Tu sĩ các tòa sơn môn miệng phun hoa sen, ba hoa chích chòe miêu tả chỗ tốt sơn môn của mình, những năm trước chưa từng có chuyện như vậy. Năm trước bọn họ tối đa là giới thiệu sơn môn rồi chờ đệ tử ngoại môn bái vào.
Năm nay ngoại lệ, đệ tử thiên tài mạnh mẽ xuất thế, không chỉ một người mà là gần ba ngàn đệ tử. Ba ngàn đệ tử đều có thể vượt qua cảnh giới đánh bại cường giả.
Tất cả đạo môn rất muốn kéo đám đệ tử thiên tài này vào môn hạ của mình, một số sư huynh đệ đồng môn đã hứa hẹn sẽ nếu lôi kéo được một đệ tử thiên tài cho bọn họ sẽ cam nguyện đưa cho pháp bảo trung phẩm.
Bởi vậy đám đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhiệt tình giới thiệu sư môn của mình.
Rốt cuộc đến lượt Đệ Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn phát ngôn.
Lôi Hổ định đứng dạậ nhưng bị Liễu Tà Dương ấn xuống, hắn khẽ nói:
- Để ta nói.
Phong khác khinh thường Thất Thập Nhị Môn, chỉ là đạo môn yếu nhất, dù mười hai đệ tử đồng lòng thì cũng là mình nhỏ đầu to.
- Thất Thập Nhị phong mà muốn thu đệ tử thiên tài? Bọn họ có bản lĩnh đó sao? Chúng ta chống mặt xem ngươi nói được câu gì.
Liễu Tà Dương xuất hiện trên tầng mây.
Đám đệ tử ngoại viện đang nói chuyện rôm rả giật mình ngừng lại, biểu tình kích động, hai tay run run. Nhiều đệ tử đôi mắt ngấn lệ.
Liễu Tà Dương đứng trên tầng mây nhìn đám đông đệ tử ngoại viện, chậm rãi nói:
- Trong tiểu viện của ta cần vài đệ tử quét sân, tưới hoa, nhổ cỏ. Ta rất nghiêm khắc, ai phạm lỗi là ta quất, nếu phạm sai lầm ta không thể tha thứ thì sẽ bị đuổi xuống núi!
Lôi Hổ nghe Liễu Tà Dương nói thầm nhủ không ổn:
- Sao sư đệ nói chuyện như vậy? Chẳng khác nào tự chặn đường lui cho mình, còn ai dám bái vào Thất Thập Nhị phong?
Tu sĩ Kim Đan phong môn khác cười phá lên.
Đệ tử quỳ dưới đất vụt đứng dậy. Đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ đứng hạng nhất bước ra nhìn Liễu Tà Dương trên mây, mắt chảy hai hàng lệ. Sư tôn đang nhìn gã! Sư tôn, đồ đệ sẽ cố gắng không khiến người mất mặt!
Thời gian như quay về ba năm trước, sư tôn đứng trên bục giảng vô tư dạy đạo pháp cho gã. Sư tôn không như người khác ăn trấn lột Linh Thạch của gã, sư tôn thật lòng đối xử với gã, cho gã cơ hội. Nếu không có sư tôn thì không có gã ngày nay. Sư tôn, đồ đệ mãi mãi đi theo người, trượng kiếm thiên hạ!
Đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ quỳ sát đất, giọt lệ thấm vào nền đất, gã dập đầu hướng Liễu Tà Dương:
- Đệ tử nguyện bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong, hái hoa nhổ cỏ cho sư tôn!
Người thứ hai đi ra mở miệng nói:
- Đệ tử nguyện bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong, theo sư tôn trượng kiếm thiên nhai!
Người thứ ba bước ra:
- Đệ tử nguyện bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong, nghe sư tôn dạy bảo!
Người thứ bốn bước ra:
- Đệ tử nguyện bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong, mặc sư tôn đánh mắng, dù bị sư tôn đánh chết ta cũng tuyệt đối không rời đi.!
Trên tầng mây, đám tu sĩ Kim Đan đứng bật dậy, lòng dâng trào sóng dữ hoảng ốt nhìn đệ tử bên dưới.
Tỉ võ ngoại viện Vô Lượng Môn, bảy trăm hai mươi người xếp hạng đầu đều bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn!
Gió thu thổi qua Vô Lượng Môn to lớn, lặng thinh thật lâu.
Mọi người kinh ngạc đến ngây ra như phỗng.
Việc lạ chưa từng có từ khi Vô Lượng Môn lập phái đến giờ, năm nay đặc biệt xuất hiện.
Người thắng cuộc tỉ võ ngoại viện đều bái vào Đệ Thất Thập Nhị phong, kiên định quyết tuyệt.
Quy định của tỉ võ ngoại viện Vô Lượng Môn là tùy ý đệ tử tuyển chọn phong môn, nhưng hôm nay xảy ra cảnh này, đám đệ tử thiên tài bị Thất Thập Nhị phong tóm trọn.
Các đệ tử thắng tỉ võ đều quỳ lạy dưới đất.
Đệ tử không vào bảy trăm hai mươi hạng đầu thì siết chặt nắm tay thầm thề:
- Năm sau tái chiến phải vào môn, phải lên Thất Thập Nhị phong!
Thấy đám đệ tử thiên tài định vào Thất Thập Nhị phong thì tu sĩ phong môn khác không ngồi yên.
Đệ tử Kim Đan của Đệ Nhất Phong mở miệng nói:
- Làm vậy không hợp quy định.
Những năm trước toàn là Đệ Nhất Phong chiếm hạng đầu, hàng năm có nhiều đệ tử ngoại viện chọn Đệ Nhất Phong chỉ vì hai chữ đệ nhất. Năm nay không lấy được một đệ tử nào về thì gã làm sao ăn nói với sư huynh đệ?
Tu sĩ phong môn khác thấy có người nói chuyện liền hùa theo, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng lên án công khai Thất Thập Nhị phong. Dù thế nào cũng muốn Thất Thập Nhị phong ra một nửa đệ tử.
- Đúng đúng, Thất Thập Nhị phong làm việc không thể bá đạo như vậy. Các ngươi ăn thịt rồi cũng nên chừa miếng canh cho chúng ta uống chứ!
Lôi Hổ sớm không kiềm chế được, cảnh tượng này quá rung động. Lôi Hổ cứ nghĩ Liễu Tà Dương nói xong câu đó không một ai bái vào Thất Thập Nhị phong, ai dè xảy ra chuyện như vậy, tất cả đệ tử bái vào Thất Thập Nhị phong. Từ khi nào Thất Thập Nhị phong được yêu thích như thế?
Liễu Tà Dương nhìn đám tu sĩ, chẳng hề sợ hãi, hắn nói với đệ tử bên dưới:
- Theo ta đi Thất Thập Nhị phong.
Tu sĩ Kim Đan Đệ Nhất Phong sắc mặt âm trầm. Từ sau Phong Thần trì thì Thất Thập Nhị phong ngày càng kiêu ngạo, nếu là năm trước thì Thất Thập Nhị phong chẳng là cái thá gì, còn bây giờ...
- Mười hai người các ngươi cột vào nhau khiến người sợ hãi, nhưng các ngươi không thể luôn luôn theo sát nhau đi? Lần tới đại quyết đấu Đệ Thất Thập Nhị phong sẽ cho các ngươi biết tay!
Đám đệ tử định đứng dậy, bọn họ thuộc về tọa hạ Thất Thập Nhị phong.
- Khoan!
Tu sĩ Kim Đan phong môn khác đứng ra nói với Liễu Tà Dương:
- Tình hình hôm nay đặc biệt, chúng ta phải mời sư tôn đi ra chủ trì!
Đám đông tu sĩ đồng thanh kêu lên:
- Đúng, lần này thu đồ đệ cần bàn bạc kỹ hơn!
Bọn họ không thể trơ mắt nhìn các đệ tử đều bái vào Thất Thập Nhị phong, nếu không quay về sẽ không cách nào ăn nói với phong chủ, không thể đối mặt sư huynh đệ.
Một số bắt đầu bắt đầu sử dụng thần thức truyền âm liên lạc với phong chủ của mình.
Bọn họ làm điều thừa.
Bởi vì giờ phút này phong chủ Thất Thập Nhị phong đang dùng thần thức nói chuyện.
- Hôm nay ta mới phát hiện Liễu Tà Dương không đơn giản, ta suýt bị hắn lừa.
- Sao nói vậy?
- Các ngươi xem đi!
Tu sĩ này liệt kê những gì Liễu Tà Dương đã trải qua sau khi vào Vô Lượng Môn.
- Khi nhập môn là Trúc Cơ sơ kỳ, một năm sau cảnh giới tăng vọt, Trúc Cơ tung, hậu kỳ. Làm nhiệm vụ sư môn hai năm, lúc quay về là Kim Đan sơ kỳ.