Cuối cùng, làm cho tất cả mọi người không nghĩ đến, Lâm Dạ Vũ là người chịu thua, tiến đến xin lỗi Sở Phong, sau đó mang Vương Cực đã tức vì ngất đi.
“Xin hỏi, rốt cuộc cậu là ai?” Trước khi đi, người của Sinh Vật Thiên Thần không cam lòng hỏi tên Sở Phong.
“Ngưu Thần Vương.” Sở Phong tự báo tên.
Một đám người nghe xong, ai nấy cũng đều xì xầm. Cái tên này quá độc đáo rồi.
“Nhớ kỹ, tôi là Ngưu Thần Vương, không phải là Ngân Giác Đại Vương.” Sở Phong đặc biệt nhấn mạnh, âm thanh rất cao, rất nhiều người nghe rất rõ ràng.
Cả đám đều không còn gì để nói.
Tất cả mọi người đều biết, hắn là Ngưu Thần Vương, thần lực rất mạnh.
“Cái gì là Ngưu Thần Vương, tính là cái gì chứ? Chờ Thiên Thần Cánh Bạc đến, một tay lập tức có thể diệt cậu ngay.” Cách đó không xa, có người trên một ngọn núi lên tiếng, đó là một chàng trai trẻ. Lời nói mang theo địch ý nhắm vào Sở Phong.
Mọi người kinh ngạc.
“Anh là ai? Tôn sùng Thiên Thần Cánh Bạc như vậy, anh quen người đó sao?” Sở Phong nhìn người kia.
“Người của Sinh Vật Thiên Thần đã đến, hôm nay tôi chọn gia nhập bọn họ. Mặc dù tôi và Thiên Thần Cánh Bạc không quen biết, nhưng tôi biết, nếu anh ta ra tay, thiên hạ sẽ không có ai địch nổi.” Người kia lại nói.
Nghe anh ta nói xong, không ít người lập tức hiểu ra.
Sở Phong mỉm cười lạnh lẽo. Người này đúng là đủ vô sỉ, trước mặt mọi người nhằm vào hắn chỉ vì muốn lấy lòng Sinh Vật Thiên Thần, hy vọng có thể gia nhập vào bọn họ.
Có lẽ người này còn mong sau khi gia nhập Sinh Vật Thiên Thần sẽ được nhìn bằng con mắt khác.
“Loại người có tính cách như anh, tôi đoán chừng Sinh Vật Thiên Thần không dám thu. Được rồi, để tôi giúp bọn họ giải quyết nan đề này.”
Sở Phong nói đến đây, hắn móc ra một khẩu súng, cạch một tiếng bóp cò, gã thanh niên đối diện lập tức kêu to, mình đầy vết máu.
Sở Phong không giết anh ta, nhưng một viên đạn đã khiến anh ta bị trọng thương. Đối với cái loại muốn làm nhục hắn, hắn cũng chẳng có cảm tình gì, nhưng cũng không trực tiếp giết anh ta làm gì.
“A....” Người kia lăn lộn trên núi, không ngừng kêu thảm.
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, đều cảm thấy Ngưu Thần Vương quá bá đạo. Nếu ai chủ động trêu chọc, chính là chán sống.
Đồng thời, không ít người cũng giật mình. Ngưu Thần Vương trải qua hai lần xuất thủ, củng cố uy thế, đoán chừng không ai dám làm phiền hắn.
“Tôi có dự cảm, hôm nay cái tên Ngưu Thần Vương này sẽ được mọi người nhớ kỹ, danh truyền tứ phương.” Có người nói.
Trên thực tế, bây giờ nhắc đến ba chữ Ngưu Thần Vương, ai nấy cũng đều cảm thấy phân lượng trĩu nặng.
Xoạt.
Đột nhiên, ánh sáng vẩy xuống giữa không trung, sau đó một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống. Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, xuất hiện trên đỉnh núi của Sở Phong.
Người chung quanh đều nhìn thấy, không khỏi giật mình, bởi vì dung mạo của cô gái này quá mức xuất chúng.
Cô mặc một bộ quần áo màu trắng, không nhiễm bụi trần, trên lưng còn có đôi cánh ánh sáng. Khi từ trên trời giáng xuống, không thể diễn tả được sự xinh đẹp thuần khiết của cô. Mái tóc cô hơi tung bay theo gió, ánh mắt động lòng người.
“Đây là ai? Cô ấy đẹp quá.”
Người chung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, nhìn cô gái không chớp mắt.
Sở Phong biết cô gái này. Đây không phải là cô gái bị Hoàng Ngưu đánh lén bất tỉnh rồi ném lên giường hắn hay sao? Nhanh như vậy đã gặp mặt lại rồi.
Hắn nhiều ít cũng có chút chột dạ, không biết lần trước cô gái này ăn thịt dê nướng xong thì có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không.
Trên lưng cô gái có một đôi cánh ánh sáng trắng như tuyết. Cô nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh núi, đôi giày màu trắng đạp trên nham thạch, xuất trần mà thanh khiết.
Cô gái rất đẹp, tràn đầy sức sống nhưng không cao ngạo. Tuy nhiên, nếu ai muốn đến gần cô đều sẽ cảm thấy trong lòng mình có một bức tường ngăn cách, không cho phép bọn họ khinh nhờn.
Cả đám người kinh ngạc, không thể ngờ được rằng cô gái này lại lôi kéo Sở Phong.
Cô gái tên là Cung Tiểu Tây. Lúc này, Cung Tiểu Tây mỉm cười ôn hòa, rất lịch sự nói rõ ý đồ muốn mời Sở Phong.
Giọng nói Sở Phong khàn khàn, hắn không dám lộ ra giọng thật của mình. Chuyện lần trước khiến cho hắn chột dạ, thật không biết sau khi cô ấy ăn thịt dê nướng xong sẽ như thế nào.
Đương nhiên, hắn thật sự rất muốn biết.
Cho nên khi nói chuyện, hắn hơi thất hần, nhìn chằm chằm cô gái trẻ trung và mạnh mẽ này. Cô ấy cũng không lớn, đoán chừng chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Cung Tiểu Tây rất bình thản, mỉm cười lễ phép. Thấy Sở Phong uyển chuyển từ chối, không muốn tham gia vào một trận doanh nào, cô cũng không miễn cưỡng.
Trên thực tế, sở dĩ cô xuất hiện, đích thật là coi trọng thực lực của Sở Phong, nhưng nếu nói rằng lần đầu gặp mặt đã mời được hắn gia nhập thì có chút không thực tế.
Thậm chí, cô cũng đã từng cân nhắc từ một góc độ khác, nếu người này là cao thủ của Sinh Vật Thiên Thần thì làm sao bây giờ, phải chăng đây là bố cục do Lâm Dạ Vũ cố ý bày ra.
Cô chỉ là đang lấy lòng, biểu hiện chút thiện ý mà thôi. Mặc kệ lai lịch người này ra sao, cô làm vậy cũng chẳng có gì tổn thất.
Sau khi Sở Phong suy nghĩ một chút, hơi kinh ngạc. Cô gái có khí chất xuất trần, cực kỳ xinh đẹp này tuyệt không đơn giản.
Cung Tiểu Tây bước về phía trước hai bước, đột nhiên cô hơi khựng lại. Bởi vì cô ngửi được một mùi thơm quen thuộc.
“Là anh.”
Trong tích tắc, gương mặt xinh đẹp của cô căng cứng lại.
Giọng của cô rất nhẹ, người khác không nghe được, nhưng Sở Phong lại nghe rất rõ ràng, hắn lập tức có cảm giác chẳng lành. Hắn giả vờ kinh ngạc, ra vẻ không hiểu.
“Trên người anh có mùi thơm, mùi này không hề thay đổi.” Cung Tiểu Tây nhìn hắn chằm chằm.
Sở Phong giật mình. Hắn biết, cái gọi là mùi thơm chính là mùi tự nhiên phát ra từ trên người mình. Sau khi thể chất thay đổi, trên người hắn đã xuất hiện hiện tượng này.
Theo thuyết pháp của người cổ đại, đây là dấu hiệu nhục thân thành Thánh.
Ngày thường, hắn rất chú ý, y theo phương pháp Hoàng Ngưu dạy, hầu như không để lộ sơ hở gì.
Nhưng ở nơi này không cần thiết phải phong bế khí tức. Tất cả đều là dị nhân, ai cũng phơi bày thực lực. Nếu gặp phải nguy hiểm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lần trước, cô gái mặc áo trắng muốt này đột nhiên xuất hiện trên giường của hắn. Lúc đó Sở Phong hơi choáng váng, mùi thơm trên cơ thể hắn vô ý phát ra ngoài.
Lông mày Cung Tiểu Tây nhướng lên, đôi cánh đằng sau tản ra ánh sáng, khiến cho cô càng thêm thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
“Lại là anh.” Cô cảm thấy thật sự ngoài ý muốn. Lần trước, cô hoàn toàn không phát hiện được hắn là một đại cao thủ.
Lúc này, cô vẫn rất ôn hòa, biểu hiện co được giãn được, nhưng lại quá ổn trọng và ung dung, hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của mình.
Lúc này, nét mặt của cô đã thay đổi, giọng nói như mài răng, nhưng vẫn lịch sự và ưu nhã như cũ.
“Cô có nhận lầm người không?” Sở Phong nhỏ giọng hỏi, giống như chỉ để cho cô nghe thấy, không muốn để người khác nghe được.
Cung Tiểu Tây mỉm cười, tính cách chân thật bộc lộ ra ngoài, khí chất rất ngọt ngào, cho dù là đang giận dữ cũng vẫn rất ngọt, giống như dáng vẻ Sở Phong đã nhìn thấy lần trước.