Beta: Huệ Hoàng hậu
Doanh Lan nghe đến đây thì đã sửng sốt, nữ quan kia lại nói tiếp, nhưng cũng không nói ra chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ giải thích tỉ mỉ Cung Chính ti thường thẩm án thế nào, thẩm án xong thì định tội ra sao, cuối cùng nói: "Phi tần trong cung làm chuyện hồ đồ, cung nhân bị liên lụy mất mạng đã cả khối người, nhưng cũng phải tùy trường hợp. Khi đó chưa có Hoàng hậu nương nương, nếu chuyện rơi vào tay Hoàng thượng, Thái hậu, ý chỉ ban chết được hạ xuống, bọn nô tì chỉ có thể làm theo. Nhưng nếu Hoàng thượng và Thái hậu không hạ chỉ, nô tì nói thật, không sợ nương nương ngài trách tội, nếu vụ án chỉ rơi vào tay Cung Chính ti, nếu bọn nô tì có thể giữ cái mạng cho nàng ta thì vẫn muốn giữ lại. Dù sao cũng là người trong cung, có nhiều lúc không làm theo ý mình được, hơn phân nửa việc ác đều là vì ý muốn của chủ tử bên trên."
Nàng ta dứt lời, nhiều ít cũng có hơi bất an, quan sát vẻ mặt của Hoàng hậu và Cố Thanh Sương. Hoàng hậu gật đầu nói trước: "Nữ quan nói rất đúng."
Nữ quan an tâm, lại nói tiếp: "Chuyện Tư Lan có hơi khác. Nàng ta vào Cung Chính ti chưa bao lâu đã nhận hết tội. Không chỉ nhận tội mà còn nói mọi chuyện đều là chủ ý của nàng ta, nói là nàng ta xúi giục Nam Cung thị. Đó chính là mưu hại Hoàng tự, thậm chí còn mang tội tổn thương đến thánh thể, khai như vậy, nàng ta còn có thể sống được sao? Đương nhiên là phải đền mạng."
Doanh Lan nghe đến đây lại kích động, bị trói trên ghế nhưng vẫn ra sức giãy giụa muốn tiến lên: "Không thể nào... Tỷ tỷ của ta không phải người như vậy, không thể nào, sao tỷ ấy lại..."
"Bọn nô tỳ cũng cảm thấy vô lý, cho nên mới nghĩ là Nam Cung thị lừa nàng ta." Nữ quan kia quét mắt nhìn Doanh Lan một cái, khẽ thở dài: "Có điều nghĩ lại, càng không hiểu tại sao Nam Cung thị lại làm vậy. Tư Lan là người thân cận nàng ta nhất, chết ở Cung Chính ti cũng không làm tội nàng ta giảm đi bậc nào, thả Tư Lan ra ngoài cũng hoàn toàn không làm tội danh của nàng ta nặng hơn, không biết lại sao nàng ta lại muốn người chết ở đó."
Nữ quan này hiển nhiên không nghĩ sâu xa, Cố Thanh Sương và Hoàng hậu nghe xong không hẹn mà cùng nhìn về phía Doanh Lan. Doanh Lan ngẩn ra, càng giãy giụa mạnh hơn: "Không thể nào!!!"
Nàng ta điên cuồng hét lên, không tin lời nói của nữ quan này, càng không chịu tin mình vẫn luôn nằm trong âm mưu như vậy.
"Không thể nào! Các ngươi gạt ta!" Giọng nói êm tai của nàng ta trở nên bén nhọn, đến cực hạn thì vỡ âm, ngược lại trở nên khàn khàn: "Không thể nào! Không thể nào!!! Ngươi vì... Ngươi vì muốn thoát khỏi liên can đúng không! Đều là ngươi làm! Tỷ tỷ ta là do chính ngươi giết chết!"
Đôi mắt đỏ au, như là một con sói bị ép điên.
Cố Thanh Sương bình tĩnh ngồi đó, mặc nàng ta gào thét. Đợi đến khi nàng ta mệt mỏi nghỉ lấy sức, mới nhẹ giọng nói: "Sắc đẹp của ngươi, Nam Cung Mẫn đã biết từ lâu, hay là ra cung mới nhìn thấy?"
Doanh Lan bỗng nhiên ngẩn ngơ, mọi tiếng hét đều nghẹn trong cổ họng.
"Nếu như ra cung mới biết ngươi trông thế này, thì xem như ta oan uổng nàng ta. Nếu không phải..." Nàng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn vô cùng quyến rũ của Doanh Lan:"Vậy tại sao lúc đầu nàng ta không mang theo tỷ muội các ngươi cùng tiến cung, sau này mới nhớ đến ngươi chứ? Nếu các người cùng ở bên cạnh hầu hạ nàng ta, không phải tốt hơn sao?"
"Ngươi..." Doanh Lan hoảng hốt lắc đầu, không biết là muốn phủ nhận điều gì, hay là không chịu tin.
Cố Thanh Sương nói tiếp: "Nàng ta quá hiểu gương mặt của ngươi vào cung có ý nghĩa thế nào. Nếu không có ngươi lót đường, sợ là nàng ta cũng chưa về được nhỉ?"
Nói đến mức này, có nhiều câu không cần nàng nói nữa.
Gặp ở An Duyên tự, nếu gặp thì thôi, e là Hoàng đế cũng không nhất định phải đưa Nam Cung Mẫn về cung trốn dịch, chắc chắn là Doanh Lan đã thổi chút gió bên tai hắn. Hắn vẫn luôn là người "nhớ tình cũ" như vậy, nàng ta cứ nhắc đi nhắc lại thì sao hắn chịu được? Khi đó lại có một trận dịch bệnh, càng dễ dàng phá đi sự xa cách của hắn. Chung quy là hắn không nỡ để Nam Cung Mẫn chết bên ngoài, hắn sẽ không để lưng mình mang phần áy náy đó.
Tiếc là, tuy Nam Cung Mẫn hiểu hắn, nhưng cuối cùng lại đánh giá cao bản thân. Nàng ta cho rằng trong lòng hắn nàng ta không giống như những người kia, kết quả là lại khiến cho ván cờ khó khăn lắm mới tìm được cửa sống lại trở thành ván cờ chết lần nữa.
Cố Thanh Sương khẽ cười khẩy: "Ngươi nói xem ngươi ngốc đến mức nào? Nam Cung Mẫn vì để mình được sủng ái, không tiếc gây một trận ôn dịch hại mấy ngàn mạng người, lời dối trá của nàng ta mà ngươi cũng tin. Nếu không... Nếu ngươi không nhắm vào ta, thanh thản làm một sủng phi, ta cũng lười tranh giành với ngươi, ngươi cũng sẽ không tự ép mình đến nông nỗi này."
Doanh Lan vẫn ngẩn ngơ, màu đỏ trong mắt không biết đã rút đi từ khi nào, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng nước mắt hối hận là thứ không đáng tiền nhất trong hậu cung, Cố Thanh Sương lười nhìn thêm, nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng hậu nương nương còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Đã rõ hết rồi." Hoàng hậu vừa nói vừa đứng lên: "Đi thôi."
Cố Thanh Sương cũng gật đầu đứng dậy, lúc bước ra ngưỡng cửa, sau lưng vang lên tiếng quát: "Cố Thanh Sương!"
Nàng dừng chân nhưng không quay đầu lại. Doanh Lan nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, giọng yếu xuống: "Ngươi sẽ không để ta sống tiếp, đúng không?"
Cố Thanh Sương liếc nữ quan bên cạnh, trả lời khôn khéo: "Chuyện này sao bổn cung làm chủ được, còn phải xem ý của Hoàng thượng."
Trong lòng nàng lại nghĩ: Đương nhiên.
Đúng là nàng tuyệt đối không để Doanh Lan sống sót, dù mọi chuyện đã nói rõ ràng nhưng nàng cũng không lương thiện đến mức này, không thể lưu lại họa về sau cho mình.
Lát nữa ra khỏi Cung Chính ti nàng phải đến Tử Thần điện. Lúc Hoàng đế nhìn thấy bản cung khai nàng cần phải ở bên cạnh khóc lóc kể lể, làm cho hắn thương tiếc, khiến hắn lấy tính mạng của Doanh Lan.
Doanh Lan bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo, dường như nghe hiểu ý sau lời nói của nàng, tự giễu mà cười khàn: "Vậy ngươi... Có thể giúp ta giết Nam Cung thị không?"
Cố Thanh Sương vô thức nhìn nữ quan kế bên, lòng thầm than: Có một số người, sống cả đời cũng chẳng được thông minh cho lắm.
Nàng nặng nề lên tiếng: "Quý nhân không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Vụ án của Nam Cung thị đã kết thúc, Hoàng thượng hạ chỉ phế tôn vị của nàng ta, đày vào Lãnh cung, đó chính là kết cục kiếp này của nàng ta. Ta là phi tần của Hoàng thượng, sẽ không làm chuyện không nên làm."
Hoàng hậu hơi rướn cổ, liếc mắt nhìn Cố Thanh Sương một cái.
Lúc trước nàng cảm thấy một sủng phi như Cố Thanh Sương, dù không thể nói là một lòng phó thác vào Hoàng đế nhưng phải có đôi chút chân tình. Nghe xong câu này lại chợt cảm thấy quá giả tạo, suy nghĩ lại thì cảm thấy cũng không có lý do gì, đó chỉ là trực giác của nàng thôi.
Cố Thanh Sương nói xong, hai người cùng nhau rời đi. Trong Cung Chính ti chật hẹp âm u chỉ quanh quẩn tiếng hét thê lương không cam lòng của Doanh Lan: "Ngươi không hận ả sao!"
"Ngươi không hận ả sao!"
"Nghiền xương ả thành tro!"
"Xin ngươi!"
Hai người không hề dừng bước, càng không quay đầu lại, vì vững tâm, cũng vì tâm không đủ vững.
Sau đó khoảng một canh giờ, Du Quý nhân cực nổi một thời trong cung bị một chén rượu độc lấy đi tính mạng.
Lúc ấy đang là giữa trưa, hôm sau là ngày dương khí nặng nhất, trong cung nếu có người bị ban chết, đây là thời gian thích hợp nhất.
Cố Thanh Sương nghe cung nhân nói, rúc vào ngực Hoàng đế, hắn dịu dàng ôm nàng: "Đừng sợ."
Nàng nghẹn ngào một tiếng, dáng vẻ yếu ớt.
Cung nhân đến bẩm báo nói Du Quý nhân chết rất nhanh, bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, không để lại lời nào.
Cố Thanh Sương đoán có lẽ nàng ta cũng để đôi lời, ít nhất là mắng Nam Cung Mẫn vài câu. Chỉ là những lời như vậy không cần truyền vào tai Hoàng đế để thêm phiền, các cung nhân cảm thấy không báo cũng được.
Mạng của Doanh Lan, cuối cùng đã không còn khổ đau.
Nam Cung Mẫn cũng giống vậy.
Từ đó yên tĩnh được khoảng bốn, năm ngày, thân tín Chỉ Thanh của Hoàng hậu tự mình đến truyền lời với Cố Thanh Sương, nói nàng ta đã điều tra những cung nữ mà Doanh Lan nhắc đến, trước đây đúng là đã làm việc bên cạnh Vinh Phi, nhưng đã là chuyện bảy, tám năm trước.
"Có thế chứ." Cố Thanh Sương gật đầu, hỏi nàng ta: "Hoàng hậu nương nương có dự tính gì?"
"... Tạm thời Hoàng hậu nương nương không biết làm thế nào cho phải." Chỉ Thanh cúi đầu: "Ý của nương nương là ngày lấy an thai làm trọng, nếu còn dư lực thì chọn thời gian đến Tê Phượng cung một chuyến, nếu như mệt mỏi thì không ngại chờ sinh con xong rồi sẽ bàn bạc kĩ hơn."
"Bổn cung cũng muốn dưỡng thai thật tốt." Cố Thanh Sương vừa nói vừa cười khẽ: "Nhưng chỉ sợ chuyện này không phải do bổn cung làm chủ."
"Vậy nô tì về báo với nương nương một tiếng." Giọng Chỉ Thanh hạ nhỏ: "Nương nương sợ ngài lại xảy ra chuyện gì, dặn nô tì cố gắng khuyên ngài, cũng bảo nô tì nói với ngài, người sẽ dốc sức nghĩ cách."
"Thật là vất vả cho nương nương." Cố Thanh Sương gật đầu một cái, nhận ý tốt của Hoàng hậu, lại để A Thị tự tiễn Chỉ Thanh ra ngoài, nói với A Thi: "Ngươi nhìn Chỉ Thanh cô nương mặc váy áo xanh biếc này, có phải hợp với bộ trâm ngọc bích mà Lam Phi tỷ tỷ tặng mấy ngày trước không?"
A Thi ngầm hiểu, thân thiết kéo Chỉ Thanh cùng rời đi, tự lấy bộ trâm kia đưa cho nàng ta. Cố Thanh Sương nhìn họ rời đi, tầm mắt dời lên trang sách, tiếp tục chuyên chú đọc sách.
Những sách sử chính trị này đọc thú vị hơn thi từ ca phú rất nhiều. Từ trước đến nay nàng ít được tiếp xúc, nhưng từ khi Dư Hiển bắt đầu biết chữ, tất cả các loại sách mà Hoàng tử phải đọc đều chuẩn bị đầy đủ cho nó, nhét đầy thư phòng, ngược lại tiện cho nàng đọc.
Đọc hai trang, A Thi tiễn Chỉ Thanh xong quay về điện, vào trong liền nói: "Hoàng hậu nương nương đúng là một người lương thiện..."
Câu này nghe có hơi mỉa mai, Cố Thanh Sương không nhịn được lướt mắt qua, thấy trong điện không có người ngoài mới an tâm lại, hỏi kĩ lại: "Sao vậy?"
A Thi líu lưỡi: "Chỉ Thanh nói với nô tỳ... Hoàng hậu nương nương không chỉ cho người điều tra nước thấm, cũng nhân tiện điều tra Tư Lan và Doanh Lan, thăm dò biết thật ra họ còn một tiểu muội, hiện giờ mới ba tuổi. Nhà họ chỉ coi trọng nam đinh, không đối xử tốt với nữ hài tử, một đứa trẻ ba tuổi phải làm rất nhiều việc. Hoàng hậu nương nương cho người lấy cớ có gia đình giàu có ở kinh thành muốn mua tì nữ, bỏ ra số tiền lớn mua người về."
Nàng nghe đến đây, gật đầu: "Hoàng hậu nương nương đúng là lương thiện."
Trẻ con nhà nghèo khổ có thể đến Thi gia nhà cao cửa rộng làm tì nữ, chắc chắn là tốt hơn ở nhà nhiều.
Lại nghe A Thi nói: "Vẫn chưa xong đâu ạ." Nàng dừng một chút: "Nhận người vào kinh, cũng không phải đến Thi phủ làm nô tì... Hoàng hậu nương nương nhờ người làm lại hộ tịch mới, lại tìm một gia đình dòng bên của Thi gia không có con cái, nhận đứa nhỏ này làm con thừa tự."
"Con thừa thị của Thi gia?!" Cố Thanh Sương kinh ngạc.
"Vâng ạ." A Thi nói: "Đây chính là bay lên cành cao thành phượng hoàng, đúng không ạ?"
Còn không phải vậy sao.
Cố Thanh Sương nhớ lại, hình như Doanh Lan cũng từng nhắc đến chuyện gút mắt trong nhà. Nàng nghe xong là quên, vậy mà Hoàng hậu lại để tâm.
Cho người vào làm con thừa tự của Thi gia...
Sau lưng nàng không có gia thế hiển hách như vậy, nhưng dù là có, có lẽ nàng cũng sẽ không làm vậy.
Nghĩ như vậy, Hoàng hậu thật đúng là một người lương thiện hiếm có.