• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90: Bát phương chú mục (2)

Có người mở cửa xe, mời người trong xe bước xuống.

 

Một nam một nữ bước xuống xe, khí chất đều không tầm thường, nhìn qua là biết không phải người bình thường.

 

Người đàn ông khoảng ba lăm ba sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng, gương mặt trắng noãn, rất anh tuấn, hơn nữa còn có một sự ung dung, trấn định.

 

Y vô cùng bình tĩnh. Sau khi bước xuống xe, lập tức nhìn Sở Phong, không khỏi đánh giá.

 

Cô gái đi theo bên cạnh y khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mắt phượng, môi đỏ gợi cảm. Mặc dù dung mạo không sánh bằng Lâm Nặc Y, nhưng tuyệt đối là một đại mỹ nữ, có một loại khí chất vũ mị.

 

Sau khi Sở Phong nhìn thấy cô gái này, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Hắn đã đoán ra được thân phận của cô, bởi vì cô ta rất giống một người.

 

Chị của Hứa Uyển Thanh. Hắn đoán như vậy.

 

Thân phận của người đàn ông cũng có thể đoán ra, hẳn là chú út của Lâm Nặc Y, Lâm Dạ Vũ. Nghe đồn anh ta sắp cưới chị của Hứa Uyển Thanh.

 

Bên cạnh một nam một nữ này đi theo hơn mười dị nhân, một tấc không rời, bảo vệ hai người bên trong.

 

Lâm Dạ Vũ bước về phía trước, vẫn luôn dò xét Sở Phong. Anh ta vẫn rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì.

 

Về phần chị của Hứa Uyển Thanh, vẫn luôn khoát cánh tay của anh ta, đi theo bên cạnh, trong ánh mắt luôn có sự quan sát tỉ mỉ Sở Phong.

 

Những người này đều không lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn Sở Phong, có người dò xét, có người mang theo địch ý, còn có người thì hờ hững.

 

Ầm.

 

Ngoài dự liệu của mọi người, Sở Phong đóng sầm cánh cửa lại.

 

Một đám người không hề nghĩ đến hắn lại làm ra động tác như thế.

 

Lâm Dạ Vũ nhìn thấy vậy, mỉm cười, nói: “Khá có cá tính.”

 

Một dị nhân tiến lên, dùng sức gõ cửa.

 

Sở Phong không để ý đến, ngồi xuống chiếc ghế mây trong sân, không thèm nói một câu với những người này. Dám nhìn hắn một cách bất lịch sự như vậy, chẳng cần biết anh là ai, hắn cũng sẽ im lặng sập cửa vào mặt như thế.

 

“Mở cửa.”

 

“Mở cửa nhanh, chúng tôi có việc.”

 

Có người gõ cửa.

 

Sở Phong uống nửa tách trà, thấy bọn họ vẫn kềm chế, không cố ý xông vào, chỉ nói một chữ: “Nói.”

 

Ý là có việc thì nói đi.

 

“Sở tiên sinh xin mở cửa. Chúng tôi có mấy lời muốn hỏi thăm. Nói xong sẽ lập tức đi ngay.” Hiển nhiên người lên tiếng là chị của Hứa Uyển Thanh.

 

Sở Phong thấy chính chủ đã mở miệng, lúc này mới chịu ra mở cửa.

 

“Không tệ, gặp chuyện vẫn trấn định, rất có dũng khí.” Sau khi gặp lại lần nữa, Lâm Dạ Vũ lên tiếng.

 

“Mời ngồi.” Sở Phong ra hiệu, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Đối phương không nói, hắn cũng chẳng hỏi.

 

“Có phải em gái tôi bị người đứng đằng sau cậu giết hay không?” Chị của Hứa Uyển Thanh rất trực tiếp, vừa vào đã hỏi thẳng. Hơn nữa, hai mắt còn lộ ra hào quang kỳ lạ, ẩn chứa sức mạnh vô cùng thần bí.

 

“Không biết là cô đang nói cái gì nữa.” Sở Phong đáp.

 

Lúc này, hắn cảm giác giống như một luồng ba động tinh thần đang đến gần hắn, rất huyền diệu.

 

“Em gái của tôi là Hứa Uyển Thanh.” Cô gái nói.

 

“Ồ...” Sở Phong kéo dài âm thanh, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đó là một cô gái rất đáng ghét. Cô ta chết rồi sao?”

 

Ánh mắt cô gái dần hiện lên lãnh ý, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại. Cô ta hỏi lần nữa: “Cái chết của em gái tôi không liên quan gì đến cậu sao?”

 

“Chẳng liên quan.” Sở Phong bình tĩnh đáp.

 

Trên thực tế, trong lòng hắn đang có gợn sóng, có một luồng ba động tinh thần thần kỳ, khiến hắn không tự chủ được muốn nói ra lời tự trong đáy lòng.

 

Nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế, gương mặt rất phối hợp, hơi có chút cứng ngắc mà trả lời, giống như đang thẳng thắn biểu đạt tâm ý của mình.

 

Cô gái thất vọng, hào quang thần bí trong mắt thu lại, không nói lời nào, nhưng cô ta tất nhiên không có hảo cảm gì với Sở Phong. Khi nhìn thấy cũng chẳng thèm nở nụ cười, rất lạnh.

 

“Cậu không tệ.” Lâm Dạ Vũ vỗ vai Sở Phong, mang theo nụ cười ôn hòa, sau đó trực tiếp quay người bước ra ngoài.

 

Chị của Hứa Uyển Thanh vẫn ôm cánh tay của anh ta, theo đó rời đi. Các dị nhân khác thì tản ra, bảo vệ hai người bên trong.

 

Trước khi lên xe, Lâm Dạ Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Sở Phong, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vô cùng xán lạn trong ánh nắng bình minh, nhưng vẫn hiển thị một sự cường thế: “Mặc dù cậu không tệ, nhưng về sau đừng liên lạc với Nặc Y nữa. Tốt nhất là không lai vãng bên cạnh nó.”

 

“Lời này anh đi mà nói với Nặc Y, nói với tôi cũng vô dụng.” Sở Phong đáp.

 

“Tôi khuyên cậu nên yên lặng rời đi. Hai đứa là người của hai thế giới khác nhau. Cậu có thể sánh được với Mục sao? Càng không thể sánh vai với Thiên Thần Cánh Bạc.” Lâm Dạ Vũ dứt lời, sau đó leo lên xe.

 

Mười mấy chiếc xe tuần tự rời đi, biến mất khỏi thị trấn Thanh Dương.

 

“Hoàng Ngưu, lên núi đi săn thôi.” Sở Phong gọi, trên lưng đã vác sẵn cung Đại Lôi Âm, sắp xếp gọn gàng những mũi tên nanh rồng.

 

“Bò... ò....!” Hoàng Ngưu kêu lên.

 

“Mặc cái này vào.” Sở Phong ra hiệu với Hoàng Ngưu, sau đó đưa đến một tấm khoác da thú, hình ảnh thô ráp. Đây là hắn đơn giản ráp lại mà thôi.

Lông của Hoàng Ngưu hiện lên màu vàng, bóng loáng như tơ lụa, ánh sáng chảy xuôi, thật sự rất bắt mắt.

Nếu nó nghênh ngang như vậy tiến vào núi Thái Hành Sơn, không muốn người khác không chú ý cũng không được, đoán chừng ngày lập tức sẽ bị xem như dị thú, từ đó dẫn đến phiền phức.

Hoàng Ngưu cũng không tình nguyện cho lắm. Chủ yếu tấm da thú quá dày, bó nó hơi bị chặt, không gì còn lưu lại bên ngoài ngoại trừ hai con mắt. Ngay cả hai lỗ tai và cái miệng cũng bị bao lại luôn.

“Bò... ò...” Hoàng Ngưu bất mãn.

“Việc này không cần thương được, không thích cũng không được.” Thái độ Sở Phong rất kiên quyết.

Sau khi mặc áo da thú vào, Hoàng Ngưu đứng thẳng mà đi, giống như một quái nhân, nhưng dị nhân núi Thái Hành Sơn rất nhiều, bộ dạng như vậy của nó cũng chẳng tính là gì.

Sở Phong nhìn thấy đầu của Hoàng Ngưu hơi phồng lên, như thế nào cũng cảm thấy khó chịu, chi bằng để lộ hai cái sừng màu vàng nhạt ra ngoài cho rồi.

Hắn chọc hai cái lỗ trên tấm da thú, giúp cho hai cái sừng màu vàng lộ ra ngoài.

“Chắc chắn sẽ có một số dị nhân có sừng dài. Được rồi, từ giờ trở đi, mày chính là đại hiệp che mặt, Ngưu Ma Vương.” Sở Phong cười hắc hắc không ngừng.

Sau đó, hắn lại mang giày da thú cho Hoàng Ngưu. Hai móng trước cũng được che giấu thật kỹ, đeo một đôi kim thủ bộ, quá thật là một kiểu trang phục “toàn diện”.

Hoàng Ngưu tiến đến trước gương, nhìn đi nhìn lại, chỉ muốn dùng móng giật đống quần áo này xuống. Đây là cái gì vậy? Làm hỏng mất hình tượng quang huy của nó.

“Đừng có mà không thích. Để phối hợp với mày, tao cũng phải mặc giống như mày. Thỏa mãn chưa?”

Sở Phong đội nón lên. Đây là loại nón đặc biệt, có thể che diện mạo, chỉ lộ ra miệng, mũi và mắt. Thậm chí trên đầu còn có cặp sừng thú màu bạc.

“Từ giờ trở đi, hãy gọi tao là Ngưu Thần Vương.” Sở Phong nói, vỗ vỗ vai Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu nhìn hắn, nhẹ gật đầu, viết xuống hàng chữ: “Còn đẹp trai hơn trước kia.”

Cút! Ánh mắt gì vậy? Sở Phong muốn cho nó hai bạt tai.

“Đi.” Hắn vung tay lên, dẫn Hoàng Ngưu ra ngoài tắm rửa ánh bình minh, nhanh chân xuất phát đến núi Thái Hành Sơn.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK