên đại ca nhíu mày nhìn anh.
Hắn cảm thấy lời anh nói không hề giả tạo.
Nhưng hắn cũng không thể tin được, lỡ đâu anh thật sự lừa bọn hắn thì sao…
“Tụi bay cũng to gan lắm.
Rõ ràng lúc nãy tao đã nói không được báo cảnh sát, tụi bay không nghe thấy sao?”
“Chúng tôi không thể tin tưởng các người được.”
“Cũng không sao.
Vậy thì hôm nay đám bọn bay cứ chết chung một chỗ cho đông vui.”
"Chẳng phải các người cũng chỉ cần tiền thôi sao? Tôi đã chuẩn bị đủ số tiền mà các người yêu cầu.
Chỉ cần các người để chúng tôi an toàn rồi khỏi đây thì số tiền đó tôi sẽ đưa cho các người.
“Tao làm sao tin được lời của mày?”
“Nếu không tin, ông có thể cho người của ông đi theo tôi đi kiểm tra.”
Hắn không trả lời, chỉ im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc nãy hắn nghe nói, đám người của Tống An Hạo đã báo cảnh sát.
Vậy thì nếu như cảnh sát thật sự đến thì bọn chúng sẽ không có cách nào thoát được rồi.
Dẫu sao bọn chúng cũng chỉ cần tiền mà thôi, đâu cần thiết phải dính dáng đến mạng người làm gì, để rồi cả đời phải chôn mình trong nhà tù tăm tối.
Nghĩ đến điều đó hắn lạnh giọng nói với anh.
“Muốn tao thả người cũng được, nhưng tao muốn giữ lại một đứa để làm con tin, như vậy thì tao mới yên tâm.”
“Được! Ông thả bọn họ, tôi sẽ làm con tin cho ông.”
“Không được! Tao không thể tin tưởng mày.”
Đôi mắt sắc sảo của hắn nhìn quanh một lượt tất cả những người ở đó.
Cuối cùng hắn đặt tầm mắt lên người của Tống An Dương rồi ra lệnh cho một tên thuộc hàng của mình.
“Mày đi qua đó, bắt hắn lên đây cho tao.”
Tên thuộc hạ nhận lệnh đi đến đó rồi kéo Tống An Dương đi về phía đại ca của mình.
“Để nó lại làm con tin.
những người khác có thể đi.
Chỉ cần bọn tao an toàn rời khỏi đây thì tao sẽ thả nó thả nó.”
“Được! Ông nói được thì phải làm được.
Nếu không tôi tuyệt đối sẽ công tha cho ông.”
Nói xong, anh và Tâm Di liền vội vã chạy đến chỗ của Lý Hải Minh.
Tên đại ca dùng tay siết lấy cổ của Tốn An Dương đưa mũi súng chỉ vào đầu của anh rồi từ từ rút người ra khỏi đó..
Danh Sách Chương: