Beta: Huệ Hoàng hậu
Ngoài việc cố ý lung lạc lục cung, dạo gần đây Cố Thanh Sương càng thêm quấn lấy Hoàng đế.
Vào cung mấy năm nay nàng luôn đúng mực giữ mình rất tốt, dù không cố ý xa cách hắn nhưng cũng hiếm khi cố ý quấn lấy. Bây giờ bất chợt lại dính người như vậy khiến hắn vô cùng hưởng thụ, lại đang lúc trong bụng nàng có con, hắn càng sẵn lòng nuông chiều hơn. Trong lúc nhất thời, Tử Thần điện ngày ngày chìm trong nhu tình mật ý, có khi nàng sẽ về Hoài Cẩn cung sau giờ Ngọ, lúc dùng bữa tối hắn lại muốn đi tìm nàng cùng ăn. Rồi sau đó nếu không có chuyện gì quan trọng, hắn sẽ dứt khoát ở lại Tư Nhã điện cùng nàng, dành cho nàng sự chăm sóc độc nhất trong hậu cung.
Vừa khéo Hoàng hậu đã tiến cung hơn hai năm, năm sau lại đến thời hạn tuyển tú nữ. Danh sách và tranh vẽ tuyển tú sẽ được đưa đến Tử Thần điện trong thời gian này, để Đế Hậu xem trước, không muốn giữ ai thì có thể gạch ngay trên danh sách, để tránh khi vào điện tuyển phải xem duyệt quá nhiều người.
Lần tuyển tú trước, Cố Thanh Sương cũng từng ngao ngán xem những danh sách đó nhưng không hề nói gì. Lần này lại trở nên nói nhiều, chê tên này khó nghe, người kia quá béo, vị khác lại quá gầy. Hoàng đế vốn không để bụng chuyện này, quả nhiên chiều nàng, thỉnh thoảng nàng nói người nào không được, hắn sẽ vừa xem tấu chương vừa thuận miệng nói một câu "Gạch giúp trẫm".
Lúc đầu nàng sẽ ra vẻ từ chối, bĩu môi nói với hắn: "Thần thiếp chỉ rảnh rỗi thuận miệng nói thôi, Hoàng thượng nghe vui là được, đừng theo thần thiếp."
Hắn bèn ôm nàng vào lòng, vừa khẽ hôn lên mặt nàng vừa dịu dàng nói: "Nàng nói không được chính là không được. Xem giúp trẫm nhiều một chút, giúp trẫm tiết kiệm chút sức."
Hắn luôn giỏi lấy những việc nhỏ chẳng đau chẳng ngứa để làm nàng vui - suy cho cùng hắn đang nắm quyền, ngôi vị Hoàng đế ngồi vô cùng vững chắc, Hoàng hậu cũng đã lập xong, Tứ phi đều có đủ. Các thế gia không cần vì nữ nhi có thể tiến cung làm phi tần nhỏ nhoi hay không mà so đo với hắn, đối với những cô nương chưa thấy mặt đó, hắn cũng chẳng có gì cần phải cố kỵ. Cố Thanh Sương bèn trước sau gạch bỏ hai mươi người, thoạt nhìn thì có đủ các kiểu gia thế, nhưng thật ra gần một nửa đều có xuất thân danh môn.
Những cô nương xuất thân danh môn bị nàng nói gạch liền gach, hắn không quan tâm nhưng chắc chắn có người để ý.
Vinh Phi, chuyện như vậy lọt vào tai nàng ta, không biết sẽ cho nàng ta thêm bao nhiêu ưu sầu.
Một thời gian sau, nàng đã gặp hậu quả.
Vì gần đến ngày nàng lâm bồn, trong buổi thỉnh an sáng sau trung thu, Hoàng hậu cho phép nàng không cần đến thỉnh an mỗi sáng tối, cứ an dưỡng là được. Cố Thanh Sương không khách sáo, thẳng thắn gật đầu cảm ơn. Ánh mắt Vinh Phi dừng trên mặt nàng, chân mày hơi nhíu lại, giọng điệu có vài phần nghiêm khắc: "Gần đây Nhu Phi ỷ vào việc được Hoàng thượng sủng ái và đứa con trong bụng, càng ngày càng tự tin."
Cố Thanh Sương khẽ giật mình, đón tầm mắt của nàng ta, mặt mày hoang mang: "Thần thiếp cũng không phải mới được sủng ái một hai ngày đầu, đứa bé này cũng không phải con đầu của thần thiếp, không biết tại sao Vinh Phi tỷ tỷ lại nói như vậy?"
Lời này nghe qua đúng là quá hống hách, nàng lại nói một cách ôn hòa nhã nhặn, càng thêm chút cảm giác kiêu ngạo không tự biết mình. Vinh Phi sững sờ, nghẹn một lúc nhưng cuối cùng vẫn giữ chừng mực, chỉ một câu: "Muội muội nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, tự giải quyết cho tốt."
"Xin nhớ lời dạy của tỷ tỷ." Cố Thanh Sương cúi thấp đầu, trên mặt mang nụ cười xinh đẹp.
Nàng cũng không muốn tiếp tục vẽ rắn thêm chân tranh chấp với Vinh Phi. Chỉ câu này của Vinh Phi đã đủ cho nàng biết, nàng ta ngồi không yên.
Khoảng hơn mười ngày sau, trong một đêm đột nhiên Cố Thanh Sương bị đau bụng đến choàng tỉnh. Nàng vội kêu "Người đâu", Hoàng đế ngủ ở bên cạnh tỉnh lại trước, hỏi nàng: "Nàng sao vậy?"
Nàng thở hắt: "... Chắc là sắp sinh."
Câu này vừa hay rơi vào tai cung nữ trực đêm đang vén màn bước vào, nàng ta lập tức ra ngoài truyền lệnh. Trên dưới Tư Nhã điện đã sắp xếp đâu vào đấu, bà mụ đã vào cung từ sớm, Thẩm Thư cũng đã ở hậu điện bảy, tám ngày nay. Lúc này nghe Nhu Phi trở dạ, mọi người đều nhanh tay nhanh chân thức dậy chạy qua bên đây, đưa mắt nhìn ra, có thể thấy đèn đóm trong Hoài Cẩn cung đột nhiên sáng lên.
Khoảng một khắc sau, Hoàng đế được mời ra khỏi tẩm điện. Chẳng bao lâu sau, các phi tần nghe được tin cũng lục tục tới. Hoàng hậu tới hơi muộn, vừa vào cửa cung đã hỏi: "Nhu Phi thế nào rồi?"
Hoạn quan ở cạnh cửa chắp tay thưa: "Thai của Nhu Phi nương nương vẫn luôn ổn định, nương nương yên tâm ạ."
Hoàng hậu gật đầu, xong tiến lên hành lễ với Hoàng dế. Nàng vô thức nhìn vào trong điện, chắc là cơn đau của Nhu Phi đang dần trở nên đau hơn, mơ hồ có thể nghe tiếng rên khẽ từ trong tẩm điện truyền ra.
Hoàng hậu có phần lo lắng, hít một hơi: "Thần thiếp không yên tâm, muốn vào xem."
Hoàng đế gật đầu: "Cũng được, trẫm không tiện đi vào, nàng vào ở cùng Nhu Phi."
Hoàng hậu khuỵu gối chào hắn rồi cất bước đi vào trong. Mới vừa bước qua cửa ngoại điện đã dừng chân, như là chợt nhớ đến gì đó, nàng trầm ngâm một lát, quay đầu lại: "Thần thiếp vẫn nhớ chuyện Tường Dung hoa sinh con, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ, luôn thấy hoảng sợ. Ba vị tỷ tỷ vào cùng bổn cung đi, nếu thật sự có chuyện gì, chúng ta có thể trấn an lẫn nhau."
Câu trước là nàng nói với Hoàng đế, khi nói câu sau thì chuyển tầm mắt, nhìn về phía tam Phi bên cạnh Hoàng đế.
Nghe nàng nhắc đến "Tường Dung hoa", đừng nói sắc mặt của ba người này, ngay cả các phi tần phân vị thấp đứng ở xa một chút cũng cứng đờ. Ai cũng nhớ chuyện Tường Dung hoa sinh con không dễ dàng gì, Đế Hậu còn vì vậy mà nảy sinh hiềm khích.
Sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống, Hoàng hậu căng thẳng, sợ Nhu Phi đưa ra chủ ý này để lừa nàng, hoặc là Nhu Phi suy tính sai. Nhưng rất nhanh, Hoàng đế gật đầu: "Hoàng hậu còn trẻ, các nàng đi cùng đi."
Ba người cùng cụp mắt hạ eo, rồi tiến lên cùng nàng vào điện. Hoàng hậu thầm thả lỏng, vừa đi vào vừa thở dài, Nhu Phi này là một người tàn nhẫn.
Những người Hoàng đế từng sủng ái, hiện giờ Tình Quý nhân ảm đạm thất sắc, Nam Cung Mẫn ở Lãnh cung điên điên khùng khùng, Du Quý nhân đã hương tiêu ngọc vẫn, Hoàng đế đều không hề nhắc đến các nàng câu nào.
Thời gian nàng tiến cung không dài, đều cảm thấy Hoàng đế thật sự bạc tình, ở trong cung nếu có đánh cuộc gì thì cũng không được đánh cuộc sự thật lòng của hắn.
Nhu Phi lại vẫn dám đánh cuộc.
Nhu Phi nói với nàng, Hoàng đế tự xưng là tình thâm, nếu khi nàng ấy sinh nhắc đến Tường Dung hoa, hắn sẽ không nghĩ đến hiềm khích trước kia mà sẽ chỉ nhớ đến Tường Dung hoa bị nguy hiểm đến tính mạng, sau đó cũng sẽ lo lắng nàng ấy nằm trong tình trạng nguy hiểm.
Lúc ấy Hoàng hậu cảm thấy Nhu Phi bị mỡ heo che tâm, làm sủng phi làm đến quên hết tất cả. Nhu Phi lại nói, nàng nói sai rồi, nàng ấy bằng lòng làm đến bước này không phải vì mơ ước Hậu vị, nàng ấy cảm thấy không xứng.
Vì câu này, Hoàng hậu mới bằng lòng cùng Nhu Phi đánh cuộc một lần. Mâu thuẫn sau này đã gần ngay trước mắt, nếu thật sự có thể khiến Nhu Phi lùi một bước cũng tốt.
Thậm chí nàng không hề nghi ngờ, nếu hiện giờ Nhu Phi rơi vào hoàn cảnh giữ lớn hay giữ nhỏ giống Tường Dung hoa ngày trước, Hoàng đế sẽ bỏ con, bảo vệ mạng của Nhu Phi.
Thật bản lĩnh...
Nhu Phi đúng là được định sẵn là người trong hậu cung.
... Có gì hot? Chọt thử tra𝐧g ﹢ T rU𝑚Truye𝐧﹒V𝐧 ﹢
Trong tẩm điện, bụng Cố Thanh Sương đau hết cơn này đến cơn khác, sau khi đỡ đau nàng thở hổn hển mấy hơi, nghe được A Thi thì thầm báo: "Nương nương, Hoàng hậu, Vinh Phi, Lam Phi và Hòa Phi đều ở đây."
Lòng nàng giật thót, nghiêng đầu qua nhìn, đúng là thấy cách giường khoảng một trượng có thêm một bức bình phong bằng lụa, bên kia bình phòng đặt bàn ghế, có mấy bóng dáng xinh đẹp đang ngồi bên đó.
Sắc lạnh trong mắt Cố Thanh Sương hơi đổi, vừa thở chậm lại vừa thốt ra hai chữ: "Vệ Bẩm..."
A Thị cụp mắt: "Nương nương yên tâm, đều sắp xếp xong rồi."
Sinh con, nếu ngắn cũng phải mất hai, ba canh giờ. Nếu Vinh Phi không xuống tay, nàng sẽ tự mình tìm cơ hội. Nếu Vinh Phi xuống tay, nàng cũng sẽ bồi thêm cho nàng ta một tay.
Thấm thoát, một canh giờ đã trôi qua.
Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, người Cố Thanh Sương túa mồ hôi ra như mưa, quần áo ướt sũng còn thấm lên cả đệm chăn. Nương theo tiếng kêu, nàng nắm ống tay áo của Thẩm Thư: "Thẩm đại nhân..."
"... Nương nương thả lỏng một chút." Thẩm Thư đáp, tim trùng xuống, khi nàng buông ra hắn liền xoay người, vòng qua bức bình phong kia bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương, sợ là Nhu Phi nương nương sẽ khó sinh, thần sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn..."
Hoàng hậu bình tĩnh nói: "Đại nhân cứ làm hết sức là được, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn thì đó cũng là chuyện ngoài ý muốn."
"Thần tuân chỉ." Thẩm Thư vừa đáp vừa lau mồ hôi lạnh, Hoàng hậu vô cùng bình tĩnh liếc nhìn Vinh Phi, ánh mắt Vinh Phi dừng trên bức bình phong, không nắm được cảm xúc gì.
Một lát sau, Thẩm Thư đã viết xong đơn thuốc giúp sinh, cho người đi sắc thuốc.
Vài giây sau, Hoàng hậu nói khát nước, lúc này mọi người mới nhớ từ khi vào trong điện đến giờ chỉ nghĩ đến Nhu Phi, chưa uống ngụm nước nào.
Người bên cạnh Nhu Phi đều bận rộn, các nàng cũng không tiện lệnh cho cung nhân pha trà, bèn lệnh cho đại cung nữ của mình ra ngoài.
Bọn họ đều đi đến phòng pha trà, bốn người vốn cùng đi vào, tốc độ pha trà cũng tương tự nhau. Giữa lúc đó lại có tiểu hoạn quan đi vào, vô cùng lo lắng nói với Thiển Khê bên người Vinh Phi: "Tỷ tỷ có thể nhường cho ta đổi trà trước không? Là cho Hoàng thượng."
Thiển Khê đành phải tránh ra, ba người khác pha trà xong trước một bước, tránh để lâu trà lạnh bèn bưng về tẩm điện trước, chỉ để lại một mình Thiển Khê.
Thiển Khê cũng không phải chờ lâu lắm, pha trà xong cũng đi về tẩm điện, khi vào cửa thì gặp phải Vệ Bẩm đang vội vàng đi tới. Vệ Bẩm bất chợt thấy nàng ta thì biểu cảm buông lỏng, cầm cái chén nhỏ trong khay của mình đặt vào khay trà nàng ta đang bưng: "Tốt quá, ngươi đưa canh sâm này vào trong giúp ta, ta còn phải đi trông thuốc sắc cho nương nương."
Vệ Bẩm nói xong xoay người rời đi, Thiển Khê sững sờ mất mấy giây, khi nhớ lại muốn gọi hắn thì đã muộn.
Thiển Khê đành phải vào điện, giao canh sâm cho cung nhân trong điện trước rồi lại dâng trà cho Vinh Phi. Vinh Phi không khỏi nhíu mày quét mắt liếc nàng ta một cái: "Sao lại thế này?"
Thiển Khê nói đúng sự thật: "Nô tỳ gặp Vệ Bẩm, người của Nhu Phi nương nương ở cửa, hắn vội đi sắc thuốc cho nương nương nên bảo nô tỳ đem thuốc vào."
Vinh Phi giật thót, một sự bất an như ma xui quỷ khiến dâng lên, lại bị nàng ta dằn xuống.
Nàng ta tự nói với chính mình: Không đến mức đó đâu.
"Xoảng" một tiếng, tiếng chén sứ rơi xuống vang khắp điện, cả điện bận rộn đều dừng lại. Tinh thần Vinh Phi chợt bị kéo về, nhìn theo tiếng động, chén sứ rơi xuống sàn bên cạnh giường, A Thi ngã ngồi trên sàn, tay đang cầm gì đó, nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào, thở dốc: "Nương... Nương nương..."
Sau đó, nàng ngơ ngác giơ tay lên, đưa kim bạc trong tay đến trước mắt Thẩm Thư.
Thẩm Thư quét mắt nhìn, mấy bà mụ, cung nhân cũng vô thức nhìn lên. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều hít khí lạnh.
Một đầu cây kim bạc vốn sáng bóng đã nhuộm đen, tuy không đen sẫm nhưng nhìn thấy cũng ghê người.
Thạch tín.