Beta: Huệ Hoàng hậu
Chỉ cần một khắc, sự việc đã truyền khắp hậu cung. Vừa sáng sớm các phi tần đã tụ tập, mỗi người mỗi vẻ khác nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn người. Người nào cũng muốn tám về chuyện kia nhưng đều không biết nên mở miệng thế nào.
Cố Thanh Sương vốn đang nhấp ngụm nước đá giải nhiệt, ngước mắt nhìn thấy một màn vi diệu này, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, dứt khoát hắng giọng nói, tốt bụng trở thành người mở màn: "Hoàng hậu nương nương có biết rốt cuộc Du Quý nhân thế nào không? Vừa rồi thần thiếp nghe nói nàng ta vừa bị Cung Chính ti áp giải đi rồi?"
Có người bắt đầu, người khác cũng tiện tiếp lời, bèn nghe Tường Dung hoa cười một tiếng: "Còn không phải sao? Trong cung xảy ra chuyện, Cung Chính ti áp giải người đi thẩm vấn cũng không có gì lạ, nhưng trực tiếp giải đi từ Tử Thần điện thì đúng là lần đầu thấy."
Tường Dung hoa hiếm khi mở miệng nói lời khắc nghiệt, đặc biệt là sau khi sinh hạ Tam Công chúa, chỉ lo vui vẻ sống ngày tháng của riêng mình. Hiện giờ nói ra lời này, có lẽ là vì trước đó Doanh Lan từng có lời qua tiếng lại với nàng ấy, còn ỷ bản thân được sủng ái, đưa người của nàng ấy vào Cung Chính ti phạt đánh. Tường Dung hoa xuất thân khá tốt, ngày thường cũng lười so đo với Doanh Lan, hiện giờ thấy nàng ta gặp xui xẻo, Tường Dung hoa vui sướng cũng chẳng có gì lạ.
Nàng ấy vừa dứt lời, ở chỗ cách đó khá xa, chớp mắt lại có cung tần nhỏ tiếp lời: "Thần thiếp nghe nói lúc Cung Chính ti đi vào bắt người, tình cảnh tương đối xấu hổ vì lúc ấy Du Quý nhân còn chưa thay quần áo. Nghe nói áo ngủ kia..." Nàng ta che miệng cười nhạo: "...rất mỏng. Thần thiếp nghe xong cũng không dám tin, trong cung mà vẫn thấy loại áo ngủ như vậy."
Lời này nói ra đúng là rất không có đầu óc, chợt nghe là mắng Doanh Lan, nghĩ lại chính là quở trách cả Hoàng thượng sủng ái Doanh Lan. Vì thế không đợi người khác tiếp lời, Hoàng hậu không mặn không nhạt quét mắt nhìn nàng ta một cái trước: "Các cung nhân khua môi múa mép nói lời bậy bạ, chúng ta không nên lan truyền bừa bãi."
Vị nói lời kia ngẩn ra, chợt ý thức được bản thân không thỏa đáng, ngượng ngùng cúi đầu: "Thần thiếp lỡ lời."
Hoàng hậu lại nhìn về phía Cố Thanh Sương, biểu cảm ôn hòa: "Là vì chuyện băng trong cung Nhu Phi. Hôm qua Cung Chính ti thẩm vấn mấy người suốt đêm, khẩu cung đồng nhất, đều nói là do Du Quý nhân sai khiến. Sáng sớm hôm nay bọn họ nhận khẩu dụ của Hoàng thượng, áp giải Du Quý nhân và cung nhân bên người đi hỏi chuyện."
Đây đúng là lý do rất hợp với mong muốn của mọi người.
Hôm qua Nhu Phi mới xảy ra chuyện, hôm nay Du Quý nhân liền vào Cung Chính ti, ai nhìn thấy cũng nhận ra chắc chắn hai việc có liên quan. Trong số người ngồi đây, không thiếu người tò mò hai vị sủng phi, ngày thường nhìn quan hệ hòa hợp này rốt cuộc mang tâm tư thế nào ổn, chỉ là không tiện hỏi, chỉ đành ngóng trông người khác lái câu chuyện sang.
Hoàng hậu dẫn dắt như vậy, Tường Dung hoa bèn mở miệng, khẽ nhíu mày, dường như lẩm bẩm: "Trước giờ Du Quý nhân được sủng ái, sợ là Cung Chính ti cũng không dám thẩm vấn mạnh tay. Chỉ cần nàng ta chống đỡ mấy ngày, đại khái sự tình sẽ đổi chiều."
"Đây đâu phải việc có được sủng hay không?" Tầm mắt Lam Phi nhàn nhạt đảo qua nàng, đứng dậy nhún người với Hoàng hậu: "Nhu Phi muội muội hầu hạ thánh giá đã lâu, dưới gối lại có hoàng tử, còn có thể ra tay ám hại như vậy. Nếu không phải kịp thời phát hiện, hậu quả thật khó lường, thần thiếp ngẫm lại mà sợ. Cầu xin nương nương đòi lại công bằng cho Nhu Phi nương nương, cũng là để an lòng lục cung."
"Tất nhiên bổn cung sẽ làm vậy." Hoàng hậu vừa nói vừa xoa huyệt thái dương, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Hậu cung này luôn nói chuyện quanh co lòng vòng, Tường Dung hoa muốn châm ngòi quạt gió như vậy, Lam Phi muốn giúp Nhu Phi cũng thế, thỉnh an buổi sáng nàng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng luôn chửi thầm: Bọn họ không mệt sao?
Yên lặng một lát, Hoàng hậu lại nói: "Một lát nữa bổn cung sẽ tự mình đến Cung Chính ti xem tình hình." Nói rồi, nàng nhìn về phía Cố Thanh Sương: "Nếu Nhu Phi rảnh rỗi cũng có thể đi cùng bổn cung."
Cố Thanh Sương vốn cũng muốn gặp Doanh Lan, hỏi xem nàng ta vì sao mang khúc mắc với mình như vậy, nếu chỉ nói là nàng ta trung thành với Nam Cung Mẫn thì nàng không tin. Vì thế, bèn nhân tiện đồng ý lời mời của Hoàng hậu, đợi đến khi buổi thỉnh an tan đi, hai người cùng nhau đến Cung Chính ti.
Cung Chính ti trước giờ luôn toát lên vài phần âm u. Bởi vì Hoàng hậu đích thân tới, nữ quan trưởng quản tự mình ra đón, vừa cung kính dẫn hai người đi vào vừa đáp lời.
Trên mặt Hoàng hậu bình thản không gợn sóng: "Du Quý nhân trước kia luôn được sủng ái, bây giờ vào Cung Chính ti của các ngươi, bổn cung có chút lo lắng. Sợ các ngươi không dám tận tâm thẩm vấn, lại sợ khiến nàng ta bị thương rồi lại phát hiện nàng ta trong sạch nên lúc này mới lại đây xem."
Ý tứ trong lời nói, nữ quan tự ngẫm ra. Đi đến chỗ giao nhau giữa ngõ nhỏ, nàng ta dẫn đường một bên, ra hiệu mời hai người đi qua, nét mặt khiêm tốn lễ độ nói: "Nương nương yên tâm, Du Quý nhân đã nhận tội, cũng không gây ra thương tích."
"Nhanh vậy sao?" Hoàng hậu không khỏi dừng chân đánh giá nàng ta: "Không gây ra thương tích đã khai nhận rồi? Cũng không biết thật giả thế nào?"
"Không gây ra thương tích không đồng nghĩa với không tra tấn." Nữ quan rũ mắt gật đầu: "Nô tỳ cho Quý nhân thăng quan tiến tước."
Lời này nói ra không đầu không đuôi, nhất thời Hoàng hậu nghe chưa hiểu, mày nhíu lại. Cố Thanh Sương lại đã hiểu, trong lòng run rẩy, tiện đà nói với Hoàng hậu: "Thăng quan tiến tước, cung nhân gọi là "dán thăng quan". Lấy giấy mỏng ngấm nước dán vào trước mặt, một lớp hai lớp còn có thể nhịn, ba lớp bốn lớp đã khó có thể hô hấp. Cùng lắm đến lớp thứ bảy thứ tám, chống đỡ một lát đã cạn hơi muốn tắc thở."
Trong đó, nếu phạm nhân chịu khai còn đỡ, bóc giấy ra lập tức há miệng thở dốc; nếu cứng đầu không chịu khai, đang sống sờ sờ mà nghẹn chết cũng chẳng phải cách chết thoải mái gì. Cung Chính ti sẽ cân nhắc chừng mực, đến lúc đó sẽ giảm đi mấy lớp rồi lại thêm mấy lớp, từ từ tra tấn.
Doanh Lan ở trong cung sống cuộc sống cao sang tôn quý, đương nhiên không chống đỡ được bao lâu.
Nói mấy câu, phòng thẩm vấn đã ở trước mắt. Doanh Lan mới vừa khai nhận không lâu, còn chưa được đưa về phòng giam, cả người xụi lơ trên một chiếc ghế, tay chân đều bị trói, đầu đầy mồ hôi, sườn má còn mơ hồ nhìn thấy vụn giấy sót lại. Nàng ta nhắm hai mắt, có lẽ đang nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sương và Hoàng hậu cùng vào phòng, bèn có cung nhân mang ghế thêu tới cho các nàng ngồi. Doanh Lan nhận thấy động tĩnh, đôi mắt ngẩn ra, trong chớp mắt nhìn thấy Cố Thanh Sương, hai mắt đã đầy ý hận.
Cố Thanh Sương nhìn thẳng phần hận thù trong mắt nàng ta: "Hận ta vậy sao? Ta chưa từng trêu chọc ngươi."
"Ha ha..." Doanh Lan cười rộ lên, tiếng cười khàn đặc, càng nghe càng giống tiếng nữ yêu chạy ra từ địa ngục: "Ngươi có mặt mũi nào... Ngươi còn mặt mũi nào nói ngươi chưa từng trêu chọc ta!"
"Nam Cung Mẫn gieo gió gặt bão." Cố Thanh Sương thản nhiên nhìn nàng ta. Doanh Lan dường như bị thái độ của nàng chọc giận, hai tròng mắt đỏ ngầu: "Ngươi giả ngu cái gì! Tỷ tỷ ta chết thế nào... Ngươi dám nói không liên quan đến ngươi? Ngươi cũng xuất thân cung nữ, cung nữ không thể làm theo ý mình ngươi hoàn toàn hiểu rõ, tội gì phải bức chết nàng ấy! Ta... Cả nhà ta đều coi trọng ca ca ta, chỉ một mình tỷ tỷ thật lòng đối tốt với ta! Ngươi giết tỷ ấy thì chẳng khác nào muốn mạng của ta..."
Bỗng nhiên nàng ta giãy giụa mãnh liệt, đến chiếc ghế to nặng đang trói nàng ta cũng bị đổ xuống đất. Hai cung nhân bên cạnh vội vàng tiến lên ghì nàng ta lại, miệng nàng ta còn đang la hét: "Ta muốn mạng của ngươi! Người đàn bà độc ác ngươi... quen thói giả vờ lương thiện trước mặt Hoàng thượng! Ta nhổ vào! Hoàng thượng coi người là cái thá gì!"
Cố Thanh Sương ngoảnh mặt làm ngơ với lời mắng chửi của nàng ta, chỉ nhíu mày vì nguyên nhân kia: "Tỷ tỷ ngươi? Tư Lan?"
Doanh Lan không rảnh lo đáp lời nàng, miệng liên tục mắng chửi. Đột nhiên Cố Thanh Sương cảm thấy thật buồn cười, đánh giá dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, "A" một tiếng rồi cười thành tiếng: "Ngươi cảm thấy Tư Lan chết trong tay ta?" Nàng chỉ cảm thấy vừa nghe một việc hết sức hoang đường, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vì điều này nên ngươi tốn bao công sức vào cung lấy mạng ta? Sao ngươi không nghĩ lúc ấy ta mới phân vị gì, Nam Cung Mẫn lại cao quý thế nào? Phải, lúc ấy nàng ta đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng Hoàng thượng còn tình cũ chưa dứt với nàng ta, vì sao ta phải liều mạng chọc giận Hoàng thượng chỉ để giết một cung nữ?"
Miệng mắng chửi của Doanh Lan đột nhiên ngừng lại, nàng ta nhìn Cố Thanh Sương, mắt lộ vẻ sợ hãi: "Ngươi... Ngươi có ý gì... Tỷ tỷ ta không phải ngươi giết sao? Không thể nào, lúc ấy chỉ có ngươi..."
Cố Thanh Sương khoanh tay, nhàn nhã dựa vào ghế: "Dù sao ngươi cũng không còn sống được mấy ngày, hãy nói hết những gì ngươi biết cho ta, ta sẽ để ngươi được chết rõ ràng, thế nào?"
Khuôn mặt Doanh Lan trắng bệch, môi mỏng không ngừng run lên, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn loạn khắp nơi, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Được, ta nói cho ngươi, là Nam Cung Mẫn..."
"Ai còn để ý chuyện của Nam Cung Mẫn." Cố Thanh Sương khép mi: "Ta muốn biết người chủ mưu đứng sau những việc hiện giờ." Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn dáng vẻ bình tĩnh an nhàn của nàng, như đang suy tư điều gì.
Doanh Lan lại ngây ngốc, biểu cảm hốt hoảng khó hiểu: "Cái gì... Người chủ mưu phía sau gì?"
Cố Thanh Sương nhướng mày: "Nếu ngươi không chịu nói, ta cũng không rảnh ở lại đây nghe những lời thừa thãi đó."
Dứt lời, nàng làm bộ muốn đứng dậy rời đi, lại bị giọng nói của Doanh Lan giữ lại: "Khoan đã!"
Cố Thanh Sương dừng chân, không vội không hoảng mà nhìn nàng ta.
Doanh Lan hồi lại khí sức: "Chủ mưu phía sau màn gì... Ngươi phải nói rõ ràng chút chứ! Riêng vụ nước đá là do ta làm, là cung nữ bên người bày kế cho ta, không có người khác. Ngươi còn muốn biết gì khác, ngươi hỏi đi... Chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện của tỷ tỷ ta là như thế nào, ta đều sẽ nói hết cho ngươi..."
"Cung nữ bên người ngươi!" Cố Thanh Sương khẽ động tâm tư, ngồi trở xuống: "Nói cái này trước đi, nói rõ ràng một chút."
Doanh Lan đồng ý "Được", rồi nói rõ ngọn ngành. Bắt đầu nói từ cung nữ này đến bên cạnh nàng ta từ khi nào, nói đến giành lấy sự tin tưởng của nàng ta như thế nào, lại cho tới phong ba lần này.
Nói hết sự tình từ đầu đến đuôi, thật ra cũng không hề phức tạp, chỉ tiếc vẫn chưa liên quan tới người mà các nàng nghi ngờ ngay từ đầu. Cố Thanh Sương chăm chú nhìn Doanh Lan, cân nhắc một chút, tạm thời tin lời nàng ta.
Doanh Lan vội vàng thúc giục: "Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ của ta sao lại như vậy!"
"Chuyện đó thật ra cũng không cần ta nói cho ngươi." Cố Thanh Sương nhẩm tính, ngước mắt nhìn về phía nữ quan quản lý Cung Chính ti: "Trước khi Nam Cung thị bị phế ra cung, nữ quan phụ trách tra án, ngươi còn nhớ người đó không? Hiện giờ còn tìm được người không?"
"Tìm được." Nữ quan Ti chính gật đầu, ra hiệu ánh mắt với cung nhân đứng cạnh cửa, bèn có người đi tìm tới. Chỉ là đã lâu rồi, người kia vào phòng hành lễ với Hoàng hậu và Cố Thanh Sương, mặt có vài phần khó hiểu. Cố Thanh Sương hiền hòa nói với nàng ta: "Lúc Nam Cung Mẫn bị phế ra cung, đại cung nữ bên người Tư Lan bị thẩm vấn ở Cung Chính ti, ngươi còn nhớ không? Du Quý nhân một lòng nhận định là bổn cung lấy mạng Tư Lan nên nhằm vào ta khắp nơi. Nhưng ngày nàng ta bị xử tử, bổn cung đúng lúc tới Cung Chính ti hỏi thăm Thẩm thái y nên có nghe được một chút động tĩnh trước khi nàng ta chết, bèn nghĩ rằng có lẽ nữ quan ngươi biết nội tình?"
"À, nha đầu Tư Lan kia..." Nữ quan vừa nghe đến cái tên này bèn nhớ ra, lộ nụ cười khổ, lắc đầu: "Nô tỳ nhớ rõ ràng, nàng ta một lòng trung thành với Nam Cung thị, một lòng muốn đi theo Nam Cung thị."
"Nhưng việc này há có thể trách đến nương nương? Ngay từ đầu Nam Cung thị đã không muốn cho nàng ta sống sót đi ra ngoài."